Edit: Phong Nguyệt
8 giờ tối, khu chờ《Ca Vương hôm nay》.
Các ca sĩ ăn mặc trang phục khác nhau tụm năm tụm ba tán gẫu, thỉnh thoảng xuất hiện âm thanh khẽ kinh ngạc, buổi biểu diễn có trăm người tham gia, lại trải qua kiểm duyệt gắt gao của phó đạo diễn, trong đó có không ít ca sĩ mạng, ca sĩ hết thời, ca sĩ tiềm năng.
“Không phải chương trình không công bố giám khảo sao? Tôi nghe nói, lần này có cha đỡ đầu giới âm nhạc Tạ Diễm, thiên tài Ma Linh, tiểu thiên hậu Nhan Hạ và Lâm Tranh, ca sĩ hot một thời ở Đại Lục.”
“Tạ Diễm? Thiệt hay giả, chỉ cần được anh ấy đánh giá, tôi chết không tiếc!”
“Nghe nói lần trước làm giám khảo, chương trình còn chưa kết thúc, anh ấy đã ký hợp đồng với ca sĩ có tiềm lực rồi!”
“Cơ mà sao tổ đạo diễn mời được Lâm Tranh hay vậy?”
“Đúng là yêu ma quỷ quái gì cũng có, bên kia kìa... Một đám người vây quanh Đàm Trì, người chuyên tham gia chương trình tạp kỹ, hôm bữa tổ chương trình còn post một đoạn ghi âm bảo vệ hắn, nghe là biết chỉnh sửa quá đà, chả liên quan gì hắn, vậy mà fans tung hô lên trời.”
“Ai bảo người ta nổi tiếng làm chi, Nhung Túc hồi đó thảm thật.”
“Hồi FOX mới debut đã bạo, tuy sau khi solo không bằng trước kia nhưng cũng đâu có thảm đâu.”
“Tôi có một người bạn ở trong Tà Dương, biết sao Nhung Túc và Đàm Trì tách ra không?”
“Không.”
“Không phải Đàm Trì vừa vào giới đã nói mình thích nam hả? Tôi nghe nói lúc đó Đàm Trì mặt dày quấn lấy Nhung Túc như keo 502, Nhung Túc không thích hắn, trên sân khấu anh anh em em, dưới sân khấu không khác gì người dưng. Bất cứ ai bị bám cả ngày cũng thấy khó chịu.”
“......”
Đàm Trì mỉm cười ký tên cho ca sĩ cuối cùng, xoa tay mỏi nhừ, giương mắt nhìn ba ca sĩ đang nhìn sang đây bàn tán sôi nổi, hơi kinh ngạc.
Nhung Túc? Mặt dày quấn lấy?
Quá đáng, thật quá đáng!
Rõ ràng là cậu đưa ra đề nghị giải tán FOX, Nhung Túc cũng không muốn dính mác FOX, hai người hoà bình tách ra. Nói ra thì cũng có chút tình cảm anh em.
Trong trí nhớ của cậu, Nhung Túc chiếm rất ít chương.
Nếu một hai phải dùng một câu hình dung thì: Quân tử chi giao, nhàn nhạt như nước.
Mấy nam nữ tán gẫu bên kia hiển nhiên thấy nụ cười Mona Lisa của Đàm Trì, hệt như đang nhìn trẻ con nghịch ngợm, trông có vẻ ôn nhu, thực tế lại bất mãn.
Lúc này, có hai người bước vào, dẫn đến một trận xôn xao.
Đàm Trì nhìn kỹ, đáy lòng gào thét: Hay lắm, người sau đỉnh hơn người trước!
Văn Yến Bác, Trình Tranh Tranh?
Trình Tranh Tranh bắt tay trò chuyện với ca sĩ mình quen thuộc nhất, vén tóc ra sau, thoáng liếc thấy Đàm Trì, tức thì thân thiện bước tới, thậm chí còn cho Đàm Trì một cái ôm.
“Sớm biết chiều nay cậu tới thì tôi đã cọ xe cậu rồi!”
Trên người cô nàng nồng nặc mùi hoa oải hương, Đàm Trì bị hun đến nỗi suýt ngất, nín thở lễ phép đẩy bả vai cô ra: “Lần sau nhất định.”
Trình Tranh Tranh ngồi bên cạnh cậu.
Văn Yến Bác như không thấy Đàm Trì, lịch sự giao lưu với các ca sĩ khác.
Đàm Trì chậc chậc hai tiếng, nhìn mấy người bu xung quanh y, có đủ loại ánh mắt, từ hâm mộ, ước ao đến kính trọng, Văn Yến Bác xuất sắc ứng phó từng người một.
Đây đâu phải là trà xanh, đây là chủ trại cá!
Trên sân khấu, các giáo viên hướng dẫn lần lượt ngồi vào vị trí, các ca sĩ lên sân khấu biểu diễn 3 đến 5 phút theo thứ tự, Đàm Trì bị xếp ở giữa, phải chờ đợi.
“Đây, uống một chút đi.” Trình Tranh Tranh lấy đồ uống trong túi ra, vặn nắp đưa cho Đàm Trì.
Đàm Trì uyển chuyển từ chối: “Không cần.”
“Uống chút đi, chắc chắc không kết thúc sớm đâu.” Trình Tranh Tranh khuyên nhủ.
Đàm Trì khẽ gật đầu, không thể không cảm khái con gái thật tinh tế, cậu cầm chai nước định uống, bỗng ngửi một mùi vị nhàn nhạt.
Là vị thuốc?
Không phải nước trái cây?
“Mau uống đi, tôi ghé dọc đường mua cho cậu đấy.” Trình Tranh Tranh cười như hoa nhìn cậu, tràn đầy chờ mong.
Đàm Trì thu hồi nghi hoặc, đóng nắp cười: “Lát nữa uống sau.”
Trình Tranh Tranh chống tay lên ghế dài, có chút thất vọng, miễn cưỡng cười: “Được.”
Nhóm ca sĩ lục tục đi ra ngoài, Đàm Trì lấy cớ đi WC, cầm một chai giống nước trái cây ở ngoài, đem đổ hết rồi chế một nửa chai của Trình Tranh Tranh vào rồi lắc đều.
Phục vụ phát cho mỗi người một cái ly riêng, bên trên có dán nhãn, vừa khéo họ đang chuẩn bị thức uống cho ca sĩ.
Đàm Trì tránh cameras và nhân viên công tác, rót nước vào ly Trình Tranh Tranh.
Khi trở về, cậu cầm theo “chai nước” của Trình Tranh Tranh.
Đàm Trì ngồi xuống khu chờ đợi, nhàn nhã uống nước.
Trình Tranh Tranh bấu chặt đầu gối, khẽ thở phào, mỉm cười quan tâm: “Ngon không?”
Ý cười không tới đáy mắt.
Đàm Trì nhàn nhạt cười một cái, khẽ gật đầu.
Vài hôm trước, Lâm Thiệu gọi điện thoại mời cậu tham gia《Ca Vương hôm nay》lần nữa, trên phương diện công tác, Đàm Trì từ trước đến nay đều rất thẳng thắng, cậu sảng khoái đồng ý. Có lẽ sau khi tẩy sạch hiềm nghi ngủ với fan, Lâm Thiệu không còn cau có với cậu nữa, thân thiện nhắc nhở: “Cậu hát không tệ, nhưng nếu có người không muốn cậu hát thì cậu có muốn hát cũng không được.”
Lăn lộn trong giới nhiều năm, Đàm Trì không ngốc, loại ám chỉ này vẫn hiểu.
Có người muốn xóa tên cậu ở giới giải trí.
Đầu tiên là scandal ngủ với fan, sau là scandal “Hải vương” của sáu người nọ, cái nào không độc? Người thao túng sau lưng chắc chắc rất có thế lực, e rằng cả Trình Hoài cũng phải kiêng kị ba phần, nếu không sao lại giấu cậu chứ.
Trình Tranh Tranh và cậu không thân, sao lại đột nhiên quan tâm săn sóc như vậy, thật kỳ quái.
Cẩn thận một chút không bao giờ sai.
Nhóm ca sĩ lục tục lên sân khấu, đến phiên Đàm Trì, cậu nhận lấy mặt nạ nhân viên đưa, lông chim đen dài che khuất nửa bên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh.
Tiếp đó, cậu sửa sang quần áo, băng qua lối đi bước lên sân khấu, ánh đèn ngũ sắc lập lòe, tiếng nhạc đệm《Summer》vang lên, giai điệu nhẹ nhàng và trầm thấp, vô cùng dễ nghe.
Ánh đèn vụt tắt, vài tia sáng phản chiếu dưới chân, như hoa tuyết rơi.
Một tia sáng soi trên người Đàm Trì.
Cậu cầm mic, nhanh chóng hòa vào dòng nhạc, tư thế tùy ý, khóe môi hơi cười, từ từ cất tiếng hát.
【Ai vậy? Tôi cực thích giọng trầm! Không thể không nói, Ca Vương lần này xịn thiệt, toàn thần tiên! Hay hơn lần trước nhiều!】
【Vãn Sênh, Mocas với Hạ Vân kỳ trước hát hay lắm mờ!】
【Kỳ này có Đàm Trì, chỉ sợ cậu ta sẽ bị hành ra bả, tùy tiện tìm một người cũng có thể KO cậu ta】
【Đúng vậy đúng vậy, không biết hôm bữa cho người ta bao nhiêu tiền mới được bản ghi âm như vậy nữa.】
Hát xong, Đàm Trì đặt tay phải lên ngực trái, lịch sự cúi chào: “Cảm ơn.”
Ánh đèn vụt sáng, xung quanh trở nên sáng ngời, Đàm Trì kịp xuyên qua bóng tối liếc thấy Nhung Túc ngồi trên ghế giám khảo, không biết sao khi thấy gương mặt kia, một cỗ mâu thuẫn và bực bội đột nhiên bốc lên từ dưới đáy lòng.
Tạ Diễm ngồi ở giữa suy tư nhìn cậu, cảm thấy đã nghe giọng này ở đâu rồi, lại không nghĩ ra.
“Chất giọng của cậu rất tốt, hơn nữa cách diễn giải của cậu có thể khiến người ta sâu sắc đồng cảm, phải nói cậu cho tôi cảm giác rất đặc biệt......Ok, tôi cảm thấy cậu rất nhiệt tình với âm nhạc,“ Hắn chống cằm, nghiêm túc bình luận: “Có điều tay chân cứng đờ, tôi hi vọng sau này cậu chú ý một chút.”
Bình luận vô cùng sắc bén.
Đàm Trì được lời nam thần trấn nan, ngoan ngoãn cúi người: “Cảm ơn thầy.”
Thật ra tay chân cứng đờ là vấn đề từ xưa giờ, nhìn các vai diễn của cậu là biết, cậu không biết thể hiện như thế nào.
Nhưng cậu có thể nghĩ cách khắc phục.
Một người ưu tú sẽ không xem khuyết điểm là kẻ thù.
Ma Linh ăn mặc như yêu tinh, nâng cằm tủm tỉm nhìn cậu: “Tôi hỏi một chút,《Summer》 là cậu soạn?”
“Đúng vậy.” Đàm Trì cười nói.
Theo Cố Kiều nói, sau khi cậu bị Tà Dương đuổi, tâm tình không tốt nhốt mình trong nhà, điên cuồng viết mười mấy ca khúc, Cố Kiều chọn một bài không quá bất thường trong đó.
【Quá nghiêm khắc rồi, toàn bộ quá trình đều do ca sĩ tự soạn.】
【Không phải tại người đoạt giải Ca Vương lần trước bị bóc đạo nhạc hai lần ư? Nhiều người còn nhắn tin bảo chương trình không biết chọn ca sĩ nữa.】
【Vòng đầu đâu cần nguyên sang*. Chỉ nghe kỹ năng hát thôi, chưa chi vị này đã lấy đòn sát thủ ra? Sau này làm sao?】*Tác phẩm tự viết, không dựa vào bất kỳ tác phẩm gốc nào khác.
“Tôi thích bài này.” Ma Linh cười rộ lên, đôi mắt cong cong, bờ môi đỏ mọng, cực kỳ quyến rũ.
Nhung Túc bên cạnh nhíu mày, hắn vừa nghe đã biết là Đàm Trì, môi mỏng mấp máy, không nói chuyện.
Dẫu hắn có bất ngờ khi Đàm Trì tới tham gia chương trình, song hắn vẫn tỏ vẻ gì, giờ phút này, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Không phải nói không hát nữa sao?
Hay đã tha thứ cho hắn rồi.
Đàm Trì cúi người, khi hệ thống nhắc nhở gỡ mặt nạ, tiếng kinh ngạc nổi lên bốn phía, mấy giám khảo cũng trợn to mắt.
“Chào mọi người, tôi là Đàm Trì, tôi tới đây là hi vọng có thể gỡ cái mác trên người mình!” Cậu nghịch ngợm nháy mắt phải với khán giả, hăng hái nói: “Mục tiêu của tôi là giành được quán quân, trở thành Ca Vương mới!”
【Đệt, Đàm Trì? Đm chỉnh sửa quá đà? Đây là hiện trường mà, lỗ tai của tôi có vấn đề?】
【Đàm Trì!???? Tôi mù hả?】
【Á, lại một người muốn đổi hình tượng