Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
81l: Mẹ kiếp, tin tức lớn! Hai người Nguyễn Lâm đang đối mặt với nhau! Lâm Lăng đang trách mắng Nguyễn Trà bôi nhọ hãm hại mình!
82l: Tôi có một người bạn muốn xem, hiểu không?
86l: Tôi chính là bạn của 82l!
102l: Tình huống gì thế, 81l làm nhanh lên!
Sau khi Lâm Lăng thấy nội dung trả lời của chính mình, quả thực đã dẫn dắt hướng gió của bài đăng, trong lòng không khỏi cực kỳ đắc ý. Mình đã nói rồi mà, Nguyễn Trà căn bản không có bằng chứng.
Nghĩ như vậy, cô ta nhìn Nguyễn Trà đầy căm tức: “Nguyễn Trà, cậu thật độc ác! Hôm qua tan học, tôi đã nói với cậu ở cổng trường rồi, nhờ cậu trực ban phát thanh buổi trưa. Vậy mà, cậu lại nói tôi đột xuất mới nói cho cậu biết?”
“Trang bản thảo kia hoàn toàn không phải là một phần tôi đưa cho cậu! Tôi còn chưa nói việc cậu tự mình thay đổi bản thảo, giờ lại tự biên tự diễn nói tôi tính kế cậu!”
Trong mắt Lâm Lăng hiện lên lửa giận bị vu oan, chỉ ước gì để cả lớp cùng trừng trị Nguyễn Trà với mình. Cô ta vừa chất vấn xong, đã nhấc chân đá về phía cô. Dù thế nào chính mình nhất định phải xả hết cục tức trong lòng này mới được.
Ngay sau đó, xảy ra biến cố.
“A! Đau, đau, đau!” Một loạt tiếng kêu thảm thiết bỗng chốc vang vọng khắp lớp học.
Hoàng Giai Giai vốn còn sợ Nguyễn Trà bị bắt nạt, đang định tiến lên thì vẻ mặt hoảng sợ đứng yên tại chỗ. Hơn hai mươi mấy bạn học trong lớp đang vây xem cũng đều ăn ý mà cùng nuốt nước bọt.
Một giây trước, Lâm Lăng còn tỏ ra kiêu ngạo, lúc này sắc mặt trắng bệch mồ hôi lấm tấm gập người lại. Một chân căn bản còn không dám hạ xuống đất, dáng vẻ chật vật, trong miệng không ngừng kêu đau.
Bất cứ ai cũng không thể đoán trước được, một tay Nguyễn Trà sẽ dễ dàng dịch chuyển chiếc bàn cùng một lúc khi Lâm Lăng nhấc chân lên. Ngay sau đó, người mang theo ghế dựa bay tới phía sau chiếc bàn một cách xinh đẹp.
Thế cho nên một chân Lâm Lăng định đá người ta, lại đá thật mạnh lên trên bàn, hơn nữa mặt trên còn là mạ kim loại đấy!
Tạ Trường An ngây người khi tận mắt chứng kiến kỹ thuật dịch chuyển của Nguyễn Trà, cứ nhìn chằm chằm vào bộ bàn ghế của cô rồi thấp giọng lẩm bẩm: “Quá, quá ngầu!”
Ô ô ô ô ô, làm đầu gối người ta mềm nhũn, muốn quỳ xuống! Muốn nhận lão đại! Cầu video dạy học!
Nguyễn Trà đang chỉnh lại chiếc bàn của mình, cô ngước mắt nhìn về phía Lâm Lăng. Cánh môi khẽ cong lên, trong con ngươi như mực lại không hề mang ý cười, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Bạn học Lâm, xem ra hai chân của cậu dài ngắn không đồng đều nhỉ. Cùng là bạn học với nhau, tôi sẽ chỉnh lại miễn phí giúp cậu nhé, đừng khách sáo!”
“Nguyễn Trà, cậu lại dám đánh tôi!” Lâm Lăng thấy dáng vẻ đắc ý của Nguyễn Trà, nét mặt đều sắp vặn vẹo, giơ cánh tay đột nhiên vung xuống cùng với vẻ mặt dữ tợn: “Cậu thật sự tưởng nhà họ Lương coi trọng cả gia đình mình đấy à? Nhà họ Lương đều ghét bỏ mẹ cậu thô lỗ, một nhà ba người khiến họ phải mất mặt!”
“A!”
“Buông, buông, buông, buông tay.”
Một tay Nguyễn Trà siết chặt lấy cổ tay của Lâm Lăng, nhấc mi liếc nhìn dáng vẻ cô ta đau đến mức răng va cầm cập bởi vì đau đớn. Vẻ mặt cô vẫn tươi cười như cũ, nhưng lại bao phủ sự lạnh lẽo cùng áp lực khiến người ta cảm thấy xa lạ. Cô thong thả lên tiếng: “Lâm Lăng, tôi ghét nhất mắng người còn lôi cả ba mẹ người ta vào. Hơn nữa, tôi không để ý tới chuyện đánh con gái đâu.”