Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tất nhiên, điều khiến cậu ta hài lòng là vì vẻ ngoài phù hợp với thẩm mỹ của bản thân, đồng thời lại dám chơi đùa Nguyễn Trà đang lạt mềm buộc chặt.
Nhậm Khinh Khinh nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Từ Thâm chỉ cảm thấy chói mắt. Cô ta bỗng có một loại xúc động muốn đi lên chất vất ‘mắt anh mù rồi à? Bằng không tỏ tình với Nguyễn Trà làm gì?’.
Nhưng lại hiểu rất rõ sự chênh lệch cùng mối quan hệ giữa mình và Từ Thâm, căn bản không có lập trường để chất vấn.
Nhậm Khinh Khinh không trả lời Từ Thâm, ôm cặp sách xoay người bỏ đi, Từ Thâm thấy thế ba bước gộp làm hai đuổi theo, cất giọng trêu chọc: “Ai bắt nạt cậu à?”
Nhậm Khinh Khinh nghe thấy vậy cười mỉa mai, tất cả mọi chua xót cuồn cuộn dâng trào trong lòng: “Ai cần cậu lo!” Cô ta nói xong, tăng nhanh bước chân.
Từ Thâm nhìn theo bóng lưng của Nhậm Khinh Khinh, nhíu chặt mày lại nhưng không đuổi theo. Từ trước đến nay, tính tình cậu ta không tốt, lúc trước đã bị Nguyễn Trà làm mất mặt, bây giờ lại bị Nhậm Khinh Khinh không hề nể nang, vẫn bình tĩnh đã tốt lắm rồi.
Mối quan hệ của hai người họ vừa mới thân thiết đã nhanh chóng trở nên lạnh nhạt bởi đoạn nhạc đệm này. Suốt cả một tuần đều không hề có dấu hiệu khôi phục. Nhất thời, làm Nhậm Khinh Khinh không chú tâm vào việc học được.
Còn về phần Nguyễn Trà, ban đầu cô cảm thấy Từ Thâm ‘tỏ tình’ với mình chẳng qua là vì nhất thời ấm đầu. Có lẽ là sản phẩm được ra đời bởi hứng thú kỳ quái nào đó, nếu không để ý tới tự khắc sẽ ngừng.
Tuy nhiên mấy ngày tiếp theo, buổi sáng Nguyễn Trà vừa mới tới đã có thể sờ thấy đồ ăn sáng Từ Thâm mang tới để trong hộc bàn. Cô bỗng nhận ra sự việc hơi khác với suy đoán của mình.
“Nguyễn Trà, bánh trứng gà non cùng bánh bao đấy, anh Thâm cũng thật chu đáo!”
“Sáng sớm đã có bữa sáng nóng hổi, hạnh phúc quá đi!”
Trong phòng học các nam sinh thấy Nguyễn Trà lấy ra bữa sáng, không khỏi trêu chọc. Đối với tình huống rõ mồn một trước mắt, khóe môi Từ Thâm nở nụ cười như có như không.
Nguyễn Trà làm cá muối mấy năm, hiếm khi tỏ ra bực bội, ‘không màng tất cả tỏ ý thân thiết nhưng lại mang tới rắc rối cho người khác, thật sự quá đáng ghét và phiền chán!’.
Nguyễn Trà nghĩ đến mấy ngày tới đều không được yên tĩnh, bèn hạ quyết tâm. Cô đứng lên, cầm lấy túi đựng đồ ăn sáng hùng hổ đi đến phía sau.
Mọi người thấy nhiều đã quen, mấy ngày trước, Nguyễn Trà cũng làm vậy. Cô sờ thấy đồ ăn sáng bèn trả lại Từ Thâm, nhưng cậu ta cũng không cần. Sau đó các bạn học ngồi hàng sau được hưởng ké.
Lâm Lăng quay đầu lại, trong lòng cực kỳ hận, hung hăng siết chặt lòng bàn tay.
Cô ta bị Nguyễn Trà bẻ vặn cổ tay còn chưa kịp trả thù, thế mà phải tận mắt chứng kiến người mình thích buổi sáng mang bữa sáng tới cho Nguyễn Trà, tan học còn lại gần trước mặt cô.
Không phải Nguyễn Trà chỉ có gương mặt kia cùng với nhà họ Lương chống lưng thôi sao? Cô ta xem hiểu cổ phiếu không? Biết thưởng thức rượu vang không? Thậm chí nhà họ Lương còn không sắp xếp cả giáo trình quản lý cho tinh anh nữa!
Tương lai chỉ đáng được nhận được một chút hoa hồng của công ty chia cho mà thôi!
Lâm Lăng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Trà, xem cô tiếp tục chơi trò lạt mềm buộc chặt này như thế nào, thu hút sự chú ý của Từ Thâm. Không chỉ mình cô ta, mà ngay cả Từ Thâm cũng thích thú quan sát Nguyễn Trà.