Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông cụ Lương đang ngồi ở ghế chính cũng hướng mắt nhìn sang Nguyễn Trà, rõ ràng rất quan tâm đến câu trả lời của Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà ôm lấy Vệ Giảo rồi hôn lên mặt bà: “Chơi vui lắm ạ, có quen được bạn mới và còn kết bạn Wechat nữa, hôm nay ở trường con được giáo viên khen về tài cưỡi ngựa trong giờ học thể dục á!”
Bất kể ở bên ngoài có độc lập hay không thì ở nhà Nguyễn Trà luôn là một đứa trẻ hay làm nũng và đòi thưởng với mẹ.
Nói xong, Nguyễn Trà thấy ông cụ Lương đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt sáng quắc, cô chột dạ khẽ sờ mũi rồi bước đến ôm chầm lấy ông cụ Lương, thân thiết gọi: “Ông ngoại!”
“Ơi!” Ông cụ Lương đáp lời, sờ đầu của Nguyễn Trà một cách trìu mến.
Vì chuyện của nhà chồng mà Lương Thiến Linh gây phiền phức cho nhà họ Lương hết lần này đến lần khác, để rồi bị ông cụ Lương đối xử lạnh nhạt, đương nhiên bà ta không ưa cảnh cả nhà yêu thương nhau trước mắt, bà ta cười như không cười: “Trà Trà, không phải dì hai trách con, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa ít nhất phải luyện trên một hai năm mới được, cho dù con muốn người nhà khen thưởng thì cũng đừng nói dối là được giáo viên khen chứ.”
Thấy sắc mặt ông cụ Lương không vui, Tống Mạnh Vũ vội kéo ống tay áo của Lương Thiến Linh, gượng gạo nói: “Đừng nói nữa mẹ.”
Chuyện ở lớp học cưỡi ngựa đã rành rành trước mắt, Tống Mạnh Vũ không muốn nhớ lại nữa.
Nhưng Lương Thiến Linh không thể không nói, bà ta đang nhờ ông cụ đầu tư vào công ty lại bị Nguyễn Trà về cắt ngang nên trong lòng rất bực bội.
Bà ta vỗ cánh tay của Tống Mạnh Vũ, vừa ngạo mạn vừa kiêu hãnh: “Mạnh Vũ, con nói xem Trà Trà đã biểu hiện ra sao ở trường nào? Trong giới chúng ta rất coi trọng nhân phẩm, không thể ỷ vào tuổi nhỏ mà nói láo được, sẽ bị người ta xem thường đấy. Với lại Trà Trà à, người nhà nói chuyện nhà, con đừng cảm thấy mất mặt nhé.”
Vệ Giảo chống nạnh, giận quá hóa cười: “Chị hai, ý chị là sao? Thấy Phi Phi không có ở đây nên bắt nạt hai mẹ con tôi à? Từ nhỏ Trà Trà nhà tôi đã biết cưỡi ngựa rồi, chị nói ai bịa đặt hả?”
“Bé hai!” Trên trán ông cụ Lương hằn những nếp nhăn rất sâu, ông cụ cầm gậy gõ mạnh xuống sàn nhà, nghiêm giọng nói: “Chú ý thân phận của con!”
Lương Thiến Linh không kéo được vốn đầu tư từ gia đình đã nổi cáu rồi, thấy ông cụ đứng về phe bé ba thì suýt chút không kiềm được cảm xúc, vỗ mạnh vào lưng của Tống Mạnh Vũ, bà ta cất giọng the thé: “Mạnh Vũ, hỏi con đó! Nguyễn Trà ở lớp học cưỡi ngựa thế nào con không thấy à?”
Có một số người ở ngoài giả vờ giả vịt, nhưng ở nhà lại rất hay trút giận lên người thân. Mà Lương Thiến Linh thuộc dạng cuồng yêu lại trút tất cả tính xấu lên nhà họ Lương, ai bảo bà ta là đứa con gái duy nhất của nhà họ Lương chứ!
Nhưng bây giờ đã có Vệ Giảo rồi thì bà ta không còn là duy nhất nữa, nhất là khi Lương Thiến Linh trông thấy ông cụ coi trọng nhà bà ba, bà ta không khỏi lo lắng bất an, phải đẩy cả nhà đó xuống bùn mới hả dạ.
Tống Mạnh Vũ cũng căm ghét Nguyễn Trà vì đã giành đi một nửa sự quan tâm của ông ngoại. Nhớ đến sáng nay Nguyễn Trà thể hiện ở lớp học cưỡi ngựa, các bạn học tôn sùng Nguyễn Trà và Từ Thâm đã chủ động nói chuyện, sự ghen tị trào dâng trong lòng tựa như cỏ dại tại đồng hoang vậy.
Cô ta đắn đo, nhìn có vẻ như bao che giúp Nguyễn Trà: “Bình… bình thường ạ.”
“Bình thường? Mạnh Vũ à, nếu với trình độ cưỡi ngựa của con mà coi là tiêu chuẩn bình thường à, Trà Trà có học kia mà.”