Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bộ dạng ngẩn ngơ, ánh mắt rời rạc, ở trong mắt những học sinh khác, rõ ràng là thuộc vào loại người chột dạ vì không biết làm!
Tỉ mỉ nghĩ lại một chút, từ trong trấn nhỏ đến, thành tích lại bình thường, hơn nữa chương trình học của trường Trung học Số 2 còn nhanh như vậy, theo không kịp là chuyện quá bình thường rồi, thật đáng thương.
Khoé môi của giáo viên tiếng Anh mím thành một đường, lặp lại lời vừa nói: “Lên bảng, viết từ đơn.”
Nguyễn Trà ngẩng đầu, nhét điện thoại di động vừa lấy ra định chơi điện tử vào lại trong ngăn bàn, vẻ mặt suy sụp bước lên bục giảng. Trong một buổi tối ngắn ngủn, đầu tiên bị nói cho biết là mình đã xuyên sách, sau đó lại bị cho biết là mình là vật hi sinh có số mệnh vừa xấu vừa nát, hơn nữa lại còn đoản mệnh, lại còn liên luỵ đến ba mẹ, thật sự rất không dễ chịu nha.
Trong khi học bài, Nguyễn Trà chú ý thấy Nhâm Khinh Khinh mỗi khi hoàn thành được một nhiệm vụ, là có thể được cái hệ thống trong não mở ra thêm cơ hội có thể vừa thêm thông minh lại vừa đẹp lên.
Tuy rằng cá mặn như Nguyễn Trà, không muốn hệ thống học sinh giỏi, nhưng không thể không nói, trong quyển tiểu thuyết thăng cấp thành học sinh giỏi này, nữ chính thật sự đã mở ra được bàn tay vàng, như mình bây giờ chỉ được gọi là người cung cấp bàn tay vàng thôi, thật là đau trứng.
Thời gian qua Nguyễn Trà luôn làm công dân năm tốt, lần đầu tiên trong cuộc đời tiên sinh ra ý nghĩ muốn giết người, nhưng Nguyễn Trà lại do dự, nếu mình đồng quy vu tận với Nhâm Khinh Khinh, ba mẹ sẽ không có kết cục giống như trong sách viết, một người chết một người điên sao?
Lâm Lăng bị trách mắng quay trở lại chỗ ngồi, sau khi nhìn thấy Nguyễn Trà đang cúi đầu không vui, trong lòng vui vẻ muốn xỉu luôn, sắc mặt cũng tỏ ra đắc ý, khi thấy Nguyễn Trà vẫn ngồi ở chỗ ngồi của chính mình thì ha hả cười nhạo: “Có người, không biết tự lượng sức mình thì cần phải phạt công khai trước lớp!”
Nguyễn Trà đang hoàn toàn đắm chìm ở trong cảm xúc tiêu cực của chính mình, căn bản mặc kệ Lâm Lăng, trên đường đi lên bảng huyệt thái dương của Nguyễn Trà giống như bị kim đâm, kịch liệt đau đớn, bởi vì sinh ra sát ý với Nhâm Khinh Khinh.
Khi lấy phấn viết, do đầu đang rất đau, ngón tay Nguyễn Trà run rẩy suýt chút nữa không cầm được viên phấn.
Tạ Trường An ngồi bên cạnh Nguyễn Trà, vừa ngẩng đầu đã thấy mặt Nguyễn Trà trắng bệch không một giọt máu, cảm thấy khó hiểu mà gãi mặt, không biết viết từ đơn thôi mà, làm sao sợ đến mức như vậy chứ?
“Obvious là rõ ràng.” Giáo viên tiếng Anh nhìn quanh một vòng, ngẫu nhiên nhìn thấy có vài bạn học cúi đầu nhìn cái gì đó trong ngăn bàn, không nặng không nhẹ mà bổ sung thêm một câu: “Viết xong tự mình chấm điểm, tự giác một chút.”
Tính khác biệt của lớp A10 là cho dù ở cuộc kiểm tra bình thường, các giáo viên đều luôn mở một mắt nhắm một mắt, nhưng dù sao hơn một nửa bọn họ đều có sự nghiệp gia đình cần phải kế thừa, nói vào được đại học trọng điểm mới có việc làm, hiển nhiên là không chuyện không thực chút nào.
Sau khi giáo viên tiếng Anh lướt nhanh một vòng qua các học sinh trong lớp, thì quay mặt nhìn về phía bảng đen, định đánh giá học sinh mới chuyển trường đến một chút, nhưng mà sau khi kiểm tra xong từ đơn, ngay lập tức kinh sợ.
Bắt đầu giờ học, tổng cộng cô ấy nghe viết ba lăm từ đơn, giữa giờ có cúi đầu nhìn thấy một vài học sinh viết từ đơn tiếng Anh không tồi, có khoảng hơn mười mấy bài kém, bài tốt thì khoảng tầm năm sáu người.