Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]

Chương 4: Chương 4: Tôi muốn đánh chết cậu. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nguyễn Chính Phi: “Con đón xe đi đi, xe điện bỏ trong sân, ba phải đi mua lại chiếc khác, hơn nữa cần làm một cái biển số xe ở thành phố.”

Nguyễn Trà từ lúc học tiểu học đến bây giờ, đều được Nguyễn Chính Phi lái xe điện chở đi học, bình thường trời mưa cũng lái xe đi, nghe lời này, ý thức được lúc hôm qua bọn họ tới Lương gia, chỉ mang theo hai vali hành lý.

“Khụ khụ...” ông Lương nghe được xe điện liền bị sặc, vội vàng khoát tay: “Lão đại, chút nữa con đi làm thuận đường đưa Trà Trà đi học, trong biệt thự ra ngoài đón xe cũng không tiện.”

Lương Tông Kỳ gật đầu, lại giương mắt nhìn Nguyễn Chính Phi: “Chính Phi, em có bằng lái sao? Nhà có đậu mấy chiếc xe, em thích chiếc nào thì cứ lấy mà đi.”

Ông không tưởng tượng ra được Trà Trà ăn mặc xinh đẹp, sau đó lại đi xe điện đến trường.

“Không cần không cần, không đi được.” Nguyễn Chính Phi nói xong, gãi đầu: “Kiểu Kiểu cùng Trà Trà đều thích ngồi xe điện nhỏ.” Những năm trước đây mua xe, mới vừa đi được hai lần phải bán đi, lãng phí.

Ông Lương & Lương Tông Kỳ & Đường Họa: “...”

Vì mặt mũi, hai người bọn họ cũng thật cực khổ.

Lương Thiến Linh hừ lạnh một tiếng, ung dung ăn cháo, làm bộ, người liền giả vờ đi, nói không chừng buổi tối lại chạy đến hầm xe lấy xe, gia đình chợ trời làm mất mặt.

Bởi vì ảnh hưởng bởi nội dung trong sách, Nguyễn Trà tối hôm qua là một đêm ác mộng, ngồi trong xe, cả người đều ủ rũ, luôn lấy gương ra soi, sợ mình vừa xuống xe thì trở nên xấu xí.

Dưới sự kiên trì của Nguyễn Trà, ba Nguyễn mẹ Nguyễn cũng đồng ý để cho Nguyễn Trà học một hai tuần lễ ở trường, rồi cho về trấn nhỏ chơi.

“Haiz, bình thường ba mẹ rõ ràng sẽ đồng ý một tiếng, nhưng tại sao tình huống này lại khó khăn như vậy?” Nguyễn Trà thấy bản thân trong gương xinh đẹp, đáng yêu, cũng có chút yên tâm.

Lương Tông Kỳ ngồi ở đằng sau, đang kiểm tra email bằng máy tính, nghe người bên than thở, không khỏi bật cười. “Lo lắng học tập ở trường theo không kịp?”

“Không lo lắng.” Nguyễn Trà đi học đến bây giờ, tâm hồn vẫn còn đang ở trấn nhỏ, không lo lắng thành tích học tập, dựa vào kính xe nhìn những cảnh vật lạ lẫm trong thành phố.

Mặc dù Nguyễn Trà nói rất chắc chắn, nhưng Lương Tông Kỳ không tin, dù sao Nguyễn Trà cũng hiểu chuyện, ông đánh giá cô gái nhỏ xấu hổ, không dám nói, đồng thời trong lòng suy nghĩ để cho con trai lớn giới thiệu mấy người thầy dạy tốt, mỗi môn một người, cũng sắp xếp.

Nửa tiếng sau, Nguyễn Trà đến cổng trường học, thấy cổng trường, liền kinh ngạc há miệng.

Trường rất lớn, diện tích cũng phải gấp mười ngôi trường trước kia, các tòa nhà rất nhiều, có đài phun nước, học sinh mỗi người đều mặc đồng phục, đơn giản nhưng rất nhã nhặn.

Học sinh trung học có tổng cộng năm bộ đồng phục, toàn bộ đều được đặt là, đồng phục của Nguyễn Trà vẫn chưa được may xong, phải tuần sau mới có, chiếc váy dệt kim của Nguyễn Trà cũng rất nổi bật trong đám đông.

Không, Nguyễn Trà lại chú ý tới một người khá nổi bật, trước mặt nữ sinh hai ba mét, một học sinh giống như không có mặc đồng phục, ghim một nụ hoa trên đầu, đôi mắt tròn xoe, nhìn rất xinh đẹp vui vẻ.

Dĩ nhiên, điều khiến cho Nguyễn Trà tận lực liếc mắt nhìn, không phải là vì đồng phục học sinh, mà là một cái bảng ảo lơ lửng trên đỉnh đầu đối phương, học sinh bốn phía dường như không nhìn thấy.

【 Mời nguyên chủ chọn một nhiệm vụ trong hai phương án A và B

A: Hoàn thành một nhiệm vụ, đạt được một điểm (tích được mười điểm có thể đổi 1 điểm xinh đẹp hoặc thông minh)

B: Kết bạn với bạn học cách nguyên chủ nửa mét, hôm sau, hoàn thành nhiệm vụ, sẽ lấy 2-3 điểm xinh đẹp hoặc thông minh của bạn học chuyển cho nguyên chủ. (1. Nhiệm vụ có thể kết thúc bất cứ lúc nào, 2. Nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị trừ một điểm và sẽ chịu hình phạt ngẫu nhiên)

Ra cô gái này chính là Nhâm Khinh Khinh vai chính trong sách? Vân vân... Điểm chính lại mình có thể nhìn thấy hệ thống vai chính để phân công nhiệm vụ?!

Không đợi Nguyễn Trà tiếp tục suy nghĩ, một lúc sau, liền bị Nhâm Khinh Khinh đột ngột xuất hiện trước mặt dọa hết hồn.

Nhâm Khinh Khinh nở nụ cười ngọt ngào: “Bạn học, cậu cũng là học sinh chuyển trường sao? Giới thiệu một chút, mình là Nhâm Khinh Khinh.”

Tiếng nói truyền tới, Nguyễn Trà trơ mắt nhìn trạng thái nhiệm vụ thay đổi: A× B√

Nguyễn Trà: “???”

Tôi muốn đánh chết cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.