Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]

Chương 27: Chương 27: Trời sinh có bộ não a (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhậm Khinh Khinh quay phắt lại nhìn quyển sách Ngữ văn đang khép trên bàn, một lúc lâu vẫn chưa thôi vui sướng với miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Cô ta đã học thuộc “Tỳ bà hành” từ tối qua, cũng có nghĩa bây giờ chỉ cần học thêm ‘Thục đạo nan’ nữa là hoàn thành nhiệm vụ.

Chó ngáp phải ruồi nên Nguyễn Trà mới làm được đề thi nghe viết tiếng Anh cuối năm lần trước nữa, đề Vật lý lần trước. Còn hiện tại, không đời nào Nguyễn Trà lại đột nhiên nổi hứng mà đi học thuộc thơ cổ.

Cho dù Nguyễn Trà đột nhiên nổi hứng lên muốn đọc thuộc thơ cổ thì cũng đã thua cô ta ngay từ vạch xuất phát.

Nhậm Khinh Khinh cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bị Nguyễn Trà chơi cho mấy vố thê thảm khiến cô ta buộc phải xác nhận lại: “Hệ thống, Nguyễn Trà đã thuộc Tỳ bà hành và Thục đạo nan chưa?”

[Qua khảo sát, mục tiêu được liên kết chưa từng học thuộc Tỳ bà hành và Thục đạo nan. Ký chủ có rất nhiều ưu thế.]

Nghe thấy lời hệ thống nói, Nhậm Khinh Khinh tỏ ra phấn khích, sắc mặt hồng hào, vô cùng thích thú.

Nhậm Khinh Khinh đoán không sai. Thời khóa biểu của các lớp khối 11 đều có đôi chút khác biệt, tiết sau của lớp A2 là tiết văn còn tiết sau của lớp A10 là tiết toán. Khi giao nhiệm vụ, cả khối 11 đang giờ ra chơi, phòng học của lớp A10 nhộn nhạo cả lên.

[Ding! Trong vòng ba tiếng, ký chủ hãy hoàn thành việc học thuộc hai bài thơ “Tỳ bà hành” và “Thục đạo nan”. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ rút hai điểm giá trị thông minh từ mục tiêu được liên kết.]

Hệ thống chó má!

Không ngờ bị sét đánh xong, Nhậm Khinh Khinh vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục ở lại nhiệm vụ B?

Nguyễn Trà thầm mắng nhiếc thậm tệ, rồi nghiêm mặt, khép lại quyển bài tập vật lý vừa lật mở, lấy quyển sách Ngữ văn trong ngăn bàn ra, lật đến trang có bài “Tỳ bà hành”.

Nhìn chữ trên đó, Nguyễn Trà khe khẽ thở phào. May mà bài thơ không trúc trắc. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô lập tức bình tâm lại, phớt lờ tiếng ồn ào bốn xung quanh, nghiêm túc nghiền ngẫm kỹ càng từng dòng thơ.

Tạ Trường An đang định gọi Nguyễn Trà lập đội chơi game thì quay lại thấy cô hết sức chăm chú học “Tỳ bà hành”. Cậu ta mừng rỡ. Chưa bao giờ thấy học sinh nào ở lớp A10 của họ ôn trước bài cả.

“Nguyễn Trà, giờ ra chơi chỉ có mười phút thì học được mấy dòng?” Cậu ta vừa nói vừa ngoe nguẩy chiếc điện thoại di động, làm ra vẻ học sinh kém lôi kéo bạn: “Vào game đi, mình lập đội đưa cậu lên hạng nhé?”

Nguyễn Trà lắc đầu, mặt mày nghiêm túc: “Không. Mình thích học.” Hừ, nói mà chính mình cũng tin luôn.

Dứt lời, Nguyễn Trà lại thong thả lật giở một trang sách, đôi mắt hạnh đen nháy và sáng ngời buông rủ, hết sức tập trung, khiến Tạ Trường An không sao nói hết được những lời còn lại.

Quấy nhiễu việc học hành liệu có bị sét đánh không?

Nghe nói trước khi bị sét đánh, Nhậm Khinh Khinh của lớp A2 đang hỏi bạn cùng bàn bài tập vật lý trong lúc bạn đó ôn bài. Tạ Trường An cụp mắt xuống, trầm ngâm nghi ngờ.

Trong số thơ cổ lớp 11, có thể nói “Tỳ bà hành” và “Thục đạo nan” tương đối dài. Tạ Trường An rướn người lên xem thử, vừa liếc nhìn vào đã thấy đau đầu. Đang tính quay lại tiếp tục chơi game thì thấy Nguyễn Trà đã lật hết hai bài thơ cổ một cách chóng vách, ngẩng lên nhìn thời gian, chưa đầy năm phút.

Nguyễn Trà cho là mình đã học thuộc lòng, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy âm thanh của hệ thống, lòng không khỏi hoang mang, sợ bug cướp nhiệm vụ của mình đã bị hệ thống tiêu diệt.

“Nguyễn Trà, không học trước nữa à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.