Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Thầm vẫn chưa ăn gì trong căn tin, đang ăn ké ít bánh gato mà mình đem về cho Nguyễn Trà: “Tiếng Anh của cậu xem như đứng đầu trong câu lạc bộ tiếng Anh. Nhưng mình nhớ trên đơn nhập học của cậu, đã viết racquetball lên cột ý nguyện vào câu lạc bộ mà.”
Racquetball à?
Nguyễn Trà khẽ than trong lòng, bỗng cảm thấy bánh ngọt trên tay đã không còn ngon nữa.
Nếu không có hệ thống của Nhậm Khinh Khinh, trên đầu mình không có thanh kiếm của Damocles. Đừng nói là racquetball, cô còn muốn học hết tất cả những thứ mà trước đây mình chưa từng tiếp xúc như câu lạc bộ nhiếp ảnh, nhạc cụ, khiêu vũ,...
Nguyễn Trà uống hết sữa trong bình xong, khi ngước mắt nhìn sang Phó Thầm với vẻ nghiêm túc đường hoàng. Trong đôi mắt hạnh lấp lánh vẻ cực kỳ mong chờ đối với học tập: “Mình thích học tập, cũng thích tiếng Anh. Cuộc sống của mình sẽ có thể thăng hoa hơn bởi những hoạt động nhỏ thường ngày của câu lạc bộ tiếng.”
... Cũng như sự duy trì sắc đẹp và trí tuệ.
Phó Thầm: “…”
Ngược lại cũng không cần chụp mũ quá cao.
Nguyễn Trà ăn xong, tiện tay thi dọn chiếc hộp nhỏ, đặt vào túi rồi buộc lại, chờ lúc rời đi lại vứt vào thùng rác.
Cả quá trình tự nhiên lưu loát, giống như trước kia thường xuyên làm vậy. Phó Thầm xem xong, thầm cân nhắc trong lòng, đồng thời cậu lại có những suy đoán mới về cuộc sống khi còn nhỏ của cô.
“Phó Thầm, mình có việc muốn làm phiền cậu.”
“Cậu cứ nói.” Phó Thầm tỉnh táo lại, đẩy tách trà ra, lười biếng dựa lên ghế: “Có chuyện gì thế?”
Nguyễn Trà sờ chóp mũi, lập tức hơi chột dạ: “Nếu cậu có thể xem được ý nguyện tham gia câu lạc bộ mà mình điền lúc nhập học, thì chắc cậu cũng có thể xem bảng điểm thành tích cuối kỳ lớp mười của mình nhỉ?”
“Ừ, xếp rất ngay ngắn.” Phó Thầm nói xong, lại liếc nhìn Nguyễn Trà lấy một tay che mặt, không khỏi khẽ bật cười. Ngay sau đó có thể thấy ta nhập học khi điền xã đoàn ý đồ, hẳn là cũng có thấy ta cao một cuối kỳ phiếu điểm đi?”
“Ngô, xếp hàng thực chỉnh tề.” Phó thầm vừa nói xong, lại thoáng nhìn Nguyễn trà một tay che mặt bộ dáng, không khỏi cười khẽ ra tiếng. Ngay sau đó, rất tri kỷ đoán được ý của cô, hơi ngồi thẳng lưng: “Cậu có cần mình giúp ôn tập kiểm tra hàng tháng không?”
“Cần!”
Nguyễn Trà lập tức không ngượng ngùng, dù sao da mặt dày, hơn nữa vừa nãy cô tỏ ra thẹn thùng cũng có một nửa là giả bộ. Kẻo khiến Phó Thầm cảm thấy bản thân chưa từng thay đổi bản chất chán ghét học tập.
“Cũng không cần phải làm phiền cậu quá, cậu có vở ghi chép lớp mười không?”
Tuy rằng vì Nguyễn Trà không mấy hứng thú với mấy môn học như ngữ văn, vật lý, hóa học, sinh vật, nên đi học vẫn luôn không chú ý, nhưng cũng không đến nỗi thi được mười điểm.
Nguyễn Trà hoàn toàn tự mình làm, chọn đề thuận mắt làm xong thì sẽ không làm tiếp.
Bây giờ, cô rất hối hận, vô cùng hối hận. Nguyễn Trà cảm thấy, có thể là ông trời thấy mình quá cá mặn, không chú trọng việc học, nên mới để hệ thống chó má đến kiểm soát mình.
“Thật ra có vở ghi chép.” Phó Thầm gập ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn uống nước mấy cái. Trong đầu đang nhớ lại liệu mình có viết được ba trang vở một môn trong năm nhất hay không.
Sau khi đuôi mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt thả lỏng của Nguyễn Trà, cậu đành nuốt câu mấy trang vào trong bụng rồi thay đổi đề tài: “Nhưng chỉ xem mỗi vở ghi chép cũng không ổn, cậu cần phải hiểu rõ phạm vi ra đề của giáo viên. Trở về mình sẽ khoanh tròn trọng điểm, ngày mai đưa vở ghi chép cho cậu.”
“Cám ơn! Mình cóp xong sẽ lập tức trả lại vở cho cậu.”