Edit: Cải Quy
Beta: Cải Louthis, Cải S
.
Sau khi thái độ của dư luận đối với cậu chuyển hướng tốt hơn. Trần Trản ra ngoài cũng dễ dàng hơn nhiều, chủ yếu là không cần phải đeo khẩu trang khi ra đường phòng bị đánh nữa.
Ân Vinh Lan có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, Trần Trản ở đoàn làm phim cùng anh lâu nên cũng bị ảnh hưởng thói quen này. Đêm qua cậu ngủ rất ngon, nên ngày hôm sau trời vừa hửng sáng cậu đã ra ngoài chạy vài vòng quanh tiểu khu.
Khi đi về thì gặp ông cụ nhà đối diện, trên tay ông cầm một túi đầy chai nhựa.
Không thấy con chó bướng bỉnh kia đâu, Trần Trản nhíu mày: “Ông đưa nó đi rồi à?”
Ông cụ gật đầu: “Chờ thằng nhóc ấy huấn luyện nó ngoan rồi thì đem trả lại cho ông.”
Không có chút bất ngờ nào, phần việc cực nhọc như này kiểu gì cũng rơi vào đầu Ân Vinh Lan.
Đồ gia dụng mà Trần Trản đặt vừa khéo hôm nay cũng giao đến. Tuy rằng ông cụ cứ uyển chuyển từ chối mãi nhưng cậu vẫn mang một cái sofa nhỏ mềm mại sang tặng ông.
Sau khi bị phát hiện hãm hại Trần Trản, Tiêu Đồng bị toàn mạng chế giễu. Trần Trản cũng không rảnh đi bỏ đá xuống giếng. Tập trung vào việc chuẩn bị khai trương shop bán hàng online.
Khi mở bán cần ít nhất một nhân viên chăm sóc khách hàng và một nhân viên bán hàng. Có vài shop lúc đầu là chủ kiêm luôn cả hai việc nhưng độ nổi tiếng của Trần Trản càng ngày càng tăng, tự mình gánh hết luôn chắc chắn là điều không thể.
Mà hiện giờ cửa hàng của cậu chỉ bán bùa hộ mệnh, thuê người thì không có lời.
Nghĩ một hồi, Trần Trản nảy ra một ý tưởng: “1000 điểm tẩy trắng, thuê mày làm nhân viên chăm sóc khách hàng.”
Sau khoảng ngắn im lặng, âm thanh gần như cáu kỉnh của hệ thống vang lên:
[Hệ thống:...Nói nhảm gì vậy?]
Dùng điểm tẩy trắng nó phát để chơi lại nó.
Trần Trản: “Mày có kinh nghiệm, bình thường cũng không làm gì với lại không phải hệ thống là để khách hàng sử dụng à?”
Khác nhau ở chỗ nào?
Trong 5 phút tiếp theo, Trần Trản dường như đã được nghe qua hết tất cả mọi lời thô tục trên đời.
Chờ đến khi nó xả hết bực tức ra rồi, Trần Trản mới thong thả nhắc lại chuyện xưa: “Năm 20XX, có người bỏ việc chạy về quê thăm người thân 3 ngày nè ta.”
[Hệ thống: Chốt luôn!]
Tuy rằng nghi ngờ bây giờ nó đang thầm mắng mình nhưng mục đích đã đạt được nên Trần Trản cũng không tính toán với nó.
Giữa tháng 11, một cơn mưa tuyết kéo đến đã nhanh chóng xóa nhòa đi giới hạn mơ hồ của hai mùa thu đông, cửa hàng cũng chính thức khai trương vào ngày này.
Búp bê hộ mệnh với hình tượng vừa xấu vừa ngốc manh được chào đón ngoài mong đợi. Cộng với việc quảng cáo tuyên truyền được làm không tệ nên chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi đã bán được mấy nghìn con, trên mạng cũng có nhiều đánh giá khác nhau:
“Nghe nói mua về có thể tránh việc bị người khác hại, mua một cái, hy vọng có thể tránh được giám thị.”
“Lầu trên bị lộ rồi.”
“Đã báo cáo.”
“Khuyên cậu đừng làm như thế. Lúc trước tôi có tham gia fan meeting nên được tặng một con, thế là khi đi thi tôi mang theo nó. Gian lận quay cóp diễn ra thuận lợi, sau đấy còn giựt được vị trí nhất trường. Bây giờ tôi phải làm đại diện trường đi thi cấp khu vực.”
“Xin hỏi lầu trên được trời chọn, còn sống không?”
Trần Trản xem xong lắc lắc đầu, tính toán số thu nhập rồi gửi cho Ân Vinh Lan 36 triệu[1], ghi rõ đây là trích từ tiền bán búp bê. Cảm ơn anh đã giới thiệu cho cậu một nhà xưởng đáng tin cậy.
[1]1 vạn ~ 35.959.300 VNĐ.
Hệ thống không có chức năng giao hàng, Trần Trản cũng không muốn lãng phí thời gian đi làm shipper, thẳng tay chi thêm một khoản tiền để bên nhà sản xuất vận chuyển.
Công việc kinh doanh mới khá thành công, rốt cuộc cũng được nghỉ xả hơi.
Ngày nào cũng kiên trì chạy bộ buổi sáng nhưng hình như nó hoàn toàn vô dụng. Nắn nắn bắp thịt nhỏ bé yếu ớt ở cánh tay, lông mày Trần Trản nhíu lại.
— Lượng cơm tăng, cân nặng không tăng.
Trước hiện thực tàn khốc, cậu quyết định áp dụng một phương pháp rèn luyện hoàn toàn miễn phí để rèn luyện. Đi tìm ông cụ nhà đối diện nhặt ve chai chung.
Cửa nhà khép hờ, một tấm vải được treo làm màn cửa, bên trong truyền đến tiếng nhạc êm dịu.
Trần Trản bước vào cửa sau đó không đồng ý nói: “Như này không an toàn.”
Ông cụ vung tay, không để ý mấy: “Trong phòng này cũng chả có nhiêu đồ vật đáng giá.”
“Kẻ trộm không về tay không.” Trần Trản nhắc nhở.
Nói xong thì bắt đầu phổ cập kiến thức an toàn cho ông cụ.
Ông cụ bị nhắc nhở tới mức bất lực, chỉ có thể gật gật đầu liên lục.
Mỗi ngày ông đều đi nhặt ve chai rồi đọc sách uống trà, cuộc sống rất vui vẻ, tự do.
Biết được mục đích tới đây của Trần Trản, ông cụ cười nói: “Nhặt ve chai sao tính là tập luyện được, còn chưa bằng mày chạy mấy vòng quanh tiểu khu đâu.”
Trần Trản cười cười: “Tập thể dục một mình chán lắm.”
Ông cụ sớm phát hiện ra được cách sống của cậu có nhiều chỗ rất cẩn thận tỉ mỉ nhưng cũng có nhiều mặt rất qua loa, không chú ý tiểu tiết. Đột nhiên ông cụ nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Tờ giấy lần trước ông đưa mày cầm đâu rồi?”
Trần Trản phản xạ có điều kiện nói: “Tờ giấy nào?”
Ông lão nheo nheo mắt: “Tờ giấy viết thông tin liên lạc của luật sư.”
Trần Trản xoa xoa nhẹ chóp mũi, đáp án không cần nói cũng biết.
“Chuyện di chúc không thể làm qua loa được.” Ông cụ nghiêm túc nói: “Có thể trong khoảng thời gian này chưa dùng tới. Nhưng nhỡ tòa nhà này bị sập mà mày lại may mắn tránh được một kiếp, vậy thì ít nhất mày cũng phải biết cách để khai nhận di sản của ông để lại chứ.”
“...”
Đây là cái kiểu ví dụ gì vậy?
“Di chúc?” Một giọng nói từ xa truyền đến.
Có người vén rèm cửa lên, cất bước đi vào.
Trong phút chốc vẻ mặt Trần Trản trở nên phức tạp, chậm rãi mở miệng: “Một trong những lợi ích của việc đóng cửa chính là tránh bị nghe trộm.”
Ông cụ gật gật đầu, đồng ý với cậu về điểm này.
Người tới là Ân Vinh Lan. Hôm nay anh mặc một chiếc quần tây đen bình thường nhưng lại có thể làm nổi bật lên đôi chân thon dài đẹp đẽ. Lúc này cặp lông mày của anh đang cau chặt, nhìn ông cụ hỏi: “Ông thấy trong người không khỏe à?”
Ông cụ bất đắc dĩ nói: “Sao mày lại đến đây?”
Ân Vinh Lan không trả lời, ông cụ tự biết mình không giỏi nói dối nên đành thuật lại toàn bộ sự việc: “Thân thể ông dù không đạt tiêu chuẩn nhưng nói chung là vẫn khỏe mạnh.”
Nói vậy để anh không cần phải lo lắng.
Qua thật lâu Ân Vinh Lan mới chậm rãi nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Ông cụ cùng với Trần Trản không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ một giây sau đó, Ân Vinh Lan ngồi lên ghế sofa Trần Trản mới mang qua, ánh mắt sâu thẳm hỏi: “Chuyện di chúc là sao?”
Trần Trản biết vừa nãy mình thở phào nhẹ nhõm là hơi sớm rồi.
Ông cụ không hiểu rõ những rối rắm của việc này nên giải thích đại: “Để phòng hờ thôi, chọn trước một người kế thừa tài sản.”
Một câu nói đơn giản đã có thể dễ dàng truyền đạt toàn bộ trọng điểm của việc này.
Ân Vinh Lan nhớ tới thái độ đột nhiên chuyển tốt của Trần Trản đối với mình ngày đó, ánh mắt nhìn cậu càng thêm ý vị: “Ra là vậy.”
“Tôi đã từ chối rồi.” Trần Trản đưa ra câu trả lời chuẩn form của bạch liên hoa.
Ân Vinh Lan bỗng nhiên đứng dậy, nhìn thì tưởng là đang cuốn lại màn cửa bị gió thổi tung lên, nhưng tầm mắt lại dừng thật lâu trên bức tranh thêu được treo ngay giữa cửa... Chồn cáo chúc tết gà, vẫn còn nguyên ở đấy.
Khóe mắt trông thấy Trần Trản hiếm khi lộ ra vẻ mặt lúng túng.
Trần Trản cũng đang cảm nhận được người kia đang quan sát mình, hơi nghiêng mặt sang một bên, giả bộ đang nhìn mây trôi trên trời bên ngoài cửa sổ.
Ân Vinh Lan xoay người, nhìn ông cụ nửa đùa nửa thật nói; “Không phải ông cũng nên để lại cho con thứ gì đó sao?”
Ông cụ bị anh chọc cười, chỉ chỉ Trần Trản: “Đây mới là người mày phải xin này.”
Trần Trản ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Tôi nhượng lại cho anh thứ đáng giá nhất ở đây.”
Ân Vinh Lan hơi nhướng mày, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Trần Trản ngẩng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: “Đúng vậy, cho anh quyền nuôi nấng con chó kia.”
Mấy giây yên lặng ngắn ngủi trôi qua, ông cụ cười đến nghiêng ngả, vỗ tay liên tục.
Ngược lại với ông, Ân Vinh Lan chỉ khẽ thở dài. Trần Trản rất biết cách điều chỉnh bầu không khí, nếu như cậu không chọn cách tự mình xây dựng sự nghiệp mà vào làm cho một công ty nào đó thì sẽ phát triển rất tốt ở phòng nhân sự.
Trần Trản cũng đùa có chừng mực, nhìn Ân Vinh Lan cười cười, đổi chủ đề: “Con chó ương bướng kia huấn luyện đến đâu rồi?”
Nghe vậy ông cụ cũng ngừng cười, than phiền: “Ông vừa nhìn thấy nó là đã thấy thích. Tiếc là nó dữ quá, đến cửa nhà cũng không muốn vào.”
Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: “Bước đầu huấn luyện thành công rồi.”
Mắt ông cụ sáng lên: “Biết bắt tay chưa?”
Ân Vinh Lan lắc đầu.
“Có biết trồng cây chuối không?”
“Không biết.”
Ông cụ: “Vậy nó biết làm cái gì?”
Ân Vinh Lan nhẹ giọng đáp: “Ăn cơm.”
So với khi Trần Trản nói đùa thì bầu không khí hoàn toàn trái ngược, tất cả đều lâm vào im lặng, lúng túng.
Nhớ tới việc lúc trước mình đã tặng cho ông cụ cái bức tranh thêu để nhắc nhở kia, lòng hổ thẹn của Trần Trản dâng trào, lên tiếng tâng bốc anh: “Chứng tỏ nó đang dần tín nhiệm anh.”
Ông cụ không có tài năng nói dối trắng trợn như cậu, nhìn thời gian, ngáp một cái nói: “Ông muốn ngủ trưa, mấy đứa làm gì thì làm đi.”
Hai người lần lượt ra ngoài, Trần Trản tiện tay đóng cửa lại, tiếng đóng cửa vang sau lưng, cả người dựa vào cái cửa nói: “Tới tìm tôi may búp bê hả?”
Lời trong lời ngoài đều là trêu ghẹo.
Ân Vinh Lan trả lời: “Tới mời cậu ăn cơm.”
Trần Trản rơi vào trầm tư, tính toán tới việc người này đã biết việc mình chiếm đi di sản vốn thuộc về anh thì khả năng bữa cơm này sẽ biến thành Hồng Môn Yến[2] là bao nhiêu.
[2]鴻門宴: Trong văn hóa Trung Quốc, Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trên thực tế lại nguy hiểm.
“Hôm trước cậu đã trả cho tôi không ít tiền công may vá.” Mục đích mời ăn của Ân Vinh Lan không cùng tần số với cậu, ngữ điệu ôn hòa nói: “Mời cậu ăn bữa cơm là lẽ đương nhiên.”
Tràn Trản: “Sáng sớm nay tôi ra ngoài thì thấy ông chủ cửa hàng mỳ thịt bò thông báo có việc, đến thứ 3 tuần sau mới mở lại.”
Ân Vinh Lan cân nhắc rồi nói: “Vậy thì hôm nay đi ăn ngon một bữa.”
Không có lý do nào để đồ ăn dâng tới miệng rồi mà lại từ chối, căn cứ vào nguyên tắc tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Trần Trản gật đầu: “Nhưng mà tôi còn bận chút việc nữa, khoảng 20 phút nữa mới làm xong.”
Ân Vinh Lan: “Tôi chờ cậu.”
Nếu biết trước buổi trưa sẽ có người mời cơm, Trần Trản sẽ không lãng phí hết thời gian buổi sáng.
Rót cho Ân Vinh Lan một chén trà, sau đó mới bắt đầu ngồi xuống gõ chữ.
Từ khi tiến vào giai đoạn có thu phí thì lượng công việc của Trần Trản đã tăng lên gấp đôi so với lúc trước.
Ân Vinh Lan nhìn bảng thống kê thấy số chữ đã được trên 5000, chậm rãi nói: “Thật ra không cần phải vội như vậy.”
Với độ nóng của cậu hiện giờ thì độc giả sẽ càng ngày càng tăng, kéo dài thời gian kết thúc truyện là việc rất có lợi.
“Phải nắm chặt lấy cơ hội này.” Tiếng đánh bàn phím vẫn vang lên không ngừng, Trần Trản giải thích: “Nhân lúc chưa hết hot, tôi muốn viết thêm hai bộ truyện nữa.”
Ân Vinh Lan ngẩn ra: “Hai bộ?”
Trần Trản sửa lại cách viết một chút, trong lúc đó ngẩng đầu lên giới thiệu với anh: “Một quyển và một quyển .”
Ngón tay trái nhẹ nhàng xoa xoa, cậu suy tính rồi nói: “Mội truyện viết tầm 350.000 chữ. Ba bộ nối tiếp nhau sẽ tạo thành một tác phẩm trên 1.000.000 chữ đồ sộ.”
Giây trước vẫn còn đang cười, giây sau Ân Vinh Lan lại đột nhiên trầm mặc không báo trước.
Lông mày Trần Trản giật giật: “Vẻ mặt này của anh là sao?”
Ân Vinh Lan nhắm mắt, lông mi khẽ run, nhìn không ra vẻ mặt vừa nãy, giống như ban nãy chỉ là do ảo giác. Khôi phục nụ cười ôn hòa ngày thường: “Chỉ là cảm thấy ý tưởng này của cậu rất hay.”
Tay Trần Trản dời khỏi con chuột, chống cằm: “Hi vọng trước khi viết xong có thể tìm được thêm nhiều tư liệu sống hay hay chút.”
Ân Vinh Lan mặt không đổi sắc, nhìn vào màn hình máy tính rồi nói sang chuyện khác: “Sắp viết xong chưa?”
Trần Trản nhận ra mình đang phân tâm, cười cười xin lỗi, tiếp tục chăm chú gõ chữ.
HẾT CHƯƠNG 24