Edit: Cải Joshort, Cải Aesop
Beta: Cải S
Trần Trản không biết truyện của mình đã hai lần hại nam chính gặp xui xẻo, hiện tại chỉ chuyên tâm nghĩ cách làm giàu.
Đêm qua có uống chút rượu nên đầu đến bây giờ vẫn còn đau, lúc gõ chữ không được tập trung.
Viết được một hồi, lại bị tiếng gõ cửa đánh ngang tiến độ.
"Tiểu Trần, có nhà không?" Tiếng của ông cụ nghe rất đầy sức sống.
Trần Trản mở cửa, tóc tai bù xù: "Chào buổi sáng."
Ông cụ tỏ vẻ không hài lòng, chỉ vào đồng hồ đeo tay: "Sắp mười một giờ trưa rồi đấy".
Trần Trản lười biếng vươn vai một cái, bỗng nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng ông lão vẻ lười biếng trong mắt cậu mới mất đi một chút.
Vóc dáng cao to, mái tóc hơi dài, trong tiểu thuyết người ta hay viết như thế nào nhỉ... Một đôi mắt phượng tuyệt đẹp.
Nghĩ tới đây không nhịn được hơi mím môi, dạo này bị mấy thể loại truyện ngốc-bạch-ngọt làm ảnh hưởng tới tư duy.
Có lẽ vì từng uống rượu cùng nhau, thái độ của ông cụ đối với cậu cũng có chút thân thiết: "Đây là người mà ông nói với mày hôm qua".
Trần Trản nhìn sơ qua, áo sơ mi thêm quần dài màu đen đều khá bình thường ngoại trừ gương mặt.
"Chào cậu." Người đàn ông mỉm cười gật đầu với cậu.
Trần Trản trầm mặc hai giây, người này chủ động chào hỏi, trong ánh mắt cũng không có sự khinh thường, xem ra là giống như nguyên chủ đều là nhân vật nhỏ bé trong tiểu thuyết.
"Trần Trản" Cậu đưa tay, chủ động giới thiệu tên.
Người kia cũng nhẹ nhàng bắt tay cậu: "Tôi họ Ân, Ân Vinh Lan."
Trần Trản rút tay về, nhìn chằm chằm đối phương một lúc mới chần chừ nói: "Trong thôn không có internet hả?"
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng, giọng hơi lên cao lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Không có gì." Trần Trản tìm bừa một cái cớ: "Mỗi lần tôi ngủ không ngon là ăn nói linh tinh."
Nhìn dáng vẻ của đối phương chắc chắn là chưa từng xem qua vụ lùm xùm của mình trên mạng, có lẽ là người không thường xuyên lên mạng.
Thông tin chồng chất lên nhau làm Trần Trản không khỏi một lần nữa nghi ngờ về mục đích người đàn ông này tiếp cận ông cụ.
Ông cụ mời cậu qua phòng nói chuyện, không để ý tới ánh mắt phức tạp của Trần Trản. Ngược lại là người đàn ông kia liếc nhìn thoáng qua lúc Trần Trản khóa cửa, thu hết cảm xúc trong mắt cậu vào mắt.
Bên cạnh bàn còn có một hộp sữa bò khác, chắc là do Ân Vinh Lan mang tới.
Quà mang tới đều là mấy loại na ná nhau, tuy Trần Trản cảm thấy có chút qua loa nhưng cậu cũng không biết khuấy động bầu không khí. Sau khi ngồi xuống khoanh tay lại không nói một lời, hơi giống đại ca băng đảng cái bang.
Từ lần Trần Trản có ý muốn tranh mối nhặt rác ông cụ thì ông đã mặc định rằng cậu là người kì quặc, đối với biểu hiện của Trần Trản nhìn mãi thành quen.
Cân nhắc tới việc Ân Vinh Lan không thích phô trương mà Trần Trản thì lại khó khăn, nói thẳng ra thân phận của Ân Vinh Lan sẽ làm cậu cảm thấy chênh lệch đâm ra tự ti, vậy nên ông lão chỉ đơn giản nói: "Công việc hiện tại của Vinh Lan đang làm ăn rất tốt, nếu mày có ý định kinh doanh thì có thể nhờ nó chỉ dẫn."
Ân Vinh Lan nở một nụ cười đầy ẩn ý, câu nói này nhìn qua giống như là nói với Trần Trản nhưng thật ra là đang ngầm kêu anh nếu được thì dẫn dắt cậu một chút. Không khỏi quan sát Trần Trản nhiều hơn chút, muốn biết người trẻ tuổi này có chỗ nào đặc biệt.
Trần Trản vẫn giữ dáng vẻ ung dung tự tại, rõ ràng trong lòng chẳng hề để tâm lại làm ra bộ dạng khiêm tốn xin dạy bảo.
Thái độ Ân Vinh Lan cũng tương đối ôn hòa: "Muốn bắt đầu từ đâu?"
Trần Trản tự biết bản thân không giỏi trong lĩnh vực này, ngẫm nghĩ một chút mới nói: "Kết bạn đi. Đợi tôi nghĩ kỹ rồi hỏi anh sau."
Dụng ý thật sự vừa đơn giản vừa thô lỗ, nếu may mắn kết bạn được thì có thể thông qua vòng bạn bè tìm hiểu thêm về người này.
Nếu là người khác đưa ra yêu cầu này 80% là muốn trèo cao, nhưng Ân Vinh Lan lại thấy thái độ Trần Trản có vài điều khác biệt, ví dụ như... đề phòng.
Ý nghĩ này vừa vô lý vừa buồn cười.
Có ông cụ làm trung gian nên n Vinh Lan rất dễ nói chuyện, đồng ý thêm bạn bè. Ba người nói chuyện không được bao lâu n Vinh Lan lại nhận được một cú điện thoại, rồi có việc rời đi trước.
Trần Trản không để ý nói: "Anh Ân hình như rất bận."
Ông cụ đáp: " Công ty lớn phải thế chứ."
Trần Trản đột nhiên hỏi: "Ông từng tới xem công ty của anh ta rồi sao?"
Ông lão bật cười: "Đương nhiên là chưa."
Trần Trản đang suy tư đột nhiên ông hỏi thêm một câu: "Nhanh tìm một công việc đàng hoàng đi, ông thấy mày ngày nào cũng vùi đầu ở nhà, lấy đâu ra thu nhập?."
Trần Trản nghiêm túc nói: "Cháu có mà."
Ông lão nói như nước đổ đồ vịt: "Dựa vào nằm mơ giữa ban ngày?."
Trần Trản lắc đầu: "Dựa vào bạn gái cũ." Nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm nên bổ sung thêm: "Nói đúng hơn là người từng theo đuổi."
"..."
Ông lão bĩu môi, nếu là hai mươi năm trước, gặp phải loại thanh niên không đứng đắn như thế này ông đã đấm cho vài phát.
Việc ban ngày làm trễ nải thời gian không ít, tán gẫu xong Trần Trản phải bắt đầu gõ chữ ngay.
[Hệ thống: Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, kí chủ sẽ nhận được giá trị tẩy trắng nam phụ có thể dùng đổi thành đạo cụ, đủ điểm vượt ải còn có cơ hội trở về thế giới thật.]
Giọng điệu lúc chạy deadline của Trần Trản không được tốt cho lắm: "Giá trị tẩy trắng hiện tại của tôi là bao nhiêu?"
[Hệ thống: 60.]
Phốt bay đầy trời, người người chửi rủa vậy mà cũng có người vì đọc truyện của cậu mà có chút thay đổi.
Trần Trản tùy ý hỏi một câu: "Hoàn thành nhiệm vụ cố đấm ăn xôi của mi thì nhận được bao nhiêu điểm?"
[Hệ thống:...30.]
Ngón tay đang gõ bàn phím dừng lại một chút: "Vậy thì cần mi làm gì?"
Còn không bằng chuyên tâm viết truyện.
Một lúc lâu sau đó cũng không nghe thấy tiếng hệ thống nói chuyện.
Trần Trản cũng không để ý, mặc dù là người mới nhưng mức độ chú ý của cậu trên website khá cao. Bởi vì bản thân có tai tiếng không tốt nên nếu như khi không ngừng ra chương mới sẽ rất dễ mất những độc giả chân chính thấy hứng thú với tiểu thuyết này.
Viết đến tám giờ tối, đột nhiên có một từ vắt hết óc cũng không nhớ ra được.
"Biểu thị sự khen ngợi bất ngờ gọi là gì ấy nhỉ?"
Bốn bề yên lặng, không có ai trả lời.
Trần Trản kêu một tiếng hệ thống.
[Hệ thống: Gọi cái gì mà gọi? Ta là hệ thống, không phải từ điển!]
Trần Trản bĩu môi, đành tự lên mạng tra cứu.
Mới đánh xong chữ và xem lại bản thảo loáng cái đã qua nửa tiếng.
Trần Trản cập nhật xong chương mới, vươn eo vặn cổ cứng đờ. Đột nhiên nhận ra có chỗ không đúng, động tác dừng lại một chút: "Hệ thống."
[Hệ thống: Đừng hỏi có đó không, có gì thì nói luôn đi!]
Trần Trản trầm mặt xuống: "Hệ thống cũ đâu?"
Xét về cách nói chuyện vốn không phải là cùng một hệ thống, người trước đây thì ngại ngùng còn người hiện tại thì nóng nảy.
[Hệ thống: Nó tự kỷ rồi, bây giờ đến lượt ta canh ngươi.]
"..."
Có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân khiến hệ thống cũ tự kỉ. Trần Trản rất lí trí không hỏi tiếp.
[Hệ thống: Nhiệm vụ 1 (tẩy trắng nam phụ) xin kí chủ xung phong đi thiện nguyện.]
Trần Trản: " Nhiệm vụ cố đấm ăn xôi chẳng phải còn chưa hoàn thành sao?"
[Hệ thống: Dựa theo tiến độ thu thập giá trị tẩy trắng sẽ tự động cập nhật nhiệm vụ mới.]
Trần Trản gần như hiểu được chân lý: "Nói cách khác, chỉ cần tôi có thể kiếm được giá trị tẩy trắng thì không cần quan tâm nhiệm vụ hệ thống bọn mi đề ra cũng được đúng không?"
[Hệ thống:...Biết rồi thì giữ trong lòng, ngậm miệng lại cho bố!]
Im lặng chốc lát, Trần Trản không khỏi có chút nhớ hệ thống trước đây.
Nhà họ Lâm.
Kết thúc công việc hôm nay, Lâm Trì Ngang do dự không biết có nên xem điện thoại hay không.
Dưới cái nhìn của hắn Trần Trản chỉ là một thằng trẻ trâu, có một lần Lâm Trì Ngang từng muốn report truyện nhưng không hiểu sao truyện của Trần Trản viết tương đối đúng sự thật, thậm chí từng câu từng chữ gần như tự hạ thấp bản thân.
Chỉ vỏn vẹn hai chương truyện, trước tiên hại mình bị bạn gái mắng một trận, sau lại bị khóa vài thẻ ngân hàng.
Lâm Trì Ngang nhíu nhíu mày, phân vân nên xem chương 3 hay không.
Nhìn dòng thông báo cập nhật chương mới màu đỏ, cuối cùng vẫn là bấm vào xem —
Mấy trăm chữ đầu là tác giả bày tỏ sự khinh bỉ tức giận đối với việc vung tiền không cần thối.
Lâm Trì Ngang lắc đầu, đọc tiếp:
Khi tôi mua xong băng cá nhân vội chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đúng lúc em vừa gọi một chiếc xe taxi, tiện tay ném tờ khăn giấy dính máu vào thùng rác.
Tôi thất vọng đứng tại chỗ lại cảm thấy như mất mát gì đó.
Đúng lúc này, một người mang mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đi ngang qua, không cẩn thận ném cả cốc cà phê lẫn điện thoại vào thùng rác.
Người qua đường không nhịn được phì cười, tốt bụng làm như không nhìn thấy để cho người kia lục thùng rác đỡ lúng túng.
Xuất phát từ rảnh rỗi, tôi khoanh tay dựa vào cây cột phía sau nhìn hắn.
Người kia tìm lại được điện thoại di động, thở phào nhẹ nhõm. Tôi đang định thu hồi tầm mắt lại thì vô tình nhìn thấy người kia giấu một tờ giấy ăn có chút bẩn giữa kẽ tay, trên mặt giấy có vết máu loang lổ.
Chẳng biết vì sao, tôi có cảm giác đó là của em bỏ trước khi lên taxi.
Chân nhanh hơn não, lúc người kia đi lên xe buýt tôi cũng đi theo.
Lật sang trang tiếp theo, hiện lên nhắc nhở tác giả chỉ viết tới đây.
Lâm Trì Ngang ngẩn ra, ôm tâm lý may mắn lật thêm lần nữa, xác định chương 3 tới đây là hết.
Biểu cảm hắn có phần vi diệu, nhìn xuống bình luận:
[Tóc của Maria: tác giả không phải là người!]
[Cẩm Thư: A, làm giật gân lấy lòng mọi người, nhân tiện hỏi chút thời gian ra chương mới có cố định không?]
[Thế Giới Hòa Bình: Cho dừng chương ở chỗ này có phải là đàn ông không vậy?]
Bình luận chửi rủa ít hơn một nửa, hiện tại toàn là bình luận thúc giục chương mới.
Lâm Trì Ngang nhìn chằm chằm màn hình vài giây, đặt điện thoại xuống chuẩn bị ngủ. Khoảng hơn 11h mà hai mắt vẫn mở thao láo trong bóng tối... Hắn vẫn muốn biết đoạn tiếp theo.
Bởi vì có liên quan đến bạn gái mình nên khó tránh việc sẽ để ý nhiều hơn chút, đang định gọi hỏi Khương Dĩnh có nhớ chuyện hôm đó ra sao không lại nhớ tới mình mới bị mắng một trận, chậm chạp không gọi đi.
Mang theo tâm trạng kì lạ, hắn đăng kí một tài khoản người đọc trên website.
[Cây Liễu Trên Hồ Nước: Tặng một ngư lôi¹ chỉ cần tác giả ra chương ngay lại thưởng thêm mười lần.]
Làm xong tất cả những việc này, không hiểu sao cảm giác có tật giật mình.
Lần thứ hai nằm xuống giường, ga giường lạnh lẽo làm thế nào cũng ấm lên được. Mười phút sau, Lâm Trì Ngang đọc lại bình luận vừa đăng ai ngờ đã bị bình luận mới thúc chương đẩy xuống dưới.
Thấy thế, không hiểu sao hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi để điện thoại xuống hắn theo thói quen tiện tay làm mới một chút, phát hiện tác giả đã phản hồi hắn mười một giây trước.
[Tác giả phản hồi: Cậu... cô đơn hả?]
Đằng sau có một độc giả tham gia trò vui: Làm cú chỉ để xem truyện thì sao lại không cô đơn được?
Chỉ một phút sau, bình luận này lại có thêm bảy tám phản hồi.
Lâm Trì Ngang nhíu mày, nghi ngờ bát tự Trần Trản với hắn có phải khắc nhau không. Hồi lâu sau cười lạnh một tiếng, đọc truyện với viết truyện, ai cô đơn hơn ai còn chưa chắc đâu.
Nói đến Trần Trản, cậu chẳng qua mất ngủ nên xem bình luận, tiện tay thì phản hồi.
"Quả nhiên không nên thức đêm làm việc." Trần Trản thất thần nhìn trần nhà: "Hệ thống."
[Hệ thống: Nói!]
Trần Trản: "Ngủ không được, tâm sự với tôi đi."
[Hệ thống: Rốt cuộc cậu coi hệ thống chúng tôi là cái gì?]
Trần Trản: "Bạn tốt đẹp nhất"
[Hệ thống:..Nói thật đi]
Lần này Trần Trản không trả lời ngay, nghiêm túc suy nghĩ xong rồi mới chậm rãi nói: "Dịch vụ trò chuyện chuyên nghiệp miễn phí".
¹Quà tặng trên Tấn Giang của độc giả cho tác giả. Ngư lôi: 10,000₫ Tấn Giang tệ = 350,000 VND
- Hết chương 3 -
Một ngày mới hạnh phúc nè