Edit: Cải Joshort
Beta: Cải S
Có lẽ Lâm Trì Ngang không bao giờ ngờ được, người duy nhất có cùng quan điểm với hắn lại là tên đầu sỏ.
Rất lâu trước đây có độc giả bày tỏ hi vọng “Sám hối lục” được chuyển thể thành phim, Trần Trản thấy cũng chỉ cười cho qua.
Viết trong truyện còn có thể đổ thừa là do suy nghĩ chủ quan của tác giả, nhưng nếu quay thành phim thì sẽ thực sự trở thành trò cười trong giới thượng lưu.
Du lịch trở về, Trần Trản có rất nhiều việc phải làm, nhưng không hiểu sao từ sau Tết cứ luôn không thuận buồm xuôi gió.
Tiếng gõ cửa vang lên, cậu tưởng là Ân Vinh Lan hoặc ông cụ nhà đối diện, nhưng nhìn từ mắt mèo lại thấy là Trần Như.
Kể từ khi vụ việc yêu đương bị phanh phui làm rõ, Trần Như bị cư dân mạng điên cuồng chế giễu, vốn dĩ đã không có nhiều tài nguyên tốt bây giờ lại càng rơi xuống đáy vực.
Cô ta và ekip quản lý cân nhắc mấy đêm, cuối cùng nghĩ ra một cách đối phó ít sơ hở nhất.
Tìm phóng viên ngồi canh trước cửa nhà Trần Trản. Nếu có thể vào nhà của đối phương thì ngay lập tức chụp mấy tấm hình mờ ám, quay về dùng mấy tấm hình đó thêu dệt thành một câu chuyện. Cho dù Trần Trản không chịu mở cửa thì chỉ cần dựa vào mấy tấm ảnh cô ta đến tận cửa nhà cũng có thể thoải mái bịa chuyện.
Gõ cửa một hồi mà không có ai lên tiếng, Trần Như ngồi trên bậc cầu thang, định câu giờ thêm chút nữa mới đi xuống. Phải biết rằng giới truyền thông chưa bao giờ thiếu mấy mánh khóe đặt tiêu đề giật tít, cái gì mà nghi ngờ lén lút gặp gỡ, hay nữ diễn viên đi vào tòa nhà sau ba tiếng đồng hồ mới ra vân vân và mây mây.
Cách một cánh cửa, Trần Trản đang tưới hoa trong phòng, không nghe thấy âm thanh dưới lầu, hơi hơi nhướng mày.
Một lát sau, đặt bình tưới xuống đi lại mở cửa sổ, cảm nhận gió ngày đông không dễ chịu gì.
Mở điện thoại lên phát một buổi livestream đặc biệt.
“Chúc mừng năm mới.”
Bất kì thời gian nào cũng không thiếu người lướt Weibo, khác biệt duy nhất là ở chỗ nhiều hay ít.
Trần Trản vừa mở livestream lập tức có ngay mấy trăm người vào xem.
Bên trong bình luận nhôn nhao hỏi cậu hôm nay muốn bán cái gì.
Trần Trản cười cười, bảo hôm nay không phải quảng cáo: “Tri ân người hâm mộ, biểu diễn tiết mục hóng gió lạnh cho mọi người coi chơi.”
Phóng viên ở dưới lầu vẻ mặt không hiểu ra làm sao nhìn hành động của cậu trong ống kính, do dự không biết có nên rời đi hay không.
Trong kênh bình luận người xem lại phát hiện manh mối trước một bước.
[Hẹn Ước Trước Công Nguyên: Hình như có người trong bãi cỏ đang chụp trộm.]
Độ phân giải của camera có sắc nét hơn nữa cũng không thể quay được phần bình luận trên điện thoại, phóng viên kia không xác định được buổi livestream này là nổi hứng bất chợt hay cố tình nhắm vào mình.
Cuối cùng quyết định bỏ máy quay sang một bên trước, mở điện thoại vào xem livestream. Khi nhìn thấy một biển chữ tố cáo chụp trộm hắn lập tức chột dạ, dựng thẳng cổ áo che khuất mặt, vội vã chạy đi.
[Nha Đam Thiên Nhiên: Tôi đoán là anh cố ý.]
[Tiểu U Linh: Hạ thần tán thành!]
Bên dưới vô số “+1” hiện lên.
Trần Trản hơi dịch sang bên một chút, tìm một cái gối êm dựa vào để chắn gió: “Đừng vội, chuyện thú vị còn ở phía sau.”
Phóng viên ra khỏi khu chung cư ngồi lên xe liền gọi ngay cho Trần Như, nói ngắn gọn vài câu. Trần Như trong nháy mắt hoảng sợ, vội vàng xuống lầu muốn trốn khỏi “hiện trường vụ án“.
Nhờ sự việc yêu đương tự biên tự diễn lần trước, hiện tại có không ít người biết tướng mạo của cô, hình ảnh người mang đôi boot cao gót bước nhanh rời đi mau chóng bị mọi người chú ý tới.
[Thổ Cẩu Chi Vương: Lại gặp ăn vạ à?]
[rug: Tôi vote một phiếu lấy sắc lừa tiền[1].]
[1] Raw: 我投仙人跳一票.
Cụm từ “仙人跳” là kiểu lừa đảo do một nam một nữ phối hợp với nhau. Nữ dùng sắc để dụ con mồi vào lưới, đợi lúc sắp lên giường thì đồng bọn nam giới kia sẽ nhảy vào kiểu “Á à, mày dám ngủ với vợ tao” các thứ để vòi tiền. Thế là con mồi sợ rúm ró vào đưa tiền cho xong chuyện.
cre: Tiên Sinh
[Hoa Hồng Tiểu Vũ: Xem em pé sợ đến mức này này, phải mở cả livestream.]
[Ông Chủ Mèo: Haha, ra là để chứng minh mình trong sạch!]
Giải quyết được mầm họa, biểu cảm của Trần Trản dịu đi một chút, rút thưởng ngẫu nhiên, coi như là cảm ơn mọi người giúp đỡ.
Sau khi kết thúc livestream lập tức đóng cửa sổ sưởi ấm.
“Hệ thống.”
Hệ thống không phản hồi.
Trần Trản không quan tâm nó giả chết, nhắc nhở: “Đừng quên tiếp nhận công việc chăm sóc khách hàng.”
Đăng nhập acc phụ, phát hiện lại có thêm năm nghìn fan, Fanclub cha Lâm gần đạt mốc một trăm nghìn lượt theo dõi.
Trần Trản lên mạng tìm một vài buổi họp báo gần đây, hầu hết khách mời tham dự chỉ nhắc đến những minh tinh. Thấy tình hình không có cách nào có thể lấy được thông tin hữu ích, nhìn màn hình suy tư chốc lát, cậu gọi cho Ân Vinh Lan.
Đối phương vừa mở miệng đã nói đến buổi livestream vừa rồi của cậu: “Rất thú vị.”
Trần Trản khiêm tốn: “Thường thôi.” cuối cùng hỏi đến trọng tâm: “Tham dự hoạt động nào mới có thể gặp được cha của Lâm Trì Ngang?”
Đầu bên kia điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng trò chuyện, vài giây sau Ân Vinh Lan đưa ra câu trả lời: “Ngày 18 tháng này có một buổi hôn lễ, cả gia đình họ có lẽ đều đi.”
“Còn anh?”
Ân Vinh Lan: “Tôi cũng đi.”
Khi cần giúp đỡ Trần Trản cũng không vòng vo: “Dẫn tôi theo được không?”
Ân Vinh Lan cười nói: “Được, để tôi nói một tiếng với chú rể.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, Ân Vinh Lan đột nhiên nghĩ tới hồi còn ở trấn Nhàn Khách Trần Trản từng nói một câu: Có thể danh chính ngôn thuận dẫn theo chỉ có người nhà.
Đúng là như vậy, nếu là người nhà nhất định không cần phải phiền phức như thế này, phải thông báo trước một tiếng.
Cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ kỳ lạ bất ngờ này, lắc đầu nghĩ về công việc.
Tiệc cưới dự kiến bắt đầu vào buổi trưa, bởi vì anh và cậu cách nhau khoảng hai quận nên sáng sớm hôm đó Ân Vinh Lan lái xe tới đón Trần Trản.
Ngồi trên xe còn có một thanh niên khác, ăn mặc rất trang trọng.
Trần Trản: “Chú rể hả?”
“Dương Thiên Hạ.” Người thanh niên tự giới thiệu bản thân: “Con trai của chú rể.”
Trần Trản đoán thử tuổi thật của chú rể: “Tên rất có khí phách.”
Dương Thiên Hạ soi điện thoại chỉnh lại tóc tai: “Không hiểu sao anh lại thấy hứng thú với đám cưới của một ông già.” Vừa nói vừa ngáp một cái vì buồn ngủ: “Ba năm kết hôn hai lần, sang năm tham dự tiếp cũng như nhau thôi.”
Lời nói quá thẳng thắn trái lại không dễ trả lời, Trần Trản mím môi nói: “Cha cậu... sinh lực tràn trề.”
Dương Thiên Hạ “xì” một tiếng: “Hồ ly tinh nào cũng muốn luộc chết lão ta, lão cũng không ngu, tài sản dưới tên lão ta đều chuyển sang cho tôi rồi.”
Người nói chuyện chẳng kiêng nể ai mà còn nói nhiều như này không được nhiêu người[2], hôm nay Trần Trản coi như được mở mang tầm mắt.
[2]话多还能把天聊死的人不多.
Cụm từ “把天聊死” nghĩa là khi mọi người đang trò chuyện cùng nhau, một người nào đó thường bỏ qua những gì mọi người đang nói trong một câu và không có hứng thú tiếp tục trò chuyện, hoặc người này không hề nghiêm túc lắng nghe cuộc trò chuyện của mọi người.
Dương Thiên Hạ chỉ vào Ân Vinh Lan đang lái xe: “Tôi với tên này là bạn thời đại học, anh có yêu cầu gì thì cứ việc nói.”
Trần Trản: “...Không có.”
Dương Thiên Hạ khoát tay: “Cố tình xin tới tiệc cưới, rõ ràng trong lòng có ý đồ xấu. Nói đi, tôi sẽ giúp cậu thực hiện.”
Trần Trản vẫn luôn nhìn gương chiếu hậu, phát hiện khóe mắt Ân Vinh Lan đang liếc qua, lập tức nháy mắt một cái ra hiệu cho anh mở nhạc để mọi người dừng cuộc trò chuyện.
Ân Vinh Lan cười cười: “Cậu ấy nói chuyện hơi thẳng thắn, không cần khách sáo.”
Trần Trản suy nghĩ một chút, bèn không khách khí mở miệng nói: “Nếu được thì anh giúp tôi xếp chỗ ngồi gần Lâm Trì Ngang một chút.”
Mối quan hệ yêu hận tình thù giữa cậu và Khương Dĩnh, Lâm Trì Ngang gây xôn xao khắp nơi, Dương Thiên Hạ đương nhiên biết phần nào, nghe vậy không khỏi chằm chằm cậu một lúc lâu: “Được.”
Địa điểm tổ chức lễ cưới lấy màu lam đậm làm chủ đạo.
Lúc đến cũng còn khá sớm, chưa có bao nhiêu khách khứa.
Dương Thiên Hạ chỉ vào một cái bàn, ra hiệu cho cậu ngồi ở đó, đồng thời bảo nhân viên phục vụ để thêm một cái ghế.
Hai mươi phút trước khi bắt đầu lễ cưới, Trần Trản nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lâm Trì Ngang cũng chú ý tới cậu, ánh mắt thoáng dừng lại một chút, tiếp đó lựa chọn coi như không nhìn thấy cậu.
Một nhà bọn họ ngồi ở bàn bên cạnh, không ngờ là Khương Dĩnh khẽ gật đầu với Trần Trản.
Để tránh lộ ra vẻ quá thực dụng, Trần Trản vẫn chưa tiến lên tiếp chuyện với bố mẹ của Lâm Trì Ngang.
Dương Thiên Hạ hình như không không hợp với thân thích, chen vào cùng một bàn.
Trong lúc ngồi anh và Ân Vinh Lan nói chuyện không nhiều, chủ yếu là vì người sau luôn giữ bộ sắc ôn hoà bình tĩnh. Cho dù Dương Thiên Hạ nói cái gì, Ân Vinh Lan chỉ thuận theo đáp lại một hai câu, giống như đang đánh Thái Cực.
Giữa ba người bấy giờ tạm thời yên tĩnh cực kì.
Trần Trản còn đang nghĩ làm sao để tiếp cận nhà họ Lâm một cách tự nhiên nhất thì bỗng ánh sáng trong hội trường tối đi, MC cúi đầu nhìn lại âu phục một chút, sau khi xác định đã phẳng phiu không có sai sót mới bước lên sân khấu.
Ánh mắt Trần Trản đảo qua nhìn, trông thấy chú rể, quả nhiên tuổi tác người này có thể làm bố cô dâu.
Có lẽ do cô dâu còn trẻ cho nên chú rể không chịu nhận mình già, tiết tấu lễ cưới được điều khiển rất sôi động.
Người dẫn chương trình vốn là một MC truyền hình, năng lực kiểm soát sân khấu rất tốt. Sau khi phần trao nhẫn thiêng liêng kết thúc thì hát một bài chúc phúc, tiếp sau đó là tới phù dâu phù rể trổ tài kỹ nghệ, bầu không khí được khuấy động vô cùng náo nhiệt.
MC vỗ tay một cái, dàn nhạc dần im lặng.
“Tiếp theo, cho phép chúng ta đến với một tiết mục tương tác nho nhỏ.” MC cười nói: “Hai bàn gần nhau mỗi bàn cử ra một người lên sân khấu song ca được không?”
Vừa dứt lời đã có người khen hay.
MC nhìn người đàn ông vừa lên tiếng: “Vậy bàn của anh để cho anh lên nhé.”
Mọi người cười vang một trận.
Trần Trản cau mày, nhìn về phía Dương Thiên Hạ.
“Thế nào?” Dương Thiên Hạ thấp giọng nói: “Thêm đoạn này là vì anh đó.”
Anh ta có nhiều thú vui xấu xa, cho là Trần Trản muốn đối chọi với Lâm Trì Ngang nên cố ý xếp cho hai người song ca.
Người hấp dẫn nhất ngồi trong bàn Lâm Trì Ngang không ai khác chính là Khương Dĩnh... Thử hỏi ai mà không muốn được xem ảnh hậu hát?
Biết vợ chưa cưới không thích trường hợp như thế này cho lắm nên Lâm Trì Ngang chủ động đứng lên.
MC vừa định trêu đùa một hai câu chợt vô tình nhìn thấy Trần Trần Trản, thoáng sửng sốt ngay sau đó gần như lẩm bẩm độc thoại: “Sao mà có duyên đến thế!”
Micro khuếch đại tiếng lớn vô cùng, mọi người theo ánh mắt của anh ta nhìn sang cũng ngần người.
Trường hợp đặc biệt luôn có thể làm cho mọi người hưng phấn hơn ngày thường, không biết ai là người mở đầu hô một câu “Song ca đi“.
Ngay sau đó một số người xem trò vui không chê chuyện lớn lại bắt đầu vỗ tay.
Khóe mắt Trần Trản thoáng thấy mẹ Lâm đang mỉm cười, biết đây là cơ hội, buông đũa trong tay đứng lên.
Khi hai người cùng đứng trên sân khấu, bốn phía trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trong đám người đó chỉ có Ân Vinh Lan khẽ cau mày, dự cảm nguy cơ tình bạn ba người lại xuất hiện.
Trên mặt Lâm Trì Ngang ngay cả ý cười lấy lệ cũng không có, hỏi MC: “Hát gì?”
Nhìn ra hắn không vui, MC cười gượng một tiếng: “Bài nào cũng được.”
Là một độc giả ngầm, kỳ thực gã chỉ quan tâm tới việc Trần Trản dự lễ cưới thì có bị chậm việc ra chương mới hay không.
Lâm Trì Ngang nhìn về phía Trần Trản, người sau nhún vai: “Tôi thế nào cũng được.”
Những bài hát có độ phổ biến cao cậu đều hát được.
Mở điện thoại tìm bài hát, Lâm Trì Ngang bật nhạc đệm rồi giơ lên giữa, lạnh lùng nói: “Mỗi người một đoạn.”
Trần Trản gật đầu.
Lần sinh nhật trước đó Trần Trản từng được nghe giọng hát của Ân Vinh Lan, truyền cảm cuốn hút, mà giọng của Lâm Trì Ngang lại thiên về lạnh lẽo hơn:
“Ta là một con sói đến từ phương Bắc
Rảo bước giữa vùng hoang dã vô biên...”
Hắn hát rất êm tai, nhưng não của Trần Trản lại tự động nảy ra hình ảnh một con Husky thuần chủng, tựa như đang vui vẻ vẫy đuôi kêu to: Gâu, gâu gâu!
“Ta chỉ có hàm răng lạnh lẽo để cắn giết
Đáp lại bằng hai tiếng hú dài...”
Vào tai Trần Trản, vẫn là gâu, gâu gâu.
“Đừng hát nữa.” Nội tâm gần như nghiến răng nghiến lợi cầu mong.
Trùng hợp là mỗi lần đến lượt Lâm Trì Ngang đều sẽ hát ngay đoạn “Ta là một con sói đến từ phương Bắc.”
Người không biết nội tình nghe thì cảm thấy hay, còn phối hợp nhẹ nhàng vỗ tay theo nhịp.
Nhìn toàn bộ khán giả, có cùng biểu cảm phức tạp là bố mẹ Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh.
Mẹ Lâm không chịu nổi trước, hơi quay mặt đi, vai khẽ run.
Khương Dĩnh bên cạnh cũng không biết làm sao, có cảm giác đứng ngồi không yên.
Chỉ tội nghiệp Trần Trản ở gần nhất, mí mắt thỉnh thoảng giật một cái. Cuối cùng ngay trước mặt mọi người, vì nhịn cười mà mắt hơi rơm rớm nước mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Trì Ngang: Ta là một con sói.
Trần Trản:...Thôi bỏ đi mà làm người.
P/S: Lời bài hát lấy từ bài “Sói” của Tề Tần, bài hát vốn rất có ý nghĩa, đừng để Lâm Trì Ngang dẫn lệch.
Link bài hát cho bạn nào muốn nghe thử: - Tề Tần
HẾT CHƯƠNG 44
LINK WP: https://caibenho.wordpress.com/2022/06/15/sknpps-chuong-44/
Editor, beta: TUYỂN BETA hụ hụ hụ