Edit: Cải Louthis
Beta: Cải S
Trần Trản không biết rằng sau lần gặp fan cuồng thì cậu lại gặp được fan only đầu tiên của đời mình.
Ngày đầu tiên của năm mới, có một thương hiệu gửi cho cậu lời mời làm đại sứ cho sản phẩm. Lần trước nói chuyện thì ông chủ chỉ nói qua qua về sản phẩm, mãi đến khi nhìn thấy sản phẩm thì Trần Trản mới biết được cái gọi là phong cách đặc biệt trong miệng ông ta là cái gì.
Hiện nay có rất nhiều loại mỹ phẩm dùng ngoại hình bắt mắt để thu hút khách hàng, ngay cả thủ đoạn marketing cũng mang phong cách riêng.
Sản phẩm này cũng không ngoại lệ.
Chai nước hoa có tạo hình tương đối độc đáo, khi dùng mùi của nó không thơm như các loại nước hoa khác mà ngược lại mang theo chút mùi đắng của đất.
Theo như bên nhà sản xuất nói thì đây là mùi của núi lửa vì bên trong chứa một ít bùn núi lửa, hàm ý ví von như nhà lữ hành cô độc.
Trần Trản là một người ngoài nghề, không thể hiểu được loại thẩm mỹ độc đáo này. Điều thú vị là khi cậu lấy mẫu thử nước hoa này tìm các cụ đang đánh Thái Cực ở tiểu khu làm khảo sát thì mọi người đều nhất trí cho rằng loại mùi bùn núi lửa thơm hơn.
Đối chiếu với các thương nhân khác muốn tìm cậu làm đại ngôn, rồi xem hết giấy chứng nhận kiểm định chất lượng sản phẩm thì cậu quyết định hợp tác với nhãn hiệu nước hoa có mùi bùn này.
Hợp đồng chỉ có ba tháng, ý tứ của ông chủ rõ ràng, chính là xem doanh số rồi mới quyết định có gia hạn hợp đồng tiếp hay không. Nhưng ông ấy cũng rất biết đối nhân xử thế, lấy danh là Trần Trản đi tìm hiểu cách chế tạo sản phẩm nhằm hiểu rõ hơn về nó. Thực tế là tặng cho cậu một vé đi du lịch suối nước nóng miễn phí.
Trần Trản rất hứng thú với homestay kết hợp với suối nước nóng ngoài trời kiểu này nên không hề từ chối.
Trước khi đi du lịch, cậu nghĩ mãi mới nhắn tin báo cho Ân Vinh Lan hay nơi mình chuẩn bị đi.
Người kia gọi ngay cho cậu nhanh như chớp: “Ngày nào đi?”
Trần Trản: “Chiều mai.”
Cậu loáng thoáng nghe được tiếng cười khẽ của anh từ đầu dây bên kia truyền đến: “Nói không chừng có khi chúng ta gặp nhau đó.”
Đôi tay đang thu dọn hành lý của Trần Trản dừng lại giữa không trung, chờ anh nói hết câu.
“Họp lớp đại học.”
Trần Trản không mặn không nhạt “À” một tiếng, tựa hồ nghi ngờ gì đó.
“Ông chủ hợp tác với cậu thật ra là bạn học của tôi.” Ân Vinh Lan giải thích: “Suối nước nóng chỗ đó rất nổi tiếng, mỗi năm đều có rất nhiều người vì danh này mà đến.”
Trần Trản kẹp điện thoại vào giữa sườn mặt với bả vai, tiếp tục gấp quần áo: “Nếu gặp nhau thì đi dạo loanh quanh chung cũng được.”
Ân Vinh Lan trêu ghẹo: “Tôi còn có thể làm nhiếp ảnh gia của cậu.”
Trần Trản cười nhẹ: “Được.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Ân Vinh Lan nhìn lịch thì thấy ngày họp lớp là ngày 5 mà Trần Trản xuất phát vào ngày 2.
Cấp dưới đứng bên cạnh đợi để báo cáo công tác, thử thăm dò nói: “Nghe người bên Tường Sinh bảo thời gian làm đại sứ lần này của Trần Trản kéo dài không lâu. Ngài với tổng giám đốc Vương tổng là bạn cũ, thật ra có thể đánh tiếng thử.”
“Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, tình bạn không phải dùng trong việc như thế này.” Ân vinh lan lắc đầu: “Tôi tin tưởng năng lực của cậu ấy.”
Cấp dưới than thở trong lòng, quả nhiên sếp vẫn công tư phân minh như vậy.
Ân Vinh Lan hơi hơi nghiêng người, nhìn chậu hoa sen được trồng bên cạnh cửa sổ, thản nhiên nói: “Trong bùn lầy cũng có thể nở ra hoa.”
Chẳng sợ hoàn cảnh ác liệt đến nhường nào, Trần Trản là người có khả năng tự tìm đường cho mình phát triển, can thiệp vào nhiều quá lại thành coi thường cậu ấy.
Hôm xuất phát thời tiết rất đẹp, để đảm bảo không chậm trễ việc đăng chương mới nên trong lúc bay Trần Trản cũng không chợp mắt mà chuyên tâm ngồi gõ chữ.
Sau khi đến nơi, những người của công ty đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài sân bay sau đó chở cậu đến thị trấn nhỏ có tên Nhàn Khách. Đây là khu danh lam thắng cảnh mới được khai phá những năm gần đây nên thương nghiệp hoá vẫn chưa phát triển cho lắm, có thể coi đây như khu sinh thái nguyên thủy.
Đôi khi thế giới này nhỏ bé đến đáng sợ, sau khi đem hành lý đặt vào phòng của mình, Trần Trản uyển chuyển từ chối lời mời đi cùng người khác rồi một mình đi dạo xung quanh.
Khi đi ngang qua một cửa tiệm, không ngờ gặp được Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh.
Bọn họ ăn mặc rất đơn giản, khuôn mặt được che giấu dưới chiếc mũ vành rộng, trông họ giống như một cặp đôi bình thường.
Trần Trản đang cân nhắc xem có nên đi đến đó để chào hỏi hai người hay không thì Khương Dĩnh đã chú ý đến cậu trước. Cô ấy ghé gần sát bên tai Lâm Trì Ngang nói cái gì đó, lúc hắn nhìn qua thì khẽ nhăn mày.
“Thật trùng hợp.” Trần Trản cười cười đến gần nói.
Lâm Trì Ngang thở dài: “Âm hồn không tan.”
Trần Trản vẻ mặt không thay đổi, chỉ nói ba chữ: “Ra được rồi?”
Lâm Trì Ngang vô thức nghĩ đến mấy hôm giao thừa bị bắt vào cục cảnh sát, hấp hé môi không nói.
Như không ý thức được không khí trở nên kì quái, Trần Trản thản nhiên chỉ một tiệm cơm nhỏ ở đằng trước đã đi qua: “Có muốn dùng bữa chung không? Tôi mời.”
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Trì Ngang lạnh lùng nói: “Được.”
Trần Trản với Khương Dĩnh đều cảm thấy sửng sốt, cả hai đều không ngờ hắn sẽ đồng ý.
Thực đơn thực phong phú nên giá cả đắt hơn so với bên ngoài một chút.
Trần Trản gọi đại một vài món đặc biệt của quán, trong lúc đợi đồ ăn Khương Dĩnh bị mấy món quà lưu niệm của người bán hàng rong hấp dẫn nên đi qua ngắm một chút.
Lâm Trì Ngang lúc này mới thấp giọng nói: “Lần này tôi đến đây là để cầu hôn, mong rằng cậu không đến để phá hoại.”
Mở đầu vào thẳng vấn đề chính luôn khiến ánh mắt Trần Trản khẽ động: “Không phải đã đính hôn rồi sao?”
Lâm Trì Ngang: “Cái này là loại chính thức hơn.”
Kế hoạch ban đầu là vào đêm giao thừa định diễn tập thử một trận pháo hoa rung động lòng người, kết quả vừa mới đốt được vài cái đã vào cục công an nghe giáo dục về an toàn nhân dân.
Trần Trản nhướng mày: “Chúc anh thành công.”
Có vết xe đổ trước đó làm kinh nghiệm, cuộc sống của Lâm Trì Ngang từ thuận buồm xuôi gió biến thành thuyền đi ngược dòng. Điều này khiến hắn phải thận trọng, dùng ánh mắt dè chừng dò xét người đối diện, dường như hắn đang thử ước đoán mức độ đáng tin cậy trên người cậu.
Trần Trản uống nước, không để ý chút nào đưa ra câu đảm bảo: “Thật sự tôi chỉ đơn giản là được công ty mời đến, không phải cố tình đến làm chuyện xấu đâu.”
Cuộc nói chuyện giữa hai bên kéo dài không được bao lâu thì Khương Dĩnh đã cầm theo một con mèo được đan thủ công trở lại rồi ngồi vào chỗ cũ.
Rất khó để anh đi đường anh tôi đi đường tôi bởi trong trấn nhỏ không có nhiều nhà trọ mà nơi ở do công ty cung cấp sẽ là chỗ tốt nhất. Đương nhiên hai người Lâm Trì Ngang cũng chọn nơi này để ở.
Trần Trản cũng tính là người hiểu chuyện, khoảng thời gian tiếp theo nếu tránh được thì cậu sẽ tránh để không quấy rầy thế giới nhỏ của đôi tình nhân.
Mùa đông ở nơi này cũng không rõ rệt lắm, giống như nhiệt độ mùa thu của thành phố Y vậy. Trần Trản đi mua chút đồ ăn nhẹ ở bên ngoài về tính để ăn tối.
Cậu vừa mới đi tới cửa, tiếng chuông điện thoại cũng vang lên.
“Alo.” Trong đêm tối thanh âm mệt mỏi do đi dạo cả ngày trời lộ ra một phần dịu dàng.
Ân Vinh Lan: “Đang làm gì vậy?”
Trần Trản: “Đi bộ.”
Ân Vinh Lan cười nói: “Đố cậu biết tôi đang làm gì?”
Trần Trản: “À, anh đứng ở đằng sau lưng tôi đút tay trong túi, trên mặt mang theo ý cười, chờ tôi xoay người lại.”
“...”
Trần Trản: “Nghe tiếng động, nhìn bóng người, người bình thường cũng có thể đoán được.”
Dứt lời cậu cúp điện thoại quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Không phải ngày 4 mới đến à?”
Sau khi im lặng tầm ba bốn giây, Ân Vinh Lan mới bất đắc dĩ nói: “Đổi lịch rồi.”
Trong câu nói cũng không nói rõ lý do tại sao lại đổi.
Trần Trản cũng không truy hỏi đến cùng mà đi qua giúp anh kéo vali, vừa đi vừa kể chuyện gặp Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh ở đây cho anh nghe.
Ân Vinh Lan: “Hình như cậu với hắn có duyên phận đặc biệt nào đó.”
Nghe vậy Trần Trản bất giác chau mày, có lẽ là do đều là nam chính và nam phụ trong một quyển sách nên rất dễ gặp nhau.
Sau vài câu tán gẫu, Trần Trản trở về phòng thay quần áo để chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.
[Hệ thống: Đổi lịch rồi còn cố tình đặt phòng bên cạnh anh. Những điều này cho thấy anh ta có tình cảm với anh.]
Trần trản không dao động, chậm rì rì pha ly trà: “Lý do không thuyết phục, không hề logic.”
[Hệ thống: Cách vách không phải là lão Vương[1] thì chính là người yêu thầm anh.]
[1]Lão Vương nhà hàng xóm, giống ông hàng xóm bên mình vậy. Theo Baidu thì lão Vương được nhắc đến như là đối tượng ngoại tình của vợ, cha của con bạn =]]]
Trần Trản thổi trà nóng, thong dong nói: “Nếu nói như mi nói thì toàn bộ hàng xóm trên thế giới này chẳng ai đơn thuần.”
[Hệ thống: Tôi từng dẫn dắt rất nhiều ký chủ, từng gặp rất nhiều chuyện trên đời. Không tin thì cứ thử xem.]
Bị bỏng đầu lưỡi, Trần Trản khã “shh” rồi đặt ly trà xuống.
[Hệ thống: Lúc ngâm suối nước nóng cậu giả vờ ngủ đi, đảm bảo anh ta sẽ hôn trộm cậu.]
Trần Trản thở dài xa xăm, trong lòng không khỏi nhớ tới những hệ thống trước đó, hệ thống hiện tại nói nhiều quá.
[Hệ thống: Hay là đặt được đi, nếu cậu thua thì sau này phải nghe lời tôi ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ.]
Ánh mắt lười nhác trong phút chốc trở nên sắc bén, e rằng đây mới là toan tính thật sự của nó. Trần Trản nhìn chằm chằm về phía cửa, chậm rãi nói: “Nếu tôi thắng...”
[Hệ thống: 3000 điểm tẩy trắng.]
Mỡ dâng miệng mèo thì sao mà cự tuyệt được, Trần Trản động lòng: “Được.”
Một bể có thể chứa bốn năm người, hiện giờ cũng đã muộn rồi nên xung quanh cũng không có nhiều người. Trần Trản chọn ngồi một mình trong một bể, ngâm mình vào nước từ từ thích nghi với nhiệt độ trong bể.
[Hệ thống: Anh ta sắp tới rồi.]
Xung quanh sương khói mờ nhân ảnh, Trần Trản dần dần nhắm mắt lại,
Ánh trăng phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt lên làn da của cậu, ngẩng đầu lên để lộ ra hầu kết yếu ớt. Lúc này, sóng nước mỏng manh lan thành từng tầng gợn sóng khiến cả người cậu lộ ra vẻ vừa thần bí vừa tĩnh lặng.
[Hệ thống: Vẻ đẹp phi giới tính, bất kì ai nhìn thấy bộ dạng này đều sẽ động lòng thôi.]
Khi nhắm mắt lại, mọi âm thanh xung quanh như biến mất khiến Trần Trản cũng cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng khiến cậu tỉnh táo lại, nhưng ngay khi cậu cho rằng Ân Vinh Lan sẽ xuống bể thì đối phương lại dừng lại cách đó vài mét.
[Hệ thống: Rung động rồi! Rối rồi! Chắc chắn là muốn hôn.]
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không có chuyện gì xảy ra.
Trần Trản cảm thấy buồn bực, cho dù Ân Vinh Lan không có ý đó thì ít ra anh cũng phải chủ động gọi cậu dậy mới đúng chứ.
Sau khoảng năm đến sáu phút, Trần Trản hỏi: “Anh ta đang làm gì vậy?”
Hệ thống trầm mặc.
Trần Trản hỏi lại lần nữa.
[Hệ thống: Cách đây không lâu, anh ta thấy áo khoác của ký chủ đặt bên cạnh.]
Trần Trản hiếm khi không hiểu một vấn đề gì đó, chuyện này liên quan gì đến áo khoác? Bên trong áo vật có giá trị cũng chỉ có mỗi chiếc điện thoại.
[Hệ thống: Cuốn sổ nhỏ trong túi lộ ra một nửa. Anh ta cúi xuống, đến tận bây giờ vẫn còn do dự, đang nhìn chằm chằm vào nó.]
Trần Trản nghe tình báo hiện trường với cơn buồn ngủ đang kéo đến.
[Hệ thống: Lâm Trì Ngang tới! Bọn họ liếc nhau một cái, môi Lâm Trì Ngang mấp máy hình như nói cái gì đó, sau đó cũng nhìn cuốn sổ nhỏ.]
[Hệ thống: Lâm Trì Ngang bước tới trong im lặng, ngồi xổm một bên cùng nhau nhìn chằm chằm cuốn sổ... Á à! Họ lại liếc nhìn nhau.]
[Hệ thống: Lâm Trì Ngang khoa tay múa chân, ra hiệu rằng một người canh một người xem! Ân Vinh Lan từ chối hắn.]
“...”
[Hệ thống: Ồ ồ ồ! Chu choa mạ ơi! Ân Vinh Lan dao động rồi, ngón tay thon dài đã đặt lên cuốn sổ, anh ta đang chần chờ liệu có nên mở nó ra không.]
Âm thanh tràn đầy tình cảm lúc lên lúc xuống, Trần Trản lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.
[Hệ thống: Khó mà tưởng tượng được, thật là khó mà tưởng tượng được, hoá ra cho dù cậu có khoả thân đứng trước mặt anh ta, anh ta cũng không thèm nhìn cậu một cái.]
Đối mặt với thực tế phũ phàng, Trần Trản không nhịn được nheo mắt.
[Hệ thống: Mở rồi! Anh ta mở ra rồi! Nhưng vừa mở 30 độ đã vội vàng khép lại. Lâm Trì Ngang gấp lắm rồi, muốn đoạt lấy cuốn sổ để mở ra!]
[Hệ thống: Vì một cuốn sổ nhỏ, hai bên bắt đầu đấu tranh kịch liệt...]
Thật sự nghe không nổi nữa, Trần Trản thấp giọng quát: “... Ngậm miệng lại.”
HẾT CHƯƠNG 42
LINK WP: https://caibenho.wordpress.com/2022/05/29/sknpps-chuong-42/
THÔNG BÁO: Vào hè rồi nên mình nghĩ mình sẽ khá rảnh, cho nên lịch đăng vẫn như cũ nhé =]]] Cần tuyển beta nèee