Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 26: Chương 26: Tài nguyên nhiều như nước




Edit: Cải Niên Niên

Beta: Cải S

.

Phải giàu đến cỡ nào mới khiến con người ta coi trọng sinh mạng của mình hơn sự giàu có do vật chất phù phiếm đem lại? Không biết, nhưng phần lớn con người đều đang bận rộn quên ăn quên ngủ.

Ở một nơi nào đó, nơi ấy cũng giống như bao chỗ khác, đều trầm mình vào bóng đêm yên ắng. Ân Vinh Lan đang cố gắng suy nghĩ cách để củng cố lại tình bạn đầu tiên trong hơn 20 nồi bánh chưng của mình. Ở bên này Trần Trản lại tựa vào đầu giường, cậu không nhúc nhích ngửa mặt lên nhìn trần nhà, suy nghĩ về con đường để làm giàu.

Trong công ty, trợ lí sau khi nghỉ ngơi xong lập tức báo cáo doanh thu của Nguyên Thụy trong tháng này.

Vốn dĩ cũng chỉ là thu mua lại một công ty nhỏ hoàn toàn không quan trọng, nhưng lúc trước lại từng bị Hướng Tây chèn ép ở mảng marketing. Thân là người của bộ phận marketing nên đối với anh ta mà nói, đây là một thất bại mà anh hoàn toàn không thể xem nhẹ được. Hơn nữa, anh ta còn có ý muốn dùng nó để lấy lại danh dự của bản thân nhân tiện tìm một chỗ đứng vững chắc: “Sau khi tìm được nhà đầu tư đồng ý tài trợ, đồ uống Hướng Tây đã bị chúng ta bỏ xa. Muốn vùng lên e là cũng không dễ dàng gì cả.”

Ân Vinh Lan nhàn nhạt “Ừm” một tiếng rồi lại nói thêm: “Đừng có chủ quan.”

Trợ lí đang chuẩn bị hùng hồ cam đoan một phen, nhưng lời còn chưa nói được đã thấy sếp của mình rời khỏi ghế đi tới bên cửa sổ, sau đó nghe điện thoại.

“Đúng lúc tôi đang rảnh... Được... Mai gặp.”

Trong lòng trợ lí dấy lên nỗi bất an, nhưng lại không dám hỏi là ai gọi nên chỉ có thể chờ xem tổng giám đốc có ý nhắc đến hay không thôi. “Tiền lương cuối tháng gấp đôi,“ Câu nói đầu tiên của Ân Vinh Lan khiến anh ta cảm thấy linh cảm của mình trở thành sự thật: “Đêm nay tăng ca sửa lại cho xong mọi thứ.”

Đang tăng ca lại tăng ca nữa, vậy ý là làm cả đêm à?

Ân Vinh Lan rất biết tính toán, nhưng cũng không phải là nhà tư bản chuyên bóc lột cấp dưới của mình. Trong lúc trợ lí đang tuyệt vọng anh lại tặng thêm một câu: “Hai ngày tới cho cậu ngày nghỉ.”

Uể oải trên người nhanh chóng bị quét sạch. Trợ lí nhìn chằm chằm vào anh như đang nhìn ngọn đèn sáng duy nhất trong đêm tối vậy. Bởi vì nhất thời kích động nên mồm miệng cũng nhanh hơn não: “Ngày mai ngài có việc gì quan trọng sao?”

Chữ cuối vừa mới nói ra khỏi miệng, anh ta đã thấy hối hận ngay lập tức.

Hình như tâm trạng hiện tại của Ân Vinh Lan đang vui nên gật đầu: “Giúp bạn giữ nhà.”

Nhìn thấy rõ biểu cảm của anh, trợ lí hơi sửng sốt... Cái này có thể gọi là đang khoe khoang không?

Cách đây không lâu Trần Trản có đặt lắp điều hòa thế nhưng lại xảy ra một vài vấn đề. Nên ngày hôm nay người ta đến nhà sửa lại.

Không may là sáng nay cậu lại có hẹn, mà ông cụ sáng nào cũng đi đến chỗ nhặt phế liệu. Nghĩ lại thì người mà cậu có thể nhờ cậy chỉ có mình Ân Vinh Lan.

Mặt trời lên cao, Ân Vinh Lan đứng ở ngoài cửa còn tiện thể mang bữa sáng đến cho cậu.

Trần Trản mời anh vào nhà, cậu cười cười xin lỗi: “Làm phiền anh rồi.”

Cầm một cái cốc nhỏ, đổ sữa đậu nành còn nóng hoi hổi ra. Ân Vinh Lan lắc đầu: “Cậu khách sáo với tôi quá rồi đó.”

Đa số mọi người vào đại học đều trong độ tuổi từ 18 đến 19, Trần Trản vì chuyện gia đình nên nhập học muộn hơn người khác một năm. Nếu tính theo tuổi thì Ân Vinh Lan hơn cậu đến 5 tuổi, vậy nên Trần Trản luôn vô tình xem anh là trưởng bối đồng thời đối xử với anh như với người lớn hơn mình.

Trước giờ cậu vẫn không chú ý đến điều này, nhưng khi anh nhắc đến quả thật có cảm giác hơi xa lạ. Hơn nữa hai bên đều dùng những phương pháp đặc biệt độc nhất vô nhị để duy trì tình bạn. Trần Trản vươn tay: “Vậy về sau chúng ta có làm phiền lẫn nhau thì cũng đừng khách sáo đấy.”

Ân Vinh Lan bật cười, bắt lấy tay cậu: “Được.”

Sau khi nói ra rồi quan hệ của hai người trở lên tốt hơn, lúc Trần Trản dùng bữa sáng thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ.

Đề tài câu chuyện cũng rất dễ dàng mở rộng ra, Ân Vinh Lan làm bộ như vô ý hói: “Cuộc hẹn rất quan trọng hả?”

Trần Trản suy nghĩ một lại: “Cũng không có gì. Là bên Hướng Tây khi trước từng hợp tác ấy.”

Ân Vinh Lan: “Không phải đã từ chối bọn họ rồi sao?”

“Trong khoảng thời gian ngắn này tôi cũng không có ý định livestream nữa,“ Trần Trản nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi ngày đều có chú chim tước đúng giờ này hót líu lo líu rít. Mới đầu cậu còn nhìn mấy lần, giờ nhìn chán rồi lại thấy nó ồn kinh hồn: “Nhưng mà cũng có thể đổi thành cách khác.”

Nhìn theo ánh mắt của cậu một lúc, Ân Vinh Lan mới cười nói: “Thu nhập từ kênh nói cũng rất ổn rồi mà.”

Trần Trản xua tay: “Mở càng nhiều đường mới có thể nghênh đón thần tài.”

Mặc dù không biết lần này cậu có tính toán gì hay không, nhưng nghĩ đến ánh mắt rửa được nhục của trợ lí hôm qua, Ân Vinh Lan có dự cảm trong tương lai bộ phận marketing của công ty lại phải đau đầu nữa rồi.

Trần Trản đưa số điện thoại của thợ sửa cho anh: “Nếu có việc gì gấp cứ gọi cho tôi.”

Khi sắp ra khỏi cửa, cậu không cẩn thận làm rơi một quyển sổ nhỏ bên trong túi.

Lòng Ân Vinh Lan khẽ động, cuốn sổ này anh đã từng nhìn thấy nó lúc còn ở trong đoàn phim. Đối phương khi đó dùng nó để viết lại những tư liệu sống, có thể nói đây là nguồn gốc của mọi tội ác.

Quyển sổ lúc này bị mở ra, bên trên viết số điện thoại cùng tên của rất nhiều người, hơn nữa còn ghi chú rõ ràng thời gian lẫn địa điểm.

Ân Vinh Lan nhặt quyển sổ lên đưa cho cậu, tầm mắt của anh cũng lướt nhìn qua thời gian được ghi trên đó: “Đều là mấy người cậu cần gặp hôm nay à?”

Trần Trản gật đầu, nhét quyển sổ lại vào túi mình. Sau đó quay lưng về phía anh vẫy vẫy tay chào rồi chạy xuống lầu. Chỉ vậy thôi cũng đủ biết cậu không có thời gian.

Về cơ bản lần hợp tác trước rất ngon lành cho nên lần này Trần Trản với người phụ trách Hướng Tây nói chuyện cũng rất thuận lợi.

Người phụ trách mang một chiếc mắt kính không gọng, thỉnh thoảng lại đẩy gọng kính, y như thanh niên từ trong truyện tranh bước ra vậy. Cánh môi lúc khép mở đều lộ ra vẻ tính toán khôn khéo.

“Việc nghiên cứu trò chơi cần rất nhiều vốn đầu tư, chỉ với 1 tỷ thì hoàn toàn không đủ để duy trì đội ngũ game.” Người phụ trách lên tiếng: “Làm sao có thể đảm bảo với tôi là nó có thể đạt được hiệu quả quảng bá như mong đợi đây?”

“Cũng không phải phát triển trò chơi quy mô lớn gì.” Trần Trản không nhanh không chậm đáp lại: “Chỉ là loại game kiểu visual novel[1] thôi.”

Chi phí để phát triển loại game này không cao, nếu có thể dùng phần mềm làm game của vài web cung cấp miễn phí sau đó dùng tư liệu thực tế để làm cốt truyện cũng là cách thì có khi chi phí dùng để làm game không tốn một xu nào.

Lúc Trần Trản học cấp ba thành tích không được tốt, cho dù nỗ lực như thế nào cũng không giỏi lên được. Một bên chuẩn bị thi đại học một bên nghĩ cách tìm đường để sống. Lúc ấy từng có một khoảng thời gian mấy bạn nữ trong lớp rất thích loại game kiểu này. Còn chấp nhận nạp tiền vào chỉ để mở được nhiều cốt truyện khác nhau, cậu cũng đi theo để nghiên cứu.

Sau lại phát hiện phí thời gian lắm, hơn nữa đối với tay gà mờ như cậu khi đó mà nói thì việc này có hơi quá sức nên đành phải từ bỏ.

“Tôi chưa từng học qua trường lớp chuyên môn về làm game.” Trần Trản nói: “Đó là lí do tại sao tôi thuê hai người có kinh nghiệm để làm. Không đến một tháng là có thể hoàn thành gần như xong hết rồi.”

Ưu điểm của game nhập vai dạng text này là nó vẫn có thể được tải lên trước khi hoàn thành, rồi dựa vào phản hồi của người chơi để điều chỉnh cập nhật.

Thời đại công nghệ thông minh, người phụ trách chỉ cần dùng điện thoại tìm hiểu đại khái là đã có thể hiểu rõ. Hắn chủ động giơ ly rượu lên: “Hợp tác vui vẻ.”

Trần Trản cũng nâng ly rượu của mình lên cụng vào ly rượu của hắn một cái, nhưng cậu không uống.

Người phụ trách khẽ liếm khóe môi mình, lau đi rượu dính trên khóe: “Thuê người để làm ra game tốn khoảng bao nhiêu?”

Trần Trản vẫn ngồi đó, lông mày khẽ nhướn lên nhưng cậu không cho hắn đáp án.

Người phụ trách cười cười: “Tôi tò mò thôi.”

Công ty cũng có thể dùng game để tuyên truyền mở rộng nhưng thứ bọn họ đánh giá cao và coi trọng chính là độ nổi tiếng của Trần Trản. Hơn nữa, người khác khi nhìn thấy đồ uống họ sẽ nhớ ngay đến livestream lần trước.

Ngay khi hắn tưởng mình sẽ không nhận được đáp án thì bỗng nhiên Trần Trản nói: “360 triệu.”

Tức là còn dư 640 triệu.

Người phụ trách nói: “Cậu lời không nhiều.”

Trần Trản nói thẳng ra: “Còn nhiều bên khác gia nhập vào game này, Hướng Tây cũng chỉ là một trong số đó.”

Nụ cười trên mặt của người phụ trách cứng lại, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Cậu dùng tiền của chúng tôi để thuê người làm ra game này, rồi lại dùng nó làm mồi câu các nhà đầu tư khác?”

Trần Trản bình tĩnh đáp lại: “Không có con buôn nhà buôn nào mà không kiếm chút lời.”

Đây cũng là vì để đề phòng đối phương khó chịu khi thấy game đã hoàn thành trong tương lai, vậy nên những lời cần phải nói rõ với nhau trước.

Người phụ trách gỡ mắt kính xuống, khi đã không còn nhìn rõ bộ mặt gian trá của Trần Trản nữa mới khiến cho lòng hắn thoải mái một chút.

Dùng từ con buôn nhà buôn đã là rất dễ nghe rồi, trong suy nghĩ của người phụ trách, hắn cảm giác người đối diện mình như tên cặn bã lấy tiền của chính thất đi nuôi mấy đứa tiểu tam bên ngoài vậy.

Thời gian thương lượng sớm hơn một nửa so với thời gian Trần Trản dự kiến, người phụ trách có lẽ e sợ nếu tiếp tục nhìn cậu nữa thì có khi hắn lên cơn nhồi máu cơ tim nên cũng thuận miệng nói còn có việc, xong thì để lại chi phiếu rồi cầm túi đựng công văn té lẹ.

Trần Trản gọi với hắn lại: “Rượu ở đây rất hợp ý tôi, có thể mời tôi thêm một ly không?”

Người phụ trách đen mặt đi đến trước quầy rượu gọi thêm cho cậu một ly nữa, thanh toán xong hết rồi mới rời đi.

Trần Trản nhờ người phục vụ lau dọn bàn sạch sẽ sau đó mới cho đem rượu lên để ở phía đối diện. Cậu nhìn thời gian ngồi chờ vị khách tiếp theo.

Trong hợp tác kinh doanh, điều cơ bản nhất là không thể đến muộn.

Vị khách thứ hai đến sớm hơn giờ đã hẹn 10 phút, nhìn thấy Trần Trản liền vội vàng đến chào hỏi.

“Thử xem đi.” Chờ anh ta ngồi xuống, Trần Trản nở nụ cười hoàn hảo không chê chỗ nào được: “Mùi rượu rất nguyên chất(?).”

Đã đến sớm lại còn gọi sẵn đồ uống, khiến cho người kia không khỏi coi trọng Trần Trản hơn chút. Nói đến chuyện hợp tác lần này, lúc đầu anh ta còn chần chờ, dù sao danh tiếng trên mạng của đối phương cũng không được tốt đẹp gì.

Giờ gặp người thật rồi mới thấy những lời kia hoàn toàn không đúng. Không đanh đá như người khác bảo, rất tao nhã lịch sự, cũng rất hào phóng.

“Em trai của tôi chỉ thích ru rú ở nhà, nên chuyện hợp tác cứ thương lượng với tôi là được.”

Trần Trản gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.

Cũng nhờ có ấn tượng đầu tiên tốt nên hai người bọn họ nói chuyện cũng rất ăn ý. Không khí khác hoàn toàn so với người phụ trách khi nãy.

Trần Trản: “Tôi sẽ cung cấp kịch bản.”

Người kia càng thêm vui vẻ. Đối với loại game visual novel mà nói việc đơn giản nhất cũng ít việc nhất chính là viết chương trình game.

Kế tiếp vẫn còn vài cuộc hẹn nữa, mấy lần gặp sau càng mang tính thương mại hơn vừa rồi. Lần lượt bàn xong việc với mấy nhà quảng cáo Trần Trản mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Để không làm mất quá nhiều thời gian của Ân Vinh Lan, nên cậu không thể chậm trễ. Sau khi mua hai hộp thức ăn cậu nhanh chóng chạy về.

Lúc về đến nhà đã là bốn giờ chiều. Không chỉ đã lắp đặt xong điều hòa, mà sàn nhà cũng được lau dọn sạch sẽ đến mức gần như là không còn một hạt bụi.

Trần Trản đứng ở cửa vài giây rồi mới bước vào nhà.

Để đồ ăn nhanh lên bàn, hơi ngạc nhiên nói “Vất vả rồi” với anh.

Ân Vinh Lan ngồi trên sofa uống trà, anh giống như chủ nhân của căn nhà này. Cậu nghe thấy tiếng cười của anh: “Dễ như trở bàn tay thôi.”

Không tìm được cách để đập tiền lên người đối phương, có nhiều tài nguyên đến mấy cũng không dùng được. Qua thời gian dài tiếp xúc vứi cậu anh phát hiện ra chỉ còn có thể giúp làm dọn dẹp vệ sinh các thứ.

Không thể không nói, còn làm rất có tâm.

Lúc dùng cơm, Ân Vinh Lan đột nhiên không nóng không lạnh nói một câu: “Tôi với Lâm Trì Ngang ai làm việc nhà tốt hơn?”

Trần Trản cảm thấy câu này không thể nào quen hơn nữa.

Còn nhớ năm đó khi học thuộc một đoạn truyện cổ cũng có câu: “Ta so với Từ công tử ở Bắc thành, ai đẹp hơn?”

Quẳng đi mấy suy nghĩ kỳ diệu, cậu trả lời vấn đề được đặt ra: “Tất nhiên là anh.”

Thân phận Lâm Trì Ngang nhất định là công tử bột từ nhỏ cho đến lớn mười ngón tay không dính nước xuân.

Trên mặt Ân Vinh Lan nở một nụ cười ấm áp, hình như anh rất hài lòng với câu trả lời này.

Đề phòng từ đầu vẫn hơn, anh chỉ muốn cho đối phương thấy được các khuyết điểm của Lâm Trì Ngang. Phải ngăn chặn ngay từ đầu cái kiểu tình bạn tay ba này mới được.

Suy nghĩ của cậu khác anh, Trần Trản chỉ một lòng muốn cống hiến hết sức mình sự nghiệp của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.