Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 30: Chương 30: Thiện chí




Edit: Cải QuyBeta: Cải S

.

Sau khi nghiêm túc vái lạy mấy cái, Trần Trản đi ra ngoài, hai mắt híp híp lại vì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào: “Có phải do anh cúng tiền hương khói không mà sao tôi cứ có cảm giác hình như mắt Phật luôn nhìn về hướng của anh.”

Ân Vinh Lan bật cười: “Do góc nhìn gây ra ảo giác thôi.”

Trên núi cũng không lạnh như trong tưởng tượng, chắc là vị trí của ngôi chùa đã được cân nhắc kỹ lưỡng để có thể đón nhận được ánh sáng mặt trời nhiều nhất.

Trần Trản nhìn thấy có không ít cặp đôi đến cùng nhau, ở cửa còn có người cười đùa đổ tuyết lên đầu nhau, chỉ nhìn thôi cậu đã thấy lạnh hộ không khỏi rùng mình một cái.

Hai người đi về hướng cây cầu gỗ khá yên tĩnh, Trần Trản đứng ở chỗ ít gió, dang rộng hai tay ra. Ân Vinh Lan nghe được một tiếng than nhẹ trong miệng cậu, rõ ràng hot search lần này đối với Trần Trản hại nhiều hơn lợi.

“Phong cảnh trong núi bốn mùa khác nhau, sau này chúng ta có thể đến đây nhiều hơn.”

Trần Trản gật đầu đồng ý.

Đi dạo xung quanh một vòng, lúc Ân Vinh Lan lái xe đưa cậu về thì trời đã nhá nhem tối.

Mấy phóng viên ngồi chồm hổm canh giữ trong bụi cỏ không biết có phải là nghĩ thông rồi không mà bây giờ không thấy ai nữa.

Leo núi làm cho cả người vô cùng mệt mỏi, Trần Trản rửa mặt xong sau đó vội vàng lên giường đi ngủ.

Khi cậu đã rơi vào giấc ngủ say thì cuộc sống về đêm của một số người mới bắt đầu.

Khương Dĩnh bận quay phim nên có một khoảng thời gian không yêu thương với Lâm Trì Ngang được, đêm nay vốn là một đêm mà người ta vô cùng mong đợi.

Nồng nàn ôm ấp, hai bờ môi còn chưa dán vào nhau thì Khưng Dĩnh đã khẽ đẩy Lâm Trì Ngang ra: “Xin lỗi, em không kìm được lại nghĩ về cái chương truyện kia.”

Cô thậm chí còn gặp ác mộng lúc ngủ trưa, Trần Trản bản mini mềm mềm nhỏ nhỏ gọi mình một tiếng mẹ.

Sau khi cô nhắc tới, dường như Lâm Trì Ngang cũng nghĩ đến cái gì đó, xoa xoa mi tâm.

Hai người đắp kín chăn nằm trên giường, khoảng cách đôi bên cỡ nắm tay, Lâm Trì Ngang hai mắt vô hồn: “Tuy rằng nằm đây chỉ có hai chúng ta nhưng anh lại cảm thấy thật ra có ba người.”

Khuôn mặt của Trần Trản luôn quanh quẩn trong đầu không cách nào xua tan được.

Khương Dĩnh xem như bình tĩnh hơn, cách chăn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Trì Ngang: “Đừng sợ, ngủ đi.”

Lâm Trì Ngang lẳng lặng nắm lấy tay cô: “Con của chúng ta... nhất định phải là con gái.”

Khương Dĩnh không khỏi cười khẽ thành tiếng: “Được.”

Trần Trản, người đã trở thành bóng ma tâm lý của người khác thì lại có một đêm say giấc.

Ngày hôm sau cậu bị một cú điện thoại đánh thức, hai anh em phụ trách sản xuất game hỏi cậu có muốn cập nhật game không. Vì mấy ngày Tết bọn họ phải về quê cho nên không có thời gian làm game.

Trần Trản suy nghĩ một chút: “Tối nay tôi sẽ gửi bản thảo cho các cậu.”

Đầu bên kia thay người nói chuyện, giọng nói của người em truyền đến: “Em đã xem phim mà anh đóng rồi, diễn được lắm.”

Trần Trản hơi sững sờ, giờ mới nhớ ra bộ phim mà cậu đóng sẽ chiếu trong khoảng thời gian này.

Là một người không thích nói nhiều, biểu đạt ý kiến xong người em cũng cúp máy luôn. Trần Trản bấm vào trang phim, quả nhiên thấy bộ phim đang đứng đầu danh sách.

Phim phát sóng vào thứ năm hàng tuần, hiện giờ đã chiếu đến tập 6.

Lần đầu nhìn thấy một bản thân khác lạ dưới ống kính, Trần Trản cảm thấy rất mới mẻ. Nhưng sau khi xem từng tập một, lông mày cậu dần dần nhăn lại, cầm lấy điện thoại vừa đặt xuống gọi cho đạo diễn bộ phim.

“Tiểu Trần, năm mới vui vẻ.”

Cách Tết còn mấy ngày nữa, từ lời chúc năm mới của đạo diễn đã cho thấy tâm trạng của ông ấy bây giờ rất vui vẻ.

“Tôi muốn hỏi ngài chút chuyện.” Trần Trản dừng lại một chút rồi mới chậm rãi nói: “Sao tôi lại không thấy vai Ân Vinh Lan đóng xuất hiện trong phim.”

Cậu với Ân Vinh Lan có rất nhiều cảnh quay chung, không có lý nào lại bị cắt hết được.

Đạo diễn trầm mặc trong nháy mắt, nhất thời không nghĩ ra nên trả lời như thế nào. Là ông chủ lớn phía nhà đầu tư muốn tới đây để giao lưu kết bạn chứ không hề có ý định lộ diện trên phim. Cái loại chuyện không rõ ràng này đương nhiên không thể nói với người ngoài, vậy nên không thể làm gì khác hơn là nói Ân Vinh Lan đã đắc tội người ta.

“Hơn nữa gương mặt của anh ta quá đẹp, có nhiều khả năng sẽ làm lu mờ nam chính.” Đạo diễn tìm được một lý do vô cùng thỏa đáng: “Đây là điều cấm kỵ trong giới.”

Vì không muốn nói tới chuyện này quá nhiều rồi dẫn đến lỡ lời, đạo diễn nói lòng vòng hàn huyên với cậu vài câu sau đó chủ động kết thúc cuộc gọi.

Phim đã được phát sóng trên mạng rồi, bây giờ muốn giải quyết cũng không thể giải quyết được gì, ánh mắt Trần Trản nhìn chăm chú vào một chỗ, thật lâu không nói gì.

Có lẽ Ân Vinh Lan đã biết chuyện này từ lâu, đứng trên góc nhìn của Trần Trản thì người trong cuộc hoặc ít hoặc nhiều sẽ cảm thấy không mấy dễ chịu.

Tiếng gõ cửa khiến cậu tạm thời ngừng nghĩ ngợi, sau cánh cửa là một khuôn mặt lạnh lẽo, trắng nhợt. Trần Trản đứng im chốc lát, không nói gì, việc đầu tiên làm là xoay người đi tới kéo rèm cửa sổ.

Lâm Trì Ngang: “Dưới lầu không có phóng viên.”

Trần Trản nhíu mày: “Anh chắc chưa?”

Lâm Trì Ngang lạnh lùng nói: “Tôi đã cho người dùng drone[1] trinh sát xung quanh rồi.”

[1] Drone: Chỉ những phương tiện máy bay không người lái kiểu mới, được chế tạo rất đa dạng, có kích thước và động cơ nhỏ đến trung bình. (Flycam cũng là một dạng drone chỉ khác ở chỗ nó được gắn thêm camera).Mình không biết trong truyện có phải dùng flycam không nên để là drone nha.

Trần Trản dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn hắn, lại kéo rèm cửa sổ ra lần nữa, trong phòng khôi phục vẻ sáng sủa: “Nếu như đến đây để chúc tết thì bây giờ hơi sớm.”

Lâm Trì Ngang: “Có lẽ về sau còn có thể đến chúc tết.”

Tai không điếc đều có thể nghe được ý mỉa mai trong câu nói này.

Lâm Trì Ngang ánh mắt giễu cợt: “Dù sao thì ngay cả nằm mơ tôi cũng có thể mơ thấy cậu gọi tôi là bố.”

Bàn tay đang rót nước nóng run lên, Trần Trản vốn chỉ định rót một chén trà nóng cho mình, nghe vậy cậu rót luôn cho hắn một chén nữa coi như đãi khách: “Xin lỗi.”

Khiến cho tinh thần của tên này bị nhiễm bẩn là điều Trần Trản không ngờ tới.

“<Sám Hối Lục> cũng sắp viết xong rồi,“ Trần Trản nhấp một ngụm trà nóng, cười cười nói: “Cũng không giấu gì anh, tên của bộ thứ hai là <Những năm tháng tôi hãm hại ảnh hậu>.”

Chỉ cần nghe tên là đã biết hắn sẽ không phải làm nhân vật chính nữa.

Lâm Trì Ngang chuyển động ánh mắt, rốt cục cũng nhận ra là mình đã hơi mất bình tĩnh, tầm mắt dời về phía ngoài cửa sổ, vờ chưa có chuyện gì.

Năm ngoái bị khóa không biết bao nhiêu cái thẻ ngân hàng, còn hết lần này đến lần khác bị bố mẹ hiểu nhầm. Hắn có một lần còn chuẩn bị lên núi khấn Phật xin đổi vận.

Nhưng mà hắn chưa từng có cảm giác yên tâm về Trần Trản, im lặng một hồi vì mất mặt, hai người nhìn nhau chậm rãi nói: “Đây không phải là thủ đoạn gì của cậu đấy chứ?”

Trần Trản vẫn duy trì tư thế ngồi đúng chuẩn, thái độ tự nhiên nói: “Năm mới diện mạo mới, anh Lâm có thể vứt bỏ định kiến mà cân nhắc tới việc hợp tác với tôi không?”

Nhà họ Lâm gia nghiệp lớn mạnh, dù nghề tay trái của Trần Trản có phát triển đến đâu đi nữa thì đối với họ cũng chỉ là trò trẻ con. Tuy nói là muốn hợp tác nhưng từ thân phận của hai bên thì nói đúng hơn là đang nhờ người ta giúp đỡ.

Lâm Trì Ngang cau mày: “Nói một chút nghe xem.”

Trần Trản đặt cốc nước lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đặt hai tay lên đầu gối. Dù là tư thế hay vẻ ngoài thì trông cậu cũng khá vô hại.

Lâm Trì Ngang cũng không bị cái bề ngoài này lừa đảo, chờ cậu nói tiếp.

Trần Trản cũng không phí lời, cậu đơn giản tóm tắt toàn bộ, cũng không giở công phu sư tử ngoạm chiếm lời đưa ra yêu cầu vô lý, Lâm Trì Ngang cảm thấy hơi vi diệu: “Chỉ vậy thôi à?”

Trần Trản gật đầu: “Với độ nổi tiếng của tôi bây giờ, việc này đối với anh chỉ có lợi không có hại.”

Sau khi suy nghĩ, Lâm Trì Ngang trả lời: “Được.”

Bàn bạc xong xuôi, Trần Trản nhìn đồng hồ: “Ở lại ăn bữa cơm mừng hợp tác vui vẻ không?”

Hai người đều biết đây chỉ là lời khách sáo, Lâm Trì Ngang đứng dậy, đi tới cửa mới hơi quay mặt sang nói: “Không cần tiễn.”

Rõ ràng là không muốn tiếp xúc quá nhiều.

Bỏ qua sự thờ ơ của đối tác, Trần Trản tiếp tục quỹ đạo cuộc sống hằng ngày của mình. Nấu bữa cơm có thể miễn cưỡng ăn, ăn xong thì ngủ trưa để tinh thần minh mẫn.

Khi tỉnh lại mới trôi qua nửa tiếng.

Trần Trản nằm trên giường gọi video trò chuyện, đầu bên kia mất một lúc không có phản hồi. Không bao lâu sau khi cậu đã cúp máy thì bên kia chủ động gọi lại.

Từ khung cảnh trong video thì hình như Ân Vinh Lan đang ở phòng uống nước, máy pha cà phê sau lưng có giá trị không nhỏ.

“Công việc mới à?”

Bước vội từ văn phòng tới chỗ này, Ân Vinh Lan điều chỉnh lại hơi thở mới bình thản mở miệng: “Tôi đi gặp một người bạn cũ.”

Trần Trản bỏ qua nghi ngờ, nói: “Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”

Lát nữa anh có một cuộc họp không thể hoãn được, Ân Vinh Lan suy nghĩ một chút nói: “Có thể gặp sau năm giờ.”

Trần Trản gật đầu: “Gửi định vị cho tôi, tôi đến chỗ anh.”

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, nói chung chung: “Gần đây có một nhà hàng tên Thiên Trúc, tiện thể mời cậu ăn tối luôn.”

Trần Trản cũng không để ý đến sự khác lạ trong câu trả lời: “Gặp nhau lúc sáu giờ?”

Ân Vinh Lan khẽ gật đầu.

Bởi vì cách chỗ đấy hơi xa, Trần Trản lại rất có ý thức về thời gian nên đã xuất phát từ rất sớm vậy nên đến sớm hơn đã hẹn 15 phút. Không ngờ khi đẩy cửa bước vào thì một bóng dáng quen thuộc đã đập ngay vào mắt cậu.

Trần Trản hơi giật mình, đi tới ngồi xuống: “Sao anh tới sớm vậy?”

Ân Vinh Lan: “Xong việc sớm.”

Trần Trản cũng không truy hỏi thêm câu nào, gọi đồ xong, cậu do dự một lúc: “Tôi đã xem bộ phim kia rồi.”

Ân Vinh Lan cũng đoán ra cậu hẹn gặp mặt là để an ủi anh, tức thì qua loa chuyển đề tài: “Chỉ cần được trả tiền công là tốt rồi, lên màn ảnh hay không không quan trọng.”

Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đến, Trần Trản đợi cho nhân viên rời đi mới nói tiếp: “Mới đầu năm mới mà đã gặp phải chuyện xui xẻo.” Chầm chậm nói: “Vì thế tôi đã chuẩn bị một món quà đặc biệt để lấy may.”

Ân Vinh Lan bị cách dùng từ của cậu trêu cười.

Trần Trản: “Tôi và Lâm Trì Ngang đã thỏa thuận với nhau, hắn đồng ý đầu tư vào một bộ phim còn vai chính thì do tôi chỉ định.”

Lúc nói chuyện ánh mắt nhìn anh không dời đi một khắc nào, ở một mức độ nào đó cậu đã truyền đạt được hết tất cả ý tứ muốn thể hiện.

Dường như Ân Vinh Lan đã đoán ra được gì đó, khóe miệng vừa mới nhếch lên từ từ phẳng lại.

Trần Trản dùng ống hút khuấy nhẹ nước trái cây: “Đến lúc đấy, nam chính sẽ để anh đóng.”

Mặc dù đã đoán ra nhưng khi nghe cậu nói vậy trong mắt Ân Vinh Lan vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc, cổ họng khẽ cử động, mở miệng nói: “Không...”

Trần Trản ngăn không cho anh nói tiếp, ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng: “Nếu thật sự coi tôi là bạn bè thì anh không được từ chối.”

Suốt khoảng thời gian còn lại hai người vẫn hòa hợp như bình thường, Ân Vinh Lan lại tiếp tục mang theo nụ cười nhã nhặn cho đến khi họ tạm biệt.

Công việc còn chưa xử lý xong, Ân Vinh Lan tiễn Trần Trản lên xe bus xong, sau đó quay lại công ty.

Cấp dưới chờ anh đã lâu, anh vừa bước ra khỏi thang máy đã đi tới: “Bên Hải Nạp nhất quyết không chịu thỏa thuận hai điểm này, chúng ta...”

Ân Vinh Lan giơ tay ngắt lời hắn: “Tiểu Triệu.”

Cấp dưới sững sờ, sau đó chờ sếp vạch ra đường đi nước bước rõ ràng như mọi khi, áp chế uy thế của công ty kia. Giữa lúc hắn đang bổ não cảnh tượng Hải Nạp bị bức vào đường cùng thì Ân Vinh Lan đột nhiên mở miệng: “ Tôi có lẽ sắp debut vị trí center rồi.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.