Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 62: Chương 62: Bạn gái




Khi rời khỏi cánh cửa, Kê Huyền cũng biến mất hệt như trước đó.

Nữ quỷ hung tợn gào thét lao về phía Diệp Ca.

Diệp Ca đã chuẩn bị sẵn tinh thần, anh linh hoạt lộn người, né đòn tấn công của đối phương.

Anh nheo mắt nhìn.

Dù không nhìn thấy đối phương Diệp Ca vẫn cảm giác được cả sức mạnh lẫn tốc độ của mụ ta đều giảm sút, thậm chí còn có vẻ… gắng gượng.

Diệp Ca nghiêng người tránh móng vuốt của mụ, sau đó đợi đúng thời cơ, lao thẳng đến cánh cửa cuối cùng.

Cánh cửa nặng nề ngăn lại tiếng thét không cam lòng của nữ quỷ sau lưng anh.

Cánh cửa cuối cùng là của Vệ Nguyệt Sơ.

Vừa tiến vào Diệp Ca đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Khác với thế giới đằng sau các cánh cửa khác, thế giới trước mặt anh giống như một bán thành phẩm vụn vỡ. Những tòa nhà, bầu trời, mặt đất đầy những lỗ đen, tựa như những lỗ hổng nám đen trên một tờ giấy bị đốt đang không ngừng lan dần ra ngoài, khiến xe cộ và đèn đường nghiêng ngả rơi xuống vực sâu không đáy.

Diệp Ca đi về phía trước dọc theo con đường.

Một bên đường là hố sâu khổng lồ, bên trong lúc nhúc chi chít những con sâu đủ màu sặc sỡ đang chậm rãi tạo thành bức tường bên ngoài của các tòa nhà.

Bên còn lại là những căn nhà kì lạ, nơi dường như tất cả tiếng động và màu sắc đều bị rút đi, chỉ còn lại hai màu trắng đen đơn điệu và tĩnh mịch.

Nhà cửa và cao ốc chồng chéo lên nhau bất quy tắc, như những cơn ác mộng lạ lùng bị ghép lại.

Như thể bức tường giữa những cánh cửa đang trở nên mỏng manh và yếu ớt, không thể chống đỡ nổi sức nặng mà sụp đổ, khiến cảnh tượng của các thế giới đổ dồn vào nhau.

Từ khe hở vang lên tiếng hét đáng sợ.

Diệp Ca triệu hồi lưỡi dao sắc bén sáng rực trong tay.

Anh đã giết không ít quái vật bên trong các cánh cửa trước đó, thậm chí còn giết một tên giả mạo mình, nhưng khi anh giết chúng anh lại không có cảm giác mình đang “ăn” bất kì thứ gì, vậy nên có lẽ những thứ này đều không phải thực thể, dù anh giết chúng bằng lưỡi hái cũng sẽ không có vấn đề gì.

Anh thuận tay chém vài con quái vật đang nhào về phía mình… dường như chúng trốn ra từ cánh cửa của Ngũ Túc, rồi đến đây hoành hành trong cơn ác mộng hỗn tạp này, chiếm đoạt từng tấc không gian.

Thế nhưng Diệp Ca lại không thấy chút tàn dư nào từ thế giới của Kê Huyền.

Anh lấy Thiên Nhãn trong túi ra.

Từ lúc rời khỏi cánh cửa trước nó chẳng nói thêm câu nào nữa, có vẻ như khi năng lượng đối kháng giữa hai ác quỷ mất đi thì dị hóa khiến nó có ý thức cũng kết thúc.

Không thể không nói Diệp Ca thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Dù viên đá này đã giúp anh rất nhiều nhưng thật lòng nó cũng rất ồn ào, nhất là cái khoản không biết khi nào nên im miệng.

Anh giơ Thiên Nhãn lên mắt, sau đó nhìn qua lỗ nhỏ giữa viên đá màu xanh nhạt, chậm rãi rà soát thế giới này.

Nhưng ngoài dự tính của anh, sau khi quan sát, xung quanh không hề có điểm sáng tượng trưng cho linh hồn của con người.

Diệp Ca ngạc nhiên nhướn mày, bỏ viên đá ra khỏi mắt mình.

Đúng lúc này, một cơn gió mạnh mẽ thốc tới từ phía sau, mang theo tiếng “rè rè” của xích cơ giới, thẳng thừng chém về phía Diệp Ca.

Anh quay lại đỡ đòn theo phản xạ.

“Răng rắc!!!”

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang vọng khắp đừng phố tĩnh mịch, cưa điện cồng kềnh đè trên lưỡi hái, lưỡi xích chuyển động liên tục khiến cho lưỡi hái sắc mỏng bên dưới trông có vẻ yếu ớt dễ gãy.

Tia lửa bắn ra, lập lòe phản chiếu trong đôi mắt đầy sát khí của cô gái.

Mặt đất dưới chân Diệp Ca không chịu nổi sức nặng bắt đầu kêu răng rắc, vô số vết nứt chằng chịt như mạng nhện lan rộng.

Chàng thanh niên híp mắt.

Giây kế tiếp, ánh đao trong tay anh lóe lên, cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt né khỏi phạm vi tấn công của đối phương.

Một tiếng “ầm” vang lên, cưa điện to lớn đập mạnh xuống đất do không kịp thu lực.

Ngay lúc đó, đá vụn bắn tung tóe.

“Hờ.” Một vết máu xuất hiện trên gương mặt trắng nõn của Vệ Nguyệt Sơ, nhưng cô chẳng buồn bận tâm mà chỉ khinh khỉnh bật cười, ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía chàng thanh niên: “Lại một tên ACE nữa…”

Ánh mắt cô dừng trên mặt Diệp Ca, con ngươi co lại, toàn thân chấn động.

“Cậu…”

Vệ Nguyệt Sơ chuyển mắt từ mặt Diệp Ca xuống lưỡi hái trong tay anh, vẻ mặt đờ đẫn mờ mịt, như thể đang hoài nghi cả thế giới.

“Xem ra cô đã đụng độ với mấy thứ hàng giả kia.” Diệp Ca nói.

…Hơn nữa có vẻ như không chỉ một tên.

Vệ Nguyệt Sơ như vừa ngộ ra điều gì, cô trợn mắt hít hà, chỉ tay vào đối phương: “Không lẽ… không lẽ…!”

Diệp Ca đang chuẩn bị gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, anh lại nghe cô gái đối diện thảng thốt nói: “Không lẽ đây lại là thứ mình sợ nhất…?”

Thần tượng và anh chàng đẹp trai đã có bồ cùng công ty có khuôn mặt giống nhau?

Nghe đúng là đáng sợ thật đó!

Diệp Ca: “…”

“Dù thế nào đi nữa,” Vệ Nguyệt Sơ nhanh chóng phấn chấn lại, xốc cưa điện vẫn đang kêu “rè rè” lên, dạt dào chiến ý, nói: “Cứ chém trước đã rồi nói sau.”

Diệp Ca hít thật sâu, đột nhiên cảm thấy hơi bất lực.

Vệ Nguyệt Sơ tấn công ác liệt, lối đánh hệt như kẻ điên, nếu là người bình thường e rằng đã bị thế công như vũ bão của cô áp đảo.

Diệp Ca chỉ phòng thủ chứ không tấn công, đơn thuần tránh né.

Thoạt nhìn, mỗi lần anh đều chật vật tránh thoát lưỡi cưa của đối phương song lại uyển chuyển đến không ngờ. Trái lại, Vệ Nguyệt Sơ lại bị ảnh hưởng mà càng lúc càng nóng nảy, mỗi đòn tấn công đều rơi vào khoảng không khiến cho cô dần dần mất kiên nhẫn.

Diệp Ca nắm lấy cơ hội chớp nhoáng này.

Lưỡi hái trăng khuyết trong tay vạch một đường cung hoàn mỹ, hất bay cưa điện trong tay đối phương.

Chiếc cưa điện vẫn đang hoạt động bay xa vài mét, găm chặt vào một vết nứt trên mặt đất, lưỡi xích chật vật kêu “rè rè” vài giây rồi im bặt, rốt cuộc cũng hoàn toàn đình công.

Diệp Ca đè cô gái xuống nền đất, anh khống chế tay chân đối phương, lưỡi dao sắc bén ghìm chặt lấy cổ cô, tựa như ngay giây sau đó sẽ cắt đứt cổ họng thon thả của cô, để cho dòng máu nóng bỏng kia tưới đẫm mặt đất.

“Tao *** cụ mày!” Vệ Nguyệt Sơ giãy dụa rống lên: “Mày! Buông tao ra!”

Diệp Ca bình tĩnh nhướng mày.

“Cô vẫn chưa hiểu hả?”

Vệ Nguyệt Sơ khựng lại: “Cái gì?”

Diệp Ca: “Vậy tôi cho cô thêm hai phút.”

“Mày đang nói cái quái…” Vệ Nguyệt Sơ quen miệng định phản bác, song ngay sau đó cô như ý thức được điều gì bèn nuốt câu nói dang dở xuống, sau đó từ từ trợn mắt, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mặt. Cô lắp bắp nói: “Khoan đã…”

Người thanh niên trước mặt vẫn mặc bộ quần áo như trước khi bị kéo vào quỷ vực, vẫn khuôn mặt điển trai sạch sẽ ấy song khí chất uể oải buông tuồng trước đó đã biến mất tự lúc nào, sắc mặt lạnh lùng đầy tính công kích tựa lưỡi dao sắc bén vừa rời vỏ đang lóe lên ánh sáng rét lạnh… còn có vũ khí trong tay đối phương, lối đánh chỉ phòng thủ chứ không tấn công, cùng với bản lĩnh đủ để chế ngự cô…

Câu trả lời gần như đã rõ ràng…

“Anh… anh anh anh…”

Diệp Ca mỉm cười: “Cảm ơn đã khen.”

Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Tôi khen anh cái gì???

Diệp Ca buông Vệ Nguyệt Sơ ra rồi đứng dậy.

Anh phủi đất cát trên người, đưa tay về phía Vệ Nguyệt Sơ vẫn đang nằm trên mặt đất, nhìn trời hoài nghi cuộc sống: “Cần giúp một tay không?”

“Dĩ nhiên là không!” Vệ Nguyệt Sơ nhanh chóng hoàn hồn rồi bật dậy từ dưới đất.

Cô ngập ngừng nhìn Diệp Ca, chậm rãi nói: “Vậy… vậy là… anh vẫn luôn là… anh?”

Diệp Ca tiện tay tiêu diệt hai con quái vật đang lao về phía họ, thản nhiên gật đầu.

Vệ Nguyệt Sơ chợt đỏ mặt: “Vậy… vậy… vậy…”

Cô chợt nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện với anh lúc ở kho hàng, bao gồm cả câu nhận xét cô nói dáng vẻ đối phương rất hợp khẩu vị mình.

Vệ Nguyệt Sơ thầm rên rỉ, cô đột nhiên đập mạnh đầu vào lòng bàn tay, xấu hổ đến mức sẵn lòng tự tử tại chỗ.

Diệp Ca liếc cô, sáng suốt quyết định không kể luôn chuyện mình nghe đối phương nói “muốn tỏ tình” ra.

Anh dùng Thiên Nhãn quét quanh cả thế giới.

Theo thời gian trôi qua, nơi này gần như đã sụp đổ, mặt đất dưới chân họ đã tách khỏi những vùng xung quanh và trôi dạt vào bóng tối hư vô sâu thẳm. Khoảng cách vốn gần trong gang tấc giữa họ và cánh cửa bị kéo dài, lúc này đang lóe lên ánh sáng nhàn nhạt phía trên họ.

Diệp Ca cất Thiên Nhãn vào túi rồi nghiêng đầu nói ngắn gọn với Vệ Nguyệt Sơ: “Đi”

Vệ Nguyệt Sơ miễn cưỡng kéo mình ra khỏi ký ức xấu hổ, cô rút cưa điện của mình khỏi nền đất cách đó không xa, sau đó theo sau Diệp Ca nhảy về phía những mảng đất đang rời xa họ.

Có những mảnh vỡ rải rác trôi nổi trong hư không để họ đặt chân, lớn có bê tông cốt thép hay nóc nhà, nhỏ thì có xe hơi hoặc một hòn đá.

Lỗ hổng nám đen nhanh chóng mở rộng, chẳng mấy chốc cảnh vật xung quanh đã bị bóng tối nuốt chửng.

Vệ Nguyệt Sơ càng đi càng kinh ngạc.

Cô hỏi: “Sao lại thế này?”

Vệ Nguyệt Sơ không biết mình đã kẹt ở đây bao lâu, song cô biết rõ mình đang bị giam cầm trong một quỷ vực có thể chế tạo nỗi sợ. Tuy vậy, cô lại không thể nào kháng cự bản năng sợ hãi từ sâu trong thâm tâm của mình. Nhưng bỗng dưng đến một ngày, cảm giác sợ hãi luôn dày vò cô yếu đi, mà xung quanh càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn những thứ cô không biết là gì.

Trong lúc chiến đấu với đám quái vật và một vài ACE giả mạo, rốt cuộc Vệ Nguyệt Sơ cũng cảm thấy bản thân thoải mái trở lại.

Cô bắt đầu săn giết quái vật khắp nơi, tìm lối thoát, tiếp đó đụng phải Diệp Ca.

…Cũng là ACE hàng xịn.

“Sắp sụp đổ rồi.” Diệp Ca không ngoái lại, nói: “Vậy nên tôi đề nghị cô tăng tốc.”

Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Tôi lại không biết nó sắp sụp chắc!

Cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, hét lớn với Diệp Ca phía trước: “À, đúng rồi…”

“Khụ…” Mặt cô lập tức đỏ ửng, tuy âm lượng không hề thay đổi nhưng lại mang theo cảm giác ngượng ngùng kì lạ: “Ừm thì, cô nàng xinh đẹp lần trước tới kho hàng kia… là bạn gái anh hả?”

Diệp Ca thoáng lảo đảo.

Không ai biết rõ hơn anh người phụ nữ xinh đẹp kia là ai.

Anh nhăn nhó như vừa nuốt phải một con ruồi.

Vệ Nguyệt Sơ lướt tới vài bước, theo sát gót.

“Không…” Diệp Ca quay sang liếc cô gái bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt háo hức mong chờ rạng rỡ của đối phương, lời sắp nói ra chợt bẻ ngoặt: “Không sai.”

Sự thất vọng hiện rõ trên mặt Vệ Nguyệt Sơ.

Diệp Ca rời mắt, bước nhanh hơn.

Anh đưa lưng về phía đối phương, khẽ thở phào.

So với dứt khoát chặt đứt mơ tưởng của đối phương thì việc cho người đó những mong đợi không thiết thực mới là tàn nhẫn và độc ác nhất.

“Vậy à…” Vệ Nguyệt Sơ hơi mất mát.

Không ngờ cô đã tới trễ rồi sao?

Nhưng rất nhanh Vệ Nguyệt Sơ đã vui vẻ trở lại… không thể làm bạn gái thì làm anh em tốt cũng được mà!

Cô bước nhanh hơn, sóng vai cùng Diệp Ca: “Này, thế bạn gái anh có biết thân phận của anh không?”

Diệp Ca: “…”

Sao lại bắt đầu hóng chuyện rồi?!

Anh cắn răng trả lời: “Chắc… chắc là biết.”

“Chắc là cái kiểu gì!” Cô gái cau mày nói một cách đường hoàng: “Biết là biết, không là không chứ!”

Cô hắng giọng, nhiệt tình chia sẽ kinh nghiệm yêu đương của mình với Diệp Ca: “Tôi biết có những người muốn giấu chuyện này đi để bảo vệ người nhà và người yêu, muốn một mình gánh hết thảy mọi thứ trên vai. Nhưng tin tôi đi, giác quan thứ sáu của con gái lúc nào cũng chuẩn hết đó, thay vì khiến cô ấy luôn lo lắng bất an thì chi bằng cứ thẳng thắn thành thật, đừng ngại thể hiện cảm xúc chân thật của mình…”

Diệp Ca lại cảm thấy đau đầu.

Anh khô khan đáp: “…Cảm ơn lời khuyên của cô.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Vệ Nguyệt Sơ đắc ý, vô cùng tự hào gật đầu: “Sau này đám cưới nhớ gửi tôi kẹo mừng là được!”

Diệp Ca: “…”

Suy nghĩ cởi mở quá đó.

Vệ Nguyệt Sơ tiến tới, thúc cùi chỏ vào cánh tay Diệp Ca, vẻ mặt thô bỉ: “Này, cài nút áo lại.”

…Còn trẻ mà chơi bời quá ha. Đọc‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.