Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 45: Chương 45: “Tỏ tình”




Diệp Ca sầm mặt đứng dậy từ dưới đất.

Anh nhìn quanh căn hộ như vừa bị bão quét của mình, từ phòng ngủ, phòng khách đến phòng bếp đâu đâu cũng ngổn ngang, chỉ có phòng tắm là thoát nạn.

Tóm lại… không phải chỗ mà con người sống được.

Diệp Ca thở dài, đau đầu miết ấn đường.

Anh bước qua đống đổ nát trên sàn, đi tới mở cửa chính…

Một bóng người nho nhỏ ngã vào.

Hiển nhiên là hắn vẫn luôn ngồi dựa cửa, nên khi điểm tựa sau lưng mất đi, hắn mới mất thăng bằng ngã luôn vào trong.

Cậu bé nằm trên mặt đất, chớp chớp đôi mắt đỏ rực. Hắn nhìn khuôn mặt kinh ngạc của người thanh niên trên đỉnh đầu, khàn giọng nói: “…Chào buổi sáng.”

Diệp Ca: “…”

Đầu anh lại bắt đầu đau rồi.

Anh hít sâu: “Cậu ở đây bao lâu rồi?”

Kê Huyền bò dậy, hắn lắc đầu, trông cực kì ngoan ngoãn và hiểu chuyện, thậm chí còn hơi đáng thương:

“Cũng không lâu lắm ạ.”

Diệp Ca siết chặt ngón tay trên nắm cửa.

Xạo sự, cậu cứ xạo tiếp tôi xem.

Anh ngước mắt nhìn mặt sàn bên cạnh Kê Huyền.

Dưới đất là hai hộp bánh quy, một quả táo, hai hộp sữa bò, một hộp nước trái cây lớn được bày ngay ngắn.

Diệp Ca ngạc nhiên:

“…Ở đâu ra đây?”

Kê Huyền nhìn theo tầm mắt Diệp Ca: “À, mấy thứ này ạ?”

Hắn trầm ngâm: “Hàng xóm cho ạ.”

Trong thời gian hắn ngồi đây, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua, thương cảm hỏi hắn sao lại ngồi một mình ở chỗ này.

Một cậu bé gầy gò dựa vào cánh cửa đóng chặt, lặng lẽ ngồi trong hành lang, đôi mắt to tròn sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ xinh đẹp, giọng nói ngây thơ, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương: “Mẹ cháu đuổi khỏi nhà, cháu đến tìm anh trai ở cùng.”

…Nhìn từ góc độ nào đó thì hắn cũng không nói dối.

“Anh cháu không cho vào à?” Bác hàng xóm càng đau lòng hơn.

“Không phải.” Cậu bé buồn bã thở dài, lắc đầu nói: “Là do cháu làm sai, đang chờ anh ấy nguôi giận.”

“Vậy cũng không thể nhốt trẻ con ngoài cửa chứ! Nhất là tình hình gần đây thế này.” Bác hàng xóm hơi nổi giận: “Người lớn sao lại vô trách nhiệm thế chứ.”

Bác hàng xóm ôn tồn hỏi: “Cháu có muốn sang nhà bác chờ không?”

Cậu bé mím môi cười: “Không cần ạ.”

Thấy đứa nhỏ kiên quyết, bác hàng xóm cũng không mời nữa, chẳng qua vẫn cố nhét cho hắn không ít đồ ăn vặt.

Mỗi lần có người đi ngang, đoạn đối thoại đó lại diễn ra một lần.

Thế là đồ ăn vặt bên cạnh hắn càng lúc càng nhiều.

Kê Huyền ngẫm nghĩ, nói: “Con người thật nhiệt tình.”

Diệp Ca: “…”

Hình như anh đoán được đầu đuôi câu chuyện rồi.

Đúng là nhục không để đâu cho hết.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nghiện giả làm trẻ con rồi đúng không?”

Kê Huyền đi vào phòng.

Dưới những tia nắng ban mai tờ mờ và ánh đèn mờ ảo trong hành lang, chiếc bóng nho nhỏ trên mặt đất nhanh chóng kéo dài.

Người đàn ông thân hình cao lớn cụp mắt, đường nét khuôn mặt lạnh lùng như tượng tạc dưới những luồng sáng đan xen, hàng mi dài che khuất phần nào đôi mắt u ám đỏ rực đang chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt: “Vậy… anh thích hình dáng này của em hơn sao?”

Hắn đè thấp giọng, lẫn giữa âm vực trầm thấp là ý cười khàn khàn: “Anh ơi?”

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong nháy mắt, hơi thở nam tính đầy xâm lược tràn ra, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.

Hơi thở Diệp Ca như nghẹn lại, anh đột ngột lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Đôi mắt nhạt màu lóe lên vẻ thù địch lạnh lẽo.

Thấy vẻ sợ hãi của đối phương, Kê Huyền tiếc nuối thở dài.

Dẫu anh biết rất rõ dù là hình dạng trẻ con hay trưởng thành đều là hắn, cũng luôn miệng nói rằng mình sẽ không mềm lòng, song anh vẫn không thể nhẫn tâm với một đứa trẻ.

Anh ấy vẫn luôn như vậy…đáng yêu thật đấy.

…Đã vậy thì không thể trách hắn “kiếm hời” từ chuyện này được rồi.

Diệp Ca lạnh lùng nói: “Bất kể là hình dáng nào cũng không liên quan gì đến tôi.”

Kê Huyền mỉm cười gật đầu: “Em biết.”

Mới là lạ.

Diệp Ca cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt, lại lui thêm nửa bước về sau, sau khi duy trì khoảng cách an toàn với hắn, anh từ tốn hỏi:

“Nguyên nhân thực sự cậu hợp tác với con người là gì?”

Kê Huyền đau lòng nhíu mày:

“Anh, sao anh lại không tin em? Mỗi một câu em nói ở Cục đều là thật hết.”

Diệp Ca híp mắt, cẩn thận đánh giá hắn, không trả lời.

Nhưng toàn bộ cơ thể của anh đều đang trả lời câu hỏi của Kê Huyền – Đúng vậy, anh thật sự không tin hắn.

“Được rồi.” Kê Huyền dẹp đi vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm túc nói: “Em biết bây giờ em không thể khiến anh tin tưởng em, nhưng chí ít thì mục đích của chúng ta tại thời điểm này giống nhau.”

Hắn hờ hững cong môi, đôi mắt đỏ rực thoáng hiện vẻ u ám lạnh lẽo.

“Dù sao, có bà ta ở đó, cái ngai Vương này em cũng không ngồi yên được.”

Bên trên có một người với quyền uy vững vàng đè ép, còn không ngừng châm ngòi cho những ác quỷ cấp S khác đến khiêu chiến sự thống trị của hắn, càng về lâu dài càng khiến người ta chán ghét.

Dường như lý do này đã thuyết phục được Diệp Ca.

Anh nhìn Kê Huyền vài giây, cuối cùng mới lên tiếng: “…Được rồi.”

“Nhưng tôi cần thấy được thành ý hợp tác của cậu.” Diệp Ca nói: “Lệnh treo thưởng tôi hiện vẫn còn trên bảng thù hận…”

Anh còn chưa dứt lời, Kê Huyền đã lập tức tỏ rõ thái độ: “Em sẽ gỡ nó ngay.”

…Ít nhất anh đã đạt được mục đích tối nay rồi.

Diệp Ca định đóng cửa.

Nhưng anh chợt phát hiện, đối phương đã bước qua ngưỡng cửa, tiến vào nhà anh từ lúc nào.

Diệp Ca: “…”

Sơ suất rồi.

Kê Huyền lại chậm rãi bước tới: “Vậy…anh ơi, anh cũng nên thể hiện chút thành ý chứ nhỉ?”

Diệp Ca gồng cứng người.

Giọng của anh như rít giữa kẽ răng: “Cậu muốn gì?”

Kê Huyền khẽ cười: “Không cần lo lắng vậy mà.”

Khe nứt đỏ tươi mở ra từ khoảng không bên cạnh, sau đó một tờ giấy nhẹ nhàng rơi vào tay hắn.

Hắn đưa tờ giấy cho Diệp Ca:

“Em chỉ muốn anh làm người liên lạc chỉ định với Cục cho em.”

Diệp Ca liếc sơ nội dung trên đó.

Tối qua anh chỉ kịp nhìn thoáng qua chứ chưa đọc kĩ… Đây đúng là mệnh lệnh trực tiếp từ lãnh đạo cấp cao của Cục quản lí, không phải hàng giả.

“Có lẽ hôm nay cấp trên của anh sẽ thông báo chuyện này cho anh biết.” Mắt Kê Huyền dán chặt lên Diệp Ca, hắn thấp giọng, nói: “Em chỉ muốn chia sẻ tin tức này với anh sớm hơn thôi…anh trai.”

Diệp Ca lạnh lùng liếc hắn, kiên quyết không mắc bẫy:

“Được thôi, còn gì nữa không?”

Kê Huyền lẳng lặng thở dài.

…Quả nhiên lúc làm trẻ con thì chiêu này có ích hơn.

Hắn bình tĩnh, nói: “Từ giờ trở đi, có lẽ em sẽ dùng hình dạng lúc nhỏ để liên lạc với anh.”

Diệp Ca cau mày: “Lí do?”

“Loài người không biết bộ dạng hiện tại của em, nhưng đám lệ quỷ và quái vật thì khác.” Kê Huyền bâng quơ nói: “…Chắc anh cũng đâu muốn thân phận của mình bị lộ đúng không?”

Hắn biết rất rõ, trong một vài chuyện, Diệp Ca là một người cực kì dễ đoán.

Dù tất cả những gì xảy ra lúc này lại cuốn anh vào giữa dòng xoáy, nhưng anh vẫn hi vọng sau khi mọi thứ kết thúc mình có thể quay lại cuộc sống hiện thực an yên, anh không mong bản thân trở thành chúa cứu thế được người người biết đến, mà ngược lại anh càng thích thân phận nhân viên bình thường của phòng Hậu cần hơn.

Vậy nên, tuy giờ đây anh lấy danh nghĩa ACE để xuất hiện trước mặt mọi người và tham gia cuộc chiến, song thân phận “Diệp Ca” vẫn luôn được anh giấu kỹ.

Kê Huyền rất thích cảm giác này.

Trên thế giới này, chỉ có hắn mới có thể chiếm hữu cả hai thế giới của anh trai.

Ý nghĩ này khiến hắn vô cùng thỏa mãn.

…Vì thế, Kê Huyền biết chắc anh sẽ không từ chối đề nghị của mình.

Hắn lại mồi thêm một câu: “Hơn nữa, kể từ hôm nay, anh là người liên lạc duy nhất của em, vậy nên sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt đồng nghiệp trong cục Quản lí của anh nữa, họ sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của em.”

Quả nhiên, Diệp Ca bắt đầu trầm tư.

Một lúc lâu sau, anh gật đầu: “…Được rồi.”

Nụ cười trên khóe môi Kê Huyền càng rõ rệt.

Hắn đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”

Diệp Ca lạnh lùng lườm hắn, sau đó nắm lấy bàn tay đang giơ ra của đối phương, cố tình nhấn mạnh hai chữ đầu tiên: “Tạm thời, hợp tác vui vẻ.”

Anh còn chưa kịp rút tay lại đã cảm thấy bàn tay trong tay mình nhanh chóng nhỏ lại.

Diệp Ca sững sờ, nhất thời quên buông tay ra.

Cậu bé trước mắt duỗi bàn tay còn lại, hắn híp mắt cười, được đằng chân lân đằng đầu nắm cổ tay anh lắc nhẹ:

“…Lâu dài cũng được mà.”

Diệp Ca giật phắt tay ra như phải bỏng, đôi mày nhíu chặt.

Anh mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến chuyện mình vừa đồng ý lại đành miễn cưỡng nuốt xuống.

Kê Huyền lại như chẳng nhận ra điều gì.

Hắn nhìn quanh căn phòng gần như đã tan hoang, kinh ngạc nhíu mày:

“Nhà anh bị sao vậy?”

Diệp Ca nhìn theo tầm mắt của hắn.

Dường như bấy giờ anh mới nhớ tới chuyện căn nhà, mặt anh lập tức trầm xuống, nghiến răng nói: “…Nhờ ơn con cá nhà cậu đấy.”

Hử? Còn có chuyện tốt đến vậy sao?”

Hai mắt Kê Huyền sáng rực.

Hắn giấu kín sự vui mừng của mình, ra vẻ áy náy và hối hận: “Em xin lỗi, là lỗi của em.”

Diệp Ca nhăn mày, cảnh giác nhìn hắn.

Kê Huyền nói: “Em có một vài bất động sản đứng tên mình, anh xem thử xem muốn ở đâu…”

Hắn còn chưa nói hết câu, Diệp Ca đã ngắt lời.

“Không cần, đền tiền là được.”

Kê Huyền thuận nước đẩy thuyền, gật đầu: “Dĩ nhiên, chắc chắc phải đền chứ.”

Hắn chuyển chủ đề: “Nhưng mà, trước khi sửa xong nhà anh cũng phải tìm chỗ ở chứ?”

Diệp Ca: “…Tôi ở khách sạn.”

“Nếu anh không muốn em quấy rầy anh, em sẽ không bước vào nửa bước.” Trong mắt Kê Huyền thoáng hiện ý cười: “Ở khách sạn với ở chỗ của em có gì khác nhau đâu?”

Khác quá đi chứ.

Trong cuộc sống cá nhân, Diệp Ca không muốn dính líu đến hắn chút nào, càng cách xa hắn càng tốt… Vào ở bất kì căn nhà nào của Kê Huyền đều đi ngược lại dự tính ban đầu của anh.

Anh kiên quyết lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

Kê Huyền tiếp tục dụ dỗ: “Anh có thể giám sát em nữa đó.”

Diệp Ca bật cười, nhưng trong mắt không có chút vui vẻ nào: “Nếu như cậu còn cần tôi giám sát, thì tôi nghĩ cũng không nên tiếp tục vụ hợp tác này nữa.”

Dù rất tiếc nuối, Kê Huyền vẫn rất biết điều ngưng kì kèo.

Tối nay hắn đã đạt được mục đích của mình, nếu còn tiếp tục chèn ép, có khi lại đang khéo thành vụng.

“Thôi được rồi.” Kê Huyền nhìn quanh căn phòng như bị bão táp tàn phá trước mắt, nói: “Em sẽ phụ trách tìm người sửa nhà cho anh… dù sao đây cũng coi như lỗi của em, chuyện này anh chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?”

Diệp Ca suy nghĩ một lát, sau đó bất đắc dĩ trả lời: “…Cũng được.”

Coi như mỗi người lùi một bước, đạt tới thỏa thuận chung.

Anh ném chìa khóa cho Kê Huyền: “Càng nhanh càng tốt.”

Nụ cười trên môi Kê Huyền càng tươi hơn: “Đương nhiên.”



Diệp Ca thu xếp vài vật dụng cá nhân rồi chuyển đến một khách sạn cách nhà không xa.

Quả nhiên, hôm sau cấp trên đã đưa ra chỉ thị về chuyện này, chỉ định anh thành người trao đổi với “ác quỷ cấp cao tự nguyện hợp tác nào đó”. Chuyện này có tính cơ mật cao, nói cách khác, trong toàn bộ chi cục thành phố M, chỉ có Ngũ Túc và anh biết đến sự tồn tại của một ác quỷ cấp cao tự nguyện hợp tác, và chỉ có Diệp Ca có quyền hạn liên lạc với đối phương.

Trong hộp là một chiếc điện thoại mới.

Diệp Ca cầm nó lên ngắm nghía.

Tuy anh không hiểu mấy về khoa học kỹ thuật hiện đại, song vẫn có thể nhìn ra chiếc điện thoại này cao cấp hơn nhiều so với chiếc lần trước Lưu Triệu Thừa cho anh, độ bảo mật cũng cao hơn.

Nhưng Diệp Ca vẫn thấy dở khóc dở cười… Dùng di động để liên lạc với ác quỷ là chuyện anh của mười năm trước không cách nào tưởng tượng được.

Danh bạ điện thoại chỉ có duy nhất một số.

Hình đại diện của đối phương là thần chết chibi cầm lưỡi hái, trông vô cùng đáng yêu.

Diệp Ca híp mắt, nghi ngờ đối phương đang ám chỉ gì đó.

Ngay lúc anh đang chăm chú nhìn điện thoại, tin nhắn từ đối phương xuất hiện:

Là một biểu tượng cảm xúc hình người đang nhảy múa tung tăng vui vẻ.

Diệp Ca: “…”

Hơi ngứa tay rồi đấy.

Đầu ngón tay anh lơ lửng vài giây trên nút chặn, cuối cùng anh vẫn lấy sự chuyên nghiệp làm đầu… Vì công việc, nhịn.

Anh tắt màn hình điện thoại, ném sang một bên.

Một nơi khác.

Kê Huyền nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng trong tay, khóe miệng cong lên không tài nào ép xuống được.

Dù từ đầu đến cuối khung chat của đối phương không có phản ứng gì, song hắn có thể chắc chắn người kia đã nhận được tin nhắn của mình.

Kê Huyền liếc sang cuốn sách bị mình coi như rác kia.

Một dòng chữ trên đó phản chiếu trong mắt hắn – “Lấy được phương thức liên lạc của đối phương.”

Không chỉ vậy, hắn còn là đối tượng liên lạc duy nhất trong danh bạ điện thoại của người ấy.

Điều này đã một thứ thỏa mãn dục vọng độc chiếm nào đó dồn nén trong lòng hắn.

Kê Huyền vui vẻ cười thành tiếng, cất điện thoại đi.

Ngoài cửa, quỷ ảnh lén lút ló đầu vào sợ hãi hít hà, nó hốt hoảng vội lui ra ngoài.

Đám lệ quỷ cấp cao vây quanh nó, chúng nhỏ giọng, dè dặt hỏi: “Sao rồi?”

Quỷ ảnh sợ sệt lắc đầu: “…Tình hình rất tệ.”

Sau khi Vương giết chết thủ lĩnh của đối phương, số quái vật còn lại đều hóa thành tro bụi, cuộc chiến kết thúc.

Nhưng Vương lại trở nên vô cùng kì quặc.

Không chỉ rút lại toàn lệnh truy nã với ACE, mà còn…còn…

Vẻ mặt Mi nghiêm trọng vô cùng, nó từ từ nói:

“Ta…Ta vừa mới thấy…Vương nhìn màn hình điện thoại rồi cười.”

Đám lệ quỷ khiếp sợ hít một hơi: “Cái…cái gì?”

“Ta nghi là Vương bị trúng lời nguyền rồi…”

Mi còn chưa nói hết câu đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Nó chậm chạp quay đầu lại.

Cánh cửa sau lưng mở toang, Huyết Cổ Ngư xuất hiện sau lưng chúng, hốc mắt đen kịt nhìn chằm chằm đám lệ quỷ trước mặt.

Xa xa, Kê Huyền ngồi trên ngai vàng, đôi mắt đỏ tươi hơi híp lại, hắn ung dung hỏi:

“Rảnh quá phải không?”

Đám lệ quỷ run rẩy: “…Vương!”

Kê Huyền cong môi: “Vậy để ta tìm chút chuyện cho các ngươi làm.”

Thế là, sau khi bị bắt phải chơi với Huyết Cổ Ngư suốt một tiếng đồng hồ, cả đám lệ quỷ đều khóc không ra nước mắt, nhất là Mi được chăm sóc đặc biệt, nó mệt đến mức ngồi phịch ra đất, thở hổn hển như trâu.

Là do bọn chúng quá ngây thơ.

Quả nhiên, Vương vẫn là Quỷ Vương vui buồn thất thường kia… Hoàn toàn không có chuyện bị nguyền rủa gì hết!



Sau khi thông báo tuyển dụng đầu tiên được công bố, Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên nhanh chóng được bổ sung nguồn nhân lực mới, dù việc xử lí hậu quả sau cuộc bách quỷ dạ hành vẫn chưa tới đâu nhưng cũng san sẻ được không ít áp lực với nhóm nhân viên cũ.

Thậm chí lượng công việc của họ còn giảm bớt đôi chút so với trước khi bị lộ.

Giờ đây, hầu hết nhân viên kì cựu của phòng Hậu cần đều có nhiệm vụ mới, Diệp Ca hiện đang chạy việc cho ban huấn luyện nhân viên mới, Triệu Đông ở lại phòng Hậu cần xử lí công việc còn sót lại, còn Trình Sách Chi thì được cử đến phòng Nhân sự phỏng vấn người mới.

Tuy thế giới bên ngoài gió to mưa lớn, song cuộc sống của Diệp Ca trong một tuần kế tiếp lại vô cùng phong phú yên bình. Hằng ngày, anh đi từ khách sạn đến Cục quản lí làm việc, thi thoảng sẽ đưa nhân viên mới ra ngoài công tác.

Suốt khoảng thời gian này, dù Diệp Ca chưa từng trả lời bất kì tin nhắn nào của Kê Huyền nhưng đối phương lại chẳng hề biết mệt, ngày nào cũng online quấy rầy anh… May mà sự quấy rầy này chỉ xuất hiện trên mạng, dù sao bách quỷ dạ hành cũng có ảnh hưởng rất lớn đến Kê Huyền, sau khi chống lại mệnh lệnh của Mẹ, đoán chừng hắn cũng phải bận rộn một thời gian.

Cho đến khi thành phố M đăng tin tuyển dụng lần hai.

…Nội dung không khác gì lần trước, duy chỉ ở cuối cùng có in một hình vẽ rất nhạt, nếu không nhìn kĩ thì gần như không thấy được.

Những nhánh hoa hồng quấn quít với nhau tạo thành một hoa văn xinh đẹp lạ thường, phác họa thành ba chữ cái biến thể – ACE.

Ngày đăng tin, mọi thứ đều sóng yên biển lặng, dường như hết thảy chẳng có gì thay đổi.

Thế nhưng, ở nơi không ai biết đến, sóng ngầm bắt đầu cuộn trào, những lời xì xào bàn tán bất an lan tràn khắp nơi.

Mà trung tâm của vòng xoáy lại là một thành phố không lớn – thành phố M.

Màn đêm buông xuống, bầu trời xa xa bị bóng tối dày đặc bao trùm, ánh sáng từ mặt trăng lẫn các ngôi sao dần dần bị nuốt chửng.

Trên đường tan làm về, Diệp Ca đột ngột ngừng bước.

Anh trầm mặc, ngẩng đầu nhìn trời.

Đúng lúc này, chiếc di động trong túi anh đột nhiên rung lên, Diệp Ca lấy điện thoại ra và xem tin nhắn gửi đến từ Trình Sách Chi.

Chỉ có một dãy địa chỉ, ngoài ra không còn gì khác.

Kỳ lạ.

Diệp Ca cau mày.

Anh biết địa điểm này, là một vùng ngoại ô hoang vu, đêm đến gần như chốn hoang sơ không người, chẳng mấy ai đến đó… Trình Sách Chi nhắn địa chỉ này cho anh làm gì?



Nhà máy bỏ hoang nào đó tại thành phố M.

Âm khí nồng nặc lưu chuyển trong màn đêm mịt mù, nhiệt độ ở đây thấp hơi nhiều so với những nơi khác, từ khung cửa sổ đen ngòm tản ra cảm giác u ám không thể nói thành lời, khiến người ta sợ hãi và kinh hoàng trong vô thức.

Bên trong nhà máy trống trái phủ đầy tóc đen, dập dờn chuyển động như dòng chảy giữa đại dương.

Trình Sách Chi vùng vẫy giữa mớ tóc đen cao đến hông, nhưng cơ thể cậu ta như bị kẹt giữa vũng bùn, có làm thế nào cũng không thể di chuyển. Đám tóc như có ý thức quấn chặt lấy tay chân cậu ta, khiến cậu ta chỉ có thể ngọ nguậy như một con sâu.

“ACE đang ở đâu?” Tiếng nói the thé thâm độc phát ra từ giữa đám tóc rậm rạp.

Trình Sách Chi sắp khóc đến nơi: “Ta thật sự không biết ACE mà ngươi nói mà!!!!!!”

Hôm nay cậu ta tan làm hơi muộn nên quyết định đi đường tắt, ai ngờ đâu lại bị bắt cóc giữa đường.

Nó là ác quỷ cấp B, mà cậu ta chỉ là một nhân viên phòng Hậu cần, làm gì có đủ sức đánh trả.

Thế là cậu ta bị trói đến cái nơi tối tăm và u ám này, bị tra hỏi không ngừng về tung tích của một người cậu ta hoàn toàn không quen biết…

Đổi lại là ai mà không suy sụp chứ!

“Mày nói láo!!!” Giọng nói kia đột ngột to hơn, nghe càng thêm độc ác: “Tao đã thấy chữ kí của hắn, không sai được… Là do bọn mày truyền ra, bọn mày biết hắn đang ở đâu…”

“Không sao cả, chỉ cần mày biết hắn…hắn sẽ đến… He he he he…”

Ngoài nhà kho.

Bốn năm người trố mắt nhìn nhau.

Triệu Đông cất tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Mọi người cũng nhận được địa chỉ này à?”

Ngũ Túc gật đầu, mở màn hình chìa sang Triệu Đông, trên đó hiển thị địa chỉ của chỗ này.

Hiện giờ hắn ta phụ trách bộ phận tuyển dụng, Trình Sách Chi có thể coi là cấp dưới của hắn ta.

Hắn ta nói: “Tôi liên lạc với người nhà của cậu ấy, họ nói tối nay cậu ấy chưa về.”

Thật ra đó cũng không phải là lí do duy nhất khiến hắn ta có mặt ở đây, dù sao Ngũ Túc cũng đang kiếm việc tại ban Chiến đấu bận rộn nhất, chỉ chút việc nhỏ như cấp dưới gửi cho hắn ta một dãy địa chỉ kì lạ không đáng để hắn ta phải tự mình đi một chuyến.

Tuy nhiên, sau khi đăng tải tin tức tuyển dụng kia thì mọi thứ đã khác.

Bởi bộ phận tuyển dụng chắc chắn sẽ trở thành đích nhắm đầu tiên.

Thế nên, từ khi bắt đầu Ngũ Túc đã chú ý gấp bội đến hành động của những thành viên bộ phận tuyển dụng, hơn nữa còn phân cho họ thêm nhiều công cụ tự vệ.

Nhưng hiển nhiên, xảy ra chuyện là việc không tránh được.

“Các cậu đừng lo,” Ngũ Túc vuốt bộ râu của mình, bất an nói: “Lúc rời đi tôi đã liên lạc với những thành viên ban Chiến đấu khác, họ sẽ đến đây nhanh thôi.”

Diệp Ca đứng trong góc tối, chưa ra ngoài gặp họ.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía công xưởng, ngửi gió đêm… bên trong tỏa ra thứ mùi hương cực kì quen thuộc.

Thật trùng hợp, con ác quỷ này…chính là boss của phó bản nơi anh gặp Kê Huyền.

Tuy cấp bậc của nó không cao nhưng hơi khó xử lí.

Diệp Ca không dám chắc liệu các thành viên ban Chiến đấu có thể đối phó với nó được không.

Ngay khi đang lưỡng lự không biết có nên tìm cớ bỏ đi rồi một mình vào cứu người hay không…

Thì đúng lúc này, anh giật mình.

Mùi trong nhà máy…đã thay đổi.



Mười phút sau, các thành viên ban Chiến đấu được vũ trang đầy đủ đã đến hiện trường, song họ còn chưa kịp lên kế hoạch tác chiến, cửa nhà máy đã mở ra từ bên trong.

Trình Sách Chi nhe răng, khập khiễng bước ra.

Một cô gái dìu cậu ta ra ngoài.

Ngũ Túc sững sờ: “Cô…”

Cô gái cười với hắn ta: “Con quỷ trong đó chạy mất rồi, các anh có thể đuổi theo, nhưng tôi không chắc các anh có thể đuổi kịp hay không đâu.”

Ngũ Túc trợn tròn mắt: “Cô là…!!”

Cô gái tự nhiên gật đầu: “Xin chào, tôi là MAID.”

Xếp hạng 15 trên bảng tích lũy, MAID.

Cô thất vọng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Trình Sách Chi bên cạnh, than thở: “Vốn tôi cũng định bắt cậu ta rồi, không ngờ lại bị con quỷ đó nhanh chân giành trước…”

Trình Sách Chi: “???”

Tại sao?

Tại sao???

Dường như thấy được sự suy sụp của cậu ta, cô gái cười hì hì, nói: “Bởi vì cậu là người yếu nhất trong bộ phận đó.”

Trình Sách Chi: “…”

Được rồi, nói nữa là quạu đấy.

Triệu Đông và các nhân viên y tế đang đợi phía sau đỡ Trình Sách Chi rời đi.

Cô gái nhìn sang Ngũ Túc, mỉm cười: “Nếu anh đã nhận ra thì tôi cũng không cần che giấu mục đích của mình nữa… ACE đâu?”

Ngũ Túc đã chuẩn bị sẵn.

Hắn ta hít sâu, chậm rãi cất lời: “Cô tìm anh ta để làm gì?”

Cô gái chợt thoáng vẻ ngượng ngùng, di chân trên mặt đất, nói:

“Tỏ tình.”

Diệp Ca ở ngoài xa: “…”

…Nếu bây giờ Trình Sách Chi đã an toàn, vậy tạm thời không cần anh ra mặt nữa.

Anh quay người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, một hơi thở quen thuộc xuất hiện bên cạnh anh.

Mùi máu tanh lạnh lẽo tràn ra từ quỷ vực.

Tấm lưng Diệp Ca bỗng chốc cứng đờ.

Giọng nói trẻ con khàn khàn phá tan sự im lặng, hắn thản nhiên hỏi:

“Anh ơi, cô ta là ai vậy?”

——————

Tôi biết nhiều cô đọc tên chương xong tưởng bở lắm nè =))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.