Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
[17.04.2022]
Chương 3: Thích
Hoạt động của Nhất Trung rất phong phú, những trường khác cơ bản là không bằng.
Phiếu lấy số chỗ ngồi ở sân vận động diễn ra trận bóng rổ sắp tới rất khó lấy, nhưng không biết Thư Ấu đã làm cách nào mà lấy được hai phiếu, muốn kéo Kiều Nam Gia đi xem bóng rổ.
Kiều Nam Gia không có hứng thú với bóng rổ, lần trước cô đã bị đủ loại tạp âm khác nhau làm tai cô âm ỉ ba ngày ba đêm.
Cô biết Thư Ấu muốn tốt cho cô, vậy nên cô cũng muốn báo đáp người chị em của mình, thế là Kiều Nam Gia quyết định sẽ dạy kèm cho Thư Ấu, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi sắp tới.
Thư Ấu nghe vậy thiếu chút nữa phun một ngụm trà sữa.
Hai người ngồi trên băng ghế đá dưới bóng cây to lớn, toàn bộ sân thể dục đều nghe thấy tiếng hét giận dữ của Thư Ấu.
“Kiều Nam Gia, cậu lấy oán báo ân!”
...
Buổi tự học hôm lại trở nên ồn ào, khắp phòng đều là âm thanh xì xào bàn tán
Giờ tự học bắt đầu, bên tai Kiều Nam Gia liên tục lặp đi lặp lại một cái tên, dường như trận đấu ngày hôm nay đều là vì cậu ta mà chuẩn bị.
—— Nhưng mà nói vậy cũng không sai.
Phiếu ghế ngồi khó lấy như vậy, đương nhiên không phải tất cả học sinh đều đến vì trận bóng rổ này, mà đa số là các nữ sinh đến vì Bách Nhiên.
Bách Nhiên.
Bách Nhiên.
Vẫn là Bách Nhiên.
Cái tên này làm lỗ tai Kiều Nam Gia nghe đến mức cô thấy hơi phiền, dứt khoát đeo tai nghe lên làm bài listening Tiếng Anh.
Tối ngày thứ tư, toàn thể các giáo viên dạy tiết tự học đã mở một cuộc họp, Kiều Nam Gia tính toán một chút, có thể là chuẩn bị cho đại hội thể thao sắp tới. Mấy năm trước cô chưa bao giờ tham gia đại hội hết, cô không giỏi thể thao, càng không thích trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nếu không có giáo viên giữ lớp thì chắc chắn lớp học đã náo nhiệt đến long trời lở đất.
Lớp trưởng có hung dữ quát vài câu cũng không ăn thua gì.
Kiều Nam Gia lại đeo tai nghe vào, giọng nói dễ nghe của người ngoại quốc vang lên bên tai, đưa cô rời xa thế giới ồn ào bên ngoài.
Đang viết viết thì phía sau có người vỗ vỗ bả vai cô, Kiều Nam Gia sửng sốt một chút, gỡ tai nghe quay đầu lại, thấy lớp trưởng đang đẩy đẩy mắt kính, nói: “Bạn học Kiều, chủ nhiệm lớp nhờ tớ kêu cậu lên văn phòng gặp cô ấy.”
“Tớ biết rồi, cảm ơn.”
Vừa mới họp xong, các thầy cô đang ngồi trong văn phòng trò chuyện xôn xao. Chủ nhiệm lớp cô là cô Trần, một người phụ nữ trung niên giỏi giang, dạy toán có logic rõ ràng, ngay cả lời cô nói với Kiều Nam Gia cũng rất có mạch logic sáng rõ.
“Gia Gia, lát nữa em đi theo cô chặn người.”
“???” Vẻ mặt Kiều Nam Gia khiếp sợ.
Bây giờ thầy cô đi đánh nhau còn dẫn theo học sinh nữa sao?!
Cô Trần thốt ra lời nói quá kinh người, Kiều Nam Gia đứng ngày vẫn chưa định hình lại được. Cô rất muốn nói có phải làm vậy thì có chút không tốt không, nhưng lại không biết từ chối thế nào cho uyển chuyển.
Kiều Nam Gia cứ thế rối rắm một hồi.
Cô Trần cầm bình nước giữ nhiệt uống một ngụm nhỏ, nghiêm túc nói tiếp, “Mấy cô gái trẻ bây giờ manh động quá, đúng là không làm người ta bớt lo mà, tường bị sập thì không nói, nhưng mà phải nhìn xem ai đã làm sập tường chứ? Sao lại trách trường chúng ta xây tường chất lượng kém được?”
“A.”
Kiều Nam Gia đột nhiên hiểu ra, “Vậy chẳng lẽ thầy cô muốn đi chặn những người đó --”
“Đúng vậy đó.” Thầy Lưu chủ nhiệm lớp bên cạnh tham gia vào cuộc trò chuyện, “Hiệu trưởng sợ lần này cũng xảy ra chuyện không may, chỉ có mấy người bảo vệ thì làm sao chặn được hết đàn zombie đói khát kia chứ, cho nên đã yêu cầu các thầy cô và các em học sinh cũng phải tham gia chống zombie.”
Bởi vì lo sợ học sinh để lộ thông tin này, cũng sợ những học sinh đó cũng đi xem thi đấu, vậy nên bọn họ chọn học sinh đi chặn người rất cẩn thận.
Còn về tại sao cô Trần lại chọn Kiều Nam Gia, trong lòng Kiều Nam Gia hiểu rõ.
Còn nữa, trong mắt cô Trần, Kiều Nam Gia không thuộc nhóm người sẽ đi xem trận bóng rổ tối nay.
Cô Trần cũng hỏi lại cho chắc chắn.
“Em có định đi xem trận bóng rổ tối nay không?”
“...”
Đại não điên cuồng phát ra tín hiệu nguy hiểm, Kiều Nam Gia căng thẳng nắm chặt tay áo. Đối mặt với ánh mắt tin tưởng của cô Trần, cô run rẩy lắc đầu.
“Không có ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Quả nhiên là bà tin tưởng không sai người mà.
Tiếng chuông tan học vang lên, bên ngoài hành lang lập tức trở nên ầm ĩ.
Cô Trần nói: “Em đừng chạy lung tung, cứ theo sát cô đi đến sân thể dục. Tường ở chỗ đó có hơi thấp nên chắc sẽ có nhiều con chuột nhỏ lén chui vào lắm đây.”
Kiều Nam Gia vốn muốn lén lút đưa phiếu ghế ngồi cho Thư Ấu lại bị lời này của cô Trần cắt đứt hy vọng.
Tiếc cho tấm phiếu này, nếu đến tay Thư Ấu thì còn có chút tình người. Kiều Nam Gia cảm thấy lỗi với người chị em của mình, thừa dịp cô Trần đi xuống cầu thang đã vội gửi tin nhắn giải thích với Thư Ấu.
[Kiều Nam Gia: Cậu nhất quyết không được đi kể với ai đó.]
[Thư Ấu: Đương nhiên rồi, cậu lo cho mình trước đi, chúc người chị em đi mạnh khoẻ!]
Cứ như vậy, những học sinh nên tan học thì tan học, những học sinh đi xem thi đấu thì đi xem, chỉ còn một vài thầy cô lén lút dẫn theo học sinh của mình đi chặn đánh zombie, mỗi góc tường có một nhóm người đứng đó.
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, chắc là không có bao nhiêu người dám lẻn vào đâu, dù sao thì mọi người đều còn là học sinh mà.
Cô đi theo cô Trần đến góc tường ở sân thể dục, vừa đến đã thấy hai chân ai đó hoàn hảo chạm đất.
Kiều Nam Gia: “...”
Còn hai người nữa cũng đang chuẩn bị nhảy xuống.
Hai người đứng đợi bọn họ nhảy vào, là hai nam sinh mặc đồng phục và một cô gái mặc đồ bình thường, vừa xoay người thì năm cặp mắt đã va chạm nhau.
“A a a!”
Bọn họ thét chói tai, sợ đến mức gương mặt trắng bệch.
Cô Trần khoanh hai tay, lạnh lùng nháy mắt với Kiều Nam Gia.
Cô bất đắc dĩ đi lên, nói: “Họ tên đầy đủ, lớp và tên trường, khai ra hết đi.”
Các nữ sinh bên ngoài tường nghe thấy tiếng thét, nhưng lại không nhìn thấy tình hình bên trong, thay phiên nhau lên tiếng, “Có chuyện gì sao?”
Nữ sinh bên trong tường anh dũng hy sinh, hét lên: “Các cậu đừng vào đây, có yêu quái tập kích!”
Bên ngoài nháy mắt yên tĩnh lại.
Kiều Nam Gia cho là các cô sẽ biết khó mà lui.
Ai ngờ, sau vài giây yên tĩnh, có một nữ sinh bên ngoài đã hét to, “Đã là thời đại nào rồi mà còn có người chơi trò tập kích, có khi là cậu lừa chúng tôi thì có.”
“Đúng vậy đúng vậy, bạn bè của tôi đều đã vào được rồi, cậu lừa ai vậy.”
“Nếu bây giờ không vào thì sẽ không kịp xem thi đấu đâu.”
Một hòn đá làm dậy lên cả ngọn sóng.
Các cô cũng biết khó mà lui, nhưng mà là lui về lấy đà nhảy lên tường trèo qua. Trong lúc nhất thời có rất người trèo được vào trong, cô Trần vẫn rất bình tĩnh lấy điện thoại ra quay lại khung cảnh lũ cá tội nghiệp đã cắn câu này, sau này làm bằng chứng đòi bồi thường từ các trường khác.
Trong nhóm chat giáo viên, có rất nhiều thầy cô cũng đã gửi các đoạn quay phim lại, ai không biết còn tưởng Nhất Trung đang quay phim về đề tài zombie đó chứ.
Kiều Nam Gia: “...”
Nói thật, chuyện ở đây còn hấp dẫn hơn trận bóng rổ kia nhiều.
Một đám xui xẻo thi nhau nhảy xuống. Các bạn nữ nhát gan, sợ chạy trốn sẽ làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn nên chỉ đứng yên đó nức nở.
Không mất bao lâu, đội ngũ giữ tường đã thành công bắt được hàng trăm học sinh của các trường khác.
Nhìn cảnh này, có thể nói là giống như một đám tiểu quỷ bị các pháp sư trừ tà trấn giữ trong trận pháp vậy...
Kiều Nam Gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không biết tại sao lại nhớ tới một đoạn trong [Nhạc Dương Lâu Ký].
Cô Trần còn đang lớn giọng dạy dỗ các học sinh này.
“Bắt các em là để các em nhớ cả đời. Trèo tường là việc rất nguy hiểm, lần sau còn dám trèo nữa không? Hả!? Chỉ một trận bóng rổ thôi mà có cần thiết phải làm vậy không?!”
“Em muốn gặp Bách Nhiên.” Một nữ sinh bạo dạn lên tiếng.
“Em cũng vậy.”
“Nếu không phải vì Bách Nhiên thì bọn em cũng không cần trèo tường đâu ạ.”
“Cô thông cảm cho tụi em đi, trai đẹp là báu vật để mọi người cùng ngắm mà cô...”
Cô Trần cứng họng, dừng một chút rồi lại chỉ tay vào Kiều Nam Gia: “Các em nhìn bạn học này đi, mỗi ngày đều cố gắng học tập tiến về phía trước, sau này thi đậu vào trường đại học top cao, tương lai sẽ có rất nhiều người đẹp trai cho các em tha hồ chọn lựa như đi ăn buffet vậy đó. Nếu thi ngành kỹ thuật thì các em còn được cưng chiều như công chúa nữa, quá tốt rồi còn gì, chẳng lẽ bây giờ các em vì một con ngựa mà từ bỏ cả đàn ngựa còn đẹp hơn ngoài kia à?”
Kiều Nam Gia nghẹn họng nhin cô.
Sau khi nói hết lời cần nói, cô Trần nhờ Kiều Nam Gia tiễn hết đám tiểu quỷ ra cổng trường.
Bây giờ trận bóng rổ cũng diễn ra một nửa rồi.
Trời tối dần, trăng sáng sao thưa, một trận gió lạnh thổi qua, có một nhánh cây bị đạp phát ra tiếng răng rắc.
Kiều Nam Gia quay đầu, phát hiện nhóm người do giáo viên khác dẫn đến còn có thêm mấy bạn học nam.
Tại sao mấy bạn nam cũng mê trai như vậy?
Kiều Nam Gia đen mặt nghĩ ngợi.
...
Ở bên kia.
Trận bóng rổ vừa mở màn, Bách Nhiên đã làm chủ trận đấu, đem về cho đội số điểm lớn, cho dù hiệp sau có chơi sương sương thôi thì cũng không thua được.
Trong tiếng thét chói tai của hội trường, bọn họ đã đánh xong hiệp đầu tiên, cậu nói với Chu Ngôn Quân một tiếng rồi đi thay quần áo.
Chu Ngôn Quân cũng đi theo cậu đến phòng thay đồ.
“Hôm nay cha cậu về rồi đúng không? Đây là chuẩn bị bỏ nhà ra đi à?” Vẻ mặt Chu Ngôn Quân có vài phần cười nhạo trên nỗi đau của người khác.
“Đừng làm phiền tôi.”
Bách Nhiên cởi áo trên ra, lộ ra đường cong săn chắc của cơ thể, vai rộng eo hẹp, dáng người cực kỳ đẹp.
“Có cần tớ giúp đỡ gì không?”
“Không.”
Chu Ngôn Quân bĩu môi, cảm thấy người anh em này thật nhạt nhẽo.
“Cậu đúng là cái đồ cứng đầu.”
“À đúng rồi, cha cậu có đồng ý cho cậu đi huấn luyện không?” Chuyện cậu nói đến đương nhiên không phải trận bóng rổ này.
Bách Nhiên thay một cái áo hoodie màu đen, một tay xách balo lên, nghe vậy lạnh lùng mím môi.
“Đây là chuyện riêng của tôi.”
...
Sau khi tiễn nhóm người rời đi, Kiều Nam Gia nhẹ nhàng thở phào.
Balo của cô còn ở trong lớp, cô Trần cầm chìa khóa dẫn đi cô lên lớp lấy balo, khi hai người đang đi đến cầu thang, Kiều Nam Gia muốn lấy điện thoại ra coi giờ nhưng lại bất cẩn làm rơi hai phiếu ghế ngồi ở hội trường trận bóng rổ ngày hôm nay.
Kiều Nam Gia lập tức cứng đờ.
Cô căng da đầu ngẩng đầu lên, quả nhiên, nhìn thấy vẻ mặt của cô Trần giống như bị mèo con nhà mình cào một phát thật đau.
“Gia Gia à...”
Cô Trần run rẩy gọi tên cô, ánh mắt phức tạp.
Kiều Nam GIa vội vàng giải thích, “Cô nghe em giải thích đã!”
“Không sao không sao, em cũng là một cô gái, thích bạn học nam đẹp trai là chuyện bình thường, là lỗi tại cô...”
“Không không không, em không hề thích Bách Nhiên!”
Giọng nói của cô cực kỳ kiên quyết vang dội khắp hành lang, làm người nọ đang đi tới cũng nghe thấy rõ ràng từng chữ.
Một bóng dáng cao gầy dừng lại ở chân cầu thang.
Cậu mặc quần đồng phục, trên là chiếc áo hoodie đen. Có lẽ vừa mới vận động mạnh xong nên mái tóc đen hỗn độn ướt đẫm mồ hôi, con người đen nhánh đúng lúc đối diện với Kiều Nam Gia đang cố gắng giải thích.
Hai người cứ thế nhìn nhau.
Bạn học Bách trong truyền thuyết liếc nhìn phiếu ghế ngồi trong tay cô.
Trên phiếu có viết “Bạn học Bách cố lên!”, là chữ của Thư Ấu, mấy chữ màu hồng to rõ như vậy, muốn bỏ qua cũng không được.
“...”
“...”
Bách Nhiên thu hồi tầm mắt, không có hứng thú đi lướt qua người cô.
Cô Trần vỗ vỗ bả vai Kiều Nam Gia, an ủi cô, “Không sao đâu, dù gì cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc rồi đúng không?”
Kiều Nam Gia cứng họng.
... Lần này, cô đúng là giải thích chưa rõ ràng lắm.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Nam Gia: Em nói thật mà...
Bách Nhiên: Chuyện thường ngày.