Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 73: Chương 73: Âm duyên, nhân duyên




Hình như Dư Tề nằm mơ cảm nhận được gì đó, huơ tay đuổi muỗi mấy cái, còn gãi gãi lên mặt, sau đó cậu nhóc lật người, rúc sâu hơn vào trong chăn.

Bầu không khí càng thêm ngưng đọng.

Khi Văn Khúc chuẩn bị đóng dấu, Ôn Bạch muốn ngăn lại nhưng không biết chen vào thế nào.

Chu Tước thì lúc kêu lệch rồi, lúc kêu nhẹ quá.

Đủ các loại lý do, nào là “trông nhạt màu quá”, “dấu này không cân đối lắm”, “đến cũng đến rồi, đóng thêm mấy dấu thì làm sao?”, “thằng bé còn nhỏ, qua kỳ thi tương lai còn dài”, bắt Văn Khúc đóng đi đóng lại mấy lần.

Mãi đến khi không đóng nổi nữa.

Trong suốt quá trình, Ôn Bạch để ý Lục Chinh và Đế Thính, thấy hai người này không hề có ý định bảo dừng.

Ban đầu cậu còn tưởng rằng do thân phận của Lục Chinh và Đế Thính nên không quản chuyện trên trời, mãi đến khi Chu Tước hết lý do lý trấu Đế Thính mới nhẹ nhàng xen vào, kết thúc một cách “dễ như ăn cháo”, Ôn Bạch mới biết Đế Thính thuần túy chỉ muốn xem kịch hay.

Về phần Lục Chinh… đại khái là lười quan tâm.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi xẹt qua, Ôn Bạch nảy sinh suy nghĩ: trời đất này sớm muộn gì cũng đi tong.

“Thế này thật sự không sao ạ?” Ôn Bạch nhìn đầy con dấu trên đỉnh đầu Dư Tề, cau mày.

Lục Chinh: “Không sao.”

Sợ Ôn Bạch vẫn chưa hết lo, Lục Chinh bồi thêm: “Chu Tước tự biết chừng mực.”

Ôn Bạch: “…”

Cỡ này thì biết chừng mực quá đấy.

Trên mặt Ôn Bạch viết đầy chữ “em hoài nghi anh đang gạt em”, Lục Chinh lặng lẽ ném cho Đế Thính một ánh mắt.

Đế Thính: “…”

Mắt thấy Ôn Bạch sắp từ “chắc chắn Lục Chinh đang gạt mình” biến thành “chắc chắn Lục Chinh và Đế Thính bắt tay nhau gạt mình”, Đế Thính đành khẽ chạm lên trán Dư Tề một cái rồi chỉ vào con dấu đầu tiên, nói với Ôn Bạch: “Không sao thật mà, tôi thấy đứa nhỏ này tính tình thật thà, kỷ luật, tương lai sự nghiệp sẽ vô cùng rực rỡ.” Đế Thính dừng khoảng hai giây rồi nói tiếp: “Có khi còn trở thành đồng nghiệp.”

Trái tim Ôn Bạch chưa kịp yên ổn thì lại giật nảy lên, cậu nghiêng đầu nhìn Đế Thính.

Nghe Đế Thính nói vậy, cậu chợt nhớ ra mình quên mất rằng Dư Tề có thể nghe thấy Tiểu Chu Tước nói chuyện.

Trước đấy Ôn Bạch từng hỏi Lục Chinh, hai người trong viện bảo tàng mặc dù có thể nghe thấy Tiểu Chu Tước nói chuyện nhưng mà là Tiểu Chu Tước cố tình, nếu không thì người bình thường không thể nghe được.

Đến chính Ôn Bạch ban đầu cũng không nghe được, ngũ giác nhạy bén hơn người thường như Lâm Khâu cũng không cảm nhận được.

Nhưng mà Dư Tề lại nghe thấy.

Nếu chuyện Dư Tề có thể nghe thấy Tiểu Chu Tước nói chuyện không liên quan đến con dấu của Văn Khúc, vậy thì chỉ có thể dẫn đến một kết luận, Dư Tề có “thiên phú” này.

Giống Chu Vỹ từ nhỏ đã có “âm duyên”.

Nghĩ đến đây, Ôn Bạch hỏi: “Ý anh là đồng nghiệp ở âm ty?”

Đế Thính không gật cũng không lắc, “Có thể là âm ty, cũng có thể là…” Anh ta chỉ một ngón tay lên trời, “Bên trên.”

“Có cơ duyên nhưng bây giờ chưa chắc chắn.” Đế Thính đút tay vào túi quần, “Về phần sau này có trở thành người nhà hay không thì phải xem âm ty có cần hay không.”

Ôn Bạch: “…”

Quả nhiên là phong cách của âm ty.

Không quan tâm cậu có muốn hay không, chỉ quan tâm tôi có cần cậu hay không.

Ôn Bạch chợt nhớ tới lần đầu tiên mình đến âm ty, hình như cũng từng nghe thấy câu tương tự thế này.

Lục Chinh nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Bạch, “Nhóc con này còn quá nhỏ, mai sau nói tiếp.”

Đế Thính nhún vai, “Tuổi của Tiểu Bạch cũng đâu có lớn.”

Lục Chinh: “…”

Ôn Bạch: “…”

Văn Khúc nhìn ra quan hệ thân mật của Lục Chinh và Ôn Bạch, mặc dù vậy cũng không hiểu lắm hàm ý của Đế Thính.

Nhưng y là tinh quân cai quản thi cử nên khá tán thành với câu nói trước đó của Lục Chinh, “Đại nhân nói rất đúng, tuổi của đứa bé này còn quá nhỏ, học tập là quan trọng nhất.”

Lục Chinh: “…”

Sau đó Văn Khúc bắt đầu quan sát nhà của Dư Tề.

Chu Tước cũng ngắm nghía một lượt nơi mà con trai mình từng sống mấy hôm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn chất đầy giấy thi của Dư Tề, cầm thử một tờ lên xem rồi tặc lưỡi: “Mấy đứa nhỏ nhân tộc dạo này phải viết nhiều chữ thế nhỉ?”

Văn Khúc lấy tờ giấy ra khỏi tay Chu Tước, đặt lại ngay ngắn xuống bàn, “Tất nhiên là khác đại nhân rồi.”

Chu Tước có cảm giác mình vừa bị cà khịa: “…”

Ôn Bạch vẫn đang nhìn Dư Tề.

Lục Chinh cho rằng cậu vẫn còn lo lắng, nói: “Người phàm có cơ duyên như Dư Tề không nhiều nhưng cũng không ít, đều có an bài hết rồi, em không cần phải lo lắng thay cậu ấy.”

Đế Thính gật đầu phụ họa: “Nói đâu xa, chính Chu Vỹ và Thời Ninh sinh ra cũng đã có “âm duyên” rồi, có duyên với âm ty nên là người của âm ty.”

Ôn Bạch định nói gì đó thì cơn buồn ngủ ập tới, cậu vô thức ngáp một cái, âm thanh lẩm bẩm tan luôn trong miệng.

Lục Chinh không nghe rõ, nhìn thấy Ôn Bạch dụi mắt khiến bên khóe ửng hồng, hỏi: “Em buồn ngủ à?”

Ôn Bạch gật đầu.

Đế Thính nhìn lướt ra bên ngoài cửa sổ, “Trời sắp sáng rồi.”

Chu Tước và Văn Khúc nghe thấy liền quay lại.

Lục Chinh nhàn nhạt hỏi hai người: “Còn việc gì nữa không?”

Ngoài miệng mặc dù hỏi “còn việc gì nữa không?” nhưng thực tế là đang nói với bọn họ rằng “tốt nhất là không có, mà có thì cũng để sau rồi nói”.

Văn Khúc lập tức trả lời: “Nếu sự tình đã giải quyết xong, Văn Khúc cũng không tiện quấy rầy nữa, xin phép cáo từ trước.”

Văn Khúc biết Lục Chinh không để ý mấy chuyện tiểu tiết này, chỉ cần báo một câu rồi biến mất thật nhanh là được, vì vậy sau khi nhìn thấy Lục Chinh gật đầu, Văn Khúc thăng thiên luôn ngay tại chỗ.

Văn Khúc vừa đi, Lục Chinh gõ mấy cái lên ngọc hồ lô để sưởi ấm cho Ôn Bạch.

Càng ấm càng cảm thấy buồn ngủ.

Ban đầu Ôn Bạch chỉ hơi hơi buồn ngủ, bây giờ suýt chút nữa không mở nổi mắt ra, cậu uể oải dựa hẳn vào ngực Lục Chinh.

Đuôi mắt Ôn Bạch cong cong, “Được.”

Lục Chinh khẽ cười, ôm cậu càng chặt hơn, “Là lời nói thật lòng nhưng cũng có thể coi là thả thính, anh rất vui khi em coi đây là đang thả thính em.”

“Tạm thời không thể ngủ, linh hồn đang ở trạng thái ngủ sẽ rất khó trở về.” Đế Thính nhỏ giọng nhắc nhở Lục Chinh.

Lục Chinh phớt lờ Chu Tước, đi thẳng về phòng.

Lục Chinh dỗ dành cả đoạn đường, cuối cùng cũng mang được Ôn Bạch ý thức mơ hồ trở về âm ty.

Động tác của Lục Chinh khựng lại.

Lục Chinh: “Khi linh hồn trở về thể xác phải giữ tỉnh táo, nếu không lúc tỉnh lại sẽ rất khó chịu.”

Chu Tước muốn về nhà lắm rồi nhưng quả trứng vẫn còn đang ở âm ty, xem tình hình này thì chỉ có thể ném lại một câu “tôi về trước chờ các cậu” rồi bay đi – không nói gì khác, cũng không quan tâm câu trả lời của Lục Chinh, dù sao trong ngực Lục Chinh cũng đang bận ôm một người.

Đế Thính biết ngay Lục Chinh quên mất, “Dỗ cậu ấy dậy đi.”

“Sao chậm thế? Tôi uống hết ba chén trà rồi đó.” Chu Tước đứng chờ ở cửa, nói.

Chu Tước: “…”

Đế Thính biết ngay Lục Chinh quên mất, “Dỗ cậu ấy dậy đi.”

Trần đời mới chỉ nghe dỗ ngủ chứ chưa từng nghe ai nói dỗ dậy.

Cậu không giống bọn Chu Vỹ, từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, không đụng phải tai họa gì, đến cả linh hồn cũng chưa từng nhìn thấy.

Lục Chinh đáp lại rất tự nhiên: “Em cảm thấy đây là thả thính à?”

“Lúc Đế Thính nói Chu Vỹ và Chung Thời Ninh có âm duyên.”

Chu Tước muốn về nhà lắm rồi nhưng quả trứng vẫn còn đang ở âm ty, xem tình hình này thì chỉ có thể ném lại một câu “tôi về trước chờ các cậu” rồi bay đi – không nói gì khác, cũng không quan tâm câu trả lời của Lục Chinh, dù sao trong ngực Lục Chinh cũng đang bận ôm một người.

Đế Thính: “Nếu giờ không gọi dậy thì lát nữa sẽ càng khó chịu hơn.”

Lục Chinh: “Nhớ ra chưa?”

Một nụ hôn rất nhẹ, sợ quấy rầy đến cậu, thậm chí chỉ dừng lại trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy cực kỳ hồi hộp.

Ôn Bạch chịu khổ, người đau lòng sẽ là Lục Chinh.

Ôn Bạch: “Nhớ rồi, lúc đó em định hỏi Chu Vỹ và Chung Thời Ninh có duyên với âm ty, vậy phải chăng là em cũng có?”

Chu Tước: “…”

Anh ta không cố ý nghe, Lục Chinh cũng không thèm để ý, Ôn Bạch thì không biết.

Tuy Đế Thính nói phải gọi dậy nhưng âm thanh lại rất khẽ, tựa hồ không dám làm phiền đến Ôn Bạch.

Động tác của Lục Chinh khựng lại.

“Ngủ ngon.”

Lục Chinh thở dài, bế hẳn Ôn Bạch lên, vừa tăng nhanh tốc độ bước đi vừa thầm thì nói: “Em chờ lát nữa ngủ tiếp được không?”

Duyên phận của cậu hoàn toàn gắn với một mình Lục Chinh.

Ôn Bạch chịu khổ, người đau lòng sẽ là Lục Chinh.

Lục Chinh cố ý nói thật chậm để người trong ngực mình nghe rõ.

Ôn Bạch buồn ngủ lắm rồi, cậu đáp lại hai tiếng nhỏ xíu phát ra từ cổ họng, mắt thì vẫn nhắm.

Người vừa rồi đang ngủ say tuy vẫn nhắm mắt nhưng hai bên khóe miệng lại hơi cong lên.

Lục Chinh: “Khi linh hồn trở về thể xác phải giữ tỉnh táo, nếu không lúc tỉnh lại sẽ rất khó chịu.”

Ôn Bạch mở mắt ra, độ cong của khóe miệng càng sâu hơn, “Cho nên… bắt được rồi.”

Lục Chinh cố ý nói thật chậm để người trong ngực mình nghe rõ.

Lúc này Ôn Bạch mới mở hai mắt ra, nội tâm giằng xé hồi lâu, cậu quyết định tiếp tục dụi mắt, dường như muốn dùng cách này để giữ tỉnh táo.

Hai phút sau, Ôn Bạch nghe thấy câu trả lời: “Không phải”.

Đế Thính: “Nếu giờ không gọi dậy thì lát nữa sẽ càng khó chịu hơn.”

Lúc này Ôn Bạch mới mở hai mắt ra, nội tâm giằng xé hồi lâu, cậu quyết định tiếp tục dụi mắt, dường như muốn dùng cách này để giữ tỉnh táo.

Ban đầu Ôn Bạch chỉ hơi hơi buồn ngủ, bây giờ suýt chút nữa không mở nổi mắt ra, cậu uể oải dựa hẳn vào ngực Lục Chinh.

Đế Thính nghĩ tới điều Lục Chinh vừa nói, mỉm cười.

Lục Chinh cúi đầu xuống, nhìn thấy hành vi rõ trẻ con của Ôn Bạch, đột nhiên bị sự đáng yêu đập trúng mà không kịp chuẩn bị trước.

Lục Chinh không muốn Ôn Bạch tiếp tục dùng cách này, tìm chủ đề tán gẫu nhằm di dời sự chú ý của cậu: “Lúc nãy em nói gì anh chưa nghe rõ.”

Hắn khẽ cười thành tiếng.

Chẳng cần đến mình phải ra tay, tự cậu đã ra tay với bản thân rồi, thậm chí còn dụi rất mạnh, hai bên đuôi mắt bị giày vò thành đỏ ửng.

Lục Chinh vừa đau lòng vừa buồn cười, “Đỏ lên hết rồi, em có bị đau không?”

Ôn Bạch vẫn mơ mơ màng màng, “Không đau.”

Nhưng buồn ngủ.

Lục Chinh vừa đau lòng vừa buồn cười, “Đỏ lên hết rồi, em có bị đau không?”

Lục Chinh không muốn Ôn Bạch tiếp tục dùng cách này, tìm chủ đề tán gẫu nhằm di dời sự chú ý của cậu: “Lúc nãy em nói gì anh chưa nghe rõ.”

Ôn Bạch mông lung, “Dạ? Lúc nào?”

Mà không chỉ nhạt thôi, còn lẫn lộn ti tỉ loại khí tức lung tung khác, ví dụ như Tì Hưu, ví dụ như Chu Tước.

“Lúc Đế Thính nói Chu Vỹ và Chung Thời Ninh có âm duyên.”

Nói đúng hơn thì cậu và âm ty có duyên nhưng không phải âm duyên mà là nhân duyên.

Đầu óc Ôn Bạch quay vòng, cuối cùng cũng nhớ ra, khẽ “ừm” một tiếng.

Lục Chinh không chút do dự, cúi đầu đặt lên môi Ôn Bạch một nụ hôn.

Lục Chinh: “Nhớ ra chưa?”

Ôn Bạch: “Nhớ rồi, lúc đó em định hỏi Chu Vỹ và Chung Thời Ninh có duyên với âm ty, vậy phải chăng là em cũng có?”

Tuy Đế Thính nói phải gọi dậy nhưng âm thanh lại rất khẽ, tựa hồ không dám làm phiền đến Ôn Bạch.

Quả thật Ôn Bạch không có “âm duyên”.

Hai phút sau, Ôn Bạch nghe thấy câu trả lời: “Không phải”.

Chẳng cần đến mình phải ra tay, tự cậu đã ra tay với bản thân rồi, thậm chí còn dụi rất mạnh, hai bên đuôi mắt bị giày vò thành đỏ ửng.

Cậu ngửa mặt lên nhìn Lục Chinh.

Lục Chinh cúi đầu xuống, “Có duyên với em không phải âm ty mà là anh.”

Ôn Bạch không trả lời, một lúc sau cậu mới chôn đầu vào gối, lí nhí trả lời: “Em vẫn tỉnh.”

Đế Thính cách đó một khoảng vừa phải, dựa vào nhĩ lực để nghe cuộc hội thoại của hai người.

Ôn Bạch vẫn mơ mơ màng màng, “Không đau.”

Ôn Bạch sững sờ mất một lúc mới tìm về được giọng nói của mình, “Anh đang thả thính à?”

Nghe thì rất giống nhưng cũng không giống lắm.

Lúc sắp đứng dậy, một bên tay đột nhiên bị giữ lấy, Lục Chinh theo phản xạ quay đầu lại nhìn.

Lục Chinh đáp lại rất tự nhiên: “Em cảm thấy đây là thả thính à?”

Cậu ngửa mặt lên nhìn Lục Chinh.

Ôn Bạch thật thà gật đầu.

Lục Chinh khẽ cười, ôm cậu càng chặt hơn, “Là lời nói thật lòng nhưng cũng có thể coi là thả thính, anh rất vui khi em coi đây là đang thả thính em.”

Đuôi mắt Ôn Bạch cong cong, “Được.”

Đế Thính cách đó một khoảng vừa phải, dựa vào nhĩ lực để nghe cuộc hội thoại của hai người.

Ôn Bạch mông lung, “Dạ? Lúc nào?”

Anh ta không cố ý nghe, Lục Chinh cũng không thèm để ý, Ôn Bạch thì không biết.

Đầu óc Ôn Bạch quay vòng, cuối cùng cũng nhớ ra, khẽ “ừm” một tiếng.

Đế Thính nghĩ tới điều Lục Chinh vừa nói, mỉm cười.

Ôn Bạch thật thà gật đầu.

Quả thật Ôn Bạch không có “âm duyên”.

Cậu không giống bọn Chu Vỹ, từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, không đụng phải tai họa gì, đến cả linh hồn cũng chưa từng nhìn thấy.

Nhưng buồn ngủ.

Duyên phận của cậu hoàn toàn gắn với một mình Lục Chinh.

Nói đúng hơn thì cậu và âm ty có duyên nhưng không phải âm duyên mà là nhân duyên.

Không phải tỉnh rồi mà là vẫn tỉnh.

Lục Chinh dỗ dành cả đoạn đường, cuối cùng cũng mang được Ôn Bạch ý thức mơ hồ trở về âm ty.

“Sao chậm thế? Tôi uống hết ba chén trà rồi đó.” Chu Tước đứng chờ ở cửa, nói.

Lục Chinh phớt lờ Chu Tước, đi thẳng về phòng.

Sau khi đưa linh hồn của Ôn Bạch trở về cơ thể, hắn ngồi xuống cạnh giường.

Dém chăn cho Ôn Bạch xong, Lục Chinh nhíu mày.

Có lẽ do đã quen với việc trên người cậu có khí tức của mình, bây giờ linh hồn vừa mới trở về cơ thể, hắn lại cảm thấy khí tức thuộc về mình cực kỳ phai nhạt.

Có lẽ do đã quen với việc trên người cậu có khí tức của mình, bây giờ linh hồn vừa mới trở về cơ thể, hắn lại cảm thấy khí tức thuộc về mình cực kỳ phai nhạt.

Mà không chỉ nhạt thôi, còn lẫn lộn ti tỉ loại khí tức lung tung khác, ví dụ như Tì Hưu, ví dụ như Chu Tước.

Lục Chinh không chút do dự, cúi đầu đặt lên môi Ôn Bạch một nụ hôn.

Một nụ hôn rất nhẹ, sợ quấy rầy đến cậu, thậm chí chỉ dừng lại trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy cực kỳ hồi hộp.

Trần đời mới chỉ nghe dỗ ngủ chứ chưa từng nghe ai nói dỗ dậy.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống mặt Ôn Bạch, sẫm màu hơn ánh trăng, Lục Chinh ngồi ở mép giường chăm chú nhìn cậu.

Thấy Ôn Bạch vô thức mím môi, Lục Chinh nở nụ cười.

Hắn cúi thấp, ánh mắt lướt dọc từ lông mày xuống môi, chỉ là rất muốn chạm vào cậu mà thôi, tẩy khí tức chỉ là mượn cớ.

“Ngủ ngon.”

Lúc sắp đứng dậy, một bên tay đột nhiên bị giữ lấy, Lục Chinh theo phản xạ quay đầu lại nhìn.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống mặt Ôn Bạch, sẫm màu hơn ánh trăng, Lục Chinh ngồi ở mép giường chăm chú nhìn cậu.

Người vừa rồi đang ngủ say tuy vẫn nhắm mắt nhưng hai bên khóe miệng lại hơi cong lên.

“Em tỉnh rồi à?” Lục Chinh đổi khách thành chủ, nắm ngược lại tay Ôn Bạch, ngồi về mép giường.

Lục Chinh cúi đầu xuống, “Có duyên với em không phải âm ty mà là anh.”

Ôn Bạch không trả lời, một lúc sau cậu mới chôn đầu vào gối, lí nhí trả lời: “Em vẫn tỉnh.”

Sau khi đưa linh hồn của Ôn Bạch trở về cơ thể, hắn ngồi xuống cạnh giường.

Không phải tỉnh rồi mà là vẫn tỉnh.

Ôn Bạch mở mắt ra, độ cong của khóe miệng càng sâu hơn, “Cho nên… bắt được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.