Chu Vỹ cảm thấy mình như vừa gặp phải một làn sóng xung kích, so với lúc ông nội nói cho cậu ta biết thân phận thành hoàng thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Mới mấy ngày không đến âm ty, hai người kia đã phát triển tới mức độ đấy rồi sao?
Cảnh tượng trước mặt, bảo rằng đây chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, đánh chết cậu ta cũng không tin.
Chu Vỹ vẫn nhìn chằm chằm hai người ở cách đó không xa, cánh tay giơ lên vỗ vai Chung Thời Ninh bên cạnh: “Tiểu Bạch và ông, ông chủ Lục đã tốt hơn rồi…”
Chu Vỹ quay đầu sang: “…”
Kiên cường bổ sung thêm một chữ “à” cuối cùng, Chu Vỹ nhìn Chung Thời Ninh đang xấu hổ đỏ bừng hết cả cổ, lần thứ hai rơi vào trầm tư.
Tâm trạng hình như đã được san bằng.
Nếu không phải nãy giờ cậu ta cũng đứng ở đây, tận mắt chứng kiến, nhìn vẻ mặt của Chung Thời Ninh khéo sẽ tưởng đương ban ngày ban mặt ông chủ Lục và Tiểu Bạch làm gì đó.
Nhân sinh của Chung Thời Ninh lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng phong hoa tuyết nguyệt như thế này, lập tức lâm vào bối rối hoảng loạn.
Vừa nói “phi lễ chớ nhìn” vừa tò mò trông sang.
Chu Vỹ: “…”
Chung Thời Ninh lại cho rằng Chu Vỹ bị kinh ngạc đến sững sờ, sợ làm phiền Ôn Bạch và Lục Chinh nên vội vàng kéo Chu Vỹ vào trong nhà, thậm chí còn chẳng thèm để ý ngưỡng cửa dưới chân, dựa vào thân phận âm sai, hít sâu một hơi dùng sức xách cả người Chu Vỹ bay lên.
Còn tiện tay phất ra một làn gió âm đóng cửa lại.
Chu Vỹ: “…”
Trong sân chỉ còn dư lại Ôn Bạch và Lục Chinh.
Khuôn mặt cậu hơi nóng, nhất là vị trí bị ngón tay của Lục Chinh chạm vào.
Cậu phủi tro dính trên tay Lục Chinh đi, hỏi: “Anh nhìn xem có còn bị dính chỗ nào nữa không?”
“Chỉ là một ít tàn hương thôi, không bẩn.” Lục Chinh nói.
Lục Chinh rất ít khi cười, cũng rất ít khi… dùng ngữ khí dịu dàng như thế này để nói chuyện, nhất thời Ôn Bạch hơi luống cuống.
“Hôm qua bên chỗ A Vỹ có ít chuyện, em và Thời Ninh chạy qua xem thử, đi vội nên chỉ kịp gửi cho anh một tin nhắn, anh đọc chưa?”
Nói xong, Ôn Bạch mới cảm thấy thật vô nghĩa.
Nếu chưa đọc thì Lục Chinh đã không tìm tới đây.
Quả nhiên Lục Chinh đáp: “Ừ.”
“Còn Nguyên Nguyên, lúc em đi ra ngoài, trùng hợp Cửu Chương đang đi cất bức Dắt Trâu nên gặp được, nói Nguyên Nguyên đang ngủ trong tranh, em sợ nó dậy lại làm phiền anh nên mang theo cùng.” Thực ra chính Ôn Bạch cũng không ngờ đêm qua mình sẽ ngủ lại ở nhà Chu Vỹ.
Lục Chinh vẫn hơi mỉm cười, chỉ đáp: “Ừm.”
Ôn Bạch hơi siết nắm tay.
Tối qua trước khi đi ngủ, cậu đã chấp nhận sự thật rằng “mình thích Lục Chinh”, còn tự an ủi bản thân không sao cả, không sao hết.
Về phần sống chung thế nào, trước mắt cách thức tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra đó là giống như lúc khuyên Chu Vỹ – trước đây ra sao, cứ tiếp tục như thế là được.
.. Vốn dĩ Ôn Bạch còn cảm thấy khá đơn giản.
Trong lúc không biết phải nói gì, gần đó bỗng truyền đến một tiếng “chít” quen thuộc.
Âm thanh kia không hề to, thậm chí còn rất nhỏ, nhưng có lẽ vì chỗ này quá yên tĩnh, cũng có thể là do Ôn Bạch đang cần gấp một thứ gì đó để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nên dễ bị thu hút sự chú ý.
Cả hai đồng thời nhìn sang.
Người giấy nhỏ đang vất vả chui qua khe cửa.
Tổ trạch của nhà họ Chu cũ kỹ, ngưỡng cửa xây rất cao, người giấy nhỏ từng chút từng chút chui qua, cuối cùng đứng ở trên ngưỡng cửa “cao” gấp ba lần nó.
Nó cúi đầu xuống nhìn, hạ quyết tâm leo xuống.
Rõ ràng là có thể bay nhưng lại thích đi hơn.
Lục Chinh ngồi xổm xuống, người giấy bám vào chân Ôn Bạch một lúc rồi chạy sang chỗ Lục Chinh.
Lục Chinh đón lấy nó, ngẩng đầu nhìn Ôn Bạch: “Nguyên Nguyên vẫn đang ngủ à?”
Ôn Bạch gật đầu: “Em chưa kịp nói cho nó biết.”
Lục Chinh hiểu ý Ôn Bạch, nhóc đèn mập vẫn chưa nhìn thấy người giấy này.
Làm loạn vẫn sẽ làm loạn nhưng chưa chắc sẽ không thích, dù sao trên người giấy này cũng có khí tức của Ôn Bạch.
Ôn Bạch: “Không biết nó hoạt động được bao lâu.”
Trước đó Lục Chinh chẳng có cảm giác gì đặc biệt với người giấy này, không ghét nhưng nói yêu thích chắc chắn cũng không, hắn cũng không có sở thích với mấy loại vật nhỏ, kiên nhẫn của hắn dùng cho việc nuôi đèn hết rồi.
Nhưng sau khi biết Ôn Bạch làm ra người giấy này trong trạng thái như thế nào, Lục Chinh thoáng mềm lòng.
Hắn nhìn người giấy đang đứng giữa lòng bàn tay mình: “Muốn nuôi thì nuôi, cũng không phí bao nhiêu công sức.”
Ôn Bạch lại lắc đầu: “Đế Thính nói con dao của Khương Kỳ nuôi từ địa khí của núi Khương Kỳ, không giống âm khí của âm ty, chúng ta nuôi nó không dễ đâu.”
Người giấy này khác đèn sen nhỏ, đèn sen nhỏ vốn là đèn hoa thả sông, dính máu của Ôn Bạch, vào đêm Trung Nguyên được Ôn Bạch thả xuống sông Lưu Quang, trời sinh linh vật nhưng cũng sinh vật âm, bởi vậy nên Lục Chinh mới có thể dùng âm khí để nuôi nó.
So với đèn sen nhỏ, người giấy này giống Tiểu Thái Tuế hơn, muốn nuôi thì phải dựa vào địa khí.
“Nhưng mà vẫn có thể hoạt động được một thời gian, Đế Thính nói người giấy làm lần đầu tiên sẽ có thời gian hoạt động lâu hơn một chút, khoảng tầm mấy tháng đến nửa năm, đến lúc đó tính tiếp.”
Địa khí không khó tìm, càng đừng nói đến nửa ngọn núi Khương Kỳ đang nằm dưới âm ty, Lục Chinh cũng biết người giấy này là duyên phận của Ôn Bạch, gật đầu đồng ý.
Hắn đang định nói thêm thì thành hoàng… cũng chính là ông nội của Chu Vỹ, bê một chậu tàn hương xuất hiện.
Lúc tới đây Lục Chinh đã giấu bớt hơi thở của mình, lão thành hoàng cũng không biết Lục Chinh tới, bất chợt gặp mặt, ông lập tức đặt cái chậu xuống, cúi người hành lễ với Lục Chinh.
Lão thành hoàng không chú ý tới bầu không khí giữa Lục Chinh và Ôn Bạch, chính xác hơn mà nói, ông căn bản không dám nghĩ tới phương diện đó.
“Ôn Bạch chính là trái tim của Lục Chinh” không phải bí mật gì của âm ty, quan lại như bọn họ đương nhiên cũng biết, bởi vậy nên ông chỉ cho rằng hai người đang nói chuyện.
Đúng lúc, hai ngày nay ông định tranh thủ thời gian tới âm ty bẩm báo chuyện muốn truyền lại chức vị của mình cho Chu Vỹ với Lục Chinh, còn chưa kịp báo lên thì Lục Chinh đã tự mình đến.
Vì vậy thành hoàng lập tức lên tiếng.
Lục Chinh đang muốn ngắt lời, vô tình lại nhìn thấy động tác nhỏ của Ôn Bạch – cậu thở phào như vừa trút được gánh nặng.
Người đã ở đây, cũng không lo sẽ chạy mất, Lục Chinh không biết tại sao hôm nay Ôn Bạch lại căng thẳng như vậy, cũng không muốn làm cậu mệt thêm, “Tôi và thành hoàng nói chuyện một lúc, em mang nó đi gặp Nguyên Nguyên đi.”
“Vâng.” Ôn Bạch nhận lấy người giấy nhỏ đang mơ màng buồn ngủ trong tay Lục Chinh, “Hai người nói chuyện xong thì gọi em… và Thời Ninh, chúng ta cùng về.”
“Ừ.”
Ôn Bạch quay người đi vào nhà, lúc đẩy cửa ra thì thấy Chung Thời Ninh đang bám vào cửa sổ, tầm mắt hóng hớt bên ngoài.
“A Vỹ, trong sân hình như chỉ còn ông nội cậu và ông chủ, không thấy Tiểu Bạch đâu.”
“Từ từ sẽ thấy.” Chu Vỹ dài giọng.
Ôn Bạch ngồi xuống sau bàn trà gần đó.
Trong nhà không sáng lắm nhưng vẫn dễ nhận ra vành tai màu hồng nhạt của Ôn Bạch.
Chung Thời Ninh và Chu Vỹ liếc nhìn nhau, mon men tiếp cận, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Chuyện của cậu tối hôm qua, chính là… chuyện này?” Chu Vỹ chỉ tay ra ngoài.
Ôn Bạch đặt người giấy xuống bàn: “Ừm.”
“Tức là cậu ngủ lại chỗ tớ một đêm do ông chủ Lục nói với cậu chuyện này, cậu cảm thấy quá đột ngột nên muốn kéo dài?” Chu Vỹ rót cho Ôn Bạch một cốc nước ấm.
Ôn Bạch nhíu mày: “Lục Chinh nói với tôi chuyện này?”
Tại sao Lục Chinh lại nói với cậu?
“Không phải hả?” Chu Vỹ kinh hãi, “Hay là hai người cãi nhau?”
Ôn Bạch: “Đâu có.”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Chu Vỹ và Chung Thời Ninh, Ôn Bạch đặt người giấy sang một bên, kể lại đầu đuôi sự tình.
Khi nghe đến câu “tôi thích anh ấy nhưng không có nghĩa là anh ấy thích tôi”, vẻ mặt của Chu Vỹ và Chung Thời Ninh cứ như ban ngày gặp quỷ.
Đặc biệt là Chu Vỹ.
Cậu ta uống liên tục hết ba cốc nước mới dám mở miệng: “Anh ấy không thích cậu? Anh ấy thích cậu muốn chết luôn đó biết không hả!?”
Ôn Bạch: “…”
Sau đó, Ôn Bạch bị ép nghe diễn đàn báo cáo chuyên đề “tại sao Lục Chinh thích cậu”, người giảng chính: Chu Vỹ.
Mãi đến tận khi Lục Chinh bước vào Chu Vỹ mới ngừng.
Bị Chu Vỹ tụng kinh như vậy, bây giờ Ôn Bạch hơi bối rối, sợ Lục Chinh nhận ra điều gì đó nên tùy tiện đổi đề tài.
Cậu chỉ vào người giấy đang nằm nhoài bên cạnh, nói: “Không biết tại sao, em thấy nó cứ như đang rất mệt.”
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh yên lặng.
Lục Chinh liếc sơ qua: “Tiêu hao quá nhiều tinh lực nên mệt.”
Ôn Bạch: “Vậy cứ để nó nằm ngủ như vậy sao?”
“Có địa khí nuôi là tốt nhất, để…”
Lục Chinh định nói để hắn bảo Tạ Cửu Chương đi xuống âm ty dưới lòng đất một chuyến, lấy ít địa khí ở ngọn núi âm kia nhưng lại sửa lời: “Có thể tới núi Vụ Tùng.”
Động tác ba người trong phòng đồng loạt đóng băng.
Núi Vụ Tùng?
*
Lần đầu tiên tới núi Vụ Tùng là ban ngày, Ôn Bạch đi cùng đám Trình Thành.
Lần thứ hai đến núi Vụ Tùng là nửa đêm, lúc đầu cậu ngồi trong kiệu, sau đó thì cuốc bộ xuống núi dưới cơn mưa phùn.
Lần thứ ba đến núi Vụ Tùng, sắc trời chạng vạng, vẫn chưa tối hẳn nhưng cũng không còn sáng nữa rồi.
Chung Thời Ninh nói ở âm ty có việc nên chưa đến chân núi đã quay về, tiện thể cầm theo cả bức tranh Dắt Trâu và người giấy nhỏ đang mệt rã rời, Chu Vỹ thì chọn không đi ngay từ đầu, vì vậy cuối cùng chỉ còn Ôn Bạch và Lục Chinh.
Đi lên tới đỉnh núi, Lục Chinh lấy ít địa khí cất vào trong một viên ngọc.
Ôn Bạch đứng xem, lo lắng hỏi: “Có ảnh hưởng gì đến địa mạch nơi này không ạ?”
Cậu vẫn còn nhớ chuyện của Tiểu Thái Tuế.
Lục Chinh mỉm cười: “Theo em thì nhóc người giấy kia cần ăn bao nhiêu?”
Ôn Bạch theo phản xạ nhìn vào dây ngọc hồ lô.
Cậu chưa từng nuôi loại người giấy này bao giờ nên không rõ, nhưng để nuôi đèn sen nhỏ thì linh khí trong ngọc hồ lô phải dồi dào, cái này cậu biết.
“Nó không giống Nguyên Nguyên, chưa mở linh trí, không ăn hết bao nhiêu, một ít thôi là đủ rồi.” Lục Chinh giải thích.
Ôn Bạch đã yên tâm hơn.
Lấy xong địa khí, hai người đứng dậy xuống núi.
Không biết do vô tình hay cố ý, khi đi ngang qua rừng mai trắng, tốc độ của cả hai vô thức chậm lại.
Ôn Bạch quay đầu nhìn sang.
Cách lần trước tới núi Vụ Tùng thực ra cũng chẳng mấy ngày, vậy mà bây giờ khắp cây đã treo đầy dây đỏ.
Những sợi dây đỏ tung bay trong gió, từ xa nhìn lại không giống một rừng mai trắng mà giống mai đỏ hơn, rất khó để khiến người ta không đặt thêm cho nó một cái tên khác – cây nhân duyên.
Lục Chinh dừng bước chân, đứng dưới một tàn cây nhìn “thảm đỏ” cách đó không xa: “Cây nhân duyên?”
Ôn Bạch: “Chỉ là những cây mai bình thường, kiếm thêm một cái tên hay ho để hấp dẫn những du khách trẻ tuổi thôi.”
Giọng của Lục Chinh hơi trầm: “Nếu đã được dùng, thử một lần cũng chẳng sao.”
Có cơn gió thổi qua, phát ra tiếng xào xạc.
Sau đó bốn phía lại trở về yên tĩnh, Ôn Bạch nhìn Lục Chinh, không biết mình lấy can đảm ở đâu ra, bỗng cất tiếng: “Lục Chinh, anh thích em phải không?”
Hai chữ “thích em” bị Ôn Bạch nói rất chậm rất nhẹ, giống như chỉ cần có thêm cơn gió thổi qua nữa thôi đủ tản đi hết, mang theo một thứ cảm xúc mà đến chính cậu cũng không nắm bắt được.
Vừa rồi cậu nghĩ đến những điều mà Chu Vỹ nói, nghĩ cực kỳ nhập tâm nên rất muốn hỏi ra miệng.
Vốn dĩ cậu cho rằng mình hỏi đột ngột như thế, có lẽ Lục Chinh sẽ bị ngạc nhiên và không trả lời nhưng ai ngờ Lục Chinh đáp rất thẳng thắn.
“Ừ.”
Ngược lại, Ôn Bạch mới là người không biết nên nói gì.
Ôn Bạch: “Những chuyện trước kia đều là…”
“Ừ, để theo đuổi em.” Lục Chinh cắt ngang câu nói của cậu.
Hắn còn muốn thử xem cây nhân duyên của dương gian có tác dụng hay không, liệu có thể giúp hắn trói chặt người trước mắt này hay không.
Hồi lâu sau, Ôn Bạch cụp mi, khóe môi hơi cong: “Không cần đâu.”
Trong suốt mấy nghìn năm, Lục Chinh chưa bao giờ trải qua những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Ôn Bạch chính là toàn bộ số đó.
Hắn biết tâm tư của người này cẩn thận, khó theo đuổi, nhưng khi nghe cậu đáp thẳng thừng “không cần đâu” như vậy, tâm trạng vẫn bị chùng xuống.
Tuy nhiên hắn không hề tỏ ra khó chịu.
Lục Chinh trầm mặc mấy phút rồi nói bằng ngữ điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Anh có thể thay đổi.”
Một câu không đầu không đuôi khiến Ôn Bạch run lên: “Thay đổi cái gì?”
“Nếu có chỗ nào em không hài lòng, anh có thể thay đổi.”
Rốt cuộc Ôn Bạch cũng kịp phản ứng lại: “Anh cảm thấy em đang từ chối anh à?”
Lục Chinh yên lặng nhưng trên mặt viết kín câu hỏi “chẳng lẽ không phải sao?”.
Ôn Bạch bật cười: “Em nói không cần tức là… không cần theo đuổi.”
Cậu cúi đầu, bước lên phía trước một bước.
Trong khoảnh khắc mười ngón tay giao nhau, Lục Chinh nghe thấy tiếng của Ôn Bạch: “Đây là đáp án.”