Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 89: Chương 89: Đừng bắt nạt cậu ấy




Cả đám cho rằng Chu Vỹ đang nói đùa, mãi đến tận khi Ôn Bạch gật đầu mới giật mình.

“Vậy lúc trước ngài Chung đến bái thành hoàng tức là…” Tề Thiên hỏi.

“Đến thăm ông nội tớ.” Chu Vỹ chỉ vào bên trong, cậu ta chuẩn bị xong đáp án rồi, “Ông là người trông coi ở miếu thành hoàng.”

Mọi người: “…”

Nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người, Chu Vỹ bỗng căng thẳng.

Cậu ta nói sai ở đoạn nào à?

Nói chuẩn ra thì Chu Vỹ không hề lừa gạt, lúc đó nhà họ Chung được Lâm Khâu dẫn tới dựa vào danh nghĩa của Chính Thiên Quán, mà người vẫn luôn có mối quan hệ tốt với Chính Thiên Quán chính là ông nội cậu ta.

Chu Vỹ đang định nói thêm gì đó thì Đới Tiểu Lộ tiến đến gần, cô nghiêm túc vỗ vai Chu Vỹ, “Đừng làm nghề phụ nữa.”

Trong lòng Chu Vỹ thầm nói quả nhiên những chuyện quỷ thần như thế này vẫn nằm ngoài khả năng tiếp thu của người bình thường, cũng may chưa nói về cửa hàng quan tài cho bọn họ.

Nhưng mà Chu Vỹ cũng hiểu, nếu không thì đã không giấu kín chuyện mình là “quan tam đại” suốt bốn năm đại học.

“Tớ chỉ là…” Thỉnh thoảng qua giúp đỡ lúc bận rộn mà thôi.

Nhưng mấy chữ cuối chưa kịp nói ra lại bị Đới Tiểu Lộ cắt ngang: “Làm thành nghề chính luôn đi.”

Chu Vỹ: “…”

Ôn Bạch: “…”

Lục Chinh: “…”

Những người khác liên tục gật gù phụ họa.

Chu Vỹ lại nghe thấy có ai đó nói: “Hay cậu dẫn theo cả tôi nữa đi?”

“Đúng đó, tôi cũng muốn đầu tư cổ phần vào.”

“À, cổ phần của miếu thành hoàng có phải là đèn nhang không? Vậy thì tôi sẽ mua nhiều đèn nhang một chút để ông thành hoàng nhớ mặt.”

“Qua lại được với cả nhà họ Chung mà cậu lại coi đây là nghề phụ? Thật không biết điều mà!”

Chu Vỹ: “…”

Mình rảnh quá hay sao ấy, mấy ngày trước còn vắt hết óc tìm cách lừa đám người này.

“Nhưng mà này A Vỹ, nói thật, nếu đây thực sự là miếu thành hoàng mà ông nội cậu mở, đột nhiên tôi cảm thấy vị thành hoàng lão gia này… ừm, khá thực tế.” Tề Thiên sờ sờ cằm, “Cảm giác khó tả lắm.”

Trong lòng mọi người cũng đồng cảm.

Có một câu người ta thường nói đùa là: Nghĩ tới rất nhiều năm sau, những bác sĩ, thầy cô, giáo sư rất có khả năng là những bạn học năm xưa khóc lóc chia sẻ thần thìa trước mỗi kỳ thi, trái tim của tôi bỗng cảm thấy bất an sâu sắc.

Theo đó cảm thấy miếu thành hoàng này chân thực hơn hẳn.

Nhưng mà hương thì vẫn phải đốt.

Nhờ sự trợ giúp của Chu Vỹ, mọi người đốt hương bái lạy rất nhanh.

Sau khi biết hương này là một nhãn hiệu khá nổi mà Chính Thiên Quán gửi đến, suy nghĩ muốn Chu Vỹ biến nghề phụ thành nghề chính của mọi người càng thêm mãnh liệt.

Một ngày nào đó biết đâu sẽ được nhìn thấy tên của A Vỹ trên bảng vinh danh cựu sinh viên của trường, profile của những người khác viết là chủ doanh nghiệp, chuyên gia tài chính, riêng Chu Vỹ sẽ viết là chủ miếu thành hoàng, đảm bảo liếc qua một cái đủ nổi bật, đủ gột rửa tâm hồn.

Suýt chút nữa Chu Vỹ ụp đống tàn hương lên đầu đám người này.

Đốt hương bái lạy xong, các cậu trai bắt đầu nghiên cứu bố cục của miếu thành hoàng, các cô gái thì túm tụm ngồi trong sân uống trà.

Lão thành hoàng, cũng chính là ông nội của Chu Vỹ, thường ngày chẳng có sở thích gì đặc biệt, ngoại trừ làm đồ thủ công và quan tài ra thì sở thích duy nhất khác có thể kể đến chỉ có uống trà.

Sau khi biết bạn của Chu Vỹ cùng với Ôn Bạch và Lục Chinh đến, ông chuẩn bị sẵn ít trà mới, còn tận tâm xách hẳn một thùng nước trong vắt từ trên núi về.

Uống một chén trà vào, cơ thể ấm dần lên, các cô gái gọi đám con trai qua ngồi nghỉ ngơi.

Người trong đình nhiều hơn, không còn đủ ghế đá nữa, cũng may không có ai câu nệ, vài người ngồi lót giày bệt xuống nền hoặc đứng dựa vào cây cột.

Vừa uống trà vừa ngắm mưa, thoải mái hơn trong tưởng tượng khá nhiều.

Trong bầu không khí lao xao, tầm mắt mọi người bắt đầu đặt vào Ôn Bạch và Lục Chinh.

Khi Lục Chinh đứng lên vì nhận được điện thoại của Đế Thính, các cô gái liền vây quanh Ôn Bạch.

“Tiểu Bạch, tôi hỏi cậu cái này được không?” Tiền Mộng Lâm tự cho rằng mối quan hệ giữa mình và Ôn Bạch đủ thân nên hỏi thẳng, “Cậu và ông chủ Lục hẹn hò bao lâu rồi?”

Trước giờ Ôn Bạch cũng không để ý vấn đề này, cậu suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Mới đây thôi.”

Cậu không có ghi chép lại.

Các cô gái: “Hả?”

Ôn Bạch: “Làm sao vậy?”

Tiền Mộng Lâm lắc đầu: “Bọn tôi còn tưởng hai người hẹn hò khá lâu rồi cơ.”

Ôn Bạch ngạc nhiên: “Tại sao?”

Hồi lâu sau Tiền Mộng Lâm không trả lời.

Vào lúc Ôn Bạch cho rằng cô sẽ bỏ qua câu hỏi này thì cô mở miệng: “Bởi vì thoạt nhìn có cảm giác như đã sống chung rất lâu rồi.”

Ôn Bạch cạn ngôn.

Chính Tiền Mộng Lâm cũng cảm thấy hơi buồn cười: “Nghe không giống một câu trả lời à?”

Ôn Bạch gật đầu.

“Thẳng thắn mà nói, đây là đáp án mà tôi đã nghĩ rất lâu đấy.” Tiền Mộng Lâm uống một hớp trà, nghiêm túc nói.

Chính cô cũng không rõ cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy như vậy thôi.

Ngoại trừ lúc ban đầu nắm tay nhau, ông chủ Lục sửa khăn cho Ôn Bạch ra thì hai người hoàn toàn không có thêm động tác thân mật nào khác, nhưng lại vẫn khiến bọn họ cảm thấy hai người đã sống chung với nhau khá lâu rồi.

Một vài cô gái từng có người yêu mấy năm, đến chính bản thân Tiền Mộng Lâm cũng đang hẹn hò nhưng đều không mang đến cho cô cảm giác đó.

Mà có vẻ không chính xác lắm khi dùng độ dài của thời gian để miêu tả, cuối cùng Tiền Mộng Lâm đành quy cho hai chữ “xứng đôi”.

“Không phải sống chung lâu mà là quen nhau từ rất lâu rồi.” Chu Vỹ ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Có chuyện để hóng hớt, mọi người lập tức vểnh tai lên, “Tức là sao?”

Tiền Mộng Lâm âm thầm phân tích câu nói vừa rồi của Chu Vỹ.

Từ khi Tiểu Bạch tốt nghiệp đến bây giờ chỉ mới trôi qua khoảng nửa năm, chỉ nửa năm thôi thì Chu Vỹ không thể dùng câu “quen nhau từ lâu” để nói được.

Tiền Mộng Lâm thử suy đoán: “Quen nhau trước cả khi cậu đến đó làm việc luôn hả?”

Ôn Bạch hơi mỉm cười, đáp lại: “Ừm.”

Quả thật là đã biết từ một nghìn năm trước, có điều một nghìn năm sau cậu mới được gặp bạn trai của mình.

Tiền Mộng Lâm vỗ đùi, “Thế mà chưa từng thấy cậu nhắc đến bao giờ!”

Ôn Bạch: “Bởi vì sau đó tôi cũng mới biết.”

Các cô gái quay sang nhìn nhau.

Sau đó mới biết… tức là trước đó có chạm mặt nhưng không để ý?

“Đây chính là duyên phận mà.”

“Vãi chưởng! Thứ duyên phận này vốn dĩ tôi đâu có tin.”

Sau khi gặp Lục Chinh, Ôn Bạch cảm thấy mình nghe thấy hai từ “duyên phận” khá nhiều, cậu nghiêng đầu nhìn hắn, đúng lúc Lục Chinh nghe điện thoại xong quay lại.

Tầm mắt giao nhau, Ôn Bạch hơi mỉm cười.

Trước đây cậu cũng không tin.

Cả lớp lặn lội đường xa đi một chuyến, uống trà ăn điểm tâm xong, lượn lờ trong thôn một vòng thì sang buổi chiều.

Cuối cùng có Chu Vỹ đứng ra làm chủ, chọn một quán nhà vườn nằm ở cạnh khe suối duy nhất của thôn Trang Hưng.

Thức ăn đúng theo khẩu vị Nam Thành, mọi người tận hưởng vô cùng vui vẻ.

Đám Trình Thành cảm thán, thôn Trang Hưng này tính ra không lớn lắm nhưng cảnh sắc lại rất thu hút.

Chu Vỹ cười đồng ý.

Bọn họ không biết nhưng cậu ta làm thành hoàng nên đương nhiên biết rõ.

Mấy trăm năm trước, bách tính Nam Thành tự phát xây rất nhiều miếu thành hoàng nhưng lão thành hoàng chỉ chọn ở đây, dĩ nhiên là có lý do riêng.

Thôn Trang Hưng này không chỉ có cảnh sắc đẹp mà còn có phong thủy rất tốt.

Ăn uống no say, sắc trời triệt để chuyển sang màu tối đen.

Đang ở vùng ngoại thành nên hình như trời tối nhanh hơn một chút, chưa kể còn lâm râm mưa, mới sáu, bảy giờ đã tối thui hết rồi.

Đám con trai được Chu Vỹ dẫn đi lấy xe, ở cửa quán ăn chỉ còn lại Ôn Bạch, Lục Chinh và mấy cô gái.

Sau khi ăn chung một bữa cơm, mọi người phát hiện ông chủ Lục rất ít nói.

Khác hoàn toàn với tính cách của Tiểu Bạch, đầy cảm giác xa cách và khoảng cách, nhưng cảm giác xa cách này lại rất có chừng mực, thậm chí còn rất chu đáo, không làm cho người đối diện cảm thấy khó chịu.

Chu đáo đến mức bọn họ không dám nói chuyện trực tiếp với ông chủ Lục.

Đám con trai lái xe qua, Ôn Bạch lần lượt tiễn các cô gái lên xe.

Tiền Mộng Lâm đang mải đọc tin tức trên điện thoại nên đi cuối cùng.

Lúc Phương Nhạc Minh mở cửa xe, Tiền Mộng Lâm đang chuẩn bị chui vào thì bỗng hô lên: “Ông chủ Lục!”

Lục Chinh quay sang nhìn cô.

Tiền Mộng Lâm gọi xong mới muộn màng phát hiện hình như mình chưa biết nên nói thế nào, nếu nhất định phải nói thì chỉ có một câu.

Tiền Mộng Lâm nhìn lướt qua chỗ Ôn Bạch đang nói chuyện với Trình Thành, quyết định nói ra: “Em cảm thấy anh và Tiểu Bạch rất đẹp đôi.”

Lục Chinh hơi mỉm cười, đáp: “Cảm ơn em.”

Tiền Mộng Lâm: “Không có gì ạ.”

Đang nói, cửa trên của xe cũng từ từ hạ xuống.

Khuôn mặt của Phương Nhạc Minh được đèn trong xe rọi sáng, ngón tay cậu ta tùy tiện gõ lên vô lăng, thoạt trông có vẻ hơi căng thẳng.

Phương Nhạc Minh vét hết dũng cảm, cắn răng nói: “Ông chủ Lục, anh nhớ phải đối xử tốt với Tiểu Bạch.” Nói xong cũng không dám nhìn Lục Chinh hay chờ đáp án của Lục Chinh, vội vàng bấm kéo cửa xe lên.

Tiền Mộng Lâm phì cười khi thấy cảnh này, “Vừa rồi là Nhạc Minh nói, không phải em nói.”

Dư quang thoáng thấy Ôn Bạch đang đi sang bên này, Tiền Mộng Lâm vội vàng lên xe, trước khi đóng cửa còn bổ sung thêm: “Nhưng mà ý của bọn em cũng giống nhau, tính tình Ôn Bạch hiền lành, ông chủ Lục anh đừng bắt nạt cậu ấy.” Dứt lời, cửa xe đóng sập hẳn.

Khi Ôn Bạch qua đến nơi, chỉ thấy ở chiếc xe đang di chuyển gần đó thò ra một cánh tay vẫy vẫy.

Ôn Bạch: “???”

“Mộng Lâm và Nhạc Minh nói gì với anh vậy?” Hình như vừa rồi cậu nghe thấy loáng thoáng cái gì mà “không phải em nói”, “đừng bắt nạt”.

Lục Chinh vừa cười vừa lắc đầu.

Ôn Bạch: “???”

Tiệc tan, Chu Vỹ bị ông chủ quán cơm kéo đi thắp hương, chỉ còn Ôn Bạch và Lục Chinh đi bộ dọc bờ sông trở về nhà.

Thôn Trang Hưng chỉ có con sông này, uốn lượn dọc từ đầu thôn đến cuối thôn, nghe đâu tồn tại khoảng hơn trăm năm rồi, dáng vẻ của nó trước nay vẫn y như thế.

Sáng nay lúc đến bọn họ đi đường chính nên Ôn Bạch không biết ở bên này còn có một cây cầu đá hình vòm, mà ở bờ sông bên kia cách đó không xa chính là miếu thành hoàng.

“Hình như đằng kia có một cái bia đá.” Ôn Bạch nói.

Thấy cậu ngó nghiêng, Lục Chinh nhịn cười hỏi: “Viết gì vậy?”

Ôn Bạch: “Chắc là tên của cây cầu.”

Dựa vào ánh sáng yếu ớt, Ôn Bạch cố gắng nheo mắt nhìn cho rõ.

Lục Chinh nghiêng dù về phía Ôn Bạch, không để hạt mưa nào dính lên người cậu.

Ôn Bạch đứng dậy, chắn trước mặt tấm bia đá kia, nói: “Anh đoán xem cây cầu này tên gì?”

Lục Chinh: “Cầu Trang Hưng.”

Ôn Bạch tròn mắt, “Anh nhìn thấy à?”

Lục Chinh nắm lấy tay cậu, “Anh nghe thấy.”

Lúc ngồi xổm xuống xem Ôn Bạch lẩm bẩm tự nhủ “hình như là cầu Trang Hưng”, xem xong lại đứng dậy hỏi hắn, vậy chỉ có thể là cái tên này.

Ôn Bạch bất đắc dĩ mỉm cười.

Thôn Trang Hưng, cầu Trang Hưng, tuy khá bất ngờ nhưng cũng rất thực tế.

Hai người bước lên bậc thang, cầu không rộng lắm, đi song song sẽ hơi chật.

Con sông này chảy hàng trăm năm rồi, cây cầu thì không biết xây từ bao lâu, do trời mưa nên trên cầu có ít nước đọng nên bọn họ đi rất chậm.

Đi đến giữa cầu, bước chân Ôn Bạch chợt dừng lại.

Lúc đứng bên bờ cậu cảm thấy khá bình thường nhưng khi đến chỗ này, trái tim cậu bỗng đập nhanh dần.

Bờ bên kia là miếu thành hoàng mới được sơn lại.

Cửa miếu đang mở, nhìn từ góc độ này có thể thấy mấy hàng nến, tỏa ra ánh sáng màu đỏ bao phủ một vùng.

Cầu, sông, đèn, trời mưa, và con hẻm nhỏ bốn bề vắng lặng.

Tất cả như đang tái hiện lại đêm mưa của một nghìn năm trước.

Ôn Bạch bỗng gọi: “Lục Chinh.”

Lục Chinh: “Hửm?”

Cậu không đáp lời.

Ngay lúc Ôn Bạch dừng lại, Lục Chinh cũng dừng theo.

Mặc cho cậu nhìn mình, cũng không hỏi cậu vì sao lại dừng, giống như bất kể cậu làm gì, hắn đều sẽ làm cùng cậu.

“Em mệt rồi à?” Lục Chinh nắm lấy bàn tay bị gió thổi lạnh của Ôn Bạch.

Mười ngón tay đan vào nhau.

Ôn Bạch lắc đầu: “Em không.”

Cậu vẫn nhìn Lục Chinh.

Bốn phía u ám, khuôn mặt của Lục Chinh không rõ ràng nhưng Ôn Bạch biết, đối phương đang đứng rất gần cậu.

Ôn Bạch cười nói: “Chỉ muốn gọi anh vậy thôi.”

Một nghìn năm trước bị ngăn cách bởi cây cầu và màn mưa, tiếng gọi “Lục Chinh” chưa trọn vẹn cuối cùng cũng thực hiện được.[Hết chương 89]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.