Ôn Bạch luống cuống.
Đây là lần đầu tiên cậu nảy sinh suy nghĩ như thế với một người, mà đối phương lại còn là Lục Chinh.
Người giấy nhỏ duỗi hết hai tay hai chân ngắn cũn ra, dùng toàn bộ sức lực nhúc nhích hai lần, dường như đang chất vấn tại sao Ôn Bạch lại ôm nó xuống.
Ôn Bạch càng sốt ruột hơn, cậu đem người giấy nhỏ về giường, xốc chăn lên đậy kín nó lại. Người giấy không cần thở nhưng Ôn Bạch vẫn chừa cho nó một khe hở nhỏ.
“Chít!” Người giấy khẽ kêu lên.
Nó không sợ tối, thận trọng thò đầu ra khỏi khe hở nhìn Ôn Bạch, lại thấy chủ nhân xua tay muốn bảo nó lui vào trong.
Người giấy nhỏ nghiêng đầu phân tích, nhận được tín hiệu, còn tưởng rằng Ôn Bạch đang chơi trò chơi với mình.
Sau khi chui lại vào chăn, nó chậm rãi đứng thẳng người dậy, đẩy chăn lên thành một vòng cung, trông như đang nhét vào đó một cục bông.
Người giấy nhỏ ở bên trong chơi một mình rất vui, hoàn toàn không hề biết ở thế giới bên ngoài chăn đang nổi lên mưa gió.
Nếu như trước đấy không cảm nhận được hơi thở của Ôn Bạch trên cơ thể người giấy nhỏ, Lục Chinh đã đốt trụi nó rồi.
Nãy giờ hắn đứng yên, tức là đang chờ Ôn Bạch giải thích.
Nhưng nhìn cái gáy ở phía đối diện, là Ôn Bạch với dáng vẻ nghiễm nhiên “không muốn nói chuyện”, Lục Chinh: “…”
Giấu người giấy thì giấu rõ nhanh.
Cậu đang cho rằng hắn không nhìn thấy hay là chột dạ? Lục Chinh cảm thấy đáp án nghiêng về vế sau.
Cuối cùng vẫn là Lục Chinh lên tiếng trước: “Chung Thời Ninh nói em vừa về đã vào phòng ngay, bảo tôi tới xem thử.”
Thực ra nguyên văn của Chung Thời Ninh là: Không biết sao mà Tiểu Bạch vừa về đã đi thẳng vào phòng, không nói chuyện với ai câu nào, trông tâm trạng có vẻ hơi tệ, ông chủ hay là anh đi xem thử xem.
Lo sẽ làm Ôn Bạch sợ hãi, ngữ khí của Lục Chinh cố gắng thật ôn hòa… Nếu như không phải hai chữ “xem thử” hơi lộ ra ít cảm xúc cắn răng thì chắc Ôn Bạch sẽ quên mất.
Nhưng bây giờ vấn đề có phải ông chủ đang tức giận không đã thoát ra khỏi phạm trù tự hỏi của Ôn Bạch.
Cậu bị “ý đồ gây rối” của chính bản thân đột nhiên bại lộ đánh cho mặt mũi đỏ bừng.
Lục Chinh chờ mãi chưa nhận được câu trả lời, gọi: “Ôn Bạch.”
Ôn Bạch đáp: “Vâng.”
Hay là cậu nghe lầm? Ý của Đế Thính không phải như thế?
“Người giấy ở đâu ra?” Lục Chinh đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Bạch siết chặt nắm tay, chăm chăm nhìn mấy nếp nhăn của chăn: “… Vâng.”
Vậy là cậu thích Lục Chinh?
Lục Chinh nghiến răng: “Người giấy của Khương Kỳ phải không?”
Ôn Bạch vẫn cứ đắm chìm trong trạng thái vào tai trái ra tai phải: “… Vâng.”
Nhưng trước đây cậu chưa từng cảm thấy mình sẽ thích đàn ông?
“Đi theo em từ kết giới ra hay vừa mới chạy đến?”
“… Vâng.”
“…”
Đến nước này mà Lục Chinh còn chưa nhận ra Ôn Bạch đang qua loa với mình thì hắn xứng đáng bị tức chết.
Lục Chinh tiến lên hai, ba bước tới gần Ôn Bạch, thấy đối phương vẫn từ chối nói chuyện đàng hoàng, hắn ngồi thẳng xuống giường, sau đó thấy Ôn Bạch ở cách mình khoảng một cánh tay quay đầu đi.
Lục Chinh: “…”
Nhìn một cái hình vòng cung đang động đậy, tìm cách sáp lại gần mình, Lục Chinh tức quá hóa cười.
Hắn chống tay xuống nệm, hơi ngả người ra sau, nhìn như đang tùy ý ngồi bên cạnh giường nhưng lại “tình cờ” đè vào một bên chân ngắn ngủn của người giấy.
Người giấy nhỏ bị hạn chế hành động, dưới chân lảo đảo ngã ngồi ra.
Cái hình vòng cung nhô lên trên đầu nó bị móp xuống rồi.
Lục Chinh hất nó mấy cái, mãi đến tận khi người giấy nhỏ lần thứ hai kêu “chít” một tiếng hấp dẫn sự chú ý của Ôn Bạch, Lục Chinh mới ngừng tay.
“Chạy từ kết giới ra?” Lục Chinh lặp lại câu hỏi.
Hắn đích xác không muốn so đo tính toán với một tên nhóc con đến linh trí còn chưa mở, với điều kiện tiên quyết nhóc con này không phải là đồ của Khương Kỳ.
Trong một khắc giao thoa tầm mắt với Lục Chinh, Ôn Bạch nghe thấy tiếng tim mình đập cực kỳ rõ ràng.
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế: “Không phải ạ.”
Ôn Bạch không đoái hoài đến trái tim đang đập liên hồi kia nữa, việc cấp bách bây giờ là giải thích rõ về lai lịch của người giấy nhỏ này, tránh cho Lục Chinh hiểu lầm: “Là em vừa mới làm.”
Ôn Bạch thuật lại đầu đuôi sự tình.
Lúc nghe đến bốn chữ “duyên phận chưa dứt”, sắc mặt của Lục Chinh sa sầm, sau đó Ôn Bạch phải nhấn mạnh lại rằng là duyên phận với người giấy, không phải với Khương Kỳ mới miễn cưỡng tốt lên một chút.
Thò đầu ra cũng chết mà rụt đầu vào cũng chết, Ôn Bạch quyết tâm làm liều, ôm người giấy nhỏ từ trong chăn ra: “Vừa rồi nó không cố ý…”
Đoạn cuối rớt mất mấy chữ – “chạm vào anh”.
Vốn dĩ Ôn Bạch tính nói nó không cố ý chạm vào anh nhưng cuối cùng cậu lại mím môi, chỉ nói nửa đầu, mấy chữ còn lại thầm nói cho mình nghe.
Sau khi biết người giấy này là do Ôn Bạch đích thân làm, sắc mặt Lục Chinh tốt lên khá nhiều, thấy nó lại gần mình cũng không để ý, hỏi: “Cố ý gì?”
Ôn Bạch: “…”
Cậu cảm thấy Lục Chinh đang cố ý!
Yên lặng chốc lát Ôn Bạch mới nói: “Vừa rồi chẳng phải nó mới làm phiền anh sao? Chắc là mới cắt xong nên tương đối hiếu kỳ với những thứ xung quanh.”
“Món đồ to từng này thì phiền gì đến tôi chứ?” Lục Chinh cúi đầu nhìn người giấy nhỏ đang bám vào ngón tay của mình, thầm nghĩ đây là thành phẩm Ôn Bạch làm nên kiên nhẫn hiếm thấy, còn hơi cong ngón tay xuống để nó trèo dễ hơn.
Hắn không bận tâm lắm đến người giấy này nhưng người đối diện thì trái lại…
“Sao lại về phòng ngay?” Nhìn người nhỏ xong, Lục Chinh nghiêng đầu nhìn người lớn: “Ở bệnh viện xảy ra chuyện gì?”
Ôn Bạch cứng đờ.
“Không, chỉ hơi mệt nên muốn về ngủ một lúc thôi.”
Cậu không nhịn được nghi ngờ.
Hình như Lục Chinh hoàn toàn không hề nhận ra ban nãy người giấy nhỏ có ý đồ trộm hôn hắn, có “ý đồ bất chính” với hắn?
Ôn Bạch nhíu mày, rõ ràng vậy cơ mà, lúc đó tim cậu còn suýt nhảy ra ngoài.
Thực ra Ôn Bạch không đoán sai, Lục Chinh thật sự không nhận ra ý đồ của người giấy, cũng không phải hành động của người giấy chưa đủ rõ ràng mà căn bản là hắn không để ý đến.
Lúc ấy hắn chỉ nhìn lướt qua, sau khi cảm nhận được khí tức của Ôn Bạch trên cơ thể người giấy thì không để ý tới nữa.
Trong lúc người giấy nhỏ đang bám vào quần áo của hắn để trèo lên trên, có ý đồ muốn nhiệt tình thể hiện yêu thương, Lục Chinh đang bình tĩnh quan sát “chủ nhân” của nó.
“Cái gì bảo âm sai làm được thì để âm sai đi làm.” So với việc cứ chạy tới chạy lui, Lục Chinh muốn Ôn Bạch ở ngay dưới mí mắt mình hơn.
“Ví dụ như Chung Thời Ninh.” Lục Chinh trầm giọng, “Thường ngày quá rảnh rỗi.”
Ôn Bạch quá để tâm đến Chung Thời Ninh, đến nỗi bây giờ chỉ cần ở lại âm ty, bên cạnh cậu lúc nào cũng có Chung Thời Ninh kè kè bên cạnh.
Lục Chinh gai hết cả mắt.
Nếu không phải tạm thời chưa có lý do thích hợp, hắn đã sớm điều Chung Thời Ninh qua Dương Thành rồi.
Ôn Bạch gật đầu đồng ý, thấy Lục Chinh thật sự không nghĩ nhiều mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng dưới đáy lòng cậu lại giống Ôn Nguyên Nguyên, vô cớ nổ mấy tia lửa lách tách.
Lục Chinh vừa đi, Ôn Bạch chạy xuống tầng, sau khi hỏi các âm sai và xác nhận Đế Thính đang ở trong văn phòng, Ôn Bạch gõ cửa xin vào.
Đế Thính ngẩng đầu lên giữa một đống văn kiện chất cao như núi, nhìn thấy người giấy nhỏ đang nằm sấp trên bả vai Ôn Bạch, hắn nở nụ cười.
“Xem ra là cậu đã dùng thử dao rồi.” Đế Thính đóng nắp bút lại, “Thế nào? Dùng có tốt không?”
Ôn Bạch cụp mắt, không trả lời.
Sở dĩ cậu mang người giấy nhỏ đến đây, mục đích là muốn biết người giấy này đến tột cùng là không sợ người lạ, đối với ai cũng tò mò, đối với ai cũng muốn đụng chạm hay là… chỉ như vậy với Lục Chinh.
Sự thực chứng minh, chỉ với Lục Chinh.
Người giấy nằm sấp trên vai cậu suốt đoạn đường, rất nhiều âm sai đi ngang qua tiện tay trêu đùa nó, có Chung Thời Ninh là nó nghiêng đầu cạ cạ mặt lên ngón tay cậu ta.
Nhưng chỉ dừng ở đó thôi.
Không giống như lúc nhìn thấy Lục Chinh… rất quấn quít.
Ngoan đến mức Ôn Bạch không thể dùng khái niệm “chim non hiếu kỳ” để lừa mình dối người được nữa.
“Đế Thính, sáng nay anh nói người giấy này hành động theo tâm ý của chủ nhân, là có ý gì?” Ôn Bạch mệt mỏi vô cùng, không quanh co lòng vòng nữa mà hỏi thẳng.
Lúc làm việc, trên bàn của Đế Thính lúc nào cũng bày một cái lư hương.
Nghe Ôn Bạch nói vậy, hắn tiện tay bắt lấy vài sợi khói, vẩy nhẹ về hướng khác, làn khói kia hóa thành vô số mảnh nhỏ, hấp dẫn tầm mắt của người giấy.
Nó nhảy ra khỏi vai Ôn Bạch.
Đế Thính bật cười.
Quả nhiên là đồ do Ôn Bạch làm, hứng thú và sở thích giống hệt nhóc đèn mập.
Đế Thính tiếp tục búng khói chơi với người giấy nhỏ: “Nghĩa trên mặt chữ, làm chuyện mà cậu muốn làm, thích thứ mà cậu thích, thân thiết với người mà cậu muốn thân thiết.”
Ôn Bạch: “… Thân thiết với người mà tôi muốn thân thiết?”
“Ừ.” Nhìn sắc mặt kỳ lạ của Ôn Bạch, Đế Thính hỏi: “Nó làm phiền cậu à?”
Không phải phiền cậu mà là phiền Lục Chinh… Ôn Bạch thở dài.
Ôn Bạch không trả lời, Đế Thính coi như cậu ngầm thừa nhận.
Hắn giải thích tiếp: “Thiên tính của trẻ con, chưa học được những thứ phức tạp, không giấu được tâm tình, vui là vui, buồn là buồn, biểu hiện hơi trắng ra hơn một chút mà thôi.”
Ôn Bạch: “…”
Hai câu “không giấu được” và “trắng ra hơn một chút” của Đế Thính khiến cậu trở tay không kịp, thật giống như đang nói, thứ mà cậu giấu được, người giấy không giấu được.
Cũng giống như một hồi chuông thức tỉnh.
Đế Thính vẫn đang chơi đùa với người giấy nhỏ, lại hỏi Ôn Bạch: “Con dao kia mở lưỡi chưa?”
“Hả?” Ôn Bạch hơi mất tập trung, “Còn phải mở lưỡi sao?”
Đế Thính: “Không cần, lần đầu tiên cậu dùng nó chính là mở lưỡi.”
Nghe thấy cụm từ “lần đầu tiên”, Ôn Bạch chợt nhớ ra: “À đúng rồi, khi đó anh nói cái gì mà “lần đầu tiên”, là đang nói đến điều gì vậy?”
Đế Thính: “???”
“Lúc ấy Cửu Chương tới, điện thoại của tôi có chuông báo nên không nghe rõ.”
Đế Thính nghĩ lại: “Không có gì, chỉ muốn nói với cậu rằng người giấy làm lần đầu tiên sẽ hành động theo mong muốn của chủ nhân nhất, cũng có thời gian hoạt động lâu hơn một chút, tôi bảo cậu nên chọn thời điểm thích hợp để mở lưỡi.”
“Thời điểm thích hợp?” Ôn Bạch sững người, “Làm người giấy còn phải chọn thời điểm nữa sao?”
Đế Thính dùng ngón tay xoa đầu của người giấy: “Cũng không đến mức phải chú ý nhiều, đây chẳng phải là thành công rồi sao? Thành phẩm rất tốt.”
Tay ngắn chân ngắn, rất xứng đôi với nhóc đèn mập.
Đế Thính: “Chỉ có điều nguyên văn mà Khương Kỳ nói là lần đầu tiên làm người giấy nên chọn thời điểm thích hợp. Yên tĩnh một chút, không có tạp niệm là tốt nhất.”
Không – có – tạp – niệm.
Ôn Bạch: “…”
“Vậy có tạp niệm thì sao?”
Đế Thính chợt nhận ra điều gì đó, động tác chơi đùa với người giấy nhỏ dừng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ôn Bạch.
“Còn phải xem là tạp niệm gì.”
“…”
Ôn Bạch đi về phía bàn, tự rót cho mình một tách trà nóng. Ở nơi mà Đế Thính không nhìn thấy, ngón tay cậu vô thức vuốt nhẹ lên thân tách hai lần.
Đây là động tác nhỏ khi mà Ôn Bạch lâm vào căng thẳng.
Một ngụm trà nóng xuống bụng, cuối cùng cậu cũng nhận rõ một sự thật.
Là do cậu triệt để làm ngược lại.
Đế Thính nói phải chọn lúc lòng không có tạp niệm mới được mở lưỡi dao, nhưng cậu vì trong đầu toàn “tạp niệm” nên mới mở.
Lúc đó cậu đang nghĩ gì?
Lục Chinh…
Đế Thính ở phía sau nhìn Ôn Bạch bần thần, bỗng mỉm cười.
Hình như hắn đã phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng.