Sau khi nhìn chằm chằm chiếc đèn giấy trên vai Lục Chinh hồi lâu, Chu Tước mới thu tầm mắt về, cuối cùng lại đặt sự tập trung lên người Ôn Bạch.
Chuyện Lục Chinh nuôi một chiếc đèn, đối với bên trên không phải bí mật gì, có điều nghe đâu chiếc đèn đó bẩm sinh yết ớt, Lục Chinh cực kỳ nâng niu, chỉ nuôi dưỡng ở âm ty, không dẫn nó ra ngoài gặp ai.
Một nghìn năm trước lúc Chu Tước đến âm ty tìm Đế Thính mới có cơ hội chạm mặt chiếc đèn một lần.
Chu Tước không còn nhớ rõ hình dạng của chiếc đèn giấy năm xưa, nhưng hôm đó rất kỳ lạ, lúc gã đến âm ty, không biết vì nguyên nhân gì mà chiếc đèn giấy kia khóc rất to, một đám âm sai vây xung quanh dỗ dành mà thất bại, sau đó gã nhìn thấy Lục Chinh.
Chu Tước vẫn còn nhớ vẻ mặt của Lục Chinh khi đối diện với chiếc đèn giấy kia.
Quả nhiên chẳng hề nổi giận một xíu nào.
Lặng yên không nói gì, mặc cho đèn giấy nằm trên vai mình khóc nháo, thái độ bình tĩnh thản nhiên lạ thường.
Thoạt nhìn giống như thờ ơ, vẫn xử lý những công việc khác, nước mắt của đèn giấy kia ngưng tụ lại thành từng hạt đậu, khóc một hồi, rõ ràng là khóc đến mệt, Lục Chinh mới bế nó khỏi bả vai mình, ôm vào trong ngực, tiện thể vuốt ve giúp nó thuận khí.
Được dỗ dành nên đèn giấy thôi khóc.
Trẻ con giận dỗi nhanh mà hết cũng nhanh, đèn giấy khóc xong, có lẽ lại muốn thu hút sự chú ý của Lục Chinh nên dùng cánh hoa lay bút của hắn.
Lục Chinh vẫn không hề tức giận.
Sau đó không rõ Lục Chinh đã nói với nó cái gì, đèn giấy kia khẽ phát ra tiếng cười, trở về nằm nhoài trên vai Lục Chinh cọ cọ, bằng mắt thường cũng đủ thấy rất thân mật.
Bây giờ Chu Tước quên sạch ngày ấy mình đến tìm Đế Thính vì chuyện gì, chỉ còn nhớ dáng vẻ kiên nhẫn của Lục Chinh đối với chiếc đèn giấy nhỏ.
Khi đó trong tộc của gã cũng vừa có thêm mấy đứa nhóc con, tuy gã chưa từng nuôi con nhưng nhìn thấy không ít.
Trông dáng vẻ lúc ấy của Lục Chinh cũng biết là nuôi quen rồi.
Sự việc ngắn ngủi nhưng đủ chấn động Chu Tước suốt nghìn năm, đến nay ký ức vẫn còn tươi mới.
Gã hoàn toàn không ngờ vị ác ma toàn năng kia lại có một mặt như thế, cho nên khi nhìn thấy Ôn Bạch, cảm nhận được khí tức của Lục Chinh ngập tràn trên cơ thể nhân tộc này, phản ứng đầu tiên của Chu Tước chính là: chiếc đèn giấy kia biến hình rồi.
Là nhân tộc cũng chẳng có gì lạ, bởi vì gã từng nghe Đế Thính nói đèn giấy được nhặt ở nhân gian.
Nhưng bây giờ…
Lẽ ra Lục Chinh không nên đủ rảnh để nhàn nhã nuôi thêm chiếc đèn thứ hai.
Nhớ ban đầu khi vài người biết Lục Chinh mới nuôi một chiếc đèn giấy nhỏ, còn cưng chiều hết mực, bọn họ tưởng rằng vị ác ma coi trời bằng vung có sở thích đặc biệt nào đó với đèn, thi nhau lên rừng xuống biển tìm đủ các loại đèn màu sắc sặc sỡ gửi đến âm ty, sáng rực dọc đường từ quỷ môn quan đến hoàng tuyền, cuối cùng bị một mồi lửa đốt sạch sành sanh, đến tro tàn cũng không lưu lại.
Không phải chiếc đèn giấy năm đó, vậy nhân tộc mang đầy khí tức của Lục Chinh này đến tột cùng là ai?
“Cậu là… trợ lý ở nhân gian của Lục Chinh?” Chu Tước nhướng mày.
Ánh mắt của Chu Tước rất phức tạp, Ôn Bạch sợ gã lại phun ra thêm phát ngôn gây shock nào nữa, lập tức trả lời: “Vâng.”
Chu Tước hít sâu một hơi.
“Thật sự không phải chiếc đèn giấy đó? Thực sự là… Cái đệt! Lục Chinh! Đánh người không đánh vào mặt, ông không biết à!?” Chu Tước vội vã nghiêng đầu né một chưởng gió của Lục Chinh, lùi về sau hai bước liên tục.
Lục Chinh không để ý tới gã, cau mày kéo Ôn Bạch qua cẩn thận xem xét: “Em có bị thương ở đâu không?”
“Em không sao, vừa rồi hồn tranh cũng giúp em cản lại một chút…” Nói đến hồn tranh, Ôn Bạch vội vàng quay sang nhìn nó, hồn tranh hơi động đậy ra hiệu bản thân mình không sao, lúc này cậu mới yên tâm gật đầu.
Nhưng lúc cậu vừa quay đi, vết trầy da bên má vừa vặn rơi vào mắt của Lục Chinh.
Sắc mặt Lục Chinh sa sầm, “Còn nói là không bị thương?”
Hắn dùng ngón cái vuốt ve nhẹ nhàng lên vết trầy.
“Dạ?” Ôn Bạch thật sự không biết, khi đèn sen nhỏ bay đến thổi cho cậu, Ôn Bạch mới cảm thấy hơi nhói.
Cậu rút điện thoại ra soi, vết trầy da rất nhỏ nhưng thương tổn lại ở ngay trên mặt nên nhìn thấy rất rõ ràng.
Hơi hồng, không chảy máu, cũng không quá đau.
Chắc là do ban nãy vị “đại nhân Chu Tước” tính khí không tốt kia hạ cánh mang theo trận gió cào vào.
Tuân theo nguyên tắc ngoại giao hòa bình là trên hết, Ôn Bạch không kể ra mà chỉ nói: “Chắc do vừa rồi em không cẩn thận, bị quẹt phải đâu đó. Không sao đâu, không đau, lát nữa em về phòng tự xử lý là được.”
Đương nhiên Lục Chinh biết vết thương này do đâu mà có, hắn nghiêng đầu, sắc mặt đen thui lườm Chu Tước.
Chu Tước: “…”
“Ui ui ui, Lục Chinh, tôi không cố ý mà.” Chu Tước cười ngượng.
Dựa vào ngũ giác nhạy cảm của linh thú, gã cũng rất vô tình trùng hợp, vô tình lơ đãng, vô tình xem thử “vết thương” ở nửa mặt bên kia của Ôn Bạch trong miệng Lục Chinh, đoán chừng chỉ qua tầm hai tiếng nữa là khỏi.
Chu Tước bất lực nhìn trời.
Ai biết đâu ngờ một nghìn năm sau, ác ma không thèm chớp mắt với lỗ thủng bị đâm trên vai lại coi thứ này là… vết thương???
Còn đen mặt?
Chu Tước cảm thấy oan ức quá đỗi.
Nếu gã thực sự động tay động chân thì thôi đi, đằng này gã căn bản chẳng làm gì cả.
Với lại nào ai ngờ ở âm ty lại có nhân tộc cơ chứ?
Nhân tộc, ừm…
Hả???
Chu Tước muộn màng nhận ra… vừa rồi Lục Chinh làm gì với nhân tộc kia nhỉ?
Chu Tước: “…”
Người gây sự trước là gã sao? Không phải Lục Chinh à?
Chu Tước lại hít sâu một hơi.
Nếu như trước đấy nhìn Ôn Bạch, ánh mắt của Chu Tước mang theo sự hoài nghi thì hiện tại có thể nói đã thay bằng kinh hãi.
Giống khi Lục Chinh nhận nuôi một chiếc đèn giấy, chuyện Lục Chinh tìm một trợ lý ở nhân gian cũng không phải bí mật gì.
Có người tin, có người không tin.
Chu Tước thuộc vế sau.
Rất nhiều bô lão sống lâu từng qua lại với Lục Chinh cũng thuộc vế sau.
Bởi vì bọn họ đã từng gặp Lục Chinh của trước đây.
Bởi vì từng gặp nên mới cảm thấy lời đồn đãi này quá giả dối.
Dù cho thật sự muốn tìm một trợ lý nhân tộc thì cũng sẽ không có ai “lọt nổi vào mắt xanh”.
Thỉnh thoảng lúc tán gẫu, bọn họ còn cảm thán Lục Chinh nuôi đèn để trau dồi “nhân tính” cho bản thân.
Lục Chinh của trước đây, nói cụ thể hơn thì là Lục Chinh của trước khi nhặt được chiếc đèn giấy ở nhân gian, hoàn toàn không giống bây giờ, còn có thể nhìn ra chút ít hỉ nộ.
Ngẫu nhiên lộ ra một ít cảm xúc đồng nghĩa với việc có người sắp gặp xui xẻo.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Chu Tước trăm phần trăm không tin rằng Lục Chinh có thể… làm một động tác dịu dàng như thế.
Đối xử với đèn giấy dường như còn chưa cẩn thận đến vậy.
Đây là sao?
Trước kia đèn giấy là bảo bối được nâng niu hết mực.
Giờ bảo bối biến thành người phàm rồi à?
Chẳng lẽ Lục Chinh muốn đối đầu với nhân gian?
Chưa kể sao khí tức trên cơ thể người phàm này lại giống hệt chiếc đèn kia vậy?
Biểu cảm của Chu Tước thay đổi liên tục, tuôn ra hết câu hỏi này đến câu hỏi kia, thậm chí còn suýt quên mất mình đến âm ty vì lý do gì.
Lục Chinh nhìn trang phục gây khó chịu của Chu Tước, lành lạnh mở miệng: “Không ai dạy cậu cách mặc quần áo à?”
Chu Tước: “…”
Mẹ nó.
Bộ đồ này chính là lông cánh, gã không tin Lục Chinh không biết.
Mặc thế này suốt mấy nghìn năm rồi, tới hôm nay tự dưng thắc mắc?
Ôn Bạch nghe Lục Chinh nói vậy, còn tưởng rằng quần áo của Chu Tước bị làm sao, theo phản xạ muốn quay đầu lại xem thử nhưng mới quay được một nửa thì bị Lục Chinh nắm gáy quay trở về.
“Nhìn cái gì?” Lục Chinh nheo mắt, tay đặt trên gáy Ôn Bạch, lúc hỏi còn hơi vuốt ve nhè nhẹ.
Ôn Bạch hơi ngứa nhưng cũng không bị khó chịu.
Ôn Bạch: “Em không nhìn gì cả.”
Chu Tước: “…”
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lục Chinh.
Gã cười nịnh nọt, kéo kín cổ áo vào.
Khép xong cổ áo, Chu Tước nhướng mày.
Tuy sự kiện Lục Chinh coi trọng một phàm nhân cũng được xem là chuyện lạ nghìn năm có một nhưng sự thật thì sống đủ lâu, chuyện gì cũng có thể nhìn thấy.
Chu Tước bị việc Lục Chinh nuôi một chiếc đèn giấy làm chấn động suốt nghìn năm, hiện tại trình độ gây shock của việc này mặc dù không thua kém gì năm đó, thậm chí còn hơn, nhưng ít nhiều cũng đã có bước đệm nên hỗ trợ tiếp thu rất nhanh.
Chu Tước cảm thấy thêm mấy nghìn năm nữa qua đi, bất kể Lục Chinh xảy ra chuyện gì, e là cũng không thể khiến gã kinh hãi được nữa, bởi vì gã đã tê liệt rồi.
Chu Tước: “Bạn trai của cậu à?”
Ôn Bạch suýt nữa bị sặc nước bọt.
Lục Chinh: “Có chuyện gì?”
Chu Tước: “…”
Xem như là khẳng định.
Ngược lại Chu Tước cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Lục Chinh trả lời như vậy, thậm chí còn cảm thấy đối với việc này, hình như Lục Chinh hơi yên tĩnh quá mức.
Mấy nhân vật bên trên kia, người nào mà tìm được bạn đời, chẳng phải sẽ nhanh nhẹn thông báo cho khắp đất trời biết à?
Chu Tước không biết, Lục Chinh lo lắng cho Ôn Bạch nên mới không chủ động nói.
Mà cũng chỉ là không chủ động nói thôi.
Hễ có ai hỏi, người mà ngày thường rất lười mở miệng nói chuyện sẽ trả lời đầy đủ.
Chu Tước “chậc” hai tiếng, không nhịn được hỏi thêm: “Đây thật sự không phải là hình người của đèn giấy kia à? Sao tôi cảm thấy khí tức trên người cậu ta, so với cậu thì càng giống đèn giấy kia hơn?”
Đế Thính ném đến một cái hộp, Chu Tước nhanh tay bắt lấy.
Đế Thính: “Có ý đi ngủ quan trọng hơn.”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “Gặp một lần.”
“Em buồn ngủ à?” Lục Chinh nhích lên trước một bước nhỏ, đỡ lấy thắt lưng của Ôn Bạch, để cậu dựa vào người mình.
Cậu không biết tại sao Chu Tước lại chấp nhất với chủ đề này như vậy, hơn nữa cái gì gọi là so với Lục Chinh thì cậu càng giống Nguyên Nguyên hơn?
Thực ra cũng không khác lắm, tóm lại vẫn là con.
“Không phải cậu ấy giống đèn giấy mà là đèn giấy giống cậu ấy.” Tiếng của Đế Thính truyền đến từ lối rẽ.
Anh vất vả rồi, giờ mới nhớ ra.
“Anh ta từng gặp Nguyên Nguyên rồi à?” Ôn Bạch hỏi.
Nguyên do là vì đèn sen nhỏ được Lục Chinh nuôi bằng âm khí, khí tức của Lục Chinh quá mãnh liệt, trải qua thời gian dài, lấn át hết khí tức nhân tộc của Ôn Bạch.
Lục Chinh: “Gặp một lần.”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch: “Gặp một lần? Vậy mà nhớ như in khí tức của Nguyên Nguyên?”
Ôn Bạch: “…”
“Trong tất cả các loài linh thú, Chu Tước là tộc nhạy cảm với khí tức nhất, sinh ra đã vậy.” Lục Chinh giải thích.
Nhìn hình bóng hai người đi xa, Chu Tước thắc mắc: “Đi luôn rồi? Có ý gì đây?”
Sinh ra đã vậy…
Tuy Lục Chinh đang nghe Đế Thính và Chu Tước nói chuyện nhưng hơn nửa sự chú ý đều đặt ở chỗ Ôn Bạch, cho nên rất nhanh hắn đã cảm nhận được.
“Giống Tiểu Chu Tước kia phải không?”
Sinh ra đã vậy…
Chưa phá vỏ mà đã lần ra được khí tức của con dấu Văn Khúc.
Riêng về điểm này, không ai sánh bằng với tộc Chu Tước.
Lục Chinh gật đầu.
Ban đầu, ngoại trừ chính đèn sen nhỏ ra, bọn họ không hề cảm nhận được khí tức của Ôn Bạch trên người nó, kể cả Lục Chinh.
Nói thì nói vậy, Ôn Bạch lại ngáp thêm một cái.
“Thiên phú của chủng tộc.” Ôn Bạch lẩm bẩm.
Lục Chinh mỉm cười: “Xem như vậy.”
Ôn Bạch vỗ mặt để nhắc bản thân tỉnh táo: “Vẫn còn sớm, nói xong chuyện của Tiểu Chu Tước trước đi, còn con dấu của Dư Tề nữa.”
Riêng về điểm này, không ai sánh bằng với tộc Chu Tước.
Ai có thể nói cho cậu biết, tại sao cậu lại đang bay lơ lửng như thế này không?
Qua nghìn năm vẫn có thể nhận ra, Lục Chinh cũng không ngạc nhiên.
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch: “Gặp một lần? Vậy mà nhớ như in khí tức của Nguyên Nguyên?”
“Không phải cậu ấy giống đèn giấy mà là đèn giấy giống cậu ấy.” Tiếng của Đế Thính truyền đến từ lối rẽ.
Chu Tước nhìn thấy Đế Thính, tùy ý khoát tay chào hỏi.
“Mấy người nghĩ sao mà lại thả trứng xuống chỗ đó vậy?” Đế Thính hiếu kỳ.
Đế Thính biết Chu Tước đang ám chỉ điều gì.
Chọn Ôn Bạch cũng là ý của bên trên.
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Ban đầu, ngoại trừ chính đèn sen nhỏ ra, bọn họ không hề cảm nhận được khí tức của Ôn Bạch trên người nó, kể cả Lục Chinh.
Con trai!?
Ôn Bạch cảm thấy hơi có lỗi, cái ngáp kia thật sự là cậu không cố ý.
Đế Thính đoán đèn do Ôn Bạch thả nhưng không tìm được chứng cứ.
Lục Chinh nhíu mày: “Chu Tước đến rồi, không cần vội.”
Chọn Ôn Bạch cũng là ý của bên trên.
Chu Tước hoàn toàn không ngờ, ban nãy mình vừa nghĩ rằng “bất kể Lục Chinh xảy ra chuyện gì sẽ không còn cảm thấy kinh hãi nữa” thì giờ bị vả mặt.
Nhưng riêng Chu Tước mà nói, ngay từ lần đầu tiên gặp đèn giấy, có lẽ đã ngửi thấy “mùi người” ở chỗ nó rồi.
Nguyên do là vì đèn sen nhỏ được Lục Chinh nuôi bằng âm khí, khí tức của Lục Chinh quá mãnh liệt, trải qua thời gian dài, lấn át hết khí tức nhân tộc của Ôn Bạch.
Lục Chinh: “Thiên Đạo mở cho bọn họ một cánh cửa sổ, chung quy sẽ tiện tay đóng lại cánh khác.”
Sau đó ngọc hồ lô đi theo Ôn Bạch, trên người Ôn Bạch bắt đầu lây dính khí tức của Lục Chinh, cậu còn đút cho đèn sen nhỏ mấy giọt máu, khí tức thuộc về Ôn Bạch trên người đèn sen nhỏ mới từ từ lộ ra đủ để bọn họ nhận biết.
Con?
Nhưng riêng Chu Tước mà nói, ngay từ lần đầu tiên gặp đèn giấy, có lẽ đã ngửi thấy “mùi người” ở chỗ nó rồi.
Chu Tước nhìn thấy Đế Thính, tùy ý khoát tay chào hỏi.
Sau đó gã ngẫm lại câu trả lời vừa rồi của Đế Thính, cánh tay chưa kịp hạ xuống dừng khựng giữa đường: “Đèn giấy giống cậu ta? Đế Thính, câu này của cậu có ý gì?”
Đế Thính: “Ý trên mặt chữ.”
Đế Thính: “Ý trên mặt chữ.”
Cậu không biết tại sao Chu Tước lại chấp nhất với chủ đề này như vậy, hơn nữa cái gì gọi là so với Lục Chinh thì cậu càng giống Nguyên Nguyên hơn?
Không biết tại sao, đột nhiên cậu cảm thấy rất mệt.
Chu Tước: “…”
Đế Thính đi tới gần hơn, còn rảnh rỗi cuộn bức Dắt Trâu đang trải trên bàn trà lại, “Trong người đèn giấy chảy dòng máu của cậu ấy, cậu nói xem đây là ý gì?”
“Giống Tiểu Chu Tước kia phải không?”
Chu Tước: “…”
Qua nghìn năm vẫn có thể nhận ra, Lục Chinh cũng không ngạc nhiên.
Chu Tước lui về sau, nhìn đèn giấy, nhìn Ôn Bạch rồi lại nhìn Lục Chinh, lắp bắp đưa ra kết luận: “Ý, ý cậu là chiếc đèn giấy này được sinh ra bởi Lục Chinh và nhân tộc!?”
Chu Tước hoàn toàn không ngờ, ban nãy mình vừa nghĩ rằng “bất kể Lục Chinh xảy ra chuyện gì sẽ không còn cảm thấy kinh hãi nữa” thì giờ bị vả mặt.
Chu Tước: “…”
Chu Tước lui về sau, nhìn đèn giấy, nhìn Ôn Bạch rồi lại nhìn Lục Chinh, lắp bắp đưa ra kết luận: “Ý, ý cậu là chiếc đèn giấy này được sinh ra bởi Lục Chinh và nhân tộc!?”
“Trong tất cả các loài linh thú, Chu Tước là tộc nhạy cảm với khí tức nhất, sinh ra đã vậy.” Lục Chinh giải thích.
Chu Tước vỗ đầu: “Mẹ kiếp! Đúng rồi! Con trai của tôi đâu!?”
Ôn Bạch: “…”
Đế Thính biết Chu Tước đang ám chỉ điều gì.
Lục Chinh: “…”
“Vâng.” Không biết có phải do cơn buồn ngủ dần nặng hay không, đầu Ôn Bạch bắt đầu choáng, âm thanh xung quanh cũng trở nên mơ hồ.
Đế Thính: “…”
“Tộc Chu Tước chỉ giỏi trong việc nhạy cảm với khí tức thôi sao?” Ôn Bạch cứng ngắc hỏi.
Lục Chinh: “Thiên Đạo mở cho bọn họ một cánh cửa sổ, chung quy sẽ tiện tay đóng lại cánh khác.”
Chu Tước: “…”
Chu Tước: “…”
Lục Chinh gật đầu.
“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Đế Thính sợ nói thêm gì nữa sẽ khiến Lục Chinh thực sự động thủ, khắp âm ty lại bay đầy lông chim nên đành thuật lại đầu đuôi.
Chu Tước: “…”
Chu Tước: “…”
Lục Chinh: “…”
Thực ra cũng không khác lắm, tóm lại vẫn là con.
Chu Tước: “…”
Vừa mở mắt ra…
“Anh ta từng gặp Nguyên Nguyên rồi à?” Ôn Bạch hỏi.
Con?
Con trai!?
Chu Tước: “Nói ra rất dài dòng.”
Chu Tước vỗ đầu: “Mẹ kiếp! Đúng rồi! Con trai của tôi đâu!?”
Ôn Bạch: “…”
“Tộc Chu Tước chỉ giỏi trong việc nhạy cảm với khí tức thôi sao?” Ôn Bạch cứng ngắc hỏi.
Anh vất vả rồi, giờ mới nhớ ra.
Chu Tước “chậc” hai tiếng, không nhịn được hỏi thêm: “Đây thật sự không phải là hình người của đèn giấy kia à? Sao tôi cảm thấy khí tức trên người cậu ta, so với cậu thì càng giống đèn giấy kia hơn?”
Đế Thính ném đến một cái hộp, Chu Tước nhanh tay bắt lấy.
“Mấy người nghĩ sao mà lại thả trứng xuống chỗ đó vậy?” Đế Thính hiếu kỳ.
Chu Tước: “Nói ra rất dài dòng.”
Chu Tước: “…”
Ôn Bạch bỗng ngáp một cái như đang phụ họa.
Lục Chinh: “Nói tóm tắt thôi.”
Dứt lời, hắn khom lưng bế cậu lên, quay người đi vào trong nhà.
Chu Tước: “…”
Lục Chinh mỉm cười: “Xem như vậy.”
Ôn Bạch cảm thấy hơi có lỗi, cái ngáp kia thật sự là cậu không cố ý.
Không biết tại sao, đột nhiên cậu cảm thấy rất mệt.
Đế Thính: “…”
Tuy Lục Chinh đang nghe Đế Thính và Chu Tước nói chuyện nhưng hơn nửa sự chú ý đều đặt ở chỗ Ôn Bạch, cho nên rất nhanh hắn đã cảm nhận được.
“Em buồn ngủ à?” Lục Chinh nhích lên trước một bước nhỏ, đỡ lấy thắt lưng của Ôn Bạch, để cậu dựa vào người mình.
Ôn Bạch ngủ một giấc đến khi trời tối mới tỉnh.
“Vâng.” Không biết có phải do cơn buồn ngủ dần nặng hay không, đầu Ôn Bạch bắt đầu choáng, âm thanh xung quanh cũng trở nên mơ hồ.
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch vỗ mặt để nhắc bản thân tỉnh táo: “Vẫn còn sớm, nói xong chuyện của Tiểu Chu Tước trước đi, còn con dấu của Dư Tề nữa.”
Nói thì nói vậy, Ôn Bạch lại ngáp thêm một cái.
“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Bạch: “…”
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Ôn Bạch bỗng ngáp một cái như đang phụ họa.
Lục Chinh nhíu mày: “Chu Tước đến rồi, không cần vội.”
Dứt lời, hắn khom lưng bế cậu lên, quay người đi vào trong nhà.
Chu Tước: “…”
Nhìn hình bóng hai người đi xa, Chu Tước thắc mắc: “Đi luôn rồi? Có ý gì đây?”
Đế Thính: “Có ý đi ngủ quan trọng hơn.”
Chu Tước: “…”
Cơn buồn ngủ của Ôn Bạch ập đến quá bất ngờ nhưng cũng không đủ khiến cậu ngủ ngay. Sau khi trở về phòng, kéo kín rèm cửa sổ, đốt hương an thần, cậu mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch ngủ một giấc đến khi trời tối mới tỉnh.
Vừa mở mắt ra…
Sau đó ngọc hồ lô đi theo Ôn Bạch, trên người Ôn Bạch bắt đầu lây dính khí tức của Lục Chinh, cậu còn đút cho đèn sen nhỏ mấy giọt máu, khí tức thuộc về Ôn Bạch trên người đèn sen nhỏ mới từ từ lộ ra đủ để bọn họ nhận biết.
Ôn Bạch: “…”
Chưa phá vỏ mà đã lần ra được khí tức của con dấu Văn Khúc.
Lục Chinh: “Nói tóm tắt thôi.”
Ai có thể nói cho cậu biết, tại sao cậu lại đang bay lơ lửng như thế này không?[Hết chương 70]