Ôn Bạch cũng không biết tại sao sự tình lại phát triển theo hướng này, không khỏi mông lung.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh đi vào.
“Tiểu Bạch, cậu đừng sợ, tớ cảm thấy vẫn còn có thể bàn lại.” Chu Vỹ dẫn cậu tới ngồi xuống ghế sô pha gần đó.
Nhìn Chu Vỹ đang gấp đến độ run chân cùng với Chung Thời Ninh đang cau mày ở bên cạnh, Ôn Bạch không nhịn được phì cười.
Rốt cuộc là ai đang sợ đây?
“Tôi không sợ, chỉ đang suy nghĩ về những lời Đế Thính vừa nói thôi.” Ôn Bạch trấn an.
Nhưng Chu Vỹ lại cảm thấy Ôn Bạch đang miễn cưỡng mỉm cười, nghĩ tới bốn người đang nằm trong bệnh viện: “Lẽ ra không nên đi tới núi Vụ Tùng.”
“Cái gì mà núi nhân duyên, chiêu vận đào hoa, không chừng đây là lời đồn do Khương Kỳ kia tung ra thì có! Ai thèm cái thứ đào hoa này chứ!”
Chung Thời Ninh: “Đúng vậy!”
Chu Vỹ càng nghĩ càng giận, thấp giọng chửi thề: “Mẹ nó!”
Từng đó tuổi nhưng Chung Thời Ninh chưa nói lời thô tục bao giờ, bây giờ lại học theo Chu Vỹ, vừa mới mở miệng nói một chữ “mẹ” thì thấy Ôn Bạch bịt tay vào ngọc hồ lô, ra hiệu với bọn họ rằng đèn sen nhỏ đang ở bên trong, không được chửi bậy, bởi vậy mà một câu “mẹ nó” bị Chung Thời Ninh cắt thành “mẹ”.
Chu Vỹ: “…”
Lúc Lục Chinh và Đế Thính quay lại, Chu Vỹ vẫn còn đang chỉ trích Khương Kỳ.
Ôn Bạch làm trung tâm của sự kiện thì lại yên tĩnh ngồi bên cạnh.
“Nguyên Nguyên vào ngọc hồ lô rồi?”
Ôn Bạch nghe thấy tiếng của Đế Thính, ngẩng đầu lên nhìn thì lại bắt được tầm mắt của Lục Chinh ở đằng sau Đế Thính.
Cậu đáp: “Vâng.”
Vừa rồi đèn sen nhỏ nằng nặc đòi qua xem đánh nhau, Ôn Bạch sợ nó bị ngộ thương nên đưa nó vào ngọc hồ lô trước.
Trông Đế Thính hơi chật vật hiếm thấy, ở cổ tay áo còn có vết rách nhỏ.
Chung Thời Ninh và Chu Vĩ liếc mắt nhìn nhau rồi cúi đầu.
… Đại khái là chọc tức thật rồi.
Ai cũng biết hai vị thần tiên này đánh nhau như cơm bữa, âm ty tập mãi thành quen nhưng chưa từng thấy ai bị thương bao giờ.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đế Thính trong bộ dạng như vậy, mặc dù chỉ là hơi rách cổ tay áo.
Đương nhiên Ôn Bạch cũng nhìn thấy cái lỗ trên cổ tay áo của Đế Thính, trái tim bỗng đập nhanh, cậu lén lút quan sát Lục Chinh.
Quần áo nguyên vẹn, đến một hạt bụi cũng không dính.
Đi ra ngoài thế nào thì trở về thế đó.
Ôn Bạch yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tự cho rằng tâm tình vừa rồi của mình chỉ là bí mật, lại không biết trong cả căn phòng này, ngoại trừ cậu ra thì mọi người đều thấy rất rõ ràng.
Trong lòng Chu Vỹ phức tạp vô cùng.
Mới vừa rồi còn ngăn cản Nguyên Nguyên, không cho nó đi giúp cha nó đánh nhau, giờ thấy ông chủ Lục đánh thắng rồi thì âm thầm vui vẻ?
Bây giờ là lúc vui vẻ được à?
“Chuyện tôi vừa nói, cậu có ý kiến gì không?” Đế Thính hỏi.
Ôn Bạch chưa kịp đáp thì bị Chu Vỹ giành trước: “Ngoại trừ cách này ra thì không còn cách nào khác sao?”
Đế Thính nói thẳng: “Cái tên Khương Kỳ đó, bản lĩnh không nhiều, giỏi nhất là che giấu hơi thở của bản thân, trừ phi tự gã lộ diện, nếu không sẽ rất khó tìm ra tung tích.”
“Tôi không có ý kiến gì.” Ôn Bạch vừa nói xong, tất cả đồng loạt quay sang nhìn cậu.
Sau đó Chu Vỹ và Chung Thời Ninh lén liếc về phía Lục Chinh.
Quả nhiên đúng như dự đoán, hung dữ đến không thể dữ hơn.
“Nhưng mà…” Ôn Bạch nhắc lại chuyện người giấy, “Bọn họ thoạt nhìn rất sợ mùi này, chưa chắc sẽ đến lần thứ hai.”
Đế Thính nói “chủ động đi tìm Khương Kỳ”, không phải đang bảo Ôn Bạch lần theo mùi của Khương Kỳ mà chỉ là nếu gã muốn “cưới” thì cứ để cho gã “cưới”.
Lúc người giấy quay lại đón dâu lần hai, Ôn Bạch ngồi lên cỗ kiệu đó đi cùng bọn chúng, tới hang ổ của Khương Kỳ.
Và tất cả những điều này phải đi kèm với một điều kiện tiên quyết: Khương Kỳ quay lại “cưới” lần nữa.
Đế Thính nhìn dây ngọc hồ lô trên cổ tay Ôn Bạch: “Mùi mà người giấy cảm nhận được hẳn là mùi của ngọc hồ lô trên người cậu.”
“Hồ lô này do Lục Chinh nuôi, linh lực đó đối với người giấy mà nói thì không khác gì lửa đỏ, không dám tới gần là bình thường, nhưng bọn chúng hẳn chưa biết mùi này thuộc về ai.”
“Cho dù đám người giấy đó có biết, chưa chắc Khương Kỳ cũng biết.”
Chung Thời Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khương Kỳ là một con quỷ lâu năm, chẳng lẽ còn không biết ông chủ?”
Đế Thính quay sang nhìn Lục Chinh.
Chưa chắc thật.
Mấy nghìn năm trước, ông chủ Lục chẳng khác gì Đại Đế, toàn là kiểu chủ tiệm vô hình.
Sau khi nuôi ngọn đèn nhỏ thì càng ít xuất hiện hơn.
“Khương Kỳ là quỷ núi nhưng cũng không do âm ty quản lý, so với quỷ thì gã giống một linh vật hơn.”
Ôn Bạch: “Giống Thái Tuế sao?”
Đế Thính gật đầu.
“Quỷ núi do tinh khí trong núi hội tụ, luyện thể mà thành, cũng có kẻ đắc đạo thăng thiên.”
“Núi Khương Kỳ ở một nghìn năm trước là nơi có linh khí nồng đậm, đừng nhìn gã yên tĩnh suốt một nghìn năm qua mà coi thường, đạo hạnh không hề thấp.”
Chung Thời Ninh: “Vậy tại sao gã vẫn chưa đắc đạo thăng thiên?”
Đế Thính: “Cũng không hẳn là không được, thật ra đã có thể đắc đạo, nếu như một nghìn năm trước đạo thiên lôi kia không bổ vào núi Khương Kỳ.”
Chu Vỹ rùng mình.
Không lo cố gắng nghiên cứu cách phi thăng thành tiên đi, còn ở dưới này làm một con quỷ dê xồm.
“Vậy tôi phải làm gì đây?” Ôn Bạch hỏi.
Nghe thì có vẻ cậu cần phải làm rất nhiều nhưng hình như lại chẳng cần phải làm gì.
Đế Thính: “Chờ.”
Ôn Bạch: “???”
“Chờ Khương Kỳ đến cưới…” Đế Thính nói được nửa câu thì bị ánh mắt sắc lạnh của Lục Chinh quét tới, Đế Thính gian nan nuốt xuống chữ “cưới” kia, nói tiếp: “Chờ Khương Kỳ phái người giấy tới tìm cậu.”
Ôn Bạch: “Nếu như gã không đến thì sao?”
Đế Thính: “Gã sẽ đến.”
Đế Thính và Khương Kỳ không có giao tình gì nhưng hắn rất hiểu bản tính của Khương Kỳ.
Người khác nói gì cũng vô dụng, chỉ có tự mình nhìn thấy quan tài thì mới rơi được mấy giọt lệ, chịu an phận hơn.
Chuyện mà bọn họ có thể làm chính là đưa Khương Kỳ đến chỗ “quan tài”.
“Khương Kỳ rất kén chọn, ít khi để mắt đến người khác, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu, yên tâm đi.”
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nhất thời không phân biệt được rốt cuộc Đế Thính đang khen Ôn Bạch hay là đang nguyền rủa Ôn Bạch nữa.
“Chỉ có điều…” Đế Thính nhíu mày, “Ôn Bạch, ngọc hồ lô này của cậu…”
Lục Chinh nãy giờ yên lặng không nói gì, cuối cùng cũng mở miệng trầm giọng gọi: “Đế Thính.”
Không phải nhắc nhở mà là cảnh cáo.
Đương nhiên Đế Thính nghe hiểu, thở dài: “Cậu đừng vội, tôi không có ý đó.”
Từ lúc Đế Thính đưa ra biện pháp này, sắc mặt của Lục Chinh chưa có lúc nào dễ chịu.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần Đế Thính đề nghị, chắc chắn Ôn Bạch sẽ không từ chối, thậm chí cậu còn cảm thấy việc này do mình mà ra, Đế Thính nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ cần nhanh chóng tìm và đưa bốn người kia trở về thì làm gì cũng đều được.
Ôn Bạch không nghĩ tới hậu quả nhưng Lục Chinh thì không thể, lại sợ không kiềm chế được bản thân nên hắn chỉ nghe mà không nói gì.
Nhưng Đế Thính lại càng ngày càng thái quá.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh hoang mang, ngọc hồ lô này làm sao? Sao đột nhiên Lục Chinh lại bùng lửa giận rồi?
Ôn Bạch lại nghe hiểu.
Đế Thính sợ linh khí trên ngọc hồ lô dọa mấy người giấy kia, kế hoạch dã tràng xe cát.
“Có cách nào giấu đi khí tức ở trên đó không?” Ôn Bạch nói, dù sao cũng không thể tháo dây ngọc hồ lô xuống được.
Đế Thính không trả lời.
Ôn Bạch giơ tay về phía Lục Chinh.
Lục Chinh hỏi cậu: “Nghĩ kỹ chưa?”
Ôn Bạch: “Rồi.”
Lục Chinh vươn tay ra, miết nhẹ ngón cái lên ngọc hồ lô.
“Hết rồi ạ?” Ôn Bạch tò mò săm soi ngọc hồ lô.
“Chỉ tạm thời niêm phong lại thôi.” Lục Chinh trả lời.
“Nguyên Nguyên vẫn còn đang ở trong đó!” Ôn Bạch sợ Lục Chinh quên mất, vội vàng nhắc nhở.
Lục Chinh bất đắc dĩ, lo cho mình không lo chỉ lo cho người khác là nhanh, “Không ảnh hưởng tới nó.”
Lúc này Ôn Bạch mới yên tâm.
Đèn sen nhỏ ở bên trong hình như cũng nghe thấy Ôn Bạch nói, một tia ánh sáng màu vàng chợt lóe lên.
Ôn Bạch xoa xoa hồ lô nhỏ đáp lại.
Phần nào cậu cũng đang cân nhắc, cảm thấy mang theo nó sẽ không yên tâm, dù sao lần này cũng phải đi làm “con tin”.
Kèm thêm một đứa nhóc nữa, lỗ rồi.
Những người khác lẽ ra sẽ không thỏa hiệp, đây lại nộp lên tận hai người, vì vậy Ôn Bạch thử nói: “Hay là không mang theo Nguyên Nguyên…”
Lục Chinh ngắt lời: “Nghĩ cũng đừng nghĩ. Hai ngày nay cứ để bức Dắt Trâu ở đây, đừng có nảy sinh ý đồ gì với nó.”
Phiên dịch ra là nếu em dám bỏ đèn sen nhỏ vào trong bức Dắt Trâu, ngày mai sẽ thấy nó biến thành đống tro, em cứ thử xem.
Ôn Bạch mím môi cam chịu: “Em biết rồi.”
Lục Chinh thầm thở dài.
Điều hắn lo lắng nhất chính là điểm ấy, tên nhóc này chỉ muốn đổi bốn người kia về, không để ý đến bản thân mình.
Mang theo đèn sen nhỏ, ngoại trừ che chở cho cậu ra thì cũng là để cho cậu có thêm người bầu bạn, dù có lo lắng thì sẽ không đến mức sợ hãi.
Thứ Lục Chinh bận tâm không phải là Khương Kỳ gì kia, một con quỷ núi đạo hạnh mấy nghìn năm mà thôi, hắn chẳng thèm để vào mắt.
Hắn chỉ bận tâm Ôn Bạch.
Đế Thính nói muốn chuẩn bị ít đồ nên dẫn Chu Vỹ và Chung Thời Ninh cùng đi, trong văn phòng chỉ còn lại Ôn Bạch và Lục Chinh.
Ôn Bạch rót cho Lục Chinh một chén trà.
“Em không biết sợ à?” Thấy dáng vẻ của cậu vẫn bình tĩnh, hết thảy đều như thường, Lục Chinh không nhịn được hỏi.
Ôn Bạch đẩy chén trà qua: “Sợ chứ.”
Một con quỷ núi nghìn năm tuổi, người giấy khiêng kiệu, còn nói cái gì mà muốn cưới mình, ai có thể không sợ được đây?
“Nhưng Đế Thính nói đó là cách tốt nhất, hẳn anh ấy cũng có lý của riêng mình.”
Lục Chinh: “Em có thể chọn không tin.”
Chỉ cần Ôn Bạch cảm thấy không thể làm hoặc không muốn làm, Lục Chinh cam đoan Đế Thính sẽ tìm ra được cách khác.
Nhưng Ôn Bạch lại như đang không hiểu ý của Lục Chinh: “Em tin.”
Đầu Lục Chinh càng nhức hơn.
Ôn Bạch cười nói: “Nhưng không phải tin Đế Thính mà là tin anh và Nguyên Nguyên.”
Nguyên Nguyên và ngọc hồ lô đều ở đây, Lục Chinh sẽ không thể không tìm được cậu.
Lục Chinh sững sờ.
Trầm mặc một lúc, Ôn Bạch lại nghe thấy một câu không đầu không đuôi: “Nhưng gã muốn cưới em.”
Động tác tay của Ôn Bạch khựng lại: “Giả thôi.”
Cậu uống một hớp trà, mắt hơi lóe sáng: “Em cũng đâu có thích gã.”
Nói xong, Ôn Bạch chuyên tâm uống trà, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo Lục Chinh hỏi “vậy em thích ai”, cậu nghĩ khả năng cao là mình sẽ không thể trả lời được, thậm chí còn cảm thấy hơi hối hận, tại sao lại muốn nói nhiều thêm một câu làm gì.
May mà Lục Chinh không hỏi.
Hắn bỏ qua.
Hai ngày bình yên vô sự, nhóm Trình Thành cũng nằm ở bệnh viện được hai ngày, Ôn Bạch bắt đầu thấy nóng ruột.
Sợ người giấy tới cửa không tiện, cậu ra sức ngăn cản những người muốn đánh nhau với người giấy như hồn tranh, Chu Vỹ tới nhà mình, chỉ thiếu mở sẵn cửa nghênh đón đám người giấy nữa mà thôi.
Nhưng mà người giấy vẫn cứ chậm chạp không đến.
Trong lúc Ôn Bạch bắt đầu hoài nghi phải chăng cách này của Đế Thính thất bại rồi thì buổi chiều muộn ngày thứ ba, cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa vang lên.
Đèn sen nhỏ ở bên trong ngọc hồ lô nhanh hơn Ôn Bạch một nhịp, nó cảm nhận được âm khí, nhẹ nhàng rung rinh.
Ôn Bạch vỗ vỗ vào nó, ra hiệu rằng mình đã biết.
Đám người giấy kia cũng có ý thức, có suy nghĩ, cậu cố ý không ra mở cửa ngay mà giả bộ phòng bị, nhỏ giọng hỏi: “Ai thế?”
Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh.
Sau đó Ôn Bạch nhìn thấy một người giấy chui qua khe cửa.
Động tác của nó rất nhanh nhưng cũng rất cẩn thận, không tùy tiện bay tới bên cạnh Ôn Bạch mà chỉ đứng thẳng dựa vào cửa.
Rõ ràng không hề có mắt nhưng Ôn Bạch lại cảm nhận được nó đang quan sát đánh giá mình.
Người giấy này cao hơn một chút so với lần trước, hoa văn trên thân cũng rườm rà phức tạp hơn, màu sắc giấy rất đậm.
Ôn Bạch lui về sau một bước.
“Cậu đừng sợ!” Người giấy lên tiếng trước, vẫn là chất giọng cao vút thanh thúy kia.
Nó đứng một lúc rồi bò lên phía trên, cuối cùng ngồi trên tay nắm cửa, hai chân lúc lắc.
Tay cầm theo động tác của nó, dần dần bị đè xuống.
Ôn Bạch không biết do cơ thể của người giấy quá nhẹ nên chỉ có thể đè từ từ xuống hay là nó đang cố ý hù dọa cậu.
Cuối cùng, “cạch” một tiếng, cửa mở.
Ban nãy Ôn Bạch lùi về sau một bước, chỉ là giả vờ để lừa gạt người giấy kia, cố gắng sao cho phản ứng của mình chân thực nhất, thế nhưng bây giờ, cậu thật sự bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, theo phản xạ liên tục lùi về sau.
Hàng trăm hàng nghìn người giấy đứng dọc hai bên hành lang, trên bệ cửa sổ cũng có, thậm chí còn có mấy đứa bám dính trên trần nhà, tất cả đồng loạt nhìn cậu.
Ánh đèn hành lang yếu ớt bị nhuộm luôn thành màu đỏ.
Bắt mắt nhất chính là cỗ kiệu hoa ở chính giữa, đằng sau còn có rất nhiều thứ đồ giấy khác.
“Hồ đồ rồi! Mắt mờ rồi! Không có hơi thở của ai khác cả!” Nói chuyện chính là người giấy mở cửa.
Theo từng câu, ở bên cạnh kiệu hoa lại có thêm một người giấy nữa bay đến trước mặt Ôn Bạch.
Ôn Bạch nhận ra nó.
Chính là đứa đội mũ quả dưa.
Mũ quả dưa luẩn quẩn quanh người Ôn Bạch một vòng, gãi đầu rồi cười hì hì: “Không có thật! Không có thật!”
Nó quay người lại, vừa bay lơ lửng vừa hô lớn: “Treo cổ! Treo cổ!”
Ngay sau đó, tất cả người giấy như bị gọi dậy, đồng thanh hô theo.
Âm thanh vừa lanh lảnh vừa hỗn tạp, Ôn Bạch nghe mãi mới rõ, hóa ra chúng nó đang nói “lên kiệu” chứ không phải là “treo cổ”.
Ôn Bạch há miệng định nói gì đó nhưng lại phát hiện mình không thể nói được.
Trong khi ý thức bắt đầu lâm vào mơ hồ, cậu cảm thấy cổ tay của mình hơi nóng lên.
Lục Chinh từng nói, như vậy có nghĩa là đừng sợ.
Lục Chinh đang ở gần đây, nhận thức này giúp Ôn Bạch dỡ xuống mọi phòng bị, chìm vào hôn mê.
Đến khi cậu tỉnh lại, đã đang ngồi trong kiệu rồi.
Ôn Bạch còn chưa kịp triệt để tỉnh táo từ trong choáng váng do xóc nảy thì bên tai lại truyền đến những âm thanh quen thuộc.
Vẫn là đám người giấy kia.
Chúng nó nói rất to, cậu cũng chẳng cần cố gắng hao tâm tốn sức nghe mà lọt vào tai rất rõ ràng.
Chúng nó nói…
“Đại vương thật có phúc!”
“Phu nhân thật đẹp!”
“Tiểu đại vương được sinh ra nhất định cũng sẽ rất đẹp!”
Ôn Bạch: “…”[Hết chương 54]