“Ta, ta không viết.”
Gần như theo quán tính, Tiết Ngọc Chương trả lời.
Có lẽ Tề Dư đã đoán được rằng hắn sẽ đáp như vậy, bèn xoay người ngồi xuống, hai tròng mắt đen tuyền xinh đẹp lạnh lùng dõi theo hắn.
“Sao ngươi không chịu viết? Lúc trước ta mắng ngươi, ngươi nghe không hiểu à? Ngươi thấy ngươi như thế thì Tề Ninh sẽ nguyện ý trải qua cả một đời cùng ngươi sao? Lúc trước ta gả muội ấy cho ngươi, là vì muội ấy thích ngươi, nhưng ngươi lại nói cho muội ấy biết một sự thật đẫm máu, rằng thích ngươi là sai trái thế nào.”
“Ngươi để tay lên ngực tự hỏi mình xem, trong hai năm nay, muội ấy làm cho ngươi biết bao nhiêu việc, giúp ngươi gánh bao nhiêu lời mắng mỏ. Nhưng chỉ cần ngươi còn một chút tiếc thương đối với muội ấy thôi, muội ấy cũng sẽ không đến mức hết hy vọng với ngươi. Giờ thì tốt rồi, cảm tạ các người đã gõ một gậy thật mạnh cho Tề Ninh, để muội ấy tỉnh táo lại, ta cũng đỡ phải phí lời.”
Tiết Ngọc Chương nhớ tới những tổn thương mà người nhà mình gây ra cho Tề Ninh, chỉ biết xấu hổ cúi đầu.
“Nghe nói tối qua ngươi vừa nạp thiếp, ta còn chưa chúc mừng ngươi nữa. Ngươi viết bức thư hòa ly này rồi, ta cầm về để Tề Ninh ký tên đồng ý, từ nay về sau hai người các ngươi đường ai nấy đi, tự do vui vẻ. Bất luận ngươi muốn lấy vợ kế hay nạp thiếp, thì cứ phụ thuộc vào hứng thú của ngươi hoặc mẫu thân ngươi thôi, chứ như này mãi không tốt lắm đâu.” Tề Dư hết sức trào phúng, nói.
Tiết Ngọc Chương lắc lắc đầu: “Ta không có chạm vào nàng ta. Cũng sẽ tuyệt đối không nạp thiếp.”
Tề Dư hừ lạnh: “Quỷ mới tin, người đẹp ở ngay trước mắt, sao ngươi có thể nhịn không chạm vào nàng được? Còn sao lại không nạp thiếp nữa vậy? Là do lương tâm trỗi dậy, hay là do... lực bất đồng tâm?”
Mặt Tiết Ngọc Chương gượng gạo, có chút không tự nhiên: “Mấy chuyện phòng the như này Tề Ninh cũng nói hết với Vương phi sao?”
“Ngươi cảm thấy Tề Ninh là loại người sẽ đi nói chuyện phòng the với người khác à?” Tề Dư hỏi.
Tiết Ngọc Chương nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Không phải.”
Tề Dư cười tươi như hoa hỏi: “Tề Ninh không nói với ta, vậy ngươi đoán xem sao ta lại biết chuyện này?”
Tiết Ngọc Chương trông nụ cười tươi rói của Tề Dư mà sởn gai ốc, nhưng vẫn phối hợp lắc đầu: “Ta không biết.”
Tề Dư đi tới trước mặt Tiết Ngọc Chương, nói gằn từng tiếng: “Bởi vì việc ngươi không thể giao hợp, là do ta làm.”
“Cái gì?” Tiết Ngọc Chương nghĩ chắc mình nghe lầm rồi, nhưng Tề Dư lại không giống người thích mang những chuyện như vậy ra đùa, Tiết Ngọc Chương chỉ có thể rầu rĩ hỏi: “Vì sao?”
Tề Dư mỉm cười thưởng thức vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa đau khổ của Tiết Ngọc Chương: “Sau khi Tề Ninh sinh non, ngươi không hề ở nhà bầu bạn an ủi muội ấy, mà lại đi làm mấy trò mờ ám với cô hoa khôi nào đó ở bên ngoài, ngươi thấy ta vì sao phải làm thế?”
Tiết Ngọc Chương ngơ ngác nhìn Tề Dư, chẳng biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với nàng. Vì chuyện đó mà hắn đau khổ vô cùng, theo lẽ thường hắn nên hận Tề Dư mới đúng, nhưng vừa nghĩ tới nguyên nhân Tề Dư làm như vậy thì nỗi hận của hắn không dậy nổi nữa. Xét cho cùng, vẫn là do bản thân hắn vô liêm sỉ, sao có thể đổ lỗi cho người khác được cơ chứ.
Hắn không thể giao hợp đã hơn một năm nay rồi, vậy không phải Tề Ninh cũng đã thủ thân hơn một năm qua sao, hắn đâu thể chỉ vì nghĩ đến sự đau khổ của bản thân, mà cho phép mình tiếp tục xem nhẹ cảm xúc của Tề Ninh.
“Trưởng tỷ hạ độc ta sao? Độc này có thể giải không?” Tiết Ngọc Chương bình tĩnh hỏi.
Phản ứng của hắn hơi ngược lại với những gì Tề Dư dự đoán, Tiết Ngọc Chương nghe được việc như thế không phải là nên nổi một trận lôi đình sao? Chấp nhận nhanh đến vậy à?
“Là độc, có thể giải. Chỉ cần ngươi chịu viết thư hòa ly, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi. Tuyệt đối không gây trở ngại đến việc cưới vợ sinh con của ngươi sau này.” Tề Dư nói.
Tiết Ngọc Chương gật gật đầu, Tề Dư cho rằng hắn đã đồng ý, ai ngờ hắn lại nói:
“Đa tạ trưởng tỷ đã hạ thủ lưu tình. Nếu như độc này khó giải, hiển nhiên ta sẽ không để Tề Ninh phải chờ đợi nhưng độc này lại có thể giải, vậy bức thư hoà ly kia ta ngàn vạn lần không viết được. Ta biết trước đây là do ta có lỗi với Tề Ninh, luôn cảm thấy những điều nàng làm cho ta là đương nhiên, không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày nàng thật sự rời xa ta, cho đến khi nhìn nàng chuyển đồ cưới đi như lúc này... Nếu hôm nay trưởng tỷ không đến, ta nhất định vẫn sẽ tới Tề gia để chịu đòn nhận tội.”
Tề Dư cười lạnh: “Những lời đường hoàng này ai mà chẳng nói được, ta cũng đâu phải Tề Ninh, lời ngươi nói, ta không tin một chữ nào cả.”
“Ta biết bây giờ ta nói như vậy là rất khó để trưởng tỷ tin tưởng ta, nhưng chỉ mong trưởng tỷ có thể cho ta thêm một cơ hội nữa. Ta nhất định sẽ đối xử tốt với Tề Ninh, tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu thêm chút thiệt thòi nào.” Tiết Ngọc Chương khẩn thiết nói.
Ánh mắt Tề Dư lạnh lẽo, lia con ngươi đánh giá Tiết Ngọc Chương từ cao đến thấp:
“Ta nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi lại muốn dựa vào đó để đi xuống à. Viết xong thư hòa ly rồi, từ nay về sau ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, ngươi cũng có thể không viết, nhưng về sau đừng trách ta không khách khí với ngươi.“. Truyện Full
Tiết Ngọc Chương hơi hơi cúi đầu:
“Muốn đánh phải không, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Đôi mắt Tề Dư khẽ động đậy, lạnh nhạt nói một câu: “Một khi đã như thế, vậy... thiến đi.”
Sau khi nói xong, Tề Dư liền xoay người sang chỗ khác, Minh Châu ở bên cạnh lập tức gọi vài tên hộ vệ của Tề gia vào. Hai trong số những người đó kéo Tiết Ngọc Chương đang sợ ngây người ngồi xuống phía dưới cửa sổ, đồng thời đè hai chân hắn lại. Mặt khác, có tên hộ vệ nọ rút từ trong giày ra một thanh dao găm. Ánh sáng bạc của dao găm loé khắp bốn phía, làm Tiết Ngọc Chương sợ tới mức giãy dụa liên hồi:
“Trưởng tỷ, tỷ, tỷ... Muốn làm gì vậy. Ta, ta...”
Tiết Ngọc Chương nói năng lộn xộn hết cả lên, tuy trước đây Tề Dư từng hạ độc hắn, gián tiếp làm hắn không thể giao hợp, nhưng dù sao độc đó vẫn có thể giải, hơn nữa là ra tay khi hắn chưa biết chuyện, nên chẳng cảm nhận được bất cứ đau đớn gì. Nhưng tình huống hiện giờ hoàn toàn khác lúc ấy, trực tiếp bị người ta dùng dao khoa tay múa chân ở chỗ đó nhằm uy hiếp mình. Không chỉ tâm lý khó có thể chấp nhận nổi, mà ngay cả sinh lý cũng sợ đến run cả người.
“Rốt cuộc là viết hay không viết?” Giọng điệu Tề Dư hết sức ôn hòa, song vào tai Tiết Ngọc Chương lại tựa như một loại bùa đòi mạng đáng sợ nào đó vậy. Tề Dư càng như thế, Tiết Ngọc Chương lại càng thấy rõ rằng, nàng vô cùng nghiêm túc, chỉ cần hắn nói một tiếng không thôi, Tề Dư thật sự dám thiến hắn.
Tiết Ngọc Chương còn đang run rẩy, vì sợ. Tề Dư chỉ chờ hắn có sự do dự trong chốc lát là lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho tên hộ vệ đang cầm dao kia. Tên hộ vệ liền tì dao găm vào giữa hai chân của Tiết Ngọc Chương, hàm ý uy hiếp chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao.
Mồ hôi của Tiết Ngọc Chương rơi như mưa, mặt mày đỏ gay lên, sợ tới mức môi tím tái. Tề Dư thấy hắn như thế thì âm thầm cười lạnh, tự tin rằng thời gian chưa tới nửa nén hương là sẽ lấy được hưu thư do Tiết Ngọc Chương tự tay viết.
“Ta... không viết.” Tiết Ngọc Chương cắn răng nói. Trong nháy mắt ấy, dường như hắn đã dùng hết sức lực toàn thân chỉ để thốt ra hai chữ đó vậy.
Tề Dư ngoài ý muốn ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hoảng sợ tới mức như sắp phải chết tới nơi của Tiết Ngọc Chương, nhíu mày nói:
“Nếu như ngươi cho là ta không dám thiến ngươi, vậy thì ngươi sai rồi. Vì Tề Ninh, gì ta cũng dám làm, thậm chí chẳng quản hậu quả thế nào. Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, viết hay không viết? Chỉ cần ngươi nói thêm một chữ 'không' nữa, con dao bạc này sẽ dính đầy máu ngay đấy, vậy từ nay về sau ngươi cũng chỉ còn cách tiến cung hầu hạ người khác thôi.”
Hơi thở Tiết Ngọc Chương dồn dập tán loạn, bất chấp tất cả bỏ qua mọi lời lẽ uy hiếp của Tề Dư, nhắm mắt lại rít gào:
“Không viết, không viết! Ta không viết! Tỷ có bản lĩnh thì thiến ta đi! Nếu thật sự bị đoạn tử tuyệt tôn rồi, ta cũng không tin Tề Ninh sẽ không cần ta nữa! Đến đây đi, có bản lĩnh thì ra tay liền đi!”
Như thể được ăn cả ngã về không, phản ứng của Tiết Ngọc Chương quả thật đã nằm ngoài những gì Tề Dư dự kiến. Nhìn dáng vẻ Tiết Ngọc Chương nhắm chặt hai mắt khóc lóc om sòm mặc kệ mọi thứ, Tề Dư âm thầm cắn răng, không phải nàng không dám thiến Tiết Ngọc Chương, nhưng Tiết Ngọc Chương lại nói đúng, Tề Ninh tuyệt đối sẽ không vì khiếm khuyết của hắn mà vứt bỏ hắn.
Sở dĩ Tề Dư thay Tề Ninh đến đây kêu Tiết Ngọc Chương viết thư hòa ly, cũng bởi nàng biết rõ muội muội ngốc nhà mình vẫn còn chút lưu luyến với hắn, sợ muội ấy lại bị Tiết Ngọc Chương dụ dỗ, nên Tề Dư mới đại diện thân muội tới buộc hắn viết thư hoà ly. Song hiện giờ Tiết Ngọc Chương bị uy hiếp đến thế vẫn không chịu viết nửa chữ, dù Tề Dư có thiến hắn thật thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nói không chừng còn bị Tề Ninh oán trách là đằng khác.
Tiết Ngọc Chương bỗng cảm thấy sức mạnh đè trên người mình được nới lỏng, đau đớn trong suy nghĩ cũng không xảy ra. Sau khi hổn hển thở ra, hắn nuốt nước miếng để ổn định cảm xúc, đôi mắt lén lút mở hé một khe nhỏ, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Tề Dư dẫn người của Tề gia ra ngoài.
Cả người Tiết Ngọc Chương tuột từ trên ghế ngồi bệt xuống đất, trên đầu trên mặt trên người chỗ nào cũng ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh. Hắn nâng tay lau mặt, rồi xoa xoa cái mũi, cảm giác cứ như vừa trở về sau khi dạo một vòng cửa cung vậy.
Cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, Tiết Ngọc Chương vừa đi vừa đỡ để ra ngoài. Lúc hắn đến nơi, Tề Dư và bọn hộ vệ của Tề gia cũng mới đi khỏi đó, Tiết Ngọc Thanh bị đánh mặt mũi bầm dập, đã được nâng lên cán đưa xuống chữa trị. Đoàn thị trông thấy Tiết Ngọc Chương đi ra, liều lĩnh nhào tới ôm hắn khóc thét:
“Tiết gia chúng ta đã tạo cái nghiệp gì vậy chứ. Chọc phải đám Diêm Vương Tề gia đó, bọn họ đúng là khinh người quá đáng mà, răng của Ngọc Thanh bị đánh gãy hết rồi, còn chảy rất nhiều máu nữa. Con phải trả thù cho nó, con nhất định phải trả thù cho nó! Bây giờ con viết hưu thư ngay đi, hưu Tề Ninh ngay cho nương! Viết rằng ả ta phạm phải thất xuất(*), nói ả ta bắt cóc. Tóm lại phải khiến ả rơi vào tình huống xấu nhất, ta muốn đời này ả đừng mong tìm được người! Ai ui, đúng nghiệp chướng mà!”
(*) Thất xuất: hay còn gọi là 'thất khứ' - bảy điều mà đàn ông thời cổ đại dựa vào để bỏ vợ - bao gồm: không con, dâm dục, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.
Tiết Ngọc Chương đẩy vị mẫu thân đang khóc lóc gào thét kia ra. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy người mẫu thân này của mình đúng là ích kỷ vô lại tiểu nhân đến vậy. Lời Tề Dư nói không hề sai chút nào, chỉ là nàng dùng những lý lẽ của riêng nàng để lý luận mà thôi, để mọi thứ đều nằm trong tầm khống chế của bản thân.
Lúc nhỏ hắn nói mình muốn tập võ, mẫu thân lại nói không được, sợ hắn bị thương; lớn hơn một chút, hắn muốn đầu quân, mẫu thân cũng không cho, nói Tiết gia chỉ có mình hắn là độc đinh; rồi mẫu thân muốn hắn học cách nịnh nọt người khác, cảm thấy người như thế mới có ích, những thứ khác đến tay cũng dễ dàng hơn, hoàn toàn chẳng để ý đến y viện và lòng tự tôn của hắn...
Sau khi thành hôn Tề Ninh đối xử tốt với hắn lắm, vì hắn bôn ba, vì hắn bình ổn mọi sự, vất vả lắm mới nhờ được cữu cữu của nàng ở Binh bộ xin giúp hắn. Nhưng mẫu thân lại nói nếu hắn đã nhận ân của Tề gia, vậy sau này cái nhà này để Tề gia quản luôn đi, phụ vương lại không ở nhà, thậm chí còn lấy cái chết ra uy hiếp, nói sao cũng không muốn hắn nhận ý tốt của Tề Ninh, thế là hắn chỉ đành trơ mắt đứng nhìn cơ hội vụt mất...
Từ nhỏ đến lớn Tiết Ngọc Chương đều rất nghe lời, vì đau lòng cho mẫu thân đã không dễ gì mà một mình chống đỡ cả gia môn, cho nên hắn chưa từng ngỗ nghịch hay làm trái lời bà.
“Mẫu thân, con sẽ không hưu Tề Ninh. Từ hôm nay trở đi, con đến ở phủ Quốc công, để đến khi nàng chịu theo con trở về con lập tức đưa nàng về. Nếu Tề Ninh tình nguyện hồi phủ với con, con hi vọng từ nay về sau người và nàng có thể ở chung một cách hoà thuận. Những sự vụ trong nhà, người cũng đừng gánh vác một mình nữa, cứ giao hết cho Tề Ninh quản đi. Nhưng nếu như người thật sự không muốn nhìn thấy bọn con, thì bên phía tây vẫn còn một biệt uyển, người muốn chuyển qua đó cũng được.”
Tiết Ngọc Chương nói rất bình tĩnh rất lãnh đạm, làm cho Đoàn thị nghe mà ngẩn người. Bà nghĩ mình nghe lầm rồi, đứa con trai luôn nghe lời bà từ trước đến nay này, thế mà lại muốn bà giao quyền quyết định trong phủ cho người khác, còn kêu bà dọn ra biệt uyển ở nữa.
Đoàn thị đang sững sờ chẳng nói nên lời thì Tiết Ngọc Chương lại nói tiếp:
“Bây giờ muội muội cũng lớn rồi, đừng cứ ở nhà mãi thế, sắp tới để muội ấy đến thôn trang tĩnh dưỡng một thời gian ngắn đi, huynh sẽ nhờ người ta nhanh chóng tìm cho muội ấy một gia đình phổ thông ở tỉnh ngoài để gả vào, đồ cưới nhiều một chút, ai cũng muốn như vậy mà nhỉ. Và từ nay về sau, ngoại trừ lúc người mất ra, Tiết gia không hoan nghênh muội ấy về đây lần nào nữa.”