Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 50: Chương 50: Cay




Edit Trúc Dạ Ngọc

00:29 11/7/21

==================

Đường Lê quay đầu nhìn Tề Diệp, ánh nhìn không ôn hòa cũng không lạnh lẽo.

Thiếu niên cũng không nhìn ra được cảm xúc của cô, là muốn cậu đi theo hay muốn cậy rời đi?

Cậu không bước lên phía trước 1 bước nào nữa, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô. Nếu đối phương tỏ thái độ bài xích hoặc phiền chán, không cần cô nói nửa lời cậu cũng tự giác rời đi.

Nhưng Đường Lê dù có tức giận đến mức nào cũng không thể bỏ mặc cậu tại đây, chưa nói đến cậu không quen ai ở đây, huống chi hôm nay là cô mang cậu đến.

Không thể nào đi trước mà không đợi cậu? Như này không phải có ý đuổi người sao?

Nghĩ đến đây Đường Lê thở dài, trên mặt không có chút cảm xúc nào cả, nhìn qua khá lãnh đạm.

“Được rồi, mọi người sắp rời khỏi đây nên chờ cậu 1 lúc. Đừng đứng đực người ra đó nữa, chạy nhanh lại đây mau lên.”

Chỉ tính đến việc ngữ điệu của cô không có nhiều sự ôn hòa, chứng tỏ cô không phản ứng tốt với cậu.

Đôi mắt Tề Diệp lóe lóe, chỉ thấy chua xót trước hành động chủ động mở miệng trong nháy mắt kia.

Không nói lời nào, cậu rũ mặt mà yên lặng đi lên phía trước.

Cái gì cũng ổn.

Cô không cần cậu thì cậu vẫn cảm thấy ổn.

Cậu cứ trầm mặc mà đi đến đứng ở thiếu niên bên cạnh, không có quá mức thân cận sẽ khiến cô thấy phản cảm. Nhưng cậu cũng không cam lòng mà đứng quá xa nên vẫn duy trì cách cô 2 bước chân, ở vị trí có thể hơi liếc mắt có thể thấy rõ thái độ của cô.

Sở Bắc Thần bên này cũng không rõ giữa 2 người họ vừa xảy ra cái gì, lại càng không biết bọn họ vì cậu mà xảy ra mâu thuẫn náo loạn.

Cậu ta nhìn thoáng qua mặt mày uể oải của Tề Diệp, lại đem tầm mắt dừng ở sắc mặt đồng dạng mà không thể nào đẹp hơn của Đường Lê.

“Hai người đã cãi nhau?”

Sở Bắc Thần đã cố hạ thấp âm lượng ghé sát để hỏi, nhưng khoảng cách này không chỉ có Đường Lê mà Tề Diệp cũng có thể nghe rõ mồn một.

Thiếu niên không dấu vết mà hướng nhìn về phía Đường Lê.

Cô không dường như cảm thấy được tầm mắt của cậu, nghe xong câu hỏi của Sở Bắc Thần nhưng không có phủ nhận, chỉ là cho đối phương 1 khuỷu tay.

“Cmn, bớt xen vào việc của người khác dùm cái.”

Tuy nhiên động tác bạo lực này rơi vào tầm mắt của Tề Diệp lại trở nên thân mật. Cậu không muốn nghe 2 người họ nói chuyện nữa, lặng lẽ đem bước chân cách xa 2 người họ xa chút.

Động tác này đã bị Cẩu Tầm nhìn thấy.

Cậu ta chỉ mới đi thu dọn đồ đạc, vừa đi đến đây thì thấy được màn này.

Cẩu Tầm là nhân tinh, chưa cần hỏi mà mới nhìn 1 cái đã biết giữa Tề diệp và Đường Lê có vấn đề với nhau.

Hơn nữa Sơt Bắc Thần cũng ở đây, người ta tự nhiên trở thành bình dấm chua lúc nào không biết ấy.

“Sao vậy, nói với tôi có phải hay không vì vụ mâu thuẫn ầm ĩ của Sở Bắc thần cùng với Lê ca?”

Mấy ngày trước, Cẩu Tầm với Trương Tiểu Hổ giống nhau không thích Tề Diệp cho lắm, cảm thấy cậu ấy thanh cao lại lạnh nhạt, giống y bệnh chung của bọn học sinh giỏi, đều khinh thường những người như bọn họ.

Nhưng sau 1 khoảng thời gian ở chung với nhau, cậu phát hiện Tề Diệp không phải người như vậy.

Cậu ấy không thanh cao, mà không thích tiếp xúc với người lạ, tính cách tương đối quái gở.

Nhưng đến như vậy ở chung một đoạn thời gian sau hắn phát hiện cũng không phải như vậy hồi sự. Nếu họ nói chuyện tử tế với cậu, ngữ khí tốt 1 chút, cậu ấy cũng sẽ tận tâm hỗ trợ.

Lạnh nhạt thì càng không.

Thay vì nói lạnh nhạt, cậu ấy như cố ý đem cảm xúc của mình giấu đi, không mảy may muốn biểu lộ.

Cẩu Tầm thấy khi Tề Diệp nhìn quá chăm chú vào Đường Lê, mặt mày trở nên nhu hòa, khi cười rộ lên rất thu hút

Cẩu Tầm đã mơ hồ đoán ra được chút nguyên nhân.

Rốt cuộc với ngoại hình như Tề Diệp, có thể lạnh nhạt chút thì nên lạnh nhạt cho thỏa đáng bởi vì khi cậu cười lên như muốn câu lấy mạng, dẫn người mơ màng.

Nói tóm lại, Cẩu Tầm cũng không chán ghét Tề Diệp.

Nguyên nhân là như thế, cậu chỉ lắm miệng hỏi như vậy thôi.

Tề Diệp nhấp môi mỏng, lúc này cậu cố tình duy trì khoảng cách với bọn Đường Lê, có nói gì hẳn là đối phương cũng không nghe thấy.

Nếu là người khác hỏi tới thì cậu sẽ không nhiều lời một chữ, rốt cuộc cũng không liên quan.

Nhưng người đó lại là bạn của Đường Lê, lời cậu nói khả năng Đường Lê không có tin tưởng, Nhưng Cẩu Tầm thì khác.

Cậu ấy và Đường Lê đã quen biết nhau nhiều năm, độ tín nhiệm so với người ngoài như cậu đương nhiên người này lớn hơn rất nhiều.

Tề Diệp đè nỗi lòng mình xuống.

Cậu lúc này mới nhỏ giọng mở miệng nói.

“...Tôi nói làm cậu ấy không cao hứng. Tôi nói hy vọng cậu ấy không quá thân cận với Sở Bắc Thần.”

“Cậu ấy liền không vui.”

Thiếu niên nghe xong lời này liền sửng sốt, vừa rồi khi xem thi đấu cậu ấy cũng nhìn ra đối phương có tính chiếm hữu rất mạnh.

Nhưng muốn là 1 chuyện, hành động được là 1 chuyện khác. Lúc này cách trước không bao lâu, đối phương như thế xông thẳng lên đặt đứt Đường Lê với Sở Bắc Thần.

Chưa suy nghĩ kỹ đã hành động lỗ mãng rồi.

Chắc là Cầu Tầm quá mức kinh ngạc, Tề Diệp liền cho rằng đối phương nghĩ mình vô cớ đi gây rối, không thể hiểu được

Cậu hơi nhíu nhíu mày, đem sự tình vừa rồi của mình nới qua đại khái 1 chút.

“Tôi không phải chỉ vì không thích Sở Bắc Thần mà nói ra những lời như vậy, nhưng cậu ta...Cậu ta có ý với Đường Lê. Còn có, cậu ta, cậu ta còn có bạn gái, như thế này không phải bắt cá 2 tay sao?”

“Cậu nói xem tôi đem Đường Lê cách xa cậu ta 1 chút cũng coi như hợp tình hợp lí đi?”

“???Chờ 1 chút, cậu vừa nói ai với ai có ý tứ? Ai có bạn gái?”

Cả người Cẩu Tầm đều quá mức kinh hãi rồi, nhưng thấy biểu tình của Tề Diệp rất nghiêm túc, không giống như bộ dáng nói đùa, cậu liền nhìn thẳng về phía trước.

Không xem không biết, nhưng vừa thấy lại hoảng sợ.

Hôm nay Sở Bắc Thần trông giống như phải chuẩn bị thật kỹ 1 phen, chưa tính đến phong cách ăn mặc giống như cái bình khổng tước. Mấu chốt là ánh mắt nhìn Đường Lê kia, ôn hòa làm người khác sởn tóc gáy.

Cmn thiết hán nhu tình cái khỉ gì chứ, toàn thân cậu đều không dễ chịu

Lúc trước bọn họ chỉ đơn thuần chơi bóng với nhau. cho nên Cẩu Tầm cũng không chú ý cái gì.

Nhưng lúc này nghe được Tề Diệp nói như vậy, cậu cảm thấy bọn họ cái cái gì đó.

“Việc này cậu làm sao mà biết được? Ngươi đừng nói bậy đi. nếu là Sở Bắc Thần có ý với Lê ca thật, sao có thể sẽ cùng cậu ta đánh lộn tận hai năm. Này không phải run m thì là cái gì?”

“...... Chính cậu ấy thừa nhận.”

Tề Diệp nhỏ giọng kể lại sự việc của Sở Bắc Thần, vì sợ Cẩu Tầm cảm thấy mình nói vô căn cứ, nên cậu trầm mặt kể lại cả vụ sang trường thể thao mua kẹo hôm nọ luôn.

“Lúc ấy cậu ta cho rằng, cho rằng tôi và Đường Lê có loại quan hệ như vậy, thẹn quá hóa giận đi lên động thủ trước.”

Nói đến đây, bên tai thiếu niên có chút hồng, nhưng nghĩ đến đối phương đã có bạn gái nên biểu tình lại lạnh xuống.

“Cậu ta có đối tượng rồi còn muốn trêu chọc Đường Lê, như vậy không phải hỗn trướng thì là gì?”

Lượng tin tức trong những lời này thật quá lớn, Cẩu Tầm một chốc cũng không dám kết luận

Cậu nhìn Đường Lê cùng Sở Bắc Thần trò chuyện vui vẻ phía trước, thấy cô cũng không chú ý đến bọn họ, lúc này mới gãi gãi tóc nói.

“Như vậy đi, trước khi sự việc được làm rõ chúng ta không nên nóng nảy, tôi sẽ tìm người dò la về bạn gái của Sở Bắc Thần trước, nhưng việc cậu ta thích hay không thích Lê ca tôi cũng không tiện can thiệp.''

“Tề Diệp, tôi biết cậu để ý Lê ca, đây là việc riêng của 2 người. Nhưng nếu Sở Bắc Thần cũng thích Lê ca thì có gì cũng là Lê ca quyết định.”

Cẩu Tầm không muốn nói quá nặng, nhưng nếu để công bằng, cậu nghĩ vẫn nên nói cho thỏa đáng.

“Cậu là bạn của Lê ca, lại không phải người ngoài. Đừng có lấy suy nghĩ của cậu nhét vào đầu người khác. Đương nhiên tôi cũng không nói cậu không đúng, cậu cũng là vì Lê ca mà suy nghĩ. Nếu nói không mà nên chuyện thì không thành vấn đề, nhưng đây là yêu cầu như thế nào làm lại là một chuyện khác.”

“Lê ca ăn mềm không ăn cứng, tính tình thì phản nghịch. Tôi biết cậu không có ác ý, nhưng nếu làm không đúng sẽ càng đẩy ca ấy xa hơn.”

Tề Diệp đôi mắt lóe lóe, trong khoảng thời gian ngắn không mở miệng nói cái gì.

Cậu đem những lời nói của Cẩu Tầm lọt vào tai, cậu cũng cảm thấy chính mình thực không thể hiểu được. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cậu để bụng, tính chiếm hữu sẽ đặc biệt mạnh,

Cậu cùng với những đứa nhỏ khác không giống nhau, bọn họ muốn cái gì đều có được cái đó. Cậu thì không được như vậy, những thứ cậu có thể có, có thể coi trọng thực sự rất ít

Nguyên nhân chính là vì thiếu, nên cậu mới có tính chiếm hữu cho riêng mình, không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai khác.

Kể cả người thân cận nhất

Những lời nói đạo lý của Cẩu Tầm cậu đều hiểu, nhưng để chân chính thực hiện thật sự quá khó khăn. Đặc biệt là ở Đường

Lê, cô vì người khác mà tỏ thái độ lãnh đạm xa cách với cậu.

Cậu càng khó có thể tiếp thu.

Nhưng Đường Lê không phải đồ vật, cậu không thể cưỡng ép cô quá mức.

Cậu không thể cố chấp buông tha chính mình.

“...... Cẩu Tầm, cảm ơn cậu.”

Trong cặp mắt cậu có muôn vàn cảm xúc lập lòe. Ảm đạm có, nhưng phần nhiều là thanh minh.

“Là tôi sai rồi, lát nữa tôi sẽ xin lỗi cậu ấy.”

Nghe được lời này, trong lòng Cẩu Tầm nhẹ nhàng thở ra.

“Cậu suy nghĩ thật kỹ. Lê ca thực sự thích cậu, nhiệt tình coi cậu là bạn. Cậu là bạn cậu ấy cũng như bạn tôi, tôi cũng hy vọng các cậu đều tốt với nhau.”

“Lát nữa khi ăn cơm cậu liền ngồi trực tiếp bên cạnh Lê ca, cố gợi chuyện để cậu ấy nói nói, thái độ tốt là được, không phải vấn đề lớn.”

Ngày hôm qua nghe nói Tề Diệp muốn tới, Cẩu Tầm sắp xếp chính là muốn đem Tề Diệp an bài cạnh Đường Lê. Ngày thường đều là cậu cùng Trương Tiểu Hổ bồi bên cạnh.

Lúc ấy cũng không rõ Đường Lê có ý tứ gì, chỉ đoán cô ấy thật sự theo đuổi được người ta, lúc này mới mang lại đây giới thiệu cho huynh đệ một lúc.

Hiện tại cũng không sai lệch, coi như giới thiệu tân bằng hữu.

Nhưng mà bữa cơm trưa này tiến hành cũng không thuận lợi, ngàn tính vạn tính, lại tính lậu Sở Bắc Thần. Bởi vì Cẩu Tầm nghĩ sẽ nhường chỗ cho Tề Diệp cũng không thông báo gì cho Trương Hiểu Hổ.

Không nghĩ cậu mới vừa đứng dậy, Tề Diệp còn chưa qua kịp, Sở Bắc Thần đã lại đây trước 1 bước.

“Cảm tạ lão Cẩu, cậu đi tôi ngồi đây nhé.”

“Ai không phải, chỗ này không phải nhường cho......”

Sở Bắc Thần đã ngồi xuống, nghe được lời này của Cẩu Tầm liền hạ mí mắt nhìn lại đây.

Cậu lớn lên tính tình có chút dữ dằn, nhíu mày nhìn người khác như vậy càng dễ có cảm giác không dễ đụng vào.

Cẩu Tầm há miệng thở dốc, theo bản năng nhìn Đường Lê đang ngồi đây, lại phát hiện Đường Lê không chút phản ứng, thậm chí còn dùng mắt ra hiệu cậu nhanh chóng ngồi xuống.

Trong mắt liền biết cơm khô, căn bản không chú ý cảm xúc Tề Diệp bên này.

Thiếu niên dừng 1 chút, định muốn nói gì nhưng lại thôi, cậu liền đến bên 1 chỗ trống mà ngồi xuống.

Cậu không có yêu cầu gì, thấy Sở Bắc Thần chiếm chỗ của mình cũng không hề hé răng.

Cậu vốn không sợ Sở Bắc Thần, mà là vì Đường Lê không có phản ứng gì.

Cô chính là không thèm để ý, không ngại Sở Bắc Thần ngồi cạnh cô, càng không thèm để ý cậu ngồi chỗ nào.

Tề Diệp đã làm cô tức giận, cậu không muốn làm cô thêm không vui.

Trên bàn cơm đều là người của 2 đội bóng rổ, mọi người đều rất quen thuộc, trên bàn cơm vừa nói vừa cười.

Chỉ có mình thiếu niên nọ yên lặng với 1 mâm rau xanh trước mặt, nhai kỹ nuốt chậm, dường như cùng mọi người xung quanh không liên quan đến nhau.

Đường Lê trong lòng vẫn còn giận, nhưng cũng phải nể mặt đối phương một phần.

Cả 2 người vẫn tìm cơ hội để xin lỗi nhau, cô vẫn luôn đợi đối phương chủ động.

Đường Lê liền nghĩ chỉ cần cậu ta thể hiện thái độ ăn năn của mình, cô có thể cho đối phương 1 bậc thang để leo xuống.

Nhưng Đường Lê không biết vì Sở Bắc Thần chiếm chỗ nên cậu lúc này tạm thời mới không có cơ hội. Cô còn cho rằng cậu ta còn ngang ngạnh không chịu cúi đầu, tình nguyện ở bên kia mà không muốn lại đây nói chuyện tử tế với mình.

Đường Lê nghiến răng, nhìn chằm chằm cái người luôn cúi đầu ăn 1 bàn rau xanh kia 1 lúc lâu.

Lúc Sở Bắc Thần nhặt xương cá xong, chuẩn bị gắp thịt đến bát của Đường Lê thì.

“Cmn”

Cô đột nhiên như vậy mà mắng 1 tiếng.

Không chỉ có Sở Bắc Thần sợ tới mức thịt cá rớt ở trên bàn, Trương Tiểu Hổ bên này cũng giật hết cả mình, suýt nữa bị nghẹn.

“Sao, sao ca?”

Động tĩnh bên này rất lớn, lông mi Tề Diệp vừa động, chần chờ 1 cái rồi ngước mắt nhìn sang đây.

Vừa vặn nhìn vào tầm mắt đối phương.

Khi cậu cuống quýt mà tránh ánh mắt đi, Đường Lê bực bội mà chửi “Dm” 1 tiếng, đá Trương Tiểu Hổ bên cạnh 1 phát.

“Cậu qua bên kia đổi chỗ với cậu ta đi.”

“Cùng ai nha?”

Đường Lê sắc mặt không được tốt nhìn lại đây,cô đã chủ động mở miệng đến như vậy rồi nên cô không muốn phải huỵch toẹt cái tên kia ra nữa.

Cũng may còn có Cẩu Tầm hiểu chuyện, chạy nhanh qua đây đem Trương Hiểu Hổ túm lấy ném về hướng Tề Diệp bên kia.

Thiếu niên cảm thấy 1 bóng người ở đỉnh đầu mình, quay lại liền thấy Cẩu Tầm túm Trương Hiểu Hổ đứng ở sau cậu.

Tề Diệp dừng động tác trên tay lại, thấy miệng Cẩu Tầm cười cười vỗ vỗ vai mình.

“Kìa, Lê ca kêu cậu qua đó.”

Cậu ngẩn ngơ mà nhìn về phía Đường Lê bên kia.

Cô không nói chuyện, chỉ là nghiêng mặt bất hòa với cậu. Nhưng thái độ này rõ ràng có ý cho một cơ hội.

Nhận ra được điều này, Tề Diệp không tự giác cong cong khóe môi.

Cậu không đợi người khác có phản ứng gì, lập tức đứng dậy đi qua phía Đường Lê.

Ánh mắt thoáng nhìn thấy Tề Diệp tiến về đây, Đường Lê gọi phục vụ đổi 1 bộ đồ ăn mới, lúc này mới cầm đũa tiếp tục lay trong chén đồ ăn.

Nhưng mà mới vừa ăn một lát, một bàn tay thon dài trắng nõn đập vào tầm nhìn.

Đường Lê nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn qua bên đây thì thấy Tề Diệp đem khối gà xào sả ớt nhẹ nhàng đặt trong đĩa chén của cô.

Cô cũng chưa nói cái gì, chỉ nhìn bộ dáng khẩn trương của cậu, trầm mặc 1 lúc lâu cũng đem khối gà kia vào miệng.

Đối phương thấy vậy sáng cả 2 mắt lên, tiếp tục gắp đồ ăn ngon cho cô. Tất cả đều là đồ cô thích ăn.

Đường Lê thấy thái độ của cậu không tồi, liền nguôi giận đi 1 chút. Nghĩ lại vừa rồi trước mặt đối phương là 1 bàn rau xanh trông đáng thương vô cùng

Nếu Tề Diệp cho mình cái bậc thang như vậy, cô cũng không thể cứ mãi 1 biểu cảm lạnh nhạt, không tỏ rõ thái độ gì như vậy.

Nghĩ như vậy, cô ngước mắt quét 1 lượt bàn đồ ăn, cuối cùng lấy đũa gắp 1 khối sườn heo chua ngọt phóng tới trong chén của cậu.

Tề Diệp đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, biểu tình trở nên nhu hòa.

Cậu đang áp chế khóe môi mình, nhưng vẫn không tránh khỏi hơi nhếch lên. Không nghĩ nhiều, cậu kẹp khối sườn heo chua ngọt kia đưa vào miệng.

Nhưng mới vừa ăn một ngụm, Tề Diệp cứng đờ người, như là cố gắng che dấu cái gì, sau đó nhấp môi nhẹ nhàng thả lại trong bát.

Đường Lê còn cho rằng cậu còn giận, cau mày định nói 1 câu. Nhưng tiếp theo cô liền thấy cặp mắt phiếm hồng của đối phương. Môi thiếu niên cũng hồng.

Vừa rồi còn có thể chịu đựng, nhưng nhìn biểu tình không vui của Đường Lê, cậu cúi đầu, tay bất giác nắm chặt góc áo, ông mi run lẩy bẩy

“Cay.”

“......”

Suýt nữa thì quên.

Người này miêu lưỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.