Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 68: Chương 68: Chỉ có nó






Editor: Trúc Dạ Ngọc

============17/8/21=============

Đường Lê nói chuyện với Trầm Lộc một lát rồi vào phòng, cũng không đi ra ngoài nữa.

Tằng Quế Lan vốn ra ngoài mua đồ ăn, lúc trở về theo thói quen ngó vào phòng nhìn một lát, phát hiện không thấy bóng dáng Tề Diệp đâu.

"Tề Diệp đâu? Thằng bé về rồi à? "

"Vâng, vừa mới đi không bao lâu."

"Ôi, người ta giúp ngươi học thêm cả buổi sáng, còn không thu tiền. Nhóc con nhà ngươi còn không biết giữ người ta lại ăn cơm trưa nữa. "

Tằng Quế Lan đem nguyên liệu vừa mua bỏ xuống.

Bà vốn tưởng rằng hôm nay Tề Diệp sẽ ở lại, không chỉ đồ ăn trưa, bà còn mua thêm cho buổi tối.

Kết quả là cậu ấy lại rời đi vào buổi trưa.

"Thật là, lỡ mua nhiều đồ, lại còn là mùa hè không thể để được bao lâu thì làm sao bây giờ?"

Nhắc tới chuyện này Đường Lê cũng có chút chột dạ, may mà lúc ấy Tằng Quế Lan đi ra ngoài mua đồ ăn.

Bằng không động tĩnh kia cho dù bà cô ở phòng phía xa không nghe được thấy, cô khẳng định bà có thể cảm giác được mà chạy tới trước tiên.



Nếu là lúc trước khi xảy ra sự việc, Đường Lê nhất định ăn cơm không nói hai lời liền mang qua.

Nhưng cô vừa bắt nạt người ta khóc xong, người ta còn không thèm nhìn mình lấy một cái mà quay đầu bỏ đi.

Lúc này đây Đường Lê một là không biết nhân khí đã tiêu rồi, hai là cô cũng là người coi trọng mặt mũi, cô cũng không thể cứ thế mà vuốt mặt xuống được

Tằng Quế Lan vừa rửa tay chuẩn bị đi nấu cơm, liếc mắt qua nhìn thấy Đường Lê đứng tại chỗ vẻ mặt khó xử.

"Thế nào? Lại ngại trời quá nóng lười nhúc nhích? "

"Người ta đã dạy thêm cho ngươi lâu như vậy không phải cũng nóng sao? Làm người cũng không thể như vậy, cháu ngoan. "

"...... Không, con không có ý đó. "

Cô giơ tay lên gãi gãi hai gò má, chuyện vừa rồi cũng không tiện nói cho Tằng Quế Lan.

Vì thế trầm mặc một lúc lâu, Đường Lê vẫn gật đầu đồng ý.

Cmn, chỉ là đưa chút nguyên liệu nấu ăn mà thôi.

Đến lúc đó đi qua gõ cửa, nhét đồ đạc xong quay đầu là được, cũng không phải muốn hàn huyên tám chuyện.

Đường Lê trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, trấn an chính mình, nhưng trong lúc ăn cơm trưa, cô vẫn rất không yên lòng.

Trong lúc thu dọn bát đũa cũng vậy, suýt nữa tay trượt tay làm rơi chén xuống đất.

Làm xong việc thật chậm chạp, Đường Lê lúc này mới xách đồ đi thẳng đến nhà Tề Diệp.

Lúc đứng ở cửa, cô cũng không hiểu sao có chút khẩn trương, đi tới đi lui một hồi lâu.

Lúc này mới hít sâu một hơi mà mở cửa.



Tề Diệp nói mọi chuyện trước kia đều là hiểu lầm, con người Đường Lê rất tốt, lần sau nếu cô lại cho kẹo nhớ nói cảm ơn.

Đây là lần đầu tiên Tề Minh nghe tề Diệp khen ngợi một người như vậy.

Bé con cũng không rõ vì sao? Người nói Đường Lê ca ca không tốt, nói Đường Lê ca ca tốt đều là Tề Diệp.

Cậu chỉ cảm thấy anh trai mình sẽ không gạt mình, bởi vì anh ấy nói Đường Lê ca ca là người rất tốt, không bị dài mũi.

(theo truyện Pinocchio thì cứ nói dối thì bị dài mũi)

Đôi mắt long lanh như thể nó đang tỏa sáng.

Người cho mình kẹo chưa hẳn đã là người tốt.

Nhưng nếu anh trai thích người này thì khẳng định đó không phải người xấu.

Tề Minh nghĩ như vậy, nên lúc nhìn thấy Đường Lê rất tự giác cong mặt mày cười càng sáng lạn.

"Đường Lê ca ca, anh tới tìm anh trai em sao? Anh ấy ngủ rồi, nếu anh không vội thì vào nhà ngồi chơi một lát, em sẽ rót trà cho anh. "

"A không cần không cần, anh mang cho nhà em một chút đồ rồi đi ngay bây giờ đây, không làm phiền mọi người đâu."

Nói thật, khi nghe Tề Diệp ở trong phòng nghỉ ngơi, trong lòng Đường Lê thở phào nhẹ nhõm.

Cô mang theo túi đồ rón rén đi vào, thấy Tần Uyển đang ở phòng bếp rửa chén, hướng bên đó chào một câu.

Tần Uyển nghe được tiếng của Đường Lê thì vội vàng buông chuyện đang làm trên tay xuống, vội vàng lấy tạp dề lau tay rồi đi ra.

"Thật ngại quá, vừa rồi dì đang rửa chén không nghe thấy tiếng gọi, Đường Lê cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn cơm, dì sẽ lấy cho cậu cái bánh nướng thịt, vừa nướng xong, vẫn còn nóng hổi. "

Gia đình này thực sự quá nhiệt tình.

Đường Lê biết đây là bởi vì Tề Diệp đối với cô có bao nhiêu thay đổi cho nên họ mới theo đó thay đổi, nhưng trong thời gian ngắn như vậy nên cô còn chưa thích ứng kịp.

"A dì đừng để ý tới tôi, tôi đã ăn rồi."

"Dì Tần Uyển, đây là bà ngoại bảo tôi mang chút đồ cho các dì. Khoảng thời gian này Tề Diệp giúp tôi học thêm, tôi trả tiền cậu ấy lại ngại, nên có mua con gà với chút đồ, mong dì đừng chê."

Cô vừa nói vừa đặt đồ lên bàn bên cạnh, cũng mặc kệ Tần Uyển có phản ứng gì không, sau khi buông xuống liền vội vàng đi về phía cửa.

"Dì à, nếu không có chuyện gì khác tôi đi về trước, dì cứ chậm rãi rửa."

Giống như phía sau có con mãnh thú hồng hoang nào đó, cô vội vàng đẩy cửa mà bỏ chạy ra ngoài.



Ánh mắt tiểu thiếu niên sáng ngời, vui vẻ cười khanh khách.

"Con hiểu rồi! Nhất định là lúc trước Đường Lê ca ca không cẩn thận làm con khóc nên trong lòng băn khoăn, lại ngại xin lỗi con, nên mới đem kẹo trộn ở bên trong những thứ này. "

"Làm cho con khóc?" Có chuyện gì xảy ra mà mẹ không biết không? "

Lúc trước Đường Lê lấy rượu thuốc tới đây bôi cho Tề Diệp, Tần Uyển còn đang đi làm không về nhà.

Tề Minh nhìn ca ca mình khóc, cũng khóc lên theo.

Đường Lê lúc ấy ôm cậu dỗ dành một hồi lâu mới rời đi.

"Trước đây thôi, mẹ vẫn còn đi làm chưa về nhà đâu! Hơn nữa Đường Lê ca ca mấy ngày trước còn cho con kẹo, con không có lấy. Có thể anh ấy sợ con lúc này cũng không cần nên vụng trộm để trong túi đồ rồi bỏ chạy."

Tề Minh cong mắt cười cười trông rất vui vẻ, kiễng chân chuẩn bị lấy túi kẹo ra.

Nhưng mà cậu còn chưa kịp chạm vào, một tay khác nhanh hơn một bước lấy túi kẹo kia qua.

Tề Diệp không phải là người điếc, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy không có khả năng cậu không nghe thấy.

Chỉ là cậu đợi đến khi Đường Lê rời đi lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.

Bé con sửng sốt, nhìn bàn tay thất bại của mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tề Diệp đối diện không biết lúc nào đi ra.

"Ca ca?"

Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, bàn tay vô thức nắm chặt túi kẹo trong tay.

"Không phải cho em."

Tề Minh hoảng hốt một lúc lâu, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.

Có thể do nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt em trai mình, Tề Diệp mím môi, hơi khom lưng đem bao bì kẹo kia đặt thẳng trước mặt bé con.

"Vị sữa dâu là của anh"

"Là cậu ấy đưa cho anh."

"Nhưng, nhưng lúc trước Đường Lê ca ca dọa em khóc liền cho em kẹo nhưng em không nhận, lúc này anh ấy chắc là cho em đấy..."

Đầu của bé con chưa kịp load, cậu chỉ cảm thấy không đúng, không phải như lời Tề Diệp nói.

"Hơn nữa nếu thật sự là cho anh, vì sao vừa rồi Đường Lê ca ca không nói chúng ta?"

Càng nghĩ càng cảm thấy Tề Minh của mình chiếm lý bĩu môi, cảm thấy rất là ủy khuất.

" Ca ca xấu xa!"

"Lúc trước không cho em lấy kẹo của Đường Lê ca ca là anh, hiện tại lại nói có thể cầm nhưng không phải cho em! Nếu anh muốn ăn em có thể chia cho anh một nửa, anh, anh không thể lấy hết! "

Tần Uyển cũng có chút không hiểu, không chỉ bởi vì hai đứa con trai của mình vì một túi kẹo mà cãi nhau.

Càng bởi vì bà cũng hồ đồ, không biết kẹo này rốt cuộc là Đường Lê cho ai, dù sao cậu ấy cũng không nói gì đã đi mất rồi.

Bà nhìn hai người một lớn một nhỏ giằng co, nhất là đứa nhỏ kia hình như sắp khóc đến nơi rồi.

Tần Uyển đầu trở nên to ra.

"Tề Diệp kia à, nếu không thì thế này đi, dù sao chỉ là một túi kẹo mà thôi, hai con chia nhau mỗi đứa một nửa có được không? ai cũng có thể ăn, không ai chịu thiệt, con xem có đúng không?"

Tề Minh nghe xong hít hít mũi.



"Tề Diệp, chỉ là một túi kẹo mà thôi, nếu con thích mẹ lại mua cho con một túi..."

"Không phải."

"Không chỉ là một túi kẹo đâu."

Tề Diệp trong lòng vốn khó chịu, nhìn em trai nhà mình bị mình làm cho khóc càng thêm khó chịu.

Hết thảy cảm xúc u ám đều chợt đè lên ngực cậu, không được giải tỏa, không thở nổi.

Cậu đem kẹo trong tay nắm chặt, sau đó xoay người trở về phòng lấy ví tiền của mình ra.

Tề Diệp tiết kiệm được không ít tiền, cậu không nói cho Tần Uyển biết, đây là để cậu dự định sau này báo danh tham gia Trại mùa đông toán học quốc gia.(CMO)

"Cái này cho em, em muốn mua đồ chơi hay kẹo sao thì tùy em"

"Nhưng chỉ có túi kẹo này anh không thể cho."

Đuôi mắt thiếu niên rất đỏ, cảm xúc vừa rồi ở trong phòng lại một lần nữa dâng lên trong lòng.

Khi nghe được tiếng nói của Đường Lê, Tề Diệp theo bản năng muốn đẩy cửa đi ra, cậu muốn nhìn thấy cô muốn ôm cô, thậm chí muốn đi chạm vào cô, hôn cô.

Nhưng đây chỉ dừng lại ở ý nghĩ, cái gì cũng không thể làm.

Tề Diệp chưa từng thích ai.

Thích đến nỗi khi cô nhìn người khác nhiều hơn một cái, nói thêm một câu với người khác, thậm chí cho người khác thêm một viên kẹo cậu cũng sẽ rất khó chịu.

Nhưng cậu thậm chí không thể nói, thậm chí không thể biểu hiện ra mảy may.

Cậu không muốn quấy rầy đối phương, càng không hy vọng nhìn được từ trong mắt cô cảm xúc chán ghét cùng xa lánh.

Cậu không thể chịu đựng được.

Tề Diệp đỏ mắt nhét ví tiền cho bé con.

Sau đó đem túi kẹo kia gắt gao bảo vệ trong ngực, giống như là bảo vật mà che chở.

Lông mi của cậu cũng vô thức ướt át mà run rẩy.

"Anh muốn giữ lại chỉ có nó..."

"Chỉ có nó."

***********************

Nội tâm Tề Minh lúc này



Tề Diệp thì



Tần Uyển lúc đó



Đường Lê sau khi biết chuyện:



Biểu cảm của editor lúc này: nam chính bị sao ấy, sao sao ấy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.