Editor: Trúc Dạ Ngọc
========6/9/21=======
Tề Diệp không thể tưởng tượng nổi khi mình nói nhiều như vậy, làm nhiều việc ám chỉ như vậy mà đối phương lại không hiểu phong tình, ít ra không biết gì nhưng cũng phải có một chút cảm giác chứ.
Một chút cảm giác thôi cũng tốt lắm rồi.
Bởi vì ngày trước cô không có thói quen bị người khác đụng chạm nên cơ thể sinh ra phản xạ có điều kiện. Dường như cô không quen với việc này.
Nhưng mà Đường Lê trừ bỏ giai đoạn trước một ít bởi vì không thói quen bị người đụng chạm, mà sinh ra thân thể quạt gió phản xạ có điều kiện ở ngoài. Nàng giống như cái gì cũng chưa cảm giác được.
Vậy nên trọng điểm trở thành cậu lừa gạt cô.
Đôi mắt thiếu niên lóe lên, trong lòng thắc mắc không biết là do nội tâm Đường Lê sắt thép hay là do cô không có cảm giác với mình
Với bất kỳ lý do nào đi chăng nữa thì vẫn chưa tính là tệ nhất. Chỉ cần cô không có biểu hiện ra bên ngoài cảm xúc bài xích lẫn chán ghét, thì đối với cậu vẫn còn một chút hy vọng.
Tề Diệp vốn không thích ngoại hình lẫn tính cách của mình, ít nói ít cười.
Lúc nào cậu cũng mang cho mình một gương mặt lạnh, không muốn thể hiện sự nhẹ nhàng trong cảm xúc.
Nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy may mắn vì Tần Uyển đã mang lại cho mình một bộ dáng như vậy.
Nếu Đường Lê là nữ sinh, có khả năng cô sẽ càng thêm thiên vị một người con trai nam tính tuấn lãng như Sở Bắc Thần.
Cậu sẽ có rất ít cơ hội.
Nhưng Đường Lê là nam sinh, đều sẽ giống như những nam sinh khác thích một người có khuôn mặt nhu mì. Cho dù đối tượng là nam hay là nữ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tề Diệp vẫn không bỏ cuộc dù biết đây là tình cảm đồng giới, cậu biết ngoại hình như mình không chỉ có con gái thích mà con trai cũng giống như vậy.
Nếu quay trở về quá khứ, thử tưởng tượng đến việc mình vướng vào mối tình đồng giới, có mang tâm tư xấu xa, cậu chỉ thấy buồn nôn lẫn ghê tởm.
Cậu chưa bao giờ có ý nghĩ đến một ngày chính mình bắt đầu thích một người con trai, đột nhiên cậu thấy mình trong quá khứ có hơi quá đáng.
Cho dù là nam hay là nữ, chỉ cần thật sự có tâm ý, cho dù cậu không thích tình yêu đồng giới cũng không nên lạnh nhạt mà từ chối.
Tình cảm không có phân đắt rẻ hay sang hèn, không phân ra có thể hay không thể.
Vậy nên phải được đối xử bình đẳng.
Đồng tính cũng tốt, dị tính cũng như vậy.
Chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, thích một cách thật lòng, thì đều sẽ được mọi người chấp nhận.
Cậu không nên vì một vài tên súc sinh thiếu chút nữa làm hại mà bài xích tình cảm đồng giới, giống như hiện tại, cậu đang thích một người con trai.
Người ấy rất tốt, tốt đến mức cậu không quan tâm đến giới tính, không cần biết đúng sai.
Cậu chỉ thích người này, không hơn không kém.
Nếu vì sự yêu thích này mà cậu có thể vĩnh viễn không được nhìn thấy thiên đàng, cậu cũng không cảm thấy uất ức, không cảm thấy có cái gì đó khó tiêu tan.
Nhưng nếu Đường Lê biết tình cảm của cậu mà thấy phản cảm, bài xích, thậm chí thấy buồn nôn với cậu
Tề Diệp cũng sẽ giống với cô cùng chán ghét chính mình.
Nguyên nhân là như thế, Tề Diệp cũng dần thay đổi, bắt đầu cảm thấy đồng cảm với những người từng như cậu trước kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Diệp như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nặng nề vì tình cảm của cậu có khả năng vĩnh viễn không có kết quả, nhẹ nhõm bởi vì về sau cậu dường như vẫn còn cơ hội.
Ít ra Đường Lê không có phản cảm khi cậu đụng chạm.
Đường Lê không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Cô rút tay về sau đó trầm mặt đưa lưng về đối phương, lên xe đạp một đường thẳng hướng nhất trung Nam Thành.
Tề Diệp biết đối phương đang tức giận.
Cậu không dám bạo gan như trước, lại giống như lúc đầu kìm nén nắm chặt góc áo của cô, tránh đụng vào thân thể.
Cậu bắt đầu khôi phục trạng thái cẩn thận như lúc đầu.
Nhưng suy nghĩ của cô không giống với Tề Diệp, dù sao cô cũng là người, hơn nữa lại là con gái.
Đối với sự đụng chạm của thiếu niên, cô đúng thật vẫn có cảm giác.
Nhưng cô biết cách áp được nó xuống.
Trừ bỏ lúc ban đầu bị nắm lấy tay, cô vẫn không có toát ra quá nhiều cảm xúc dao động.
Cô không thể thích Tề Diệp, vẫn là không thể thích Tề Diệp.
Cô không biết vì lý do gì mà vừa rồi Tề Diệp lại làm động tác ái muội với mình.
Hay bởi vì sợ cô tức giận cho nên muốn hạ mình lấy lòng cô, hay vẫn chỉ là đơn thuần sợ mình bị cảm lạnh.
Lại hoặc là......
Ý tưởng vừa mới chợt nhú lên trong lòng, liền bị cô đè ép xuống.
Không có khả năng.
Trước tiên không nói đến việc Tề Diệp có quan xứng, nếu cốt truyện bị bug, mạch truyện sẽ bị vỡ, một người là pháo hôi như cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hiện tại chỉ số hạnh phúc cũng chưa được làm đầy, kết cục pháo hôi vẫn chưa thay đổi được thì làm sao cô có thể có ý nghĩ lung tung nào khác được chứ?
Hơn nữa trong mắt Tề Diệp hiện tại cô là con trai, mà cậu ấy lại ghét tình cảm đồng tính như thế.
Không những trong truyện gốc có nói qua, mà trong những ngày cô tiếp xúc với cậu thì cô có thể nhìn ra cậu ấy thực sự chán ghét khi nhắc về điều này.
Cậu ấy không có khả năng có ý nghĩ vượt lên trên giới hạn bạn bè.
Đường Lê, mi hãy tỉnh lại đi, một pháo hôi như mi là cái gì cơ chứ?
Tề Diệp có có mi là bạn, cậu ấy để ý mi nên mới như vật, ngoài ra không còn cái gì khác.
Cậu ấy chỉ coi mi như huynh đệ!
Nhân lúc chưa có gì vượt quá giới hạn thì mi hãy thanh tâm quả dục! Đừng sinh tà niệm!
Đường Lê cắn chặt răng, chân càng đạp nhanh tốc độ, cô muốn nhanh một chút, gió lớn một chút để thổi bay đi những suy nghĩ lung tung rối loạn trong lòng.
Đột nhiên cô tăng tốc làm cho Tề Diệp có chút hoảng hốt, sợ bị té ngã nên theo bản năng duỗi tay ôm chặt lấy cô.
Cô dường như cảm thấy cậu đang định muốn làm gì, trong lòng cô quýnh lên, tự sa ngã mà rống lên một tiếng.
“Đừng chạm vào tôi!”
Cậu bị cô quát một cách đột ngột nên thấy hơi sợ hãi, thân người run run, ngẩn ngơ mà nhìn cô.
Bởi vì cậu ngồi phía sau nên không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cô đang khẽ cắn môi giống như là đang tức giận, nhưng cũng có thể là đang cố gắng khắc chế cảm xúc trong lòng.
“Đường Lê......”
Tề Diệp muốn xoa dịu cảm xúc trong cô, cậu dường như cảm giác được đối phương vì mình mà tức giận.
Nhưng cậu không biết cô giận vì cái đụng chạm của cậu hay là vừa rồi đi lừa cô.
Lông mi cậu khẽ nhúc nhích, thử dựa đầu vào bả vai cô để thăm dò. Sau đó khẽ nhúc nhích về phía trước, cúi đầu, lấy lầm để bên cổ cô.
Nếu Động tác lớn chút nữa thì cậu có thể chạm đến xương quai xanh của cô.
“Cậu đừng nóng giận.”
“.......Tôi, tôi chỉ muốn càng thêm thân cận với cậu chút.”
Tề Diệp cũng không thấy cô có phản ứng gì, hầu kết cậu lăn lăn, lại thử đưa tay ôm lấy eo của cô.
“Tôi chỉ có một người bạn là cậu, nhưng do chính tôi quá tham, tôi không muốn chúng ta chỉ là bạn.”
“Tôi muốn càng tốt hơn một chút, giống như càng ngày càng thân hơn, tôi có thể chứ?”
Cậu không có chỉ ra thân là kiểu quan hệ thế nào, cũng chưa từng biểu lộ ra tình cảm của chính mình.
Tề Diệp không dám nói đến quá rõ ràng.
Cậu muốn tạo cho mình một con đường lui, một phần thể diện. Nếu nháo cùng cô đến mức đối phương khó xử, cuối cùng đến cả bạn cậu cũng không thể làm.
Bạn, bạn, lại là bạn bè!
Mỗi một lần cậu đều nói như vậy! Nhưng hành động của cậu đều không giống những điều người bạn sẽ làm với nhau.
Đường Lê cũng không biết sao lại thế này, sau khi nghe được lời của cậu không hiểu sao trong lòng cô lại phát hỏa ra.
Chính là, do cậu không có bạn nên đem hết tất cả tình cảm đều đặt hết lên trên người cô!
Điều này có thể lý giải! Nhưng cmn tôi thì sao, ông đây không phải đồ ngu, cậu ta cứ trêu chọc tôi hoài vậy!
Vừa nói dứt ra xong, tai một bên đang lạnh chợt cảm thấy có một luồng hơi ấm.
Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, cmn coi ông đây là gì? Công cụ người sao!
...... Công cụ người.
Đường Lê xiết chặt tay lái, tốc độ đạp xe cũng chợt chậm lại.
Lông mi cô khẽ run, đem cặp mắt màu trà có một ít ánh sáng ảm đạm nhìn xuống dưới
Đúng vậy. Từ đầu tới đuôi, từ đầu đến cuối cô vốn dĩ là công cụ người!
Những điều cô phải làm từ trước tới nay không phải cùng làm bạn tốt bới Tề Diệp, cô phải nâng cao chỉ số hạnh phúc, giúp cho cậu ấy sinh hoạt bình thường, phòng ngừa tính cách cậu khuyết tật trở nên hắc hóa mà thôi!
Đường Lê đột nhiên cảm thấy chính mình cực kỳ buồn cười.
Người ta coi cô như một người bạn chí cốt nên cô cũng đối đãi với cậu ấy tương tự, đây là một điều đương nhiên. Nhưng dần dà cô biến mình Trở thành một người không thể thay thế được của đối phương lại là một sự châm chọc.
Hiện tại cậu ấy ỷ lại vào cô như thế này, nhưng đến khi tốt nghiệp thì một phách hai tán. Về sau cậu ấy sẽ tạo cho mình một đế quốc thương nghiệp, sẽ kết hôn và sinh con, có một gia đình mỹ mãn và hạnh phúc cho chính mình.
Mà đến khi đó, cậu ấy sẽ không còn liên hệ gì với cô nữa.
Tề Diệp quá đến quá khổ, giống như việc cậu thích đồ ngọt. Cậu ấy chỉ coi cô như một tia sáng trong một cuộc đời tẻ nhạt mà thôi.
Bởi vì hiện tại đang có, vì vậy cậu ấy đặc biệt trân trọng.
Có thể sau đó là Trần Điềm Điềm, đó mới là người thân và bạn bè, là ánh sáng và sinh mệnh.
Nó sẽ sáng hơn so với cô, xuất hiện trong cuộc đời cậu càng ngày càng lâu. Chờ đến lúc đó cậu ấy sẽ phát hiện ra.
Cô, Đường Lê được tính là cái gì?
Cùng lắm là ánh sáng đom đóm mà thôi, đã không xua tan được đem tối trong lâu dài, mà cũng không so được với ánh mặt trời bắt mắt kia.
Đột nhiên nghĩ như vậy, Đường Lê rất muốn khóc, trong lòng chua xót, hốc mắt hơi nóng.
Đường Lê luôn là người có trái tim lạc quan, bất cứ chuyện gì đều hiếm khi hướng đến sự tiêu cực.
Cô tận hưởng thú vui trước mắt nhưng cũng không tùy ý làm bậy.
Cô thích sự náo nhiệt trong nhân gian khói lửa nhưng cũng không chịu được nổi những đêm dài hiu quạnh.
Từ khi xuyên sách cho đến bây giờ, Đường Lê luôn cảm thấy chính mình tuy không đủ ưu tú, trên người có một đống tật xấu, nhưng cô vẫn không cảm thấy mình có cái gì không tốt.
Cho đến khi Tề Diệp xuất hiện.
Cho đến khi cô không đối đãi với cậu như một nhiệm vụ phải làm, thật sự muốn làm bạn bè về lâu về dài với cậu.
Đường Lê chợt phát hiện mình cũng không lạc quan như mình tưởng tượng.
Không giống như Trần Điềm Điềm, cô không phải là vai chính, cũng không phải là ý chí trong thế giới này. Cô sẽ vì tương lai vô định mà lo được lo mất, thấp thỏm lo âu. Hết thảy sự vật trong thế giới này đều có tương lai, nhưng mà cô không có quan hệ với nó.
Có cô cũng được, mã không có cũng không sao, giống như không có quan trọng.
Sẽ không có ai để ý.
Cô không thuộc về nơi này.
Tại sao cô lại lừa gạt chính mình, mà cũng rất khó có lòng trung thành.
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Cô không dám đạp quá nhanh, nhưng cũng không dừng lại.
Cảm thấy được thân người Đường Lê run lên nhè nhẹ, trong lòng Tề Diệp khiếp sợ, cuống quít nhìn qua.
Cô buông đôi mắt xuống, khóe mắt mắt đầu ửng đỏ. Đầu óc Tề Diệp chợt trống rỗng. Giống như bị treo máy, cả người cứng đờ lại, hô hấp cũng bị đình trệ một chút.
Cô ấy đang khóc.
Cậu chọc cho cô khóc.
“Đường Lê, cậu, cậu đừng như vậy. Tôi không chạm vào cậu, tôi sẽ không chạm vào cậu nữa.”
Tề Diệp bị dọa sợ rồi, hoảng loạn muốn duỗi tay lau đi khóe mắt ướt át của cô. Nhưng dường như lại sợ rằng nếu mình lại đụng chạm thì sẽ phản tác dụng, tay nâng lên nhưng không có hạ xuống.
“Tôi không cần đèo nữa, cậu dừng lại đi, tôi muốn tự mình đi bộ đến trường.”
Cậu chưa bao giờ sợ hãi như vậy, như máu trong người đang chảy ngược, tay chân trở nên lạnh lẽo.
“Cậu để tôi xuống, tôi có thể tự đi.”
“Về sau tôi sẽ không bao giờ xằng bậy, không xằng bậy nữa.”
Tề Diệp nói năng lắp ba lắp bắp, lộn xộn hết cả lên, cậu cảm thấy mình vừa ti tiện lại vừa ích kỷ.
Cậu ỷ vào đối phương không nỡ lòng cự tuyệt mà cứ một tấc tiến một thước, cứ cho rằng đối phương không chán ghét thì không biết xấu hổ mà thử thăm dò cô.
“Đường Lê, vừa rồi tôi chỉ muốn gần gũi hơn với cậu, không có ý gì khác đâu, nếu cậu thấy tôi ghê tởm, tôi không biết xấu hổ thì, thì tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”
“...... Cậu đừng chán ghét tôi nữa, được không?”
Khóe mắt của Đường Lê chỉ hơi ươn ướt thôi chứ vẫn chưa có khóc, nghe được ngữ khí run rẩy của thiếu niên, cuối cùng cô cũng hạ giọng nói.
Cả người cô như một trái bóng cao su, uể oải ỉu xìu, vừa hạ xuống khó chịu.
“Tề Diệp, rốt cuộc cậu coi tôi là gì...?”
“Bạn, là bạn duy nhất của cậu.”
Tề Diệp bây giờ nào có dám như trước lấy hết can đảm thử lung tung?
Cậu sợ hãi nếu mình biểu lộ ra cái thứ cảm xúc nào khác thường nào đó, quan hệ của bọn họ có thể chấm dứt tại đây.
Câu trả lời của Đường Lê cũng không ngoài ý muốn của cậu, thậm chí khi nghe được từ “Duy nhất” kia, cậu bất giác nhếch nhẹ khóe miệng.
“Phải không?”
“Nhưng cậu không phải người bạn duy nhất của tôi.”
Tôi cũng không phải là bạn duy nhất của cậu.