Chuyện này mặc dù là cậu ta bắt nạt Tề Diệp trước, Đường Lê vì thế mới động thủ đánh hắn.
Nhưng Đường Lê sẽ không nói chuyện này ra, lúc này hắn chỉ cần trở về cũng sẽ không có chuyện gì.
Tống Đào không nói gì, chỉ có ánh mắt đồng tình “hãy nén đau thương” nhìn Đường Lê rồi mở cửa đi ra ngoài.
“Được rồi, bây giờ chúng ta từ từ tâm sự chuyện của bạn học Đường Lê nào.”
Thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng đặt chiếc cốc lên bàn, rồi lấy một cuốn sổ ra khỏi ngăn kéo.
Đây là sổ quản lý dùng để ghi lại các lỗi vi phạm của học sinh, ông lật đến lớp 11-3 liếc mắt liền thấy tên của Đường Lê.
“Một, hai, ba … à, từ khai giảng đến bây giờ hơn hai tháng, đã có không dưới mười hình phạt lớn nhỏ. Trong đó có hai lần mời phụ huynh, hai lần đều là bà ngoại tới. Thầy nghĩ bà ngoại của em đã lớn tuổi không chịu được dọa, lúc thầy nói chuyện đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng, kết quả bà đều tức giận đến không chịu được. Nếu thầy thực sự đem những chiến tích vĩ đại của em nói ra tất cả, bà ngoại em có bị tức chết không hả?”
Đường Lê vừa nghe thấy, gân xanh hai bên thái dương liền phồng lên, nếu không phải vì đánh thầy tội thêm một bậc, có khả năng cô đã sớm động thủ.
Cô hít một hơi thật sâu nhịn một hồi lâu mới chờ được ông lải nhải xong.
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Người là em đánh, nói chuyện trừng phạt cho nhanh đi, ông đây… Em ngày hôm qua ngủ không ngon, thầy nói nhanh lên để em về ngủ.”
Đường Lê là học sinh cá biệt có tiếng ở trường Nhất Trung, thầy chủ nhiệm đối với thái độ thiếu kiên nhẫn của cô từ lâu đã không còn kinh ngạc.
“Dám làm dám chịu nhỉ. Chỉ là tình huống của em tương đối nghiệm trọng, vừa đánh bạn vừa yêu sớm, cộng thêm một đống lỗi vi phạm trước đây. Có khả năng không phải chỉ mời phụ huynh là xong đâu.”
“Như thế này đi, em về viết bản kiểm điểm, xem xét lại những lỗi vi phạm trong hai tháng qua. Tới ngày chào cờ đứng trêи bục đọc bản kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh của trường, thể hiện quyết tâm sửa chữa sai lầm của mình.”
“……được.”
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên đọc bản kiểm điểm, tuy rằng nhận lỗi trước mặt giáo viên và học sinh của trường rất xấu hổ, nhưng trong mắt họ hình tượng của cô cũng chả tốt đẹp gì, cũng không đến mức xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Thấy Đường Lê sảng kɧօáϊ đáp ứng, thầy suy nghĩ một chút rồi xoa cằm tiếp tục nói.
“Còn nữa, sau khi kiểm điểm xong phải viết riêng một lá thư xin lỗi Tống Đào. Đến lúc đó hẹn giờ tới lớp 11-5 đọc thư xin lỗi cho trò ấy nghe, xin lỗi thì cũng phải có một chút lòng thành, em nói xem có đúng không?”
Đường Lê cơ bắp khẽ động, hai tay buông hai bên nắm thành nắm đấm.
“Mẹ nó Địa Trung Hải, đừng ép người quá đáng. Mặc dù ông đây ra tay trước nhưng cậu ta cũng không phải kẻ tốt lành gì. Nếu không phải hắn…”
“Hắn thế nào?
Suýt nữa thì lỡ miệng.
Nếu có người biết mình vì Tề Diệp mới ra tay, chính là ooc.
“… Không, cậu ta không việc gì.”
Cô bực bội vò đầu bứt tóc, dù rất không tình nguyện nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
“Nói xong chưa? Có phải nên gọi điện cho phụ huynh rồi không?”
Sợ đối phương lại đưa ra yêu cầu quá đáng nào, Đường Lê lấy điện thoại ra và mở danh bạ.
“À, em thấy thầy vừa rồi bô bô nói một tràng cũng mệt mỏi. Thầy không cần gọi, để em gọi là được. Bất quá anh trai em bận rộn nhiều việc hôm nay có thể không có thời gian đến trường. Em giúp thầy hẹn trước một chút.”
Thầy chủ nhiệm khóe miệng cứng lại, đây là lần đầu tiên nghe nói mời phụ huynh còn phải hẹn trước.
Nhưng thầy cũng không nói gì, ngồi ở trêи ghế văn phòng bưng ly trà uống, yên lặng nhìn bên kia bấm điện thoại.
Kết quả Đường Lê vừa tìm được số của Ninh Lệ còn chưa kịp bấm gọi, bên ngoài đã truyền đến hai tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Dừng lại động tác, cô vô thức ngước mắt lên và nhìn về phía cửa.
Được sự cho phép của thầy chủ nhiệm, thiếu niên bên ngoài nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Người vừa tới không phải ai khác, chính là Tề Diệp.
Mắt cá chân của cậu vẫn còn hơi sưng đỏ bị ống quần tây che đi nhìn không ra vết tích, chỉ là từ cửa đi vào có mấy bước cũng đi rất chậm rất nhẹ.
Tuy nhiên, ngoại trừ đôi môi vô thức mím lại, trêи mặt không có gì khác lạ, giống như đã hoàn toàn hết đau.
“Chủ nhiệm Tiêu.”
Từ đầu đến giờ, Tề Diệp chỉ lịch sự gật đầu với thầy chủ nhiệm, từ đầu đến cuối đều không để mắt tới Đường Lê.
Mặt ngoài cậu tỏ ra thờ ơ nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh.
Vừa rồi Tề Diệp trong lúc bực bội đánh cược với Trần Điềm Điềm, ngay từ đầu đã chuẩn bị xong tinh thần Đường Lê sẽ khai ra cậu.
Rốt cuộc thì đối phương chán ghét cậu như vậy.
Nhưng cậu ở trong phòng học trái chờ phải đợi, đợi đến khi tiết học đầu tiên kết thúc, chờ đến lúc Tống Đào quay lại cũng không có động tĩnh gì.
Vẻ mặt Tề Diệp cứng ngắc nhìn chằm chằm vào Tống Đào. Cậu đang đợi, đợi Tống Đào đi đến gọi cậu vào văn phòng.
Tống Đào không biết người hôm qua dội cho cậu ta một xô nước lạnh trong nhà vệ sinh chính là Tề Diệp, bị cậu nhìn chằm chằm không được tự nhiên, lại bởi vì Đường Lê cảnh cáo nên không dám động đến cậu, đành phải nhẫn nhịn quay mặt chỗ khác.
Trần Điềm Điềm là một người thuộc trường phái hành động, nhìn thấy Tống Đào trở lại, cậu vội vàng chạy đến hỏi thử xem thầy chủ nhiệm có gọi ai đi qua không.
Trần Điềm Điềm khó hiểu hỏi một câu như thế, Tống Đào không biết “ai” trong miệng cô chính là Tề Diệp.
Thấy nữ thần mình thích chủ động bắt chuyện với mình, Tống Đào cười ngốc nghếch.
Kết quả là cười một tiếng động đến vết thương trêи mặt, đau đến nhíu mày.
“Ai da, lúc này cậu còn cười được? Mau nói đi, thầy chủ nhiệm có bảo cậu gọi người không?”
Tống Đào nhìn chằm chằm Trần Điềm Điềm gấp gáp thúc giục như vậy thì giật mình, cho là cô nàng cảm thấy hôm qua Đường Lê còn dẫn người khác đi theo.
Trương Hiểu Hổ ở một bên nghe được cũng nghĩ như vậy, vội vàng lắc đầu với Tống Đào.
“Đừng có giận chó đánh mèo đổ oan lên đầu tôi. Tôi và Cẩu Tìm hôm qua ở quán net chỗ trường nam sinh bên kia đến tận ba bốn giờ. Mắc mớ gì đến bọn tôi? Bọn tôi là định đến thật, nhưng Lê ca không cho … … “
Không phải Trương Hiểu Hổ không có nghĩa khí nhưng ba mẹ cậu ở nhà song kiếm hợp bích thì thật sự quá đáng sợ.
Vợ chồng gặp nạn thì cũng ai lo phần mình, anh em tốt đến thế nào đi nữa thì sao có thể quan trọng bằng cái mạng chó này được?
“Cho dù cậu hôm đi theo Đường Lê tới thì thế nào? Cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám động thủ.”
Tống Đào nhìn bộ dạng sợ sệt kia thì cười nhạo một tiếng.
Khi quay lại đối mặt với Trần Điềm Điềm lại đổi chiếc mặt nạ dịu dàng, y hệt như diễn kịch trở mặt, tốc độ thật đáng kinh ngạc.
“Vậy là không có gọi ai à? Đường Lê không nói gì, chủ nhiệm cũng không kêu người khác đi qua đúng không?”
Khi cô nàng nhìn thấy Tống Đào gật đầu xong thì cong mắt mỉm cười.
“Tôi biết mà.”
Đường Lê nhất định sẽ không nói gì, tất cả đều tự mình chống đỡ.
Nghĩ đến đây, Trần Điềm Điềm cái mũi chua xót, cô nàng đưa tay lên dụi mắt, vô thức quay đầu lại nhìn vị trí của Tề Diệp.
Tề Diệp đứng ở gần đó nên đoạn đối thoại vừa rồi đương nhiên cậu đều nghe thấy.
Tay cậu không tự giác tăng lực nắm lấy cây bút, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Tề Diệp không rõ vì cái gì Đường Lê không khai ra cậu, dù sao cậu ta không biết mình lúc đó tránh khỏi tầm nhìn của camera giám sát.
Không nói mấy chuyện khác, nói tới chuyện cậu ta hôm qua xoa thuốc cho mình thôi nhưng lại bị mình cắn véo khắp người, lại còn hung hăng đá cho một cước.
Lúc đâm vào góc bàn phát ra tiếng rất ghê, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bị đụng trúng không nhẹ.
Đường Lê lòng ghi thù lớn như vậy, mới hôm qua đem bà ra uy hϊế͙p͙ là cậu ta liền nhân cơ hội xoa thuốc để trả thù.
Như lúc cậu ta nói cậu ta và Tống Đào có khúc mắc, cho nên nhìn thấy mình dội nước Tống Đào khiến cho cậu ta vui vẻ. Mà mới hôm qua mình vừa đắc tội cậu ta.
Cho dù cậu ta có khai ra cũng sẽ không giảm nhẹ hình phạt, nhưng người ghi thù như vậy lại còn chướng mắt mình, tại sao lại không nói ra?
Tề Diệp không nghĩ ra, cảm giác nhận thức của bản thân đang bị phá vỡ từng chút một. Hiếm khi tâm phiền ý loạn như vậy.
Lúc Trần Điềm Điềm nhìn sang thì thấy cậu trầm mặc thật lâu, lúc này mới lên tiếng nhờ cô một lát đến tiết học thì xin phép nghỉ học giúp rồi đứng dậy đi thẳng ra khỏi lớp.
Ngay cả khi đoán không ra tại sao Đường Lê hành động như thế, nhưng Tề Diệp không phải là người lật lọng.
Có chơi có chịu.
Bởi vì trong lòng có chuyện, khi Tề Diệp đến văn phòng thì đã thu liễm tốt cảm xúc, cố ý tránh ánh mắt của Đường Lê.
Thầy chủ nhiệm hơi giật mình khi nhìn thấy cậu, rồi đặt chiếc cốc trêи tay xuống, cười híp mắt nhìn cậu.
“Là bạn học Tề Diệp à, thế nào? Tìm thầy có chuyện gì không?”
Tề Diệp thành tích xuất sắc, lại là đứng hạng nhất thi vào trường Nhất Trung Nam Thành.
Cứ việc thầy chủ nhiệm không dạy học sinh lớp 11-5, cũng có thể nhận ra cậu.
Tề Diệp khẽ gật đầu, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng ngay lập tức nói ra những lời này xác thật là quá làm khó cậu rồi.
Cũng
may, thầy chủ nhiệm không để ý, mỉm cười nhấp một ngụm trà.
“Không sao, có chuyện gì suy nghĩ rõ ràng rồi nói, đừng gấp.”
Tề Diệp khẽ mím môi, một lúc lâu mới hít một hơi thật sâu rồi mở miệng nói.
“Thầy chủ nhiệm, hôm nay em đến tìm thầy là vì chuyện của Đường Lê. Em nghĩ cậu ấy đánh Tống Đào có thể là vì em …”
Cậu lúc này mới vừa mở đầu một câu như vậy, Đường Lê đứng một bên tưởng là Tề Diệp chỉ đến lấy tài liệu gì đó, thân thể chấn động, đồng tử co rụt lại.
“Tề Diệp cậu nói nhảm cái gì đó? Cái gì vì cậu? Tôi và cậu quen nhau à? CMN đừng có nói năng lung tung!”
Bình thường ooc trừ điểm vận khí, xui xẻo mấy ngày còn chưa tính. Nếu để cho nam chính cho rằng cô là người không tệ thì đây chính là triệt để nhân thiết sụp đổ.
Tề Diệp khác với những vai phụ pháo hôi khác, cậu là nhân vật chính của thế giới này, ý thức và nhận thức của cậu thay đổi dù chỉ một chút cũng có thể khiến hoàn cảnh xung quanh biến hóa.
Đường Lê hoảng sợ, không chút suy nghĩ vội vàng ngắt lời đối phương.
Thiếu niên nhíu nhíu mày, thấy cô nhanh chóng phủ nhận như vậy liền cảm giác có gì đó không thích hợp. Thật giống như sợ mình hiểu lầm.
Cậu ngước mắt nhìn sang.
Đường Lê thấy cậu nhìn tới, há to miệng nhân cơ hội này nói thêm vài lời.
Thầy chủ nhiệm trước một bước mở miệng.
“Tại sao lại nghĩ như vậy? Nói thầy nghe.”
Tề Diệp dừng một chút, mặc dù biết rằng Đường Lê không phải vì mình mới động thủ đánh Tống Đào.
Nhưng đối phương không có đem cậu khai ra, lại thêm cậu còn thua cược. Vẫn là đem lí do thoái thoác mà Trần Điềm Điềm nghĩ cho nói ra.
Dù sao chuyện này cậu cảm thấy không nên chỉ là Đường Lê một người bị phạt, Tống Đào cũng không phải vật gì tốt.
“Ý em là Tống Đào đã nhắm vào em nhiều lần, còn suýt chút nữa đánh em, cho nên Đường Lê thấy ngứa mắt mới ra tay giúp em giáo huấn lại Tống Đào?”
Thần sắc kinh ngạc trêи mặt thầy chủ nhiệm không che giấu chút nào, nhìn về phía Đường Lê giống như nhìn người ngoài hành tinh, hết sức lạ lẫm..
Đường Lê không biết Tề Diệp cùng với Trần Điềm Điềm đánh cược, cô không hiểu tại sao Tề Diệp lại làm như vậy, rõ ràng ngày hôm qua cô đã làm hắn khóc, hắn làm sao lại tự mình đến giúp mình nói chuyện? Run M hả?
(Run M: thích bị ngược đãi)
Nhưng hắn có run M hay không bây giờ cũng không quan trọng, quan trọng là Đường Lê đã rất nỗ lực để duy trì nhân thiết ác độc không để ooc, lại gục ngã trêи tay nam chính mất rồi.
Đây là điều mà cô tuyệt đối không bao giờ ngờ tới.
“Đường Lê, những gì cậu ấy nói là thật à? Em thực sự gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ?”
“Thật cái rắm! Cậu ta cũng không phải bạn em. Mới chuyển đến trường được vài ngày thế quái nào lại có giao tình sâu đậm như vậy được, lại còn đặc biệt vì cậu ta ra mặt? Từng thấy qua người tự luyến nhưng chưa bao giờ thấy người nào tự luyến đến mức này, bớt dát vàng lên mặt đi!”
” Con mẹ nó cút nhanh đi về, đừng ở chỗ này chướng mắt!”
Đường Lê nghiến răng, vừa rồi còn bình thường đột nhiên trở nên nóng nảy, trêи mặt lan tràn hung ác.
Phản ứng của cô quá lớn, không chỉ Tề Diệp mà cả chủ nhiệm và các giáo viên khác trong văn phòng đều bị sốc.
Nếu là như bình thường Đường Lê thái độ tồi tệ như vậy với cậu, có lẽ sắc mặt cậu đã tối sầm lại từ lâu.
Nhưng lần này Tề Diệp không tức giận như vậy, mà càng thêm cảm thấy vi diệu khó hiểu.
Lúc này có thể có người tới nói giúp cậu ta có gì không tốt sao? Cậu không hiểu tại sao Đường Lê lại bài xích đến vậy, rõ ràng cô đã che giấu rất nhiều chuyện không nói cho Từng Quế Lan biết.
Nếu như làm lớn chuyện, đối với Đường Lê là trăm hại không có một lợi.
Sự trầm mặc của Tề Diệp khiến Đường Lê băn khoăn không biết hắn đến cùng là đang nghĩ cái gì, thấy hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Địa Trung Hải, thầy ở đây chờ một chút, em có chuyện muốn nói với cái tên này.”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói, không cần biết phản ứng của thầy chủ nhiệm là gì, cô nắm chặt cổ tay Tề Diệp rồi lôi ra khỏi cửa.
Tề Diệp hiếm khi không giãy dụa, liếc nhìn trêи đầu tóc của thầy chủ nhiệm, giữa đầu đã trọc một mảnh.
Gọi là Địa Trung Hải lại chuẩn đến khó hiểu.
Sau khi lôi Tề Diệp ra ngoài, Đường Lê không thể nhịn được nữa, đen mặt đem hắn kéo vào một góc hẻo lánh.
“Con mẹ nó cậu đến tột cùng muốn làm gì? Cái gì gọi là ông đây là bởi vì cậu nên động thủ đánh Tống Đào? Cậu là Trần Điềm Điềm sao? Cũng không phải là hoa khôi trường học, lại có mị lực đến vậy để ông đây giúp cậu ra mặt? Tự mình đa tình thì được, nhưng cũng phải lượng sức mình một chút đi chứ? “
“Có phải vì hôm qua tôi bắt nạt cậu nên mới sáng sớm liền muốn dùng thứ này ghê tởm ông đây? Hả?”
“Vậy thì tại sao cậu không đem chuyện tôi dội nước Tống Đào nói ra?”
Vẻ mặt của Tề Diệp vô cùng bình tĩnh, anh chỉ nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt.
Ánh đèn nơi góc hành lang hơi tối, nhưng đôi mắt màu trà kia vẫn trong suốt sáng ngời như cũ.
Ngay cả khi Tề Diệp không thể nào thích nổi Đường Lê cũng phải thừa nhận rằng Đường Lê có đôi mắt cực kỳ đẹp.
Chiều hôm qua lúc Đường Lê đem mình kéo vào cầu thang, trong lúc bàng hoàng đối diện với tầm mắt cô, Tề Diệp đã nghĩ rằng mình đụng phải một dải ngân hà sáng chói.
Mặc dù Tề Diệp có chút yếu ớt nhưng tốt xấu gì cũng là một chàng trai thân cao mét tám sáu, lúc cúi đầu đối mặt với Đường Lê vẫn mơ hồ tỏa ra chút cảm giác áp bách.
So với nữ sinh thì Đường Lê cao một mét bảy mấy không tính là thấp, nhưng đối mặt với Tề Diệp thì có chút không đáng kể.
Cô không thích cảm giác bị người khác nhìn xuống, càng không thích giọng điệu chất vấn kiểu này.
Lúc này chuông vào học vừa vang lên, trêи hành lang cũng không có ai, Đường Lê không chút suy nghĩ đưa tay chụp lấy cái ót người trước mặt kéo xuống.
Thẳng đến độ cao cùng cô nhìn thẳng.
Tề Diệp khí lực không mạnh bằng Đường Lê, bị nhấn xuống cũng không thể tránh thoát.
Cậu mím chặt đôi môi, hàng mi khẽ động, ngước nhìn liền thấy gương mặt của đối phương gần trong gang tất.
Ngữ khí rất hung hăng, nói cũng hơi quá lời.
Nhưng Đường Lê không hề tức giận, thậm chí còn để cậu đi.
Trong lúc nhất thời, cảm giác trước sau mâu thuẫn lại ám ảnh trong lòng cậu.
Tề Diệp cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, có lẽ do đôi mắt của đối phương quá trong veo quá xinh đẹp, hơi ảm đạm một chút liền giống như bị phủ một lớp bụi trần.
Trước đây cậu chưa bao giờ cẩn thận quan sát thần sắc của Đường Lê như vậy, cứ việc trêи mặt cô không có biểu hiện gì rõ.
Nhưng khi Tề Diệp chống lại ánh mắt của Đường Lê, trong một cái nháy mắt như vậy, trong lòng cậu chợt lóe lên một ý nghĩ.
――Đường Lê giống như có chút tủi thân.
Hai mắt cậu lấp lóe, nhìn Đường Lê đang bực bội mà vò đầu bứt tóc, buồn bã xoay người đi về phía văn phòng.
Cũng không biết làm sao, trong đầu Tề Diệp đột nhiên hiện lên thân ảnh Đường Lê đêm qua đi ở phía trước dẫn đường.
Ánh sáng mờ ảo, bóng cô kéo dài.
“Đường Lê.”
Quỷ thần xui khiến, cậu lên tiếng gọi.
“Con mẹ nó cậu có phiền hay không, chuyện gì thì nói một hơi cho hết không được hả?”
Tề Diệp dừng lại một chút, lông mi dài khẽ động, chỉ là nhìn cô chằm chằm không lên tiếng. Cậu đang cố gắng quan sát sự biến hóa trong ánh mắt Đường Lê.
Thấy cậu không nói lời nào, Đường Lê đứng tại chỗ đợi một lúc, cuối cùng lẩm bẩm “có bệnh!” rồi xoay người đi về phía trước.
Cô đi được vài bước, chuẩn bị đi vào văn phòng dừng bước, vẫn là không khỏi lo lắng nhìn về phía Tề Diệp.
Kết quả Đường Lê không ngờ tới người bên kia cứ nhìn mình chằm chằm, cô vừa mới đưa mắt nhìn qua thì trực tiếp đụng phải ánh mắt của Tề Diệp.
Tề Diệp ôm một chút tâm tư đứng ở đây chờ thử, cậu nghĩ có lẽ lùi lại một vạn bước để xem đối phương, liệu có thực sự để ý đến mình như lời Trần Điềm Điềm nói.
Vậy vừa rồi biểu hiện của cậu bất thường như vậy, Đường Lê có thể sẽ nhìn lại.
Cậu không mong đợi nhiều, chỉ muốn thăm dò thử.
Dù sao thì hành vi trước đó của Đường Lê thực sự rất mâu thuẫn.
Nhưng Tề Diệp đoán cô có thể sẽ quay đầu nhìn lại, cho dù nghi hoặc cũng tốt, hiếu kỳ cũng được.
Nhưng khi Đường Lê chân chính nhìn qua, thời khắc đó cậu không thấy được cảm xúc nào khác.
Bên trong đôi mắt xinh đẹp màu trà kia hiện lên một tia lo lắng, cái này khiến cậu ngơ ngác hoảng hốt.
Đường Lê đâu biết đối phương đang quan sát mình, cô ngưng mắt nhìn xem thiếu niên đang ngu ngơ đứng đó, không để lại dấu vết lén lén quét xuống chỗ mắt cá chân cậu.
Ánh mắt dịch chuyển rất nhanh, nếu Tề Diệp không một mực chú ý, có lẽ đã không phát hiện ra.
Hmm, sẽ không đau đến nói không nên lời đâu nhỉ?
“Không có đau như vậy.”
Cô nghe được đối phương đáp lại thì đồng tử cô co rút, vô thức đưa tay lên che miệng.
Đôi mắt Tề Diệp đờ đẫn, lần đầu tiên cậu nhìn Đường Lê bằng ánh mắt vi diệu và phức tạp như vậy.
“Vừa rồi cậu không có lên tiếng, chính là ánh mắt của cậu phản bội cậu.”
“Cậu thật sự không có chán ghét tôi như tôi tưởng.”
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, nhìn thấy vẻ mặt bối rối hốt hoảng của Đường Lê, trong lòng khẽ động.
Đường Lê thực sự hoảng rồi, rõ ràng hệ thống cũng không có nói cô ooc.
Cô không biết mình đã mắc lỗi ở đâu khiến người đối diện nghi ngờ.
“Cái rắm! Nếu ông đây không ghét bỏ cậu, chẳng lẽ thích cậu à? Tôi thấy cậu có vẻ giống như thích bị ngược đãi nhỉ. Ngày hôm qua trả thù cậu, cậu còn nghĩ tôi không ghét bỏ cậu. Tôi, tôi sẽ không nói chuyện với tên run M như cậu. Là cậu có bệnh, tôi không so đo với người thần kinh có vấn đề…”
Vừa nói xong cô định chui lại vào văn phòng, nơi này bình thường chỉ muốn đứng xa mà nhìn, bây giờ lại là nơi tránh nạn của cô.
Đường Lê còn chưa kịp đi vào, đã nghe thấy sau lưng “bộp” một tiếng. Theo phản xạ có điều kiện nhìn qua, tưởng là chân Tề Diệp đau quá đứng không vững mà ngã xuống.
Thiếu niên đứng cách đó không xa lặng im nhìn cô chăm chú, người ngã sấp xuống không phải cậu, là một nam sinh đi ngang qua.
Nam sinh này hẳn là đang học tiết thể ɖu͙ƈ, bây giờ là thời gian tự do hoạt động nên chạy đi mua đồ uống vì chạy gấp quá nên ngã một phát.
Bất quá nam sinh da dày thịt béo cũng không đau đớn gì, đứng dậy vỗ nhẹ lớp bụi trêи người rồi bỏ đi.
Chỉ để lại Đường Lê và Tề Diệp ở đó mắt lớn trừng mắt nhỏ, lúng túng nhìn nhau.
“Tôi không ngã.”
Nửa ngày sau, Tề Diệp trầm giọng mở miệng nói.
“… Nhưng vừa rồi cậu nghe được âm thanh liền quay đầu lại, là hy vọng nhìn thấy dáng vẻ tôi chật mà hả hê cười hay là đơn thuần muốn tới đỡ tôi?”
Cậu đứng ở nơi hẻo lánh, giữa ánh sáng và bóng tối, mặt mày cũng ảm đạm không rõ.
Đường Lê không nhìn rõ ánh mặt của cậu, chỉ thấy đôi môi của Tề Diệp hé mở.
“Cậu lo lắng cho tôi?”
Thanh âm của cậu nặng trĩu, từng câu từng chữ như đập vào tim Đường Lê.
“Hoặc là càng tự mình đa tình mà nói…”
“Cậu để ý tôi?”
Editor: 7.000 chữ đó mọi người:>>>