Đường Lê đã sớm biết Tề Diệp lớn lên rất xinh đẹp, hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy liền bừng tỉnh hai mắt.
Khác với vẻ đẹp trai anh tuấn của nam sinh bình thường, cậu càng giống một bông hồng có gai, xinh đẹp và giàu lực công kϊƈɦ.
Lực công kϊƈɦ này không phải về giá trị sức mạnh vũ lực, mà là cảm giác cậu ta mang lại cho người khác.
Lạnh lẽo, sắc bén, cảm giác như hơi khẽ dựa gần một chút sẽ bị tổn thương ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên Đường Lê ở khoảng cách gần như vậy dò xét nhìn Tề Diệp.
Cô nhìn trán cậu ướt đẫm mà do dự một lúc, đưa tay vén tóc cậu ra.
Lúc này mới thực sự thấy rõ ràng gương mặt của cậu.
Làn da của Tề Diệp rất trắng, bởi vì chạy quá nhanh mà khuôn mặt nhợt nhạt phủ một tầng màu đỏ, giống như quét qua một lớp phấn.
Lông mi vừa dài vừa rậm, cái bóng rũ xuống dưới giống như một chiếc quạt, yên tĩnh và đẹp đẽ một cách khó hiểu.
Không có như lúc bình thường xa lánh và thờ ơ.
Đường Lê cũng không có nhìn quá lâu, nhìn lại chỗ trêи tay cậu trầy một mảng da đỏ đến giật mình.
Không chỉ vậy, cô còn để ý đến trêи cổ tay của Tề Diệp có một vòng vết đỏ.
Cô hoảng hốt một chút rồi chợt nhận ra đây là dấu vết hôm qua cô lôi kéo cậu lưu lại.
Rõ ràng là không dùng bao nhiêu lực, nhưng kết quả là đến bây giờ vẫn chưa tiêu tan.
“… Nam chính cái kiểu gì không biết, là Công chúa hạt đậu mới đúng.”
Đường Lê không biết xem bao lâu, cuối cùng chán nản mà than một câu.
Lúc này Tề Diệp hôn mê bất tỉnh, Đường Lê đỡ cậu cũng không đi được mấy bước.
Lúc này chuông vào lớp đã vang lên, bên ngoài cũng không có ai, cô cũng không nghĩ nhiều, cúi người ôm lấy thiếu niên bế lên.
Vốn nghĩ có thể sẽ tốn một chút công sức nhưng Đường Lê không ngờ lại có thể dễ dàng bế lên như vậy.
Vừa rồi chỉ bóp eo, cũng không để ý tới những chỗ khác.
Lúc ôm lên mới cảm giác được người không chỉ rất nhẹ mà còn rất mỏng.
Tề Diệp bị cô ôm thế này, cơ thể hoàn toàn dựa vào người cô. Trêи người cậu không có bao nhiêu thịt, toàn là xương cọ lên người cô làm cô đau đớn.
Cô không thể nói được cảm giác của mình bây giờ là gì. Trong quyển sách “Từng bước bức hôn” chủ yếu sau khi nam chính lập nghiệp thành công, thành lập một đế chế kinh doanh mới bắt đầu viết.
Trong sách, đa phần viết về mối quan hệ yêu hận gút mắc của nam chính Tề Diệp với nữ chính Trần Điềm Điềm. Đối với chuyện nam chính hồi nhỏ đã trải qua những gì chỉ nói sơ qua một hai chương, hoặc là hồi tưởng xen kẽ.
Đường Lê chỉ biết Tề Diệp khi còn nhỏ rất cực khổ, nhưng khổ như thế nào thì cô không biết.
Trước đó nói cậu buồn nôn kỳ thật cũng không phải là bản ý của cô, cô chỉ muốn hỏi cậu tại sao lại nhìn mình với ánh mắt bẩn thỉu như vậy, nhưng khi lời nói ra đến miệng lại trở thành dao nhọn tổn thương người.
Đâm thẳng vào lòng người.
Cho dù là nhân thiết yêu cầu, đêm đó Đường Lê đã trằn trọc rất lâu không hề chợp mắt.
Chỉ cần nhắm mắt lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô lúc đó lại hiện lên trong tâm trí.
“Hệ thống, ngươi có biết tại sao cậu ta lại nhìn ta như vậy không? Lúc đó tôi rõ ràng chưa có làm gì hết.”
[Chắc là nghĩ cô đối với cậu ta có ý đồ gì xấu chăng.]
“Tôi ý đồ cậu ta cái gì? Cậu ta một nghèo hai túng, còn ăn nhờ ở đậu, có ý đồ cũng phải là cậu ta có mới đúng chứ?”
Đường Lê đối với chuyện này thực để ý, lúc này vẫn còn một bụng tức.
[Ý đồ sắc đẹp của cậu ta? Xét cho cùng, cậu ta là người đẹp nhất trong quyển sách này đấy. Sợ cô thấy sắc nổi lòng tham cũng không phải là chuyện khó hiểu đi.]
“Cái rắm á, cậu ta còn không biết tôi là nữ..”.
Lời vừa nói được một nửa, Đường Lê dừng lại.
Chợt thấy có gì đó không ổn.
Thấy sắc nổi lòng tham thì cần gì phân biệt nam nữ.
Đường Lê cảm thấy cả người lạnh băng, trong đầu mơ hồ hiện lên một vài ý tưởng không tốt.
Đôi mắt cô lóe sáng, không muốn nghĩ sâu hơn. Cố nén cảm xúc trong lòng, ôm Tề Diệp đi về phía phòng y tế.
Nhưng là sợ trong chốc lát cậu tỉnh dậy nhìn thấy mình, vì thế chỉ đặt anh xuống rồi bỏ đi.
Khi cô quay lại phòng học, cô giáo dạy ngữ văn đang giảng bài, thấy cô không nói một tiếng nào đi vào từ cửa sau, cũng chỉ nhíu nhíu mày không nói gì.
Đường Lê ngồi ở hàng cuối cùng chỗ cửa sổ mở, Cẩu Tìm ngồi ở trước mặt cô.
Sau khi nhìn thấy Đường Lê ngồi xuống, cậu ngả người ra sau, nhỏ giọng nói.
“Đại ca, cậu ăn no không có chuyện gì làm hay gì mà đi chạy bộ? Em lúc chuông cổng reo mới chạy vào thì thấy anh ở sân thể ɖu͙ƈ chạy bộ, dọa em sợ hết hồn. Ngẩn đầu nhìn lên, hự, đây là mặt trời mọc hướng tây á.”
“Ông đây chạy thì sao, cậu quản được chắc?”
Đường Lê tâm trạng không tốt, lúc nói chuyện ngữ khí cũng đen thui.
“… Anh không phải chỉ thích đấm bốc thôi sao? Cái kiểu một đứa một quyền xỉu ngang á.”
Cô nghe xong giật giật khóe miệng, đưa chân đá một cước trêи ghế cậu ta.
“Sai rồi, lão đại của cậu lên núi đánh lão hổ, xuống núi đá lão cẩu.”
Cẩu Tìm biệt danh là lão cẩu.
Mà lão hổ là Trương Hiểu Hổ ở lớp 11-5 sát vách.
Cẩu Tìm nghẹn họng, ánh mắt ai oán lườm người sau lưng một cái.
“Lão đại à, thật quá đáng á. Mới hai ngày không gặp anh. Sao tính tình anh thay đổi nhiều đến mức nói chuyện như ăn phải thuốc nổ vậy. Có phải dạo này anh nhịn đến nghẹn không có chỗ trút không? Hay là em cho anh xem cái đại bảo bối nhé.”
Nhắc tới cái này cậu lại hăng hái, ghé sát vào cười xấu xa tiếp tục nói.
“HD không che, anh biết mà ~ ~”
“Không có hứng thú.”
“Nữ không được thì nam cũng có.”
“Nếu là thực sự muốn kϊƈɦ thích, nhân yêu cũng có.”
“… Cút.”
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, nhắc tới Đường Lê liền phát cáu. Tuy rằng mỗi lần thi cô đều không đạt tới điểm trung bình, nhưng nội dung nào nên học cô cũng không có bỏ sót.
Thời gian trước lúc mới học đến phần hàm số, cố muốn dành thời gian làm vài bài tập củng cố lại, thuận mồm mở group chat hỏi hỏi ai làm bài rồi gửi qua xin một bản.
Màn hình spam một tràng “???” xong, Cẩu Tìm thần thần bí bí gửi cho cô một tài liệu.
Tên tập tin là ‘Đề Toán đại học 5 năm và 3 năm thi thử’.
(Editor: lại bó ạ:<<文件名写着五年高考三年模拟数学. Bản gốc đây nhé mọi người:<)
Đường Lê không nghĩ nhiều, trực tiếp download click mở.
Kết quả không có bài tập nào, toàn là phim hành động.
Fuck.
Mù mọe mắt.
“Hehehe, xem ra 5 3 lần trước để lại ấn tượng sâu sắc cho anh nhỉ. Hay lần này đổi sang cái khác nhá? Nhân vật sinh động, tình tiết thú vị, còn có vài bộ, đảm bảo hài lòng.”
” … Lại là phim hành động “”
” Không phải, là Hoàn Châu cách cách.”
“…”
Đường Lê cảm thấy mở miệng tiếp lời đối phương chính là nguồn gốc của mọi sai lầm.
Cô tâm tình phiền muộn không muốn tiếp tục nói chuyện, giơ tay túm tóc chuẩn bị nằm sấp xuống bàn ngủ.
Kết quả, trong lòng không ngừng nghĩ về vết thương trêи tay Tề Diệp và khuôn mặt trắng bạch hơn tờ giấy kia.
Mẹ nó, phiền chết.
Cũng không phải mình làm cậu ta bị thương, là chính cậu ta ngã xuỗng. Sao phải để ý như vậy?
“Đường Lê, em vò đầu bứt tai làm gì? Nếu không muốn nghe giảng cũng đừng ảnh hưởng đến bạn học khác. Nếu còn lộn xộn nữa thì ra ngoài đi …”
Cô giáo dạy ngữ văn chưa kịp dứt lời, Đường Lê đã đột ngột đứng dậy. Lúc cô đứng dậy động tác quá lớn, làm cái ghế sau lưng ‘rầm’ một cái ngã ngang dưới đất.
“Thưa cô, em làm mất trật tự lớp học, tự nguyện ra ngoài phạt đứng.”
Không chỉ có Cẩu Tìm, những học sinh khác trong lớp cũng kinh ngạc quay đầu nhìn qua.
Thấy Đường Lê không nhìn phản ứng của người khác, nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đi tới một bước, sực nhớ ra điều gì đó liền quay lại nhặt chiếc ghế rơi trêи mặt đất.
Mọi người nhìn theo bóng dáng rời đi của cô cho đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Giáo viên ngữ văn trầm mặc nửa ngày rồi nhìn về chỗ chiếc ghế được Đường Lê đỡ lên.
… Vừa dữ vừa ngoan là cái quỷ gì?
Đường Lê không biết hành động vừa rồi để lại ấn tượng sâu sắc cho giáo viên ngữ văn, sau khi ra khỏi phòng học cũng không đứng ở hành lang bên ngoài.
Cô nhìn xung quanh thấy không có giáo viên, liền đi theo hướng phòng y tế của trường.
Phòng y tế của trường không xa tòa nhà dạy học, Đường Lê đi bộ qua đó không tốn mười phút.
Đến cửa phòng y tế, cô cũng không vội vàng đi vào, chỉ liếc mắt tùy tiện nhìn vào trong.
Phát hiện Tề Diệp lúc này đã tỉnh lại, bác sĩ đang xử lý vết thương cho cậu bằng cồn và băng gạc.
Bác sĩ của trường Nhất Trung Nam Thành là một bác sĩ nam ngoài 30. Thanh tú ôn hòa, tính tình cũng tốt.
Các học sinh rất thích anh ấy.
Xương tay thiếu niên tinh tế, trắng nõn thon dài, một mảng ửng đỏ kia như hoa đào trong tuyết đẹp đến nói không nên lời.
Dù là bác sĩ cũng không thể kìm lòng nhìn thêm một lần nữa.
Anh lấy tăm bông nhúng vào một ít cồn rồi nhẹ nhàng thoa lên vùng da bị xước để sát trùng.
Ngay khi chiếc tăm bông chạm vào vết thương, đầu ngón tay Tề Diệp khẽ nhúc nhích, sắc mặt cũng tái đi mấy phần.
Thấy phản ứng của cậu quá lớn, bác sĩ liền cười trêu chọc.
“Một nam sinh như cậu sao lại sợ đau hơn cả nữ sinh thế?”
Tề Diệp rất nhạy cảm với đau, nghe đối phương nói xong thì ánh mắt chợt tối, sắc mặt không tốt lắm.
Thấy cậu không nói, tay cầm tăm bông của anh dừng lại.
“Có muốn nghỉ một lúc không?”
“Không cần.”
Mặc dù Tề Diệp ngoan ngoãn ngồi ở đó để người ta giúp xử lý vết thương trêи tay nhưng vẻ mặt vẫn có chút ngưng trọng.
Cậu mím môi, do dự một lúc rồi hỏi ra những nghi vấn trong lòng.
“Bác sĩ, thầy có biết ai đưa tôi đến đây không?”
Trong tiềm thức rất muốn trả lời là Đường Lê nhưng nhớ lại lời cậu ta nói với mình trước khi rời đi, đừng nói với bên kia rằng mình đã đưa cậu ta đến phòng y tế.
Nghĩ đến đây, anh đảo mắt, ngẩng đầu lên, cong môi cười với cậu nhóc.
“Là một bạn nữ cùng lớp. Cô ấy đang quét lá rụng trong sân nhìn thấy cậu giống bị say nắng ngất xỉu nên gọi người cõng qua đây.”
Nghe anh trả lời như vậy Tề Diệp thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy phẫn nộ và khuất nhục khó tả.
Lý do thở phào nhẹ nhõm là không phải Đường Lê mang cậu đến đây nên cậu không nợ cậu ta bất kỳ ân huệ nào.
Đường Lê không đưa cậu đến, có nghĩa là cậu ta chỉ nhìn mình ngất đi rồi thờ ơ rời đi.
Dáng vẻ mình chật vật như vậy bị cậu ta nhìn thấy, trong nội tâm khẳng định rất đắc ý, hung hăng cười nhạo mình đi.
Trước đây, cho dù là người khác lãnh đạm cũng tốt, xum xoe cũng được, cậu cũng chưa từng quan tâm cái gì. Lại càng không có tâm trạng phập phồng lên xuống lớn như vậy.
Nhưng Tề Diệp nghĩ tới Đường Lê mặc kệ mình ngất xỉu trong sân thể ɖu͙ƈ, còn có gương mặt lạnh ngắt nói mình kinh tởm ngày hôm qua.
Ở trêи cao nhìn xuống, giống như là nhìn xem mấy thứ bẩn thỉu.
Cực kì khó chịu.
Có giận, có oán, càng nhiều hơn chính là xấu hổ.
Không biết là rượu sát trùng vết thương quá đau, hay là hành động của Đường Lê khiến cậu quá tức giận.
Trong lòng cậu như có lửa đốt, cháy đến toàn thân nóng rực, cái mũi đau nhức, đuôi mắt cũng bất giác đỏ lên.
Đồ khốn.
Đồ khốn kiếp.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trước kia-
Tề Diệp: Tên khốn kiếp khốn kiếp!
Giai đoạn sau-
Tề Diệp: … Tôi chưa bao giờ nói điều đó.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mọi người nhớ kỹ bình luận a, vẫn là hồng bao bao
Cầu một cái tác giả chuyên mục cất giữ hắc hắc hắc