Edit Trúc Dạ Ngọc
00:40 6/7/21
==========================
Sở Bắc Thần cũng không biết vì sao Đường Lê không muốn cho mọi người biết mình là nữ sinh, có thể nếu nói ra sẽ không tiện thi đấu hay gì nữa.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, cứ theo lời cô dặn dò chú ý không nói với ai.
Nói thật lòng, mặc dù có nghi hoặc nhưng Sở Bắc Thần càng sung sướng nhiều hơn.
Nói vậy cũng hơi kỳ, cậu lại cảm thấy bí mật này giống như của 2 người bọn họ.
Bởi vậy Sở Bắc Thần đi trộm từ cửa sau, đọc đường đi đều lưu ý có người theo dõi hay không. Thấy không có ai, cậu lúc này mới đi vào trong siêu thị, tùy tiện nhặt 1 bọc bvs rồi tính tiền.
Hôm nay nếu là nam sinh bình thường mua loại này, nhân viên cửa hàng chỉ là ngước mắt lên nhìn 1 cái rồi thôi, sẽ không quá để ý.
Nhưng Sở Bắc Thần lại khác, độ nổi tiếng của cậu ở thể thao Nam Thành không thua gì Đường Lê ở nhất trung, đều là nhân vật phong vân.
Không chỉ có học sinh và giáo viên, ngay cả cô bán quà vặt ở siêu thị cũng biết cậu.
“Ái chà, trách không được lúc nãy thấy ai quen quen, hóa ra là ngươi.”
Cậu tuy rằng tính tình không tốt, nhưng vẫn rất tôn trọng và thương yêu trưởng bối.
Nhiều lúc khi đi mua đồ tại đây, cậu nhìn thấy sẽ đi lên phụ một chút. Thường xuyên qua lại, các cô có ấn tượng tốt về cậu, còn thường xuyên cho cậu đồ ăn vặt.”
Vì cúi đầu nên cô không chú ý, đến lúc quét đồ cô ngẩng đầu lên báo giá cô mới thấy Sở Bắc Thần.
cô cúi đầu nhìn túi nilon đen có bvs bên trong, lại liếc mắt lên thiếu niên có đôi tai đỏ ửng.
“ái chà chà, Sở Bắc Thần, từ khi nào ngươi có bạn gái vậy?”
“Là người bổn giáo? Hay là người trường bên nhỉ?”
“Đều không phải, bát tự còn không có một phiết tình đâu, cô đừng có nói bậy.”
Thiếu niên xấu hổ buồn bực mà trừng mắt nhìn đối phương, rồi lấy ra di động quét mã QR.
Cậu cố không để ý sự bỡn cợt ý cười trong mắt đối phương, tính tiền xong cầm túi đi thẳng.
Hai cô trong siêu thị nhìn Sở Bắc Thần vội trốn đi trong sự rối loạn lẫn hoang mang sửng sốt, rồi sau đó nhìn nhau cười càng lớn.
“Chắc không phải bổn giáo, nếu là thật là bổn giáo hắn đã sớm bắt lấy.”
“Ta cũng đoán vậy, hôm nay không phải có thi đấu sao? Chắc là nữ sinh trường khác đến xem..”
Các cô mới hàn huyên được vài câu, ở phía sau có nữ sinh vừa tới bất thình lình mở miệng.
“Không thể là nam sinh sao?”
“......?”
“......?”
Sở Bắc Thần bên này vội vội vàng vàng đi trở về, cũng không biết chính mình bị 2 cô trêu chọc sau lưng.
Lúc này các đội viên đều chạy tới tắm, hành lang lối nhỏ trên cơ bản không có người.
Thiếu niên thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, cậu nhìn trước ngó sau, tìm được 1 nữ sinh rồi đem túi đồ cho đối phương.
Nữ sinh là nữ sinh khác trường, vừa thu thập đồ chuẩn bị rời đi, bị Sở Bắc Thần chặn lại như vậy có hơi sửng sốt.
“À, dù sao cũng giúp 1 chút, bạn đi vào đem thứ này đưa cho cô ấy, được không?
Sở Bắc Thần cũng không biết nên nói như thế nào, gãi gãi tóc đem đồ vật đưa qua.
Nữ sinh ngẩn ngơ cúi đầu, nhìn thấy bên trong băng vệ sinh, mặt cũng một chút đỏ lên.
“Được, tốt, tôi sẽ đem cho cô ấy.”
“Nhưng cậu gọi bạn gái là gì để tôi đi vào gọi 1 tiếng, cô ấy đáp lại thì tôi đưa, nếu không tôi không tìm được người.”
Bạn gái?
Hai chữ này có lực đánh khá lớn vào Sở Bắc Thần, tai cậu vừa hết đỏ xong lập tức màu này đã quay trở lại.
“Cô ấy không phải bạn gái tôi...”
Thiếu niên nâng tay lên gãi gãi cổ, lông mi dài khẽ run.
Cậu nghĩ Đường Lê không cho cậu tiết lộ, nên lúc này mới ấp a ấp úng mở miệng.
“Cô ấy da mặt mỏng, bạn cứ nói là tôi đưa cho cô ấy. Cổ nghe được sẽ đáp lại, cậu cứ thuận tay tiến dần lên đưa vào là được.”
“Được.”
Nữ sinh kia cũng tò mò, cẩn thận liếc Sở Bắc Thần 1 cái sau đó mới cầm đồ cậu đưa vào trong WC.
Tề Diệp tuy rằng không có cùng qua đây, nhưng trong lòng vẫn để ý, cậu vẫn luôn quan sát cửa sau. Khi thấy Sở Bắc Thần cầm 1 túi đen trở lại, cậu dõi theo thấy cậu ta đưa nó cho 1 nữ sinh, sau đó liền mang quần áo sang bên kia đi tắm.
Sau khi thấy cậu ta rời đi, Tề Diệp lúc này mới phóng nhẹ bước chân hướng nữ sinh kia ngăn lại để hỏi han 1 chút, hỏi vừa rồi Sở Bắc Thần cho cô cầm cái gì.
Cô ấy lại muốn đi đâu nhỉ.
Tề diệp trong lòng cực kỳ phiền muộn, cậu không biết chính mình bị làm sao nữa, không biết người khác giống cậu có tính chiếm hữu như vậy hay không.
Cậu cũng biết mình làm vậy là không đúng, nhưng chỉ cần là chuyện về Đường Lê, cậu không để ý không được. Tề Diệp đi theo nữ sinh kia 1 đoạn, phát hiện đối phương rẽ ngay lập tức vào WC nữ. Cậu dừng chân, đứng ở hành lang.
Trông đối phương như đơn thuần đi toilet, cũng không giống như đi tìm Đường Lê. Nghĩ đến đây, trong lòng cậu nhẹ nhàng thở ra 1 hơi, cảm thấy mình đứng ở trước cửa nvs nữ cũng không tốt.
Nhưng khi đang định xoay người đổi hướng đi về phía cầu thang, cậu phát hiện nữ sinh vừa rồi rất nhanh liền ra ngoài, trong tay không còn cầm bao nilon đen kia nữa.
“Bạn học, xin đợi một lát.”
Nghe được có người gọi mình, nữ sinh bước chân chậm lại, nhìn lại theo hướng thanh âm truyền đến. Kết quả nhìn thấy Tề Diệp, 1 nam sinh có ngoại hình kinh diễm, cô lập tức dừng chân.
“Như, như thế nào?”
Cậu cũng không để ý cảm xúc khẩn trương của đối phương, cậu hạ mí mắt, không dấu vết mà nhìn thoáng qua về hướng WC nữ.
“Tôi muốn hỏi một chút, cậu vừa rồi cầm thứ gì? Có phải đi vào đem cho người nào không?”
“A? Cậu, cậu hỏi cái này làm cái gì?”
Tề Diệp không hiểu tại sao vừa rồi còn tốt đẹp, đến khi nhắc đến việc này cô ấy lại hoảng loạn như vậy, thậm chí còn đỏ mặt tránh nhìn vào mắt cậu.
Phản ứng thái quá càng làm thêm khả nghi.
“Xin lỗi, cậu không tiện nói sao?”
“Cũng không phải vậy, nhưng mà, chính là vầy, phái nữ mỗi tháng đều cần cái này...”
Tề Diệp sửng sốt.
Cậu không phải trẻ con không hiểu chuyện, tự nhiên hiểu ra bên trong nó là bvs.
“Sở Bắc Thần mua?”
“Ừ, hình như bạn gái cậu ấy đến ngày, nên nhờ tôi đưa giúp.”
“Tôi cũng không rõ lắm, cậu muốn biết thêm gì thì cứ trực tiếp mà hỏi cậu ta đi, tôi đi trước.”
Dù sao cô cũng là con gái, da mặt quá mỏng.
Cho dù trước mặt cô đây là 1 thiếu niên nhan sắc mê người, muốn cô bình thản mà nói về những việc này, cô thực sự không làm được. Vì vậy cô cúi đầu nói ấp úng vài câu, rồi che khuôn mặt đỏ ửng cứ thế mà cuống quýt chạy ra.
Tề Diệp đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nói đúng ra là ngơ ngẩn.
Bạn gái?
Sở Bắc Thần có bạn gái?
Ở trong những nữ sinh đến xem thi đấu hôm nay?
Ý thức được việc này, sắc mặt thiếu niên ngày càng đen lại, cậu nghiến răng. Đây là số ít những lần cậu tức giận như vậy.
Thằng khốn này! Có bạn gái còn muốn trêu chọc Đường Lê!
- -----------------------
Đường Lê bên này không biết Tề Diệp hiểu lầm to như vậy, cô lúc nào đang thay quần áo.
Sau khi hệ thống nhắc nhở, chắc chắn xung quanh không có ai, co mới lén lút chui ra cửa nvs nữ.
Bởi vì lúc chơi bóng khó tránh đổ mồ hôi, cô còn đang tới ngày nên tính toán sang bên gian kia vệ sinh thân thể.
Nhưng cô lại không nghĩ tới lúc này mình đang cầm chậu cùng khăn lông chuẩn bị đi vào thì vô tình gặp ngay Tề Diệp ở cửa. Cũng không phải là vô tình gặp mà hình như Tề Diệp vẫn luôn ở đó đợi cô
Đường Lê ở trường thể thao có một gian tắm riêng của mình, không phải là người ta nhường cho cô mà chính cô dùng bạo lực mà chiếm lấy.
Cô chọn vị trí này, chỉ cần cô không cho phép đố ai dám cướp cũng chẳng ai dám dùng.
Vị trí thì cố định, Tè Diệp chỉ cần hỏi thăm 1 chút là biết gian tắm của cô ở đâu.
“Đường Lê.”
Tề Diệp thấy cô đang tới thì sáng mắt lên, sau đó lại nhớ ra chuyện vừa rồi thì biểu tình ảm đạm đôi chút.
“Cậu vừa rồi đi đâu vậy, tôi đi tìm cậu thật lâu...”
“A xin lỗi, bụng tôi không thoải mái nên vừa rồi đi WC”
“Có sao không? Tìm tôi có chuyện gì không? Hay đang đói bụng?Nếu cậu đói thì đi tìm Cẩu Tầm, trong túi cậu ta có đồ ăn vặt để lót bụng. Đợi tôi đi tắm xong thì tôi mang cậu đi ăn cơm.”
Tề Diệp dừng 1 chút, cậu thực sự muốn cho Đường Lê thấy khuôn mặt thật của Sở Bắc Thần, nhưng bây giờ chưa phải là lúc thích hợp.
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không có việc gì, tôi không đói bụng.”
“Vậy thì tốt, cậu ở bên ngoài chờ tôi, tôi vào...”
Cô chưa nói xong hết câu, phát hiện tai Tề Diệp hơi đỏ, bộ dáng kiểu muốn nói lại thôi.
“Còn có chuyện gì?”
Trong đây không nóng, nhưng nhiều người ngồi chung 1 chỗ như vậy nên vẫn có cảm giác oi bức. Tề Diệp nâng tay kéo cổ áo, có thể mơ hồ thấy đường cong của xương quai xanh.
“Đường Lê, tôi có thể mượn nhà tắm của cậu trong chốc lát được không?”
Trên người cậu đẫm mồ hôi thật khó chịu. Cậu nhìn quanh đây mới phát hiện đây là gian tắm tập thể, các vách ngăn chỉ cách nhau 1 tấm che, ai ra ai vào đều thấy hết.
Tề Diệp không thích tắm cùng nhiều người như vậy. Cậu không quen.
Ban đầu cậu định nhịn 1 chút, nhưng Cẩu Tầm tinh ý thấy cậu trở về nhanh như vậy liền nhiều chuyện 1 hồi. Nghe xong vấn đề của cậu, Cẩu Tầm kêu cậu đi tìm Đường Lê.
Phòng tắm của cô là phòng đơn, không ai dám vào, bên trong cái gì cũng đầy đủ.
Đường Lê nghe xong sửng sốt.
Cô ngước mắt theo bản năng nhìn Tề Diệp 1 cái, phát hiện tóc mái cậu có chút ướt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Cô nuốt nước miếng, không dám nhìn trực diện đối phương. Cả người Tề Diệp đều là thân kiều thịt quý, khi nóng lên làn da sẽ nổi mẩn đỏ, giống như những cánh đào giữa tháng ba. Cộng thêm gương mặt kia nữa, nhìn lâu sẽ làm miệng khô lưỡi khô, thật sự chịu không nổi
“Được, vậy cậu vào tắm trước đi.”
“Không sao, tôi không vội, tôi có thể ở bên ngoài chờ cậu.”
Cmn cậu ở bên ngoài chờ, ông đây không phải bị OCC sao?
“Tôi nói cậu vào trước thì cứ vào, nhường tới nhường lui làm gì?Chạy nhanh.”
Đường Lê vừa nói vừa đẩy cậu ta vào, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Đồ ở bên trong, cậu cứ dùng thoải mái. Khăn tắm chắc vẫn có trong đó, cứ tự nhiên.”
Tề Diệp nghe xong thanh âm, lúc này mới lướt qua đồ vật bên trong.
Từ lúc Đường Lê trưng dụng phòng này đến bây giờ, không có ai đi vào, đồ cô để vẫn còn đó. Bên phải cậu là 1 kệ dài, bên trên bày đồ vật linh tinh như dầu gội các thứ.
Đôi mắt Tề Diệp chợt lóe, nhìn 1 hồi vào chai có in hình hoa nhài, duỗi tay đem nó cầm xuống dưới. Lông mi cậu khẽ nhúc nhích, để sát vào mũi ngửi ngửi.
Giống mùi trên nguời Đường Lê
Nhàn nhạt ngọt thanh, rất dễ chịu.
Ý thức được mình vừa làm gì, cậu cuống quýt đem đồ vật trở về. Nhưng động tác quá gấp, chai sữa tắm không đứng yên mà lạch cạch chạm vào đồ vật trên kệ
Bên ngoài Đường Lê nghe thấy có tiếng động bên trong, lo lắng hỏi
“Làm sao vậy? Cậu đụng vào cái gì?”
“Không, chỉ là tôi không cầm chắc chai sữa tắm......”
“Bên trong đều là đồ dính nước rất trơn, sàn nhà cũng nhẵn, cậu cẩn thận 1 chút đừng để bị ngã.”
Nghe được âm thanh bên trong, cô trong người nhẹ nhàng liền đáp lại
Đường Lê chuẩn bị ra ngoài tìm 1 chỗ để chơi game, chờ Tề Diệp ra khỏi.
Thiếu niên nghe được tiếng bước chân của Đường Lê ngày càng xa, lại nhìn ánh sáng tối tăm u ám trong phòng. Yết hầu hơi lăn, cậu đè nặng nỗi hoảng loạn trong lòng chậm rãi duỗi tay bắt đầu cởi quần áo.
Cậu mắc chứng sợ không gian hẹp từ khi còn nhỏ. Khi ấy Tần Uyển còn chưa ly hôn với chồng, ông ta thường xuyên đem đám hổ bằng cẩu hữu về nhà. Ông ta sợ cậu gào khóc phiền toái mà đem cậu nhốt vào tủ quần áo, khóa lại không cho ra. Chờ đến lúc Tần Uyển về hoặc ông ta nhớ tới cậu mới thoát ra được.
Ngày thường khi tắm ở nhà, phòng cũng rộng, bên ngoài Tề Minh cùng Tần Uyển nói chuyện thỉnh thoảng cũng truyền được vào
Cậu sẽ không sợ hãi như vậy.
Nhưng lúc này tuy bên trong có đèn, nhưng không gian lại chật chội mờ nhạt, không sáng sủa. Đường Lê cũng đi ra ngoài rồi, nên cậu bắt đầu sợ hãi. Cậu muốn gọi cô lại, nhưng lời nói vừa định ra khỏi miệng lại nuốt xuống.
Nếu là Sở Bắc Thần, cậu ấy sẽ không giống chính mình như này, cậu ta khẳng định cái gì cũng không sợ, không sợ tối không sợ quỷ, không sợ không gian hẹp.
Tề Diệp đè nặng môi, đem sữa tắm 1 lần lại 1 lần, tỉ mỉ bôi trên trên người mình.
Da thịt trắng nõn bị nước nóng chảy xuống đến phiếm hồng, tống luôn theo mấy tầng bọt nước ái muội cùng nhau chảy xuống.
Yết hầu hơi lăn, đôi mắt cũng nhiễm mờ mịt sương mù.
Có lẽ có chút không biết xấu hổ.
Như vậy trong nháy mắt, Tề Diệp cảm thấy như được Đưởng Lê ôm vào trong lồng ngực
Toàn thân, giữa 2 cánh mũi.
Đều là hương hoa nhài thơm ngọt.
Thật an tâm.