Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 12: Chương 12: Khả khả ái ái




Đường Lê há to miệng muốn giải thích rõ ràng với đối phương, nhưng suy tư nửa ngày, cô phát hiện nói thế nào cũng không thông.

Không thể nói chuyện về hệ thống, lại càng không thể nói ra vấn đề nhân cách thiết lập.

Tất cả những gì cô bí mật làm bây giờ trông không khác gì một người thầm mến say mê lưu luyến Tề Diệp nhưng lại sợ bị cự tuyệt cả.

Đừng nói là bọn Trương Hiểu Hổ hiểu lầm, ngay cả bản thân Đường Lê đổi vị trí suy nghĩ thử, cũng cảm thấy dù cho mười cái miệng cũng không nói rõ được.

Nghĩ đến đây, Đường Lê bực bội vò đầu bứt tóc, nhưng lại nghĩ… cô đây không phải là lần đầu tiên bị người hiểu lầm.

Trước khi Tề Diệp đến, cô bị người khác nói mình là gay, là cái loại lãnh cảm gì đó đều có hết. Lúc này dường như cũng không có nhiều sự khác biệt, chỉ là nhiều hơn một Tề Diệp mà thôi.

Nhìn như vậy thì có vẻ như không có vấn đề gì lớn.

Đường Lê ở đây là để hoàn thành nhiệm vụ thay đổi kết cục pháo hôi, bị nam chính hiểu lầm là hiểu lầm, bị người khác hiểu lầm cũng là hiểu lầm.

Cuối cùng đạt thành mục tiêu là được. Đã giải thích không rõ, vậy quản nhiều như vậy làm cái gì?

Trần Điềm Điềm thấy cậu trai trước mặt chẳng hiểu vì sao im lặng không nói, cho rằng mình đã nói động đến chuyện thương tâm của cậu.

Cô nàng sợ Đường Lê buồn nên vội buông tay lau nước mắt, có chút cứng nhắc đổi chủ đề.

“Được rồi, giờ học sắp đến, cậu mau về lớp đừng để muộn.”

Thiếu nữ cong mắt cười cười, trong hành lang ánh sáng không được tốt, nhưng cặp mắt kia có thể thấy được vẫn trong suốt như cũ.

Đường Lê đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, ngước mắt nhìn Trần Điềm Điềm hốc mắt đỏ lên.

“Cậu cứ như vậy trở về?”

“Vào nhà vệ sinh rửa mặt đi. Vừa rồi là tôi đã gọi cậu ra, cậu quay lại thế này, người khác còn tưởng là tôi làm gì cậu đấy.”

Trần Điềm Điềm cũng không biết thế nào, lúc nghe được Đường Lê nói lời này không tự giác nhớ tới chuyện hồi lớp mười. Lúc đó cô nàng cũng khóc.

Cô nàng đưa tay lên sờ mặt, sau đó chậm rãi nhìn qua.

“… Tôi tưởng cậu sẽ nói tôi xấu xí.”

“Xấu? Cậu khóc lên hoàn toàn chính xác không thể nào đẹp mắt, bất quá cũng không tới nỗi xấu đâu.”

Đường Lê hiển nhiên không thể nhớ được trước kia mình đã nhăn mặt nói người kia khóc thật xấu. Trần Điềm Điềm nghe xong bất mãn mà chẹp miệng.

Đường Lê lúc này mới chợt nhận ra vừa rồi mình lỡ mồm.

Cô được xem như con trai mà nuôi lớn, không chỉ trong thế giới này mà trước kia cũng là như thế.

Tâm tư không được tinh tế, tỉ mỉ như con gái. Nói chuyện cũng thẳng.

Cô nghĩ đến vừa rồi đã nhờ người ta giúp đỡ, bây giờ nói ra lời này quả thực không thích hợp.

“… Tôi không có ý gì khác. Ý tôi là cậu rất xinh đẹp, cho dù có khóc cũng không khó coi.”

Đường Lê vắt óc suy nghĩ mới nói được một câu dỗ dành, nói xong liền nhìn thấy Trần Điềm Điềm không tức giận mà cười. Nội tâm nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng rồi, cậu thích kẹo không? Kẹo sữa bò ấy.”

“Cậu cũng mua cho tôi?”

Mắt cô gái sáng lên, kinh ngạc nhìn tay Đường Lê, cho là Đường Lê còn đang giấu một gói kẹo nữa.

“Không phải, hồi nãy tôi có mua một gói kẹo sữa nhờ Trương Hiểu Hổ đưa cho Tề Diệp. Cậu ấy không muốn, để nó ở chỗ đồ thất lạc trêи bục giảng. Cậu thích thì cầm lấy ăn đi.”

” … … Thì ra là Tề Diệp không muốn nên thừa ra à. Tôi còn nghĩ đó là cậu nhân tiện mua một gói cho tôi làm thù lao chứ.”

Giọng nói của Trần Điềm Điềm buồn buồn, đầu cũng gục xuống không nhìn rõ vẻ mặt.

Dù sao cô nàng từ sự kiện năm lớp mười kia về sau, một mực đối với Đường Lê có chút hảo cảm ʍôиɠ lung. Mặc dù bây giờ biết đối phương thích chính là Tề Diệp, mình là không thể nào.

Nhưng nghe lời này trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút hụt hẫng.

Đường Lê không nghĩ tới mình thuận miệng một câu như thế, kết quả là đối phương còn thương tâm hơn là vừa rồi nói cô nàng khóc trông không đẹp.

Cô suy nghĩ một chút, dù thế nào thì Trần Điềm Điềm cũng là giáo hoa được Trường Nhất Trung Nam Thành bầu chọn ra.Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com @_zldzks1995

Một cô gái xinh đẹp như vậy ngày thường có biết bao nhiêu nam sinh tặng quà, đềuđược chọn lựa kỹ lưỡng, sao có thể muốn thứ đồ mà người khác cần đây?

Thật ra Đường Lê cũng không phải cố ý. Chỉ là bình thường cô cùng bọn người Trương Hiểu Hổ chơi chung, mấy món cô không ăn không dùng đều ném cho bọn họ. Họ thích thì lấy, không thích vứt đi là được.

Cho nên cô thực sự không suy nghĩ nhiều.

Cũng may Trần Điềm Điềm không phải là một người hẹp hòi.

Cô nàng thất vọng một chốc, ngước mắt lên nhìn dáng vẻ trầm mặc của thiếu niên trước mặt, nhún vai giả vờ như không sao cả.

Như thể không có chuyện gì xảy ra.

“Vừa rồi tôi nói đùa, cậu đừng để trong lòng.”

Trần Điềm Điềm vừa nói vừa vẫy tay với Đường Lê, xoay người rời đi.

“Chờ một chút.”

“Sô cô la có được không?”

“Cái gì?”

Đường Lê ngập ngừng một chút, lấy ra hai viên sô cô la từ túi đồng phục đem ra.

Cái này dùng để dỗ Tề Minh sáng nay thuận tay đem bỏ vào, giờ còn lại nhiêu đây.

“Đây không phải là đồ người khác không muốn còn thừa lại, nhưng mà chỉ có hai viên. Nếu cậu thích lấy hết đi.”

Lúc cô nói lời này thần sắc rất chân thành.

Như có những ngôi sao vụn vỡ trong đôi mắt nâu màu trà ấy, trong suốt mà ôn hòa, không có bất kì tia hung ác nào.

Trần Điềm Điềm nhìn chằm chằm Đường Lê một lúc lâu, Đường Lê thấy không được tự nhiên cau mày muốn nói gì đó.

Thiếu nữ chợt cong môi cười.

“Đường Lê, sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ?”

Nói xong không hiểu sao cô nàng lại thở dài, nhìn Đường Lê với ánh mắt tiếc nuối.

“Haiz, thật đáng tiếc. Nam sinh đáng yêu như vậy cũng đã thích một nam sinh khác.”

“…”

Tôi hối hận.

Cậu trả lại sô cô la cho tôi có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.