Đường Lê không cảm thấy gì cả, chỉ là Tề Diệp cắn ống hút không nói lời nào, có lẽ là do quá xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào trốn.
Ninh Lệ không hiểu vì sao mà sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện.
Trong lúc nhất thời không khí trong xe buồn bực đến hoảng.
Đợi đến lúc lái xe về nhà thì sắc trời đã tối đi nhiều.
Sau khi xuống xe, thiếu niên đỏ mặt cảm ơn Ninh Lệ. Cũng không nhìn mặt Đường Lê, giống như đang tránh hồng hoang mãnh thú nào đó, nhanh chóng bỏ chạy.
“Ài chờ đã, cậu còn chưa lấy kẹo …”
Đường Lê chưa kịp nói xong thì Tề Diệp đã đóng cửa vào nhà mất rồi.
Cô cúi đầu nhìn xuống túi kẹo nặng trĩu trêи tay, trêи mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Anh, cậu ấy là bị làm sao vậy? Có phải vừa rồi ở trêи xe anh hù dọa cậu ấy rồi không?”
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có khả năng.
Chưa tính cái vẻ mặt lạnh tanh như thể có người nợ mấy trăm vạn của Ninh Lệ trêи đường đi, chỉ nói tới trước đó anh cầm khăn giấy xích lại gần, cười gằn một tiếng nói là muốn lau nước mắt cho Tề Diệp cũng đã hết sức dọa người.
Không đề cập đến chuyện này thì còn đỡ, vừa mới nhắc tới ở trong xe là trong đầu anh vô thức hiện lên hình ảnh thiếu niên đuôi mắt phiếm hồng, đang nghiêng đầu ɭϊếʍ láp sữa bò.
Cảm thấy hết sức bực bội.
Ninh Lệ dù sao cũng đã hai mươi mấy tuổi, nhìn cái gì cũng đều thông suốt. Đặc biệt là mấy chuyện tình cảm này.
Vừa rồi Tề Diệp thất vọng vì cái gì, bản thân thiếu niên có thể không hiểu lắm, nhưng trong lòng anh thì sáng rõ như gương.
Đm, mẹ nó.
Còn chưa có ý tứ gì đã câu người như vậy rồi, nếu sau này thật sự thông suốt có phải là xong phim luôn không?
“Liên quan gì anh? Còn chưa có quen thân mà đã cùi chỏ hướng ra bên ngoài rồi hả?”
“…Em không hiểu anh đang nói gì.”
Nam nhân cười lạnh một tiếng, đôi mắt đào hoa kia cũng tắt luôn ý cười, nhìn muốn lạnh cả sống lưng.
“Thật sao? Vậy thì tốt hơn hết là em đừng bao giờ hiểu.”
Đường Lê cảm thấy Ninh Lệ ít nhiều có bệnh, tựa hồ người bị Sở Bắc Thần đập đầu vào tường không phải Tề Diệp mà chính là anh. Từ lúc bắt đầu đến giờ chưa từng cho cô sắc mặt tốt.
Nếu không phải hôm nay anh đến trường giúp đỡ, thay cô giấu chuyện mời phụ huynh.
Thì Đường Lê đã sớm dỗi lại rồi.
“Được rồi, đầu óc anh hiện tại không thanh tỉnh, em không cãi nhau với anh.”
“Đồ của anh lấy xong chưa? Nếu không còn gì thì vào đi.”
Nam nhân híp mắt, anh cũng biết vừa rồi là mình không khống chế được tính khí.
Bắt gặp Đường Lê có vẻ tức giận, không khỏi cảm thấy có chút hối hận.
“Tiểu Lê, vừa rồi là anh không đúng, anh không nên nổi giận bậy bạ, em đừng nóng giận. Đừng vì người ngoài mà làm tổn thương hòa khí.”
“Nhưng có một chuyện em phải nghe lời anh. Từ nay về sau nhất định phải tránh xa Tề Diệp một chút. Một đại nam nhân lớn lên đẹp như vậy còn chưa nói. Vừa rồi em có thấy không, cậu ta vậy mà còn uống sữa, lại còn ɭϊếʍ. Hừ, yêu tinh”
Đường Lê trợn mắt nhìn ông anh một cái, hoàn toàn không đem lời của đối phương để trong lòng.
Anh chưa gặp Tề Diệp bao giờ, chỉ là sau vụ án nghe điện thoại thì bắt đầu huyên thuyên.
“Ninh ca, ai cũng có tư cách nói Tề Diệp là yêu tinh, nhưng anh thì không được. Anh còn nói người khác là yêu tinh, lấy gương soi lại mặt mình đi, ánh mắt nhìn người nào cũng giống như muốn cùng người ta đi đến thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn ấy. Anh cũng không cần phải vắt óc nói lời âu yếm làm gì, chỉ cần liếc mắt một chút là đã làm con gái nhà người ta mê mẩn quên đường về rồi.”
Mặc dù ông anh khi còn đi học thì Đường Lê chỉ mới bé xíu thôi, nhưng trong mấy ngày lễ tết sum họp, có Từng Quế Lan cùng với bảy cô tám dì ngồi nói chuyện cũng ít nhiều nghe được chuyện của anh.
Nếu nói Tề Diệp là nam yêu tinh, vậy thì anh ấy chính là nam hồ ly.
Chỉ cần có thể lọt vào mắt của anh, căn bản là ai đến cũng đều không cự tuyệt.
“Chậc chậc, con nít như em thì biết cái gì? Đều đã là người trưởng thành rồi, ngươi tình ta nguyện thử một chút mà thôi. Duyên đến duyên đi, tự tại tùy tâm.”
Ninh Lệ vừa nói vừa vỗ vai Đường Lê rồi dắt cô vào phòng.
“Đúng rồi, chuyện mời phụ huynh anh có thể giấu diếm giúp em, nhưng hạn chót là trước kỳ thi giữa kỳ. Nếu kỳ thi giữa kỳ em không lọt vào top mười của lớp thì không chỉ là chuyện đánh nhau lúc trước, cả chuyện gian lận thi cử anh cũng nói ra hết. Hiểu chưa?”
Đậu phộng.
Theo cái nhân thiết chó má hiện tại, cô thi được hạng nhì đếm ngược cũng là ooc.
Còn mẹ nó top mười, đây không phải là muốn mạng cô à?
Đường Lê cảm thấy yêu cầu này rất vô lại. Hôm nay thoát được một kiếp, nhưng sau này vẫn là phải gặp.
Đây chẳng phải là sự khác biệt giữa chết sớm và chết muộn sao?
“Cmn! Ninh Lệ, anh cmn cũng không phải người nhà họ Đường, tôi chết rồi anh có được thừa kế gia sản của nhà tôi đâu? Sao anh cứ muốn tôi chết thôi vậy hả?”
Bởi vì đã đến cổng đại viện.
Cô sợ Từng Quế Lan nghe được, đành phải hạ giọng nghiến răng nghiến lợi nói.
Người đàn ông đưa tay lên xoa xoa tóc Đường Lê, cười như không cười nhìn cô, cũng không để ý cô ở trước mặt mình phun mấy lời thơm tho này.
“Em gái ngốc, anh đây cũng là muốn tốt cho em. Hiện tại em không học nhiều tri thức một chút, sau này có thừa kế gia sản cũng không giữ được. Đảo mắt một cái là bị người ta đoạt mất.
“Mà anh xem thời gian rồi, tháng sau mới là thi giữa kỳ, em vẫn còn một tháng để học. Từ từ sẽ đến, không nóng nảy. Nếu có cái gì không hiểu gì thì cứ gọi điện hỏi anh, hay là anh mời gia sư dạy kèm tại nhà cho em?”
Mời gia sư có ích gì? Mấy bài thi kia không phải là cô không làm mà là không thể làm.
Sau khi nghĩ đến khả năng này, Đường Lê lập tức lên tinh thần, vội vàng gọi hệ thống ra.
【Hệ thống, mi ra đây hỏi mi một chuyện. Nếu Tề Diệp đến chỉ đạo tôi làm bài tập, tôi tiến hành theo chất lượng chậm rãi dần dần cải thiện điểm số, có tính là ooc không? 】
Đường Lê sau khi nghe lời giải thích này, há mồm muốn phun tào, nhưng lại cảm thấy chửi cũng như không.
Dù sao thì, ý là đầu óc của cô có tốt hay không không phải do cô định đoạt, phải xem Tề Diệp cảm thấy cô có phải kẻ ngốc hay không mới được.
【…Được thôi. Vậy mi mở bảng số liệu ra xem cậu ta có nghĩ tôi thế nào? Nếu là nghĩ tôi là đồ đần thì tôi sẽ không đi tìm cậu ta, dù sao trong thời gian ngắn cũng không cải thiện được bao nhiêu, vậy thì cứ nằm ngửa chờ cha đến lấy dây lưng đánh thôi. 】
【Dù sao thì con người ta ấy, có đối khi vẫn là nên chấp nhận số phận. 】
Bình thường thì bảng số liệu của hệ thống kiểm tra không chỉ ghi lại tâm trạng của Tề Diệp mà còn ghi lại các loại chỉ số về trạng thái thể chất của cậu.
Còn có độ thiện cảm với người khác, giá trị ác ý, giá trị ấn tượng các loại nữa.
Chỉ là bởi vì nhân thiết của Đường Lê là một nữ phụ độc ác, cho nên khi Tề Diệp không thay đổi thái độ với cô, cô cũng sẽ không chủ động đi xem đối phương có ấn tượng gì về mình.
Dù sao thì đều là ác độc nhân thiết, còn cần để ý đến giá trị ấn tượng làm gì?
Nhưng bây giờ thì khác, nhân thiết của cô đã buông lỏng trói buộc bởi vì Tề Diệp đã thay đổi thái độ. Chắc là tạm thời không tính là ác độc nhân thiết gì đâu.
Đồng thời, nhận thức của Tề Diệp về cô cũng sẽ thay đổi.
Hệ thống lật lại một vài trang, cuối cùng nhìn thấy giá trị ấn tượng hiển thị ở góc trêи bên phải nhân vật.
【Vậy ta đâu, nếu là đồ đần thì mi không cần nói, ta không muốn nghe. 】
Mặc dù vẫn không biết gì trong mắt Tề Diệp ấn tượng về mình thế nào.
Nhưng cô cảm thấy Trần Điềm Điềm là nữ chính mà còn bị đối xử như người qua đường giáp, đoán chừng cô vẫn còn chưa đâu.
Đường Lê trong lòng than thở, kết quả chờ nửa ngày cũng không nghe thấy hệ thống đáp lại.
想Cái chữ này trong tiếng Trung có nhiều nghĩa: muốn/nhớ/nghĩ/hy vọng. Tui lấy cái tui cho là hợp lí nhất ahjhj.