Editor Trúc Dạ Ngọc
=========28/9/21=========
Tề Diệp muốn có một đáp án, hỏi cô chính mình phải làm gì, mà Đường Lê lại không biết nên giải thích như thế nào.
Một lúc lâu sau, cô châm trước trả lời một câu trong sự buồn bực.
“Tề Diệp, tôi không hiểu tại sao cậu lại có suy nghĩ này. Có nhiều kiểu thân cận như vậy, cậu cứ ôm tới ôm lui, lại còn...Chẳng lẽ cứ phải thời thời khắc khắc dính lên người tôi mới được tính là thân thiết?”
“Là do tôi thấy Trần Điềm Điềm làm như vậy với bạn của cô ấy.”
Ngữ điệu của thiếu niên ôn hòa, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay Đường Lê.
“Khi các cô ấy vui vẻ đều sẽ ôm nhau, ngay cả khi đi vệ sinh đều nắm tay nhau. Đều là bạn bè, tại sao chúng ta không thể làm điều đó? “
“Hơn nữa vừa rồi tôi ôm lấy cậu, cậu cũng giống như tôi, không thấy khó chịu phải không?”
Mấy lời ngụy biện này là Trần Điềm Điềm dạy cho cậu, cô ấy quá hiểu logic của Đường Lê.Truyện chỉ được đăng tại wattpad, các trang khác đều chưa được phép của editor.
Đường Lê là người cứng rắn ngay thẳng, trong khoảng thời gian Trần Điềm Điềm vẫn còn thích Đường Lê, cũng có rất nhiều lần cô không quan tâm mọi người mà đi tỏ tình với Đường Lê.
Cho dù người nhà cô không hy vọng cô yêu sớm, nhưng nếu Đường Lê chấp nhận, cô nhất định sẽ cố gắng học tập, nỗ lực gấp trăm lần so với hiện giờ. Như vậy người nhà cô sẽ không thấy mình sao nhãng bài vở mà ngược lại càng tốt hơn, sẽ không thể nói được gì cả.
Lúc ấy Trần Điềm Điềm suy nghĩ rất lâu mới có thể hạ quyết tâm đi thông báo, nhưng cô còn chưa kịp đưa được lá thư tình cho Đường Lê thì chính tỉ muội của cô đã trước một bước phải chịu thảm hại.
Khương Tuyết Nhi xinh đẹp đến mức nào cô biết rõ, vừa thuần khiết lại vừa có nhiều người theo đuổi, dáng người còn đẹp hơn của Trần Điềm Điềm.
Chỉ cần Khương Tuyết Nhi thích, cho dù là thứ gì, cô ấy chỉ cần ngoắc ngón tay là có thể có được.
Cho dù đó là con người hay là một thứ gì khác.
Cô ấy khác với Trần Điềm Điềm, Khương Tuyết Nhi sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, tính cách của cô càng thêm cởi mở và phóng khoáng.
Cô ấy lại giống với Trần Điềm Điềm, đều đánh trận nào thua trận đó, Trần Điềm Điềm trong lúc nhất thời thấy sợ hãi mà rút lui.
Thật ra Trần Điềm Điềm so với Tề Diệp cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô cũng thấy sợ hãi, cũng trốn tránh.
Vì vậy cô đã bỏ lỡ.
Cô không hy vọng lúc này Tề Diệp cũng giống như mình, cũng đã bỏ lỡ.
Vì Đường Lê có cảm giác với Tề Diệp, cậu ấy so với cô càng có thêm cơ hội.
Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, nhẹ nhàng cầm tay của Đường Lê áp vào gò má của chính mình.
“Như vậy, cũng không thích sao?”
Động tác này không mang chút tâm tư nào, cậu chỉ đơn thuần làm như vậy, sau đó cẩn thận ngước mắt nhìn sang bên cạnh.
Đường Lê nuốt nuốt nước miếng, trên mặt không có gì khác thường, nhưng tâm lý lại hỗn loạn kịch liệt.
Cảm giác được làn da mát lạnh của đối phương, cô không những không chán ghét, còn theo bản năng cử động ngón tay, muốn đụng chạm.
Cô không còn cách nào đành nói trái với lương tâm.
Cô không chán ghét, cô.....rất thích.
“Chúng ta là hai thằng con trai, làm như vậy sẽ không hay.”
Đường Lê không nói chán ghét, chỉ nói không tốt. Thông minh như Tề Diệp chắc hẳn sẽ hiểu hàm ý trong lời nói của cô.
Hai mắt cậu sáng lên, cong mặt mà cọ cọ vào tay cô.
“Cậu có phải không hiểu tiếng người hay không, tôi có nói cho phép đâu...”
Đường Lê bị cọ đến mức da đầu tê dại, che dấu sự hoảng hốt mà muốn thu tay về. Nhưng lời cô còn chưa nói xong, tay đã bị Tề Diệp nắm chặt hơn.
“Chúng ta có thể không cho người ngoài biết.”
Thiếu niên vuốt ve lòng bàn tay của Đường Lê, sự tinh tế mềm ấm trong xúc cảm làm tai cậu nóng lên.Truyện chỉ được đăng tại wattpad, các trang khác đều chưa được phép của editor.
“Nếu cậu để ý ánh nhìn của người khác, chúng ta có thể thân cận trong bí mật được không.”
“Như vậy hẳn sẽ không có gì không tốt, phải không?
“Ây không phải, ý của tôi là......”
“Hoặc là tôi sẽ không thường xuyên thân cận với cậu, khi nào tinh thần tôi cần nạp điện, khổ sở, hoặc muốn ôm cậu một cái để an ủi thì tôi có thể tìm đến cậu, như vậy có thể chứ?”
Yết hầu Tề Diệp lăn xuống, giọng nói vừa mất tiếng vừa trầm, rõ ràng cậu cao hơn Đường Lê nửa cái đầu, nhưng không hiểu sao khi nói chuyện với cô, tư thái của Tề Diệp sẽ luôn tự giác hạ thấp.
―― cậu sợ cô sẽ từ chối.
“Đường Lê, tôi tuy rằng có người thân, nhưng tôi chưa từng trưng ra bộ mặt yếu đuối của mình ra cho họ. Tôi sợ bọn họ lo lắng, với lại tôi không thích làm người khác tỏ ra bộ mặt thông cảm.”
“Thật ra tôi không dính người như vậy, tôi cũng không thích khóc...”
“So với sợ cậu thông cảm tôi, khinh thường tôi, tôi càng sợ cậu không có chút cảm giác nào đối với tôi.'
“Đường Lê, cậu không giống với những người khác, tôi không sợ bày ra cho cậu hết tất cả bộ mặt yếu ớt của tôi”
Tề Diệp chưa từng nói những lời này với cô một lần nào, từng câu từng chữ như đang gõ ở trong lòng của cô. Cô muốn nói cái gì đó, lại phát hiện những lời đó mắc nghẹn ở sâu trong cổ họng, nói không nên lời nhưng lại không nuốt được xuống dưới.
Rất khó chịu.
Tề Diệp biết Đường Lê mềm lòng, cô không đành lòng.
Trong lòng cậu một bên đang phỉ nhổ, ghét sự dối trá của chính mình, một bên bởi vì không vui vì Đường Lê lộ vẻ xúc động với chính mình
“Có một việc tôi vẫn luôn chưa có nói cho cậu biết, chắc hẳn cậu có biết tôi sợ bóng tối rồi. Đúng ra khi còn nhỏ tôi không có sợ, là ông ấy chê tôi phiền phức, thường xuyên nhốt tôi ở dưới tầng hầm, mỗi lần đều hết một ngày.”
“Tôi rất sợ bóng tối, cũng rất sợ không gian hẹp.”
“Tôi nói cho cậu biết không phải muốn cậu đồng cảm với tôi, thương hại tôi. Tôi chỉ muốn nói những điều này với cậu, không phải bởi vì cậu là người bạn duy nhất của tôi mới ký gửi hết cảm xúc lên người cậu, như vậy mới có thể thân thiết hơn với cậu.”
Tề Diệp hít sâu một hơi, để bình phục tâm tình đang cuồn cuộn bên trong người.
Cậu cúi đầu, hàng lông mi dài khẽ run, sau đó nhẹ nhàng cầm lòng bàn tay Đường Lê đặt trên môi chính mình.
“Thiêu thân lao đầu vào lửa, vạn vật phó quang.”
“Khi con người ở vực thẳm tuyệt vọng trong một thời gian dài, lao về phía ánh sáng là bản năng.”
“Tôi vẫn theo bản năng của chính mình, chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Tuy những lời này không rõ ràng, nhưng ý tứ trong đó lại quá rõ ràng.
Tề Diệp ẩn dụ cô là ánh sáng.
Là ánh sáng duy nhất
Là bản năng của cậu.
Phong thái của thiếu niên nhỏ như những hạt bụi, ánh mắt vừa bất an vừa luống cuống, mím môi mỏng mà căng thẳng nhìn chăm chú vào biểu hiện của cô.
Dường như Đường Lê lộ ra một tia ghét bỏ, giây tiếp theo cậu có thể đỏ hốc mắt mà khóc nức nở.
Đường Lê cảm thấy lòng bàn tay bị đôi môi của Tề Diệp co qua làm cho nóng lên.
Cô cảm thấy bị dắt mũi đi như vậy rất nguy hiểm, cô nên chém đinh chặt sắt mà từ chối, kịp thời dừng cương trước bờ vực.
“.....Cmn, tùy cậu.”
Thật lâu sau, Đường Lê mới rầu rĩ đánh vỡ sự yên lặng này.
“Nhưng nó chỉ giới hạn trong một cái ôm ngẫu nhiên nào đó, nếu cậu dám làm sằng cmn bậy, tôi sẽ...”
Theo bản năng cô muốn nói đánh cậu ấy, chính là vào tay chân của Tề Diệp. Nếu cô nóng giận, sao sao cậu có thể chịu được một nắm đấm của cô.
Dường như Tề Diệp đoán được cô đang muốn nói gì, đôi mắt trở nên dịu dàng, khóe môi bất giác cong lên.
“Được”
“Cậu không phải loại người được một tấc tiến một thước, hôm nay Đường Lê có thể thỏa hiệp đã là một nhượng bộ lớn đối với cậu.”
Ít nhất về sau cậu không phải cố giữ khoảng cách với cô, ngẫu nhiên còn có thể ôm một cái thân thiết với cô.Truyện chỉ được đăng tại wattpad, các trang khác đều chưa được phép của editor.
Đây là một việc mà trước đây có nghĩ cậu cũng không dám.
Như vậy thôi cậu đã thấy thỏa mãn rồi.
Cậu còn muốn nói thêm vài câu nhẹ nhàng động viên cô, nhưng ánh mắt liếc đến chiếc ô trong tay người trước mặt.
“Xin lỗi,tôi không biết cậu lại đi tìm tôi lâu như vậy.”
“Tôi bảo đảm về sau sẽ không như vậy nữa. Về sau cậu ở đâu tôi ở đó, tôi sẽ không để cho cậu không tìm được tôi.”
Tề Diệp vừa nói một tay cầm lấy ô trong tay Đường Lê.
Ngoài trời mưa đã ngớt, cũng không còn tiếng sấm nữa. Giọng nói của cậu rất nhẹ, không dấu vết mà nắm lấy ngón tay cô.
“Thay thứ cho tôi được không?”
“......Không tức giận nữa.”
Đường Lê sớm đã bị những lời mềm mại của đối phương làm cho hết giận, hỏa khí trong lòng đã tắt, có làm như thế nào cũng không thể phát ra được.
“Vẫn có chút sốt ruột. Rốt cuộc cậu sợ tiếng sấm sét như vậy, tôi còn tưởng cậu đang trốn trong góc một mình ngồi khóc nữa cơ đấy.”
Thiếu niên nghe xong sửng sốt, trong lòng hơi động.
“Làm sao cậu biết tôi sợ tiếng sét?”
Chuyện này không phải Đường Lê biết từ hệ thống, mà cô biết trong lúc chơi game với cậu hôm qua.
“À, hôm qua ngồi chơi game đối kháng với cậu, không phải có nhân vật có đại chiêu là sét đánh sao, khi cậu nghe được âm thanh kia khuôn mặt trở nên trắng bệch, tôi cũng không phải là người mù.”
Thiếu niên nhấp đôi môi mỏng, như vậy mới không màng tất cả mà đi qua ôm cô vào trong ngực một cái thật chặt.
Làm thế nào mà cô có thể bất giác mà nói ra được những lời như vậy?
Ở trong mắt của cô có thể nó nhỏ bé không đáng kể, chỉ cần lưu ý quan sát một chút những việc nhỏ, từng cọc từng kiện, tất cả đều là nguyên nhân khiến cậu điên cuồng động tâm, mất đi lý trí. Điều này sẽ chỉ làm cho cậu ta tham lam hơn và khao khát cô hơn mà thôi.
Đường Lê không biết thiếu niên đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy đối phương thất thần
Cô chép chép miệng, lập hướng về phía cửa của khu dạy học. Tầm mắt quét về phía Tề Diệp, ý muốn thúc giục cậu nhanh chóng cùng đi lại đây,
“Được rồi, bây giờ đã không còn sớm, nếu không trở về nhanh thì trời tối mất. Nhanh cái chân lên, bỏ ô lên.”
Tề Diệp với hai ba bước đã tới mở ô lên, màu đen của ô che lấp đi khuôn mặt của hai người.
Xung quanh vốn hơi tối, lúc này lại bị ô che phần lớn ánh sáng, giống như đang ngăn cách với bên ngoài.
Trên thế giới không còn có những người khác....
Thiếu niên đưa ô hơi nghiêng về phía Đường Lê, sau đó dần dần tới gần cô, cho đến khi đụng phải bả vai.
Tiếng sấm mơ hồ, cũng không có quá lớn. Chẳng qua cơn mưa to như vậy không dễ gì có thể ngừng lại ngay được
Tề Diệp thấy khi mình đụng chạm như vậy, trừ bỏ lông mi khẽ động, ngoài ra Đường Lê không có phản ứng gì quá lớn. Cậu đánh bạo, nhẹ giọng mở miệng.
“...... Đường Lê, cậu có thể bám vào cánh tay tôi được không?”
“Tôi thấy hơi lạnh.”
Đường Lê theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng nhìn thiếu niên thân mình run rẩy, giống như thật sự đang lạnh.
Đã là anh em tốt thì bá vai bá cổ nhau còn được, khoác tay nhau....
Trông giống hành động các chị em tốt hay làm...
Đường Lê trầm mặc một lúc, nhìn thấy bộ dáng vô cùng đáng thương của đối phương. Cô duỗi tay kéo khóa áo xuống, chuẩn bị cởi áo khoác ra choàng lên người Tề Diệp.
“Đừng, cậu cứ mặc đi! Tôi không lạnh, không lạnh”
“Dám chơi tôi.”
“Không phải, áo khoác của cậu hơi nhỏ, tôi mặc không vừa.”
Đường Lê cố nhịn cười.
Có cái để mặc là được rồi, còn kén cá chọn canh.
“Cmn, vậy cứ cố chịu lạnh đi.”
Tề Diệp thấy Đường Lê nguyện ý cởi áo khoác cho mình, trong lòng cậu rất vui, nhưng dù ít dù nhiều vẫn còn chút sự mất mát.
Rốt cuộc áo khoác vẫn là áo khoác, cậu vẫn thích thân cận với người của cô hơn.
Thấy cô không muốn kéo tay mình, cậu cũng không dám yêu cầu thêm cái gì quá đáng, sợ kết quả trái ngược.
Vừa đi được vài bước, Tề Diệp bỗng dưng nhớ ra điều gì.
Vào ngày hôm qua cậu có nghe loáng thoáng mẹ mình nói Tằng Quế Lan hôm nay sẽ ra đi vắng, ba ngày nữa mới có thể trở về. Vì vậy mẹ kêu cậu tối nay gọi Đường Lê lại nhà mình ăn cơm.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad, các trang khác đều chưa được phép của editor.
“Đường Lê......”
“Tôi nhớ không lầm thì hôm nay bà ngoại cậu không có ở nhà.”
Không rõ vì sao đột nhiên Tề Diệp lại hỏi điều này, cô liếc mắt nhìn qua người bên cạnh. Thấy ánh mắt cậu sáng quắc, cân nhắc một chút, cô không tự tin lắm mà gật gật đầu.
“Ừ, bà cùng với vài người chị em trong nhóm đi về Đại Phật Tự ăn chay lễ Phật, hình như tham gia hoạt động ba ngày trai giới, vài ngày nữa mới trở về.”
“Buổi tối hôm nay tôi có thể ở lại nhà cậu không?”
Đôi tai của thiếu niên đỏ ửng, lòng bàn tay vô thức vuốt ve cán ô lạnh lẽo.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì xằng bậy.”
“Chỉ đơn thuần đắp chăn đi ngủ thôi.”
“......”
***********************************
Hiện tại khi mình up chương này thì truyện đã được 7k7 lượt đọc, mình cảm ơn các bạn đã đồng hành với mình từ khi truyện chỉ được vài trăm lượt đọc, nhưng lúc ấy mình còn siêng edit hơn bây giờ