Editor: Trúc Dạ Ngọc
===========20/8/21===========
Thật ra chân bị thương của Tề Diệp cũng trở nên khá hơn rồi. Nhưng Đường Lê nghĩ lúc đó cậu ở KTV đụng phải tên cờ hó kia, những vết bầm tím và những dấu đỏ trên người vẫn còn, có thể khi đi bộ trên đường lâu quá sẽ khó chịu.
Hơn nữa tối qua cô cũng đã quyết định rồi. Nâng cao chỉ số hạnh phúc của Tề Diệp không còn đơn thuần chỉ là nhiệm vụ của cô, cô phải thật sự đối xử với cậu như một người bạn, ít mang mục đích và tạp niệm.
Tề Diệp đã đáng thương như vậy, mười bảy năm cũng chỉ có một người bạn là cô.
Mặc dù cô không thể đáp ứng cho cậu điều cậu muốn là trở thành bạn thân nhất, hoặc chỉ chơi với một mình cậu, cô vẫn đang cố gắng làm những điều tốt nhất cho cậu trong giới hạn của mình.
Không phải vì cậu là nam chính, đối tốt với cậu chỉ trăm lợi không một hại. Những điều này đều xuất phát từ tâm và ý nguyện của Đường Lê.
Chỉ trong 2 năm mà thôi, chờ đến khi cậu tốt nghiệp rồi mà vẫn muốn làm bạn với cô thì tiếp tục, còn nếu cậu có bạn tốt hơn muốn tuyệt giao với cô thì cô vẫn đồng ý.
Suy nghĩ của Đường Lê không có lòng vòng quanh co, nghĩ cái gì thì làm cái nấy, muốn tốt với ai thì tốt, cũng đợi người ta hồi đáp mình.
Hơn nữa Tề Diệp đối với mình cũng không tệ, không có gì phải chịu thiệt với không chịu thiệt.
Đường Lê tính toán như vậy. Ngày hôm qua sau khi đưa kẹo về liền điều chỉnh đồng hồ báo thức, nếu như những ngày trước thì cô sẽ ngủ đến 8h mới dậy.
Cô cũng hiếm hoi ra khỏi cửa vào cái thời điểm này.
Tề Diệp lúc này vừa đi tới cửa viện, sau khi nghe được tiếng bước chân phía sau thì dừng lại, theo bản năng liếc mắt về phía sau.
Nhìn thấy người tới thì giật mình tại chỗ, trong đầu nhớ tới túi kẹo hôm qua Đường Lê lén treo ở ngoài cửa sổ, tờ ghi chú được dán vào từng gói. Trong lòng cậu nóng bỏng lên, vành tai chợt ửng đỏ.
"Chào buổi sáng."
Đường Lê vẫn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt cũng mệt nhừ, cũng không để ý đến vành tai đỏ bừng giữa tóc của thiếu niên.
"Chào buổi sáng."
Tề Diệp là muốn đem sổ ghi chép cho cô nên cố ý chờ. Mà lần này cậu ra cửa theo thói quen, cho nên nhìn thấy Đường Lê lúc này là ngoài ý muốn.
Buổi sáng lúc cậu thức dậy cũng do dự hồi lâu, cậu muốn cùng Đường Lê đi học. Nhưng lại nghĩ đến tâm tư xấu xa trong lòng, Tề Diệp lại cảm thấy mình không xứng đi cùng cô.
Tề Diệp có thể khống chế cảm xúc của mình, khống chế biểu cảm của mình, nhưng không có cách nào khống chế suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
Buông tay hai bên xuống, lại bởi vì quá khẩn trương nên nắm chặt góc áo.
"Hôm nay hình như cậu dậy sớm hơn bình thường."
"Đặt đồng hồ báo thức sáu giờ, có thể không sớm sao?"
Đường Lê có chút tức giận mà rời giường, cô cũng không phải là loại người vô duyên mà vô cớ nổi giận, cho nên lúc nói chuyện ngữ khí so với bình thường hơi cọc cằn một chút.
"...... Cậu có thể ngủ thêm chút nữa. "
"Mọe, cậu cho rằng tôi không muốn à, ai bảo cậu mỗi ngày dậy sớm như vậy. Ôi chao, Tề Diệp của tôi! Cậu không cần ngủ sao? Mỗi ngày cậu đều dậy sớm như vậy cậu không thấy buồn ngủ khi ở trong lớp chứ?"
Tề Diệp: "Tôi vẫn ổn, không mệt lắm."
Tề Diệp không dám đến quá gần đối phương, thản nhiên dịch sang bên cạnh một chút.
"Vết thương của tôi đã khỏi, cậu không cần cố ý chờ tôi."
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng khi biết được đối phương thật sự là bởi vì chờ mình mà cố ý đặt đồng hồ báo thức, Tề Diệp tim đập mạnh, thậm chí còn có chút hô hấp không thông.
Đường Lê vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ bởi vì chuyện ngày hôm qua mà không được tự nhiên, cô thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý trấn an vài câu.
Nhưng cậu không như vậy.
Cậu cứ cúi đầu ngoan ngoãn mà thuận theo đứng ở bên cạnh mình, mảy may không nhắc tới chuyện ngày hôm qua phát sinh.
Bởi vì không thấy rõ vẻ mặt của đối phương, Đường Lê trong chốc lát cũng không biết Tề Diệp đến tột cùng là thật sự không có việc gì, hay là lại nghẹn không nói được ra.
Cô dừng một chút, chủ động mở miệng nói với anh.
"Tôi ngày hôm qua không có đi."
Mí mắt Tề Diệp khẽ động, có chút không phản ứng kịp mà ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt.
Đường Lê cũng bởi vì chuyện lúc trước nên rất không được tự nhiên, thấy cậu nhìn mình cô cũng luống cuống giải thích lại một lần.
"Ngày hôm qua tôi không đi ra ngoài ăn cơm với Trầm Lộc, chỉ ở nhà làm một ít bài tập mà cậu chuẩn bị."
"Cũng không nhiều lắm, chính là mấy bài văn cổ để dịch nghĩa ra hơi khó, lúc nào học lại rồi tôi sẽ đưa cho cậu xem qua."
Thiếu niên ngạc nhiên trong chớp mắt, trong lòng có chút sung sướng, nhưng lập lại bị loại cảm xúc này của mình bốc lên mà cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Cậu đang chán ghét cái tính nhỏ nhen của mình.
"Đường Lê, cậu đừng như vậy."
"...... Tôi nói cậu không cần phải bận tâm đến tôi. "
Nếu Tề Diệp nói lời này, giọng điệu có thể nhẹ nhàng hơn một chút, vẻ mặt có thể thả lỏng hơn một chút, không chừng cô thật sự tin tưởng.
"Không liên quan gì đến cậu, là chính tôi không muốn đi."
"Không phải cậu thích cô ấy sao? Tại sao cậu không muốn đi? "
Biết Tề Diệp không tin. Đường Lê liếc mắt nhàn nhạt nhìn qua, quả nhiên vẫn thấy cậu có bộ dáng rất để ý.
"Bởi vì tôi cảm thấy so với chị gái ngọt ngào đó thì cái mạng chó của tôi vẫn quan trọng hơn. Nếu bị anh tôi, bà tôi, thậm chí ba tôi ầm biết thì sẽ chặt đứt chân của tôi."
"Được rồi, ddwungf suy nghĩ nhiều. Thực sự không phải vì cậu. Cậu yếu đuối như vậy chẳng lẽ tôi còn phải sợ?"
Nghe qua thì rất logic.
Tề Diệp mím môi, lại luôn cảm thấy đối phương vì bận tâm đến cảm thụ của mình nên mới không đi
Có lẽ ở trong mắt Đường Lê, so với bạn bè bình thường, cậu vẫn tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là bạn bè.
Cô quan tâm đến cậu, điều này cũng không thể trở thành lý do để cậu tùy hứng.
Đường Lê đã quen với việc đối phương không nhúc nhích trầm mặc không nói, cô nhìn bộ dáng Tề Diệp mặt mày rũ xuống, liền biết cậu lại đang cố chấp.
Cô cũng lười giải thích, trực tiếp đi tới hậu viện bên kia.
Tề Diệp vốn còn đang đực người ra, ánh mắt thoáng nhìn thấy Đường Lê đi về phía mình theo hướng ngược lại, trong lòng hoảng hốt.
Cho rằng cô không muốn cùng mình đi học, tay nhanh hơn não, không chút suy nghĩ liền tiến lên túm lấy góc áo cô.
Đường Lê vừa đi được vài bước liền bị kéo trở về, cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn liền trông thấy vẻ mặt bối rối của thiếu niên.
"Đường Lê, cậu, có phải cậu đang tức giận không?"
Giọng nói của cậu run rẩy, bàn tay túm lấy góc áo cô cũng run.
Đôi mắt màu đen kia luống cuống bất an, giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm, rụt rè nhìn chăm chú vào Đường Lê.
"Vừa rồi tôi không nói lời nào không phải không tin cậu, tôi chỉ cảm thấy ngày hôm qua là tôi quá tùy hứng, vô lý gây sự, mới phá hủy buổi hẹn hò của cậu và Trầm Lộc,tôi về sau sẽ không."
"Tôi, tôi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, lo được lo mất."
"Vết thương trên người cậu còn chưa khỏi, tôi lấy xe đạp chở cậu."
Đôi mắt Tề Diệp lóe lên.
Tảng đá ở trong lòng lúc này mới thật sự rơi xuống đất, vẻ mặt cũng hòa hoãn lại.
Sau đó nhớ tới cái gì, thân thể lại chợt cứng đờ.
Đi xe đạp chở cậu, có nghĩa là cậu sẽ ngồi phía sau cô trong một khoảng thời gian.
Hai người bọn họ cách nhau rất gần, cậu chỉ cần hơi đưa tay là có thể chạm vào người của cô.
Thậm chí cậu còn có thể làm như chưa có gì, tiếp tục giống như lúc trước không biết xấu hổ ôm eo cô từ phía sau.
Quần áo mỏng manh, cơ thể cô ấm áp.
Chỉ nghĩ thôiTề Diệp đã cảm thấy nóng hết cả người.
—— cái này rất nguy hiểm.
"Chờ một chút, tôi, chân của tôi đã khỏi rồi, tôi có thể tự đi được."
"Không có việc gì, cậu khách khí với tôi làm cái gì? Đi xe đạp nhanh hơn, hơn nữa đi bộ trong mùa hè rất nóng, đi xe gió thổi vào mát mẻ hơn."
Đường Lê nói xong cũng mặc kệ Tề Diệp có phản ứng gì, nhanh chân đi đến hậu viện bên kia dắt xe ra.
Cô lên xe, thấy thiếu niên vẫn còn nắm chặt ống tay áo thì đứng tại chỗ, nhíu mày thúc giục.
"Thừa dịp hôm nay còn sớm, tôi dẫn cậu đi vòng quanh hồ công viên rồi mới đi học, thời gian vừa vặn."
"Còn sững người làm gì? Nhanh lên đi. "
Đường Lê không biết Tề Diệp lúc này trong lòng đang xung đột với nhau, muốn đi qua nhưng lại lo lắng nhiều loại. Nghe thấy cô không kiên nhẫn mà thúc giục mình đi qua, cuối cùng cậu cắn răng, mang bộ dáng thấy chết không sờn đi về phía xe ngồi sau lưng Đường Lê.
Cô cũng không chú ý đến những thứ khác, thấy người ngồi lên xong xuôi liền phóng vọt về phía trước. Mặc dù đang chở Tề Diệp, cô đã đi chậm hơn thường ngày, nhưng đoạn đường hơi sóc, người phía sau không dám chạm vào cô mà nhất quyết bám vào yên xe, nhiều lần cậu suýt bị ngã xuống.
Tề Diệp không phải không sợ, nhưng càng sợ thì càng không kìm được khao khát trong lòng. Chỉ ngửi mỗi mùi hương trên người cô thôi là cậu đã loạn hô hấp lên rồi.
"Con đường phía trước xuống dốc, cậu đừng kéo quần áo của tôi mãi thế, ôm đi coi chừng ngã."
Cô không nhìn phía sau, nên cho rằng Tề Diệp chỉ túm lấy quần áo của cô.
Khác với lần trước, Đường Lê lần này nhắc nhở thiếu niên.
Cậu ngẩn ra, theo bản năng mở mắt nhìn về phía trước. Vừa nhìn thấy đoạn đường phía trước độ dốc cao như vậy, sắc mặt trắng bệch.
"Đường Lê, tôi, tôi không ngồi nữa, cậu thả tôi xuống có được không?"
"Không, sắp tới công viên rồi, đang yên đang lành cậu xuống làm gì?"
Tiếng gió quá lớn, Đường Lê cũng không có nghe được người phía sau nói chuyện mang thanh âm đang run rẩy nhẹ.
"Tôi sợ..."
"Sợ cái gì? Không phải chỉ là một đoạn xuống dốc sao? "
Đường Lê cho rằng Tề Diệp sợ mình trêu chọc, nên ôn nhu trấn an vài câu.
"Yên tâm, lần này tôi cam đoan không hù dọa cậu như lúc trước, cậu cứ ôm chặt một chút là được. Không có vấn đề gì lớn. "
Tề Diệp cắn cắn môi, thấy đoạn đường xuống dốc càng ngày càng gần.
Cậu không để ý đến bên cạnh nữa, đưa tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng Đường Lê thật chặt.
Hương hoa nhài tràn ngập giữa cánh mũi.
Tề Diệp rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp đem mặt vùi ở trên người cô.
Cách lớp vải mỏng, hơi thở kia hút vào trong phổi, dung nhập vào máu, thậm chí mỗi một tế bào.
Một lúc lâu sau.
Từ môi và răng của cậu truyền đến một tiếng nức nở vụn vặt.
Với một giọng mũi mạnh mẽ.
"Ô, thích..."
Rất thích cậu.
=============
Chúc mừng truyện được 1k tổng lượt đọc