Edit Trúc Dạ Ngọc
14/8/21
Mọi người để lại cho mình một vote để tạo động lực nhé, thank you ❤
======================
Đường Lê vì không biết Tề Diệp đang nghĩ cái gì nên sợ OCC trừng phạt, không chỉ có đi ra ngoài, cô còn đóng cửa lại. Cô sợ Tề Diệp nghe thấy.
Cô tính nghe máy trong phòng khách, nhưng Tằng Quế Lan đang tụng kinh Phật ở trong kia nên không thích hợp lắm. Cuối cùng Đường Lê phải đi ra khỏi phòng và đi ra ngoài sân.
Rõ ràng cô cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, kết quả muốn nghe điện thoại cũng phải tốn sức đến mức đi khắp căn nhà.
Ở hậu viện nhà cậu có một cái xích đu, cũng không phải Tằng Quế Lan làm cho cô, thứ này từ lúc ở tại đại viện này đã có rồi.
Đường Lê thấy xung quanh không có ai, liền ngồi trên xích đu nghe máy.
"Lão Lộc sao, có chuyện gì?"
Trầm Lộc đợi lâu như vậy còn tưởng rằng điện thoại của đối phương không mang theo trên người, đang chuẩn bị tắt máy thì lúc này mới nghe được thanh âm kết nối.
"Cmn, cô đang làm gì đấy? Sao gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thoại cũng lâu như vậy mới trả lời?
"Cô đã gửi tin nhắn?"
Đường Lê theo bản năng muốn đi xem WeChat, nhưng nghĩ đến hiện tại đang trả lời điện thoại, cũng không tiện rời khỏi để xem.
"Tôi vừa chơi game và không nhìn vào di động. Sao, cô có việc gì?, có phải vì công việc gia sư bán thời gian này không có gì để làm nữa? Nếu không tôi cho cô một ít?"
"5000 đủ không? 5000 thì hơi ít. Nếu không thì 1 vạn đi. Cô cứ lấy mà dùng trước, không đủ thì lại nói. Chúng tỷ muội cứ yên tâm, ông đây có rất nhiều tiền..."
Trầm Lộc: "......"
"Hôm nay á......"
"Làm sao vậy, cô bận việc?"
Trầm Lộc hỏi lời này không có gì bất mãn, chỉ là câu hỏi đơn thuần. Nhưng Đường Lê nghĩ đến người chị em tốt này thức khuya dậy sớm, vừa làm vừa học, hơn nữa còn phải đưa em gái đi học. Hôm nay thật vất vả mới hẹn mình ra ngoài, cô thì vừa khéo cả ngày hôm nay nhàn rỗi không việc gì làm, trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy.
"Cũng không phải loại chuyện gấp gì, chỉ là hôm nay tôi đang cùng Tề Diệp học bài, tôi không tiện ném người ta ra về để chính mình ra ngoài happy..."
Cô vừa nói vừa sờ cái mũi, rất khó xử.
"Nếu không thì mình hẹn ngày khác đi. Hoặc ngày mai khi cô tan học thì đến tìm tôi?"
Trầm Lộc không hiểu rõ logic của đối phương, cô dừng một chút, suy nghĩ một lúc lâu sau mới mở miệng.
"Ý cô là sao?" Cậu ta dạy thêm là việc của cậu ta, có liên quan gì đến việc cô ra ngoài ăn tối đâu? Cậu ấy có phải là bạn trai cô không, sao ra ngoài còn phải báo cáo với cậu ấy, được cậu ấy cho phép hay không? "
Lời này vừa nói ra, không chỉ là Trầm Lộc, ngay cả Đường Lê bên này cũng bị đánh thức.
Đúng vậy.
Hiện tại cũng không phải giống như lúc ở bên ngoài ngày hôm qua, Tề Diệp dạy học cho cô xong thì trực tiếp về nhà không phải là được sao, có cái gì mà sợ với không sợ.
Hơn nữa cậu ấy tới đây để dạy học cho mình, cũng không phải đến để nhìn cô không cho cô ra ngoài, cô có cái gì còn cố kỵ?
Tề Diệp cũng không phải ba cô, cô việc gì chột dạ?
Trầm Lộc cũng không cần nhìn, liền biết bộ dáng người bên kia điện thoại nhất định là tỉnh ngộ rồi.
"...... Cô hình như rất sợ cậu ấy?"
"Cái rắm, tôi mà phải sợ cậu ta? Vừa rồi tôi nghĩ sai rồi, còn cho rằng bây giờ là ngày đấu bóng hôm qua ở bên ngoài, đầu óc tính lộn ngày."
Cô là một người không thể chịu đựng được sự kích động, và cũng là một người không thể chịu đựng được sự nghi ngờ.
Lúc trước trong lòng còn có chút do dự, sau khi nghe Trầm Lộc lạnh lùng như vậy nói một câu, Đường Lê lập tức liền đồng ý.
"Ăn cơm phải không? Được, cô cứ chờ, tôi lập tức thu dọn liền đi xe đến Hoài Nam tìm cô. "
"Muốn ăn cái gì cô cứ tự nhiên một chút, Lê ca của cô là người có tiền."
Khi nghe thấy có cơm ăn, sự chú ý của Trầm Lộc lập tức bị chuyển hướng.
Nghĩ đến canh suông quả thủy một tháng có thể vớt được một bữa cơm lớn, giọng nói của cô cũng trở nên ngọt ngào.
"Được rồi, ca ca, yêu ngươi, moah moah."
Đường Lê: "......"
Buồn nôn, muốn phun ra.
"Nhưng cậu yên tâm, nơi này cách xa, tôi cũng không nghe được bao nhiêu."
Sau khi cô nghe được lời này, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tề Diệp, cậu cũng đừng hiểu lầm nha, tôi không phải là muốn cố ý cõng cậu đi ra ngoài cùng người ăn cơm. Đây là bạn tôi, đã không ăn một bữa đầy đủ trong một thời gian dài, nên không thể để cho cô ấy chết đói, cậu nói phải không? "
"...... Cậu có thể cho tôi biết cô ấy là ai không? "
Bàn tay thiếu niên bất giác nắm lấy cạnh bàn bên cạnh, sức lực có chút lớn, lúc nói chuyện giọng điệu lại rất bình thường.
"Xin lỗi, lúc trước quên nói cho cậu biết."
"Khi cậu đi lấy "thuốc" cho tôi, tôi vô tình liếc nhìn cô ấy có gửi tin nhắn cho cậu, hình đại diện rất đáng yêu, giống như không phải là nam sinh. Nên tôi có chút tò mò. "
"Cho nên nếu cậu không tiện nói cũng không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi."
Lúc cậu nói lời này đang cúi đầu, sắc mặt cũng tái nhợt, làm cho Đường Lê không giải thích được sinh ra một loại cảm giác tội lỗi.
"Không có việc gì không có việc gì, cũng không có gì không thể nói. Người này cậu có biết đấy, mấy ngày trước các cậu ở cổng trường gặp qua, đó là Trầm Lộc ở nhất trung Hoài Nam. "
"Bộ dáng rất đẹp, dưới khóe mắt có một nốt ruồi, cậu có chút ấn tượng nào không?"
"Không phải ngày trước cậu từng nói rồi sao. Cậu nói cô ấy rất xinh đẹp, nếu cô ấy dạy cậu học, cậu sẽ không cầm lòng được sao? "
Tề Diệp hít sâu một hơi, tận lực làm cho tâm tình của mình bình phục lại.
"Hơn nữa vô luận là mời cô hay là hẹn cô ấy, không phải đều là cùng một ý tứ sao?"
Thiếu niên cắn môi, đem suy nghĩ của mình nói ra.
"Tại sao lại không?" Cậu từng nói tôi là bạn cậu, cô ấy sẽ cũng là bạn cậu sao? "
"Nếu là Sở Bắc Thần thì thôi, cậu ấy biết cậu lâu hơn tôi rất nhiều. Nhưng Trầm Lộc thì sao? Theo logic của cậu, tôi là bạn của cậu và cô ấy là bạn của cậu. "
"Cô ấy và cậu cũng không phải là quan hệ bạn bè trai gái gì, đều là bạn bè, cùng nhau ăn cơm mà thôi, vì sao độc một mình tôi không thể?"
Tề Diệp cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên trở nên hung hăng "bức bách" người như vậy, cậu không thích như vậy. Nhưng cậu chính là cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, cả người nóng bỏng lại khó chịu. Có thứ gì đó muốn ra ngoài, lại không cách nào giải quyết được.
"Cậu thích cô ấy..."
"Cậu thích cô ấy đúng không?"
Nói một lần còn chưa đủ. Cái câu cuối kia phải nói tận ba lần, thậm chí còn mang theo ngữ khí muốn chất vấn.
Đường Lê thấy phiền, không chỉ là lần này, mấy lần trước cũng vậy. Cô không hiểu, sao cô muốn chơi cùng ai cậu ta cũng nói, cùng ai ăn cơm cũng không vui. Mẹ nó rốt cuộc là kết bạn hay tìm một người cha, cái gì cũng muốn quản?
"Vậy cứ cho là ông đây thích cô ấy thì có làm sao? Cô ấy rất đẹp, học tập cũng tốt, tại sao tôi không thể thích? Sao tôi không thể hẹn cô ấy ra ngoài ăn tối? "
"Tề Diệp, cậu nghĩ mình là ai? Là bạn bè thì chẳng ai đi hỏi nhau như vậy cả. Phiền chết. Đến ba tôi còn chưa cản nhiều như vậy."
Cảm xúc của cô chợt dâng trào. Mặc kệ mọi thứ, cô hung hăng đạp mạnh vào mặt tường. Nhưng lực quá lớn, tường thì không có việc gì, chân người lại đau.
Đường Lê càng tức. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nặng lời căn chỉnh Tề Diệp như vậy.
Thân thể Tề Diệp cứng đờ, vẻ mặt cũng hoảng hốt. Trên mặt như không có chút máu nào, trắng như giấy. Lúc này Đường Lê không lập tức cúi đầu, cũng không nói gì nhẹ nhàng.
Cô ngạnh cổ, trong ánh mắt là lệ khí, ép buộc thái độ của mình cứng rắn một chút. Dù sao lần này nhất định phải đem chuyện này nói rõ ràng, bằng không sau này còn phải gặp phải loại tình huống như vậy.
"Cmn, sao cậu lại bày ra bộ dáng này? Tôi có làm gì cậu sao? Chuyện này vốn là cậu sai trước, một lần thì thôi đi, lần nào cũng như vậy. Quá tam ba bận, cậu cho là tôi không biết giận hả?"
Tề Diệp cúi đầu, thân mình bắt đầu run rẩy.
Cậu đem tay nắm chặt cạnh bàn, một lúc lâu sau cũng không nói lên được một chữ.
Đúng vậy.
Giọng nói của cậu rất nhẹ, đang kiềm chế sự run rẩy.
Lời còn chưa nói xong, nước mắt liền từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đường Lê nhìn thấy vậy thì ngẩn ra, theo bản năng muốn đi qua an ủi, phản ứng lại thì phát hiện mình đã hình thành phản xạ có điều kiện, sau đó càng thêm trầm uất..
"Cậu lại như vậy, cậu mỗi lần đều như vậy."
Cô ấy nắm lấy tóc.
Đừng nói là bực bội, cô dường như còn muốn từ bỏ.
"Tôi chỉ đi ra ngoài ăn cơm mà thôi, tôi không rõ vì sao cậu không muốn tôi đi? Cậu không thích Sở Bắc Thần, không để tôi đi với cậu ta quá gần cũng được, bởi vì cậu ta có xô xát với cậu. "
Đường Lê muốn từ bỏ.
Cô chính là không có biện pháp với đối phương.
Chỉ cần cậu ấy khóc là cô lại hết cách.
Cô thở dài đi đến bên cửa sổ, giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cậu.
Giọng điệu cũng thấp hơn một chút.
"Nhưng Tề Diệp, Trầm Lộc lại không làm gì cậu đúng không? Sao cậu không thích cô ấy? "
"Tôi, tôi không phải không thích cô ấy..."
"Tôi chỉ là..."
Thích cậu.
Nửa câu sau cơ bản ngay cả đầu óc cũng chưa từng nghĩ qua, Tề Diệp cứ như vậy thốt ra. Cũng may lúc nói đến ba chữ cuối cùng cậu phản ứng lại, hung hăng cắn đầu lưỡi của mình.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt, cậu dường như muốn buột miệng nói ra làm trong lòng cảm thấy khiếp sợ.
Một cái gì đó được sinh ra từ từ và nảy mầm.
Lặng yên không một tiếng động, nhưng lại không có lỗ hổng.
Đợi đến khi cậu nhận ra đã không còn kịp.
Cậu không thể trốn, tránh cũng không thể tránh.
"...... Sao cậu lại không nói nữa? "
Đường Lê thấy cậu cứ cúi đầu không nói gì, cau mày ép buộc cậu ngẩng đầu lên nhìn mình. Cô ấy không thích đối phương như vậy, như thể cô đang hát một vở kịch độc tấu một mình.
Cô cứ nhìn cậu mím môi mà không nói lời nào. Đường Lê cắn răng, hơi thô bạo, trực tiếp đưa tay nắm hai má cậu, muốn cậu đối mặt mà nói chuyện. Kết quả phát hiện hàm răng của cậu cắn chặt đầu lưỡi, hơn nữa còn cắn đến mức rỉ máu bám trên môi.
Nhìn e lệ lại yếu ớt.
Đường Lê bị dọa sợ, vội vàng đưa tay ra cố gắng bẻ răng môi cậu ra.
"Cmn cậu đang làm gì vậy? Có việc gì cứ từ từ rồi nói, tôi, tôi sẽ không đi nữa. Mẹ nó đừng có cắn lưỡi tự sát để lấy cái chết bức ép như vậy chứ! Dm!"
Tề Diệp vốn không có ý này, chỉ là nếu cậu không cắn, một khi hết đau, trong lòng chỉ thấy càng thêm khó chịu.
Cậu nhìn đôi mắt màu trà đang hoảng loạn của cô, lại không ngăn được dòng nước mắt lại lăn xuống. Khóc còn nhiều hơn lúc trước. Lúc nãy chỉ là sự đè nén uất ức trong lòng, lần này chính là tiếng khóc từ tận trong lòng.
Tất cả những cảm xúc chồng chất khó chịu trong khoảng thời gian này đột nhiên thoát ra. Không thể nói, chỉ có thể dựa vào phương thức này mà phát tiết ra.
"Cmn! Tôi sai rồi, tôi không nên quát với cậu! Đại ca, tổ tông, cậu đừng như vậy. "
Đường Lê thật sự sợ, không chỉ sợ cậu ấy khóc, càng sợ những âm thanh này bị người khác nghe được.
Cô thấy mình càng trấn an cậu ta khóc càng lớn, thật sự không có cách nào, chỉ có thể đưa tay ra kéo cậu ấy vào vòng tay cô, để đầu của cậu dựa bên cổ cô.
"Đừng khóc đừng khóc, sau này tôi sẽ không mắng cậu, tỗi sẽ nỗ lực sửa tính xấu của mình được không?..."
Những giọt nước mắt Tề Diệp không ngừng rơi ra ngoài, từng viên từng viên làm ướt đẫm áo của cô.
Cậu vốn nắm chặt tay, khắc chế cảm xúc của mình. Nhưng trong nháy mắt Đường Lê ôm lấy cậu, cậu rốt cuộc nhịn không được đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
"Đường Lê, Đường Lê..."
Một lần và lại một lần nữa như muốn xác nhận điều gì.
Thanh âm mất tiếng lại nghẹn ngào, nghe đặc biệt nhỏ vụn.
Tề Diệp biết mình không nên như vậy, cũng không thể như vậy.
Nhưng quanh người bị hương hoa nhài bao bọc.
Giữa cánh mũi tràn ngập hương vị của cô ấy.
Cách quần áo là cơ thể ấm áp của cô.
Cậu không có cách nào duy trì được bình tĩnh, càng không có cách nào khống chế suy nghĩ chân thật và khát khao trong lòng mình.