Edit: Trúc Dạ Ngọc
Beta 2becontinuee
11:59 20/7/21
Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Mỗi một lượt vote giúp mình có thêm động lực để ra sản phẩm nhanh hơn. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng để lại trên bình luận, mình sẽ đọc hết ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
==================
Tề Diệp tuy rằng ngày thường nhìn hơi lạnh lùng, bộ dáng kiểu "chớ đến gần tôi", nhưng thật chất là kiểu Tsundere
Hơi nói vài câu mềm mỏng, thái độ ôn hòa một chút cậu sẽ không tức giận.
Tất nhiên, điều này chỉ giới hạn ở những người mà cậu ấy quan tâm.
Nếu đổi lại là bọn Sở Bắc Thần, Tống Đào, cho dù thái độ của bọn họ có tốt đến thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không để ý quá nhiều.
Thiếu niên là người tiêu chuẩn kép.
Đường Lê cũng là vì có quan hệ hòa hoãn nên sau đó mới dần hiểu rõ tính tình của Tề Diệp.
Thấy người bên cạnh cầm sữa dâu tây cũng không uống, mặt mày thì rũ xuống hơi cười cười, cô cảm thấy cậu vừa đáng yêu lại buồn cười.
Chỉ là một hộp sữa dâu tây thôi, sao lại dễ dỗ dành như vậy?
Nếu như một ngày nào đó cô mang 1 thùng sữa đến, có lẽ cậu sẽ bán chính bản thân mình, cậu còn giúp cô đếm tiền cũng không chừng.
Đường Lê bị suy nghĩ này của mình làm cho vui vẻ, vừa chuẩn bị mở miệng trêu chọc vài câu, chợt nhớ tới lời Tề Diệp nói lúc trước.
Cậu nói mình bị người đàn ông đó đánh ngã.
Tên súc sinh đó cao to cường tráng, nhìn qua là biết đánh rất đau.
Tề Diệp mảnh khảnh gầy gò như vậy, ngày thường rất sợ đau, làm sao có thể chịu đựng được một cú của người ta.
Nghĩ đến đây Đường Lê tầm mắt đi xuống, cuối cùng rơi xuống nơi quần áo bị gấp nhiều nhất ở phía sau lưng.
Chính xác là giữa thắt lưng và đốt sống đuôi.
"Ủa?! Cậu, cậu đang làm gì vậy?
Tề Diệp ở bên cạnh đang đi bình thường, đột nhiên cảm thấy có cái gì chạm vào vị trí thắt lưng của mình.
Thân thể cậu cứng đờ, không biết là đau hay ngứa, cậu có chút thẹn thùng quay đầu lại trừng mắt nhìn Đường Lê một cái.
Ánh mắt này giống như mèo con cào ngứa, một chút uy hiếp cũng không
có.
Đừng nói là Đường Lê, tùy tiện nhìn người khác thôi có khi người ta càng khi dễ thêm.
"Nơi này có đau không?"
Đường Lê biết da mặt cậu hơi mỏng, nên chỉ chạm cách lớp quần áo.
"Không đau."
Đường Lê nghe xong ánh mắt trầm xuống, theo mấy lần đối phương có phản ứng lớn hay nhỏ, sắc mặt của cô càng khó nhìn hơn.
Hoá ra không chỉ có một chỗ, mà vùng lưng dưới đều bị thương cả rồi.
"Đường Lê, cậu biết thể chất của tôi rồi đó, tôi hơi dập đầu đụng nhẹ cũng sẽ như vậy. Chỉ sau một thời gian, nó không còn là một vấn đề lớn gì nữa đâu."
Cậu sợ Đường Lê sẽ nổi giận.
Vừa rồi ở trong phòng tắm, cậu nhìn bộ dáng nổi điên lên của thiếu niên, bị dọa đến kinh ngạc đứng lặng tại chỗ.
Cũng không phải cậu thật sự sợ Đường Lê, chỉ là cậu không thích trong mắt cô bị dính những thứ này. Cô hẳn là người trong sáng thánh thấu, thuần túy vô nhiễm.
Thiếu niên cố gắng trấn an Đường Lê, nói với cô rằng cậu không bị thương nặng lắm.
Nhưng cậu không biết chuyện này có thể phản tác dụng.
Đường Lê đối với chuyện trước đó để Tề Diệp về trước đã rất áy náy, nếu cậu hiện tại thẳng thắn nói cho cô biết, đau ở đâu khó chịu như thế nào cô còn dễ chịu hơn một chút.
Nhưng cậu không có như vậy, ngược lại đi trấn an cô. Điều này làm cho trong lòng cô càng thêm buồn bực.
Cô không có quá nhiều phản ứng, chỉ là an tĩnh lẳng lặng nghe Tề Diệp nói cho xong.
"Vậy tôi có thể xem qua không?"
"Cái gì?"
"Tôi nói tôi có thể xem qua vết thương của cậu không?"
Đường Lê và bọn Trương Hiểu Hổ khi ở cùng nhau bình thường tiên lễ hậu binh, muốn làm gì liền trực tiếp động thủ.
Nhưng mà Tề Diệp cùng bọn họ không giống nhau, nếu trực tiếp làm mà không cho phép chắc cậu rất giận.
Tức giận sẽ khóc, khóc thì phải dỗ.
Mặc dù cô không cảm thấy rắc rối, cô cũng không muốn nhìn thấy cậu ta khóc.
Nghĩ như vậy, Đường Lê ngước mắt nhìn qua.
Trong đôi mắt màu trà phản chiếu ánh sáng nhạt nhẽo, vừa ôn hòa vừa mềm mại.
Làm cho người ta không thể chịu đựng được.
"Cho tôi xem đi, nhìn rồi tôi mới an tâm."
Cô thấy Tề Diệp đối với chuyện này có chút kháng cự cho rằng cậu bị thương rất nặng, chỉ là không muốn để cho mình biết lo lắng mà thôi.
Cũng không có nghĩ nhiều về chuyện khác.
Cmn, kẻ lừa đảo.
Trong lòng cô tuy không vui, nhưng cũng không quá lộ ra. Chỉ là buồn bực nhổ ra một câu.
Phía trước chính là chỗ đậu xe đạp, Đường Lê cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu niên đang nắm tay mình.
Thấy đối phương còn chưa kịp phản ứng, cô liền nâng lên trước mặt cậu lắc lắc.
"Buông tay ra, tôi đi lấy xe."
Tề Diệp sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được tay mình còn nắm chặt Đường Lê.
Tai cậu đỏ bừng, nhìn nhút nhát ngượng ngùng, nhưng lúc buông tay không tự giác nhéo nhéo đầu ngón tay cô.
"Cậu..."
"...... Xin lỗi, ta theo bản năng thuận tay."
Cậu cảm thấy mình có một tật xấu nào đó.
Mỗi lần đụng phải tay Đường Lê luôn bất giác muốn vuốt ve xoa bóp, da thịt như ngọc tinh tế, ngón tay vừa mỏng vừa mềm.
Thoải mái cực kì.
Đường Lê đối với Tề Diệp không có cảm giác gì.
Người này vừa mềm vừa ngoan, mấu chốt bộ dạng còn đẹp, cô có nhiều lời cũng không đành lòng nói nặng lời với cậu
Nếu đổi lại là những người khác dám làm như vậy, cô đã sớm cho một quyền.
"Được rồi, cậu đứng ở chỗ này, ngay phía dưới ánh đèn ấy. Tôi đi vào lấy xe."
"Tôi có thể đi với cậu?"
Đường Lê nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn nơi đậu xe trong công
viên. Một mảnh đen như mực, trên cơ bản không có ánh sáng. Cực kỳ tối tăm.
"Không phải cậu sợ tối sao? Trong đó là một màn đen như mực. Tôi sẽ đi vào lấy xe, nhanh thôi."
Thiếu niên sợ bóng tối, nhưng càng sợ một mình ở lại.
Tề Diệp muốn nói cái gì, lại sợ mình dính người quá gây phiền cho cô.
Chỉ là vài bước thôi, dù sao cô cũng sẽ quay lại, cậu đi theo cũng không cần thiết.
Cậu cứ tự nhủ như vậy, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ.
Đường Lê dường như không thể nhìn nổi nữa, trầm mặt đi lên kéo cậu về phía mình.
"Tôi nói gì cậu phải nghe nấy sao? Nếu cậu muốn theo thì cứ làm đi."
Đường Lê siết chặt cổ tay cậu, lực đạo không nặng, lại có chút cường thế.
"Mỗi lần hỏi cậu có muốn không, hỏi thêm một lần nữa cậu liền do
dự. Cậu muốn gì cứ việc nói thẳng, đừng để trong lòng, tôi không có trong não của cậu nên không thể đoán những gì cậu muốn. Lấy chuyện vừa rồi mà nói, cậu cứ việc nói cậu không vui, muốn tôi đi về cùng, tôi chẳng lẽ còn có thể bỏ mặc kệ cậu sao?
"Không, tôi chỉ..."
"Chỉ là cái gì? Chỉ sợ gây rắc rối cho tôi?"
Lời của thiếu niên còn chưa nói xong, Đường Lê liền trực tiếp trầm giọng cắt đứt.
Đường Lê kỳ thật tâm tình rất phiền não, lúc trước cố gắng áp chế không biểu hiện ra ngoài.
Cho đến khi thiếu niên bắt đầu từ chối cô kiểm tra vết thương, lại đến vừa rồi cậu lại tỏ ra thái độ sợ cô thêm phiền toái.
Lửa giận của cô mới nổi lên.
"Phiền toái phiền toái, mỗi một lần đều nói cái gì mà sợ gây thêm phiền toái cho tôi! Tôi lại sợ rắc rối quá, tôi sợ cậu đã bị bắt nạt khi tôi không biết. Hôm nay nếu không phải tôi..."
Lời này của nàng còn chưa kịp nói ra, liền dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của người trước mắt.
Giống như Đường Lê đè nén tâm tình của mình lại, Tề Diệp trong lòng cũng không dễ chịu.
Cậu cảm thấy rất khó chịu cũng như rất chật vật, giống như mỗi một lần mình đều bị thương trước mặt cô, mỗi một lần đều bị cô đụng phải khi mình đang khóc.
Tề Diệp thể thẳng thắn như Sở Bắc Thần, rất nhiều chuyện cậu đều không nói được ra.
Cậu rất muốn hết lòng dựa vào và tin tưởng Đường Lê, nhưng cậu không thể không thừa nhận, mặc dù lúc trước Sở Bắc Thần nói khó nghe một chút, nhưng mỗi một câu đều hợp lý.
Cậu chỉ là một người bạn bình thường của Đường Lê, cậu không có tư cách cũng không có lý do gì tùy ý đùa giỡn như vậy, cũng không thể tùy hứng như vậy đi chiếm lĩnh cô.
Tề Diệp muốn áp chế dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong lòng xuống, cậu không hy vọng mình luôn muốn dính vào bên cạnh đối phương.
Bây giờ cô ấy có thể cảm thấy không có gì, nhưng một ngày nào đó cô ấy sẽ cảm thấy mệt mỏi.
"...... Tôi xin lỗi.
"Xin lỗi cậu, tôi, tôi chỉ không biết nên làm gì bây giờ, không biết nên đối mặt với cậu như thế nào."
Tề Diệp trong lòng rất rối loạn, cậu từ hôm nay bắt đầu suy nghĩ liền thấy rất phiền phức, như thế nào cũng không rõ đầu mối.
Cậu sợ Đường Lê tức giận, đầu ngón tay khẽ khẽ nắm lấy cổ tay cô.
"Tôi sợ tôi quá phụ thuộc vào cậu, quá được voi đòi tiên. Mọi người đều có thói hư tật xấu, cậu đối với tôi càng tốt tôi lại càng tham lam..."
"Tôi sợ một ngày nào đó cậu không cần tôi nữa, tôi ngược lại không thể rời khỏi cậu."
Lời này đúng ra nghe có vẻ hợp lý, nhưng cũng không thuận tai lắm.
Ở Đường Lê, xem ra cô đối đãi Tề Diệp tận tâm tận lực không có gì giữ lại, nhưng đối phương lại vừa mới trở thành bạn bè bắt đầu lưu lại cho mình đường sau.
Cho nên rất nhiều lần bọn họ nói chuyện đều đầu trâu không đúng miệng ngựa, không ở trong một mạch não.
Thiếu niên tự ti nhạy cảm khó có thể mở miệng, nhưng cậu ấy không nói Đường Lê vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Cậu ấy rất để ý cảm giác của Đường Lê, nhưng chính là bởi vì quá để ý, ngược lại rất khó nói chuyện thẳng thắn.
Mà Đường Lê lại là một người nôn nóng, không có kiên nhẫn gì.
Một hoặc cùng lắm là 2 lần, nhiều hơn nữa cô sẽ gắt gỏng và nhàm chán.
Tựa như bây giờ, cô lập tức máu dồn lên não, muốn nói rất nhiều điều.
Đường Lê mím môi, cũng không nói gì nữa.
Cô đi tới đẩy xe đạp từ bên trong ra, Tề Diệp nhìn thấy theo bản năng muốn tiến lên tiếp nhận, lại bị cô tránh đi.
"Cậu bị thương thì nên ngồi phía sau, đừng vướng chân vướng tay."
Khi nói điều này cô không có cảm xúc, không lạnh lùng, nhưng cũng không ôn
hòa.
Tề Diệp biết cô đang tức giận, tay cầm hộp sữa lui về phía sau một bước, sau đó lúc này mới chậm rãi ngồi ở vị trí phía sau.
Đường Lê không lập tức đạp, chỉ rũ mắt liếc tay cậu.
Thiếu niên sửng sốt, chợt phản ứng lại, mím môi đưa tay ôm lấy eo của cô.
Trên đường trở về hai người cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, mặt người phía sau dán vào lưng Đường Lê.
Đường Lê mặc dù trong lòng không vui, nhưng vẫn quan tâm đối phương, lái xe cũng chậm.
Đêm mùa hè không nóng như ban ngày, gió đêm thổi qua đem tóc Đường Lê thổi ra.
Tề Diệp ngước mắt lên, tầm mắt rơi vào sợi dây thun màu đỏ buộc tóc của cô.
Từ vị trí này của cậu mà xem, đoạn sau cổ vừa trắng vừa mảnh khảnh, mấy sợi tóc bị gió thổi, nói không nên lời linh động tốt đẹp.
Nhưng đẹp là đẹp, Tề Diệp nhìn sợi dây thun này vẫn cảm thấy có chút ngứa mắt.
Đầu ngón tay cậu khẽ động, rất muốn lấy sợi dây thun xuống, cuối cùng ý nghĩ này cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Đường Lê đang buồn bực đạp xe cũng không biết người phía sau đang suy nghĩ cái gì, thấy phía trước có một con đường xuống dốc.
Động tác trên tay cô dừng lại, rũ mắt cúi đầu nhìn cánh tay ôm eo mình.
Đường Lê vu muốn mở miệng nhắc nhở cậu ôm chặt một chút, lập tức xuống dốc.
Nhưng ác thú trong lòng cô lập tức đi lên, cô giật giật khóe miệng buông bàn đạp ra, đột nhiên xe đi vọt về phía trước.
Tề Diệp đang nhìn chằm chằm dây thun đầu Đường Lê ngẩn người bị tăng tốc đột ngột làm cho thân thể cứng đờ, vội vàng đưa tay ôm chặt cô.
Đoạn đường xuống dốc này hơi dài, phía sau còn có một khúc cua gấp.
Trên tay thiếu niên cầm sữa dâu tây, lúc ôm Đường Lê không nắm chắc, đành phải nhắm mắt vùi mặt lên lưng cô.
Đường Lê nhìn thấy, một tay nắm tay lái, tay kia vươn ra hướng hộp sữa trong tay cậu.
"Cậu, cậu làm gì?"
Thanh âm thiếu niên đều run rẩy, cảm giác được Đường Lê muốn lấy sữa dâu tây của mình, cho rằng cố hối hận khi cho cậu.
Cậu mím môi ngước mắt nhìn qua.
"Nào có đạo lý gì cho người ta rồi còn muốn thu hồi?"
"cmn, cậu cho rằng ai cũng thích loại đồ uống ngọt này hả?."
Đường Lê nói xong liền cướp hộp sữa trong tay cậu về.
"Sợ cậu làm rớt, giúp cậu cầm."
Tề Diệp còn chưa kịp phản ứng, Đường Lê liền nghiêng người một chút, chuẩn bị đi tới góc phố đó.
Nghiêng có chút lớn, tay Tề Diệp vô thức nắm chặt góc áo Đường Lê không buông.
Đường Lê nhếch khóe môi, không chỉ không giảm tốc độ, ngược lại hung hăng giẫm lên bàn đạp xoay chân.
Mang theo khoái cảm trả thù ngây thơ của thiếu niên.
Thân thể thiếu niên phía sau đang run rẩy, ôm cô càng chặt hơn. Khuôn mặt của cậu dán lên lưng cô, hơi thở cũng nóng rực.
Từng chút một cách quần áo mỏng manh, thở ra hơi thở cũng nóng rực.
Đường Lê đột nhiên cảm thấy mình cũng không tốt hơn tên súc sinh kia, cũng rất mất nết.
Cô rõ ràng chỉ nghĩ đơn giản là lúc xuống dốc hù dọa cậu mà thôi.
Nhưng thấy cậu cũng không cầu xin tha thứ, không giống lúc trước cậu run giọng mềm nhũn làm cho cô đi chậm hơn một chút.
Cô không thể hiểu được nên đã dâng lên một thứ cảm xúc khó chịu.
Cô ấy muốn nghe cậu ta cầu xin chính mình.
Nhưng đến phía sau cậu càng sợ hãi, cô càng hưng phấn.
Tiếng gió ở bên tai, nhịp tim của cậu ở phía sau.
Hô hấp dồn dập.
Đường Lê không nhịn được, cong mặt mày cười vui vẻ.
Bóng đêm mát mẻ, bóng cây lắc lư.
Tất cả những buông phiền dường như cũng tan thành mây khói.