Sáng sớm chào tạm biệt mẹ, mới ra đến cửa, đến cả chìa khóa xe máy
cũng chưa rút ra khỏi túi Hạ Tiểu Tiệp đã nghe thấy hai tiếng còi xe inh tai.
Hai tỷ muội quay đầu lại, nhìn thấy chiếc ô tô màu bạc của Tiêu Kì
đang đỗ bên kia đường, cửa kính xe từ từ kéo xuống, anh ngồi trong xe
nhe răng cười chào hai người. Vẫy vẫy tay cười rạng rỡ.
Hạ Tiểu Dư quay sang nhìn tỷ tỷ đứng bên cạnh, chỉ thấy tỷ ấy cúi đầu ngại ngùng, đứng im một chỗ, không hề nhúc nhích, không hề giống tối
hôm qua lúc đứng buôn chuyện gần 2 tiếng đồng hồ một chút nào cả.
Quên đi, làm người tốt thì tốt cho trót. nàng cầm tay tỷ tỷ của mình, ngó nghiêng hai bên đường thấy không có xe qua, nhanh chóng kéo tỷ ấy
băng qua đường, đi đến bên cạnh xe của Tiêu Kì, mở cánh cửa ghế phụ, đẩy tỷ tỷ vào chỗ ngồi rồi đóng cửa xe lại.
Kéo kính cửa xe xuống, nàng xoay người cảnh cáo người đang ngồi trong xe “Ngươi lái xe cho cẩn thận đấy, biết chưa!”
“Ngươi không lên xe sao?” Tiêu Kì ngạc nhiên hỏi. Chẳng phải hai người đều định đến trường sao?
“Ta không muốn làm cái bóng đèn cản trở hai người.” nàng bĩu môi.
“Tiểu Dư, Tiêu Kì đã lái xe đến tận đây rồi, đi cùng đi mà.” Hạ Tiểu Tiệp van nài nhìn muội muội.
Nàng lắc đầu từ chối “Tan học em có chút việc phải làm, đi xe máy
tiện hơn. Hai người cứ đi trước đi, bye bye!” Nói xong, không để hai
người kia kịp phản ứng gì, vẫy vây tay, ngó nghiêng hai bên rồi vụt chạy sang đường, trở lại bên chiếc xe máy của mình.
Vì nàng đi quá đột ngột, hai người ngồi trong xe bỗng dưng cảm thấy rất ngại ngùng.
Hạ Tiểu Tiệp vốn là một cô gái trầm tính, ít nói, bình thường cũng không chủ động bắt chuyện với ai, theo thói quen im lặng.
Tiêu Kì bình thường rất hoạt bát náo nhiệt nhưng khi ở trước mặt
người mình thầm mến đã lâu thì trong phút chốc không biết phải làm gì,
cuối cùng chỉ có thể khởi động xe, giả bộ thoải mái lái xe.
Một lúc sau, anh mới cất lời hỏi: “Có muốn nghe nhạc không?”
“Được.” Hạ Tiểu Tiệp ôn nhu trả lời.
Tiểu Kì bắt đầu mở nhạc, trong xe vang lên giọng ca của ca sĩ nổi tiếng ở Hồng Kông Trần Dịch Tấn.
Ca sĩ Trần Dịch Tấn là thần tượng của Tiểu Dư, chẳng lẽ cũng là thần tượng của anh?
“Anh cũng thích nghe Trần Dịch Tấn hát à?” Cô lấy hết dũng khí hỏi.
“Nhạc của anh ấy rất dễ nghe.” Một lúc sau, anh hỏi lại: “Em không thích sao?”
“Không.” Cô lắc đầu, không tự chủ nói thêm một câu “Tiểu Dư cũng rất thích anh ấy.”
“Anh biết.” Anh khẽ nhếch môi, mỉm cười “Anh cũng bị ảnh hưởng bởi cô ấy nên mới thích giọng hát này. Cô ấy – ý anh là Tiểu Dư, có chút bá
đạo, mỗi lần ngồi lên xe anh đều ép anh bắt buộc phải nghe Trần Dịch Tấn hát, không cho phép anh nghe nhạc của người khác.”
Hạ Tiểu Tiệp mỉm cười: “Cô ấy là như thế mà.”
“Anh biết, rất bá đạo.” Anh gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn thấy thế, cô không nhịn được, khẽ cười một tiếng.
“Anh thấy rất vui.” Tiêu Kì đột nhiên nói.
Cô nhìn anh khó hiểu.
“Anh thấy rất vui vì em đồng ý hẹn hò với anh.” Anh ôn nhu nói cả câu hoàn chỉnh.
Hai má Hạ Tiểu Tiệp nóng bừng, bỗng nhiên không biết phải nói gì nữa, đành cúi đầu ngượng ngập, rồi quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn thẳng vào anh, không khí trong xe lại trở về tĩnh lặng như lúc
trước.
“Tình cảm của hai tỷ muội em tốt thật đấy, Tiểu Dư luôn bảo vệ em.” Tiêu Kì cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với cô.
“Ừh.”
“Nhưng mà cô ấy có vẻ khá vụng về, chắc em cũng phải chiếu cố cô ấy rất nhiều nhỉ?”
Hạ Tiểu Tiệp khẽ nhếch môi, không lên tiếng trả lời anh. Không hề nghĩ rằng anh lại rất quan tâm tới hành động này.
Cô cứ im lặng như thế khiến cho Tiêu Kì rất ngại ngùng rồi im lặng
theo cô, không nói thêm câu nào nữa, ý đồ tìm chủ đề để nói chuyện cho
cô cũng không thành. Có lẽ cô không thích nói chuyện phiếm! Anh thầm
nghĩ: Cũng đúng, em vốn dĩ mang đến cho người ta cảm giác tĩnh lặng, yên bình, nhẹ nhàng dịu dàng nhưng sâu sắc, bằng với những câu nói của anh.
Trong xe vẫn tiếp tục vang lên giọng ca của Trần Dịch Tấn, đi đến
trường, tìm được chỗ đỗ xe xong thì cũng chuẩn bị đến giờ vào lớp.
Hạ Tiểu Tiệp vội vội vàng vàng, cô bình thường không bao giờ đi muộn.
“Cảm ơn anh cho em quá giang đến trường, sắp đến giờ vào lớp rồi. Em
đi trước đã, bye bye.” Cô gật đầu chào anh rồi vội vã quay người chạy
đi.
“Anh đi cùng em.” Tiêu Kì nhanh chóng bước xuống, đóng cửa xe, vội vã đi đến sóng bước bên cạnh cô.
“Lớp của anh đi đường bên kia cơ mà?” Hạ Tiểu Tiệp đi chậm lại, cánh tay chỉ sang lối đi ngược lại.
“Muộn một chút cũng không sao. Anh đưa em đến lớp học.”
Tuy rằng thấy không cần thiết, nhưng cô cũng không từ chối, gật gật
đầu, bời vì thời gian vào lớp đã cận kề, cô đi vội đi vàng cơ hồ đã quên hẳn sự tồn tại của anh, đến lúc đi đến lớp học, vừa kịp giờ vào lớp, cô mới thở phào một hơi, quay sang nói với anh: “Anh về lớp luôn đi.”
“Tan học anh đến đón em.” Tiêu Kì gật đầu nói.
Cô mỉm cười gật đấu, vẫy vẫy tay, xoay người đi vào lớp học.
Hắn đi muộn.
Đi muộn thật hay là trốn đi hẹn hò đây? Hạ Tiểu Dư đoán chắc là đáp án thứ hai.
Giáo sư vẫn đang giảng bài trên bảng, miệng nói bắn cả nước miếng, cô không nghe lọt được một chữ nào, cảm thấy trong người rất khó chịu, đến cả tiểu thuyết cũng không có hứng đọc.
Cô làm sao vậy nhỉ? Ngủ không đủ giấc, ăn không đủ bữa sao? Hay là
ốm? Hay đói bụng? Thiếu máu? Tụt huyết áp? Hình như cũng không phải, cảm giác như kiểu đến ngày đến tháng, rất mệt mỏi, cơ thể rất khó chịu,
không thoải mái chút nào. Nhưng mà, chẳng phải cô vừa mới hết kì được
mấy ngày rồi sao, chẳng nhẽ cô bị mắc bệnh gì rồi à?
Chống tay lên má, đầu óc trống rỗng. Hạ Tiểu Dư cứ nhìn chằm chằm cây bút máy đang quay tròn giữa ngón trỏ và ngón giữa, chỗ ngồi phía sau cô vẫn vắng lặng như thế.
Chắc là hai người bọn họ trốn học đi hẹn hò thật rồi.
Tên Tiêu Kì kia quả nhiên không phải là người tốt, vừa mới bắt đầu đã làm hư bé ngoan Tiểu Tiệp học hành chăm chỉ rồi, tên vô lại kia thật
đáng ghét!
“Tiểu Dư muội muội.”
Người còn chưa đến, giọng nói đã vang tới.
Hai tiết học buổi sáng trôi qua, hết giờ nghỉ trưa, tiết học đầu tiên của buổi chiều đã đến, anh làm bộ mặt ngu ngơ cười khi nhìn thấy cô
đang vênh mặt đắc chí.
“Tránh xa ta ra!” Cô làm bộ mặt mẹ kế, hất cánh tay của anh đang đặt trên vai mình xuống.
“Thái độ gì vậy?”
“Phòng tránh lây lan căn bệnh ngu ngốc.”
“Sao tự dưng lại mắng ta ngu ngốc? Ta làm gì đắc tội đến ngươi chứ? Sao thế, Tiểu Dư muội muội?”
“Ta nói cho ngươi một lần nữa, không được gọi ta là Tiểu Dư muội muội, ta không phải là muội muội của ngươi.”
“Sao lại không phải? Ngươi là muội muội của Tiểu Tiệp, đương nhiên
cũng là muội muội của ta. Em gái ngoan, yên tâm, đừng sợ, từ giờ trở đi
nếu gặp chuyện gì anh rể sẽ đứng ra giải quyết cho em!”
Mặt không biến sắc, liếc nhìn anh một cái, Hạ Tiểu Dư đột nhiên không muốn học hành gì nữa. Vì thế, nàng cầm túi sách, cất tất cả những thứ ở trên bàn vơ vào trong túi, khoác túi lên vai rồi đi ra khỏi lớp.
“Chờ chút, ngươi đi đây vậy? Chuông vào lớp rồi đó.” Tiêu Kì kéo tay cô lại, hỏi cô.
“Trốn học.” Nói xong hai chữ này, cô gỡ tay anh ra, đi thẳng ra khỏi lớp.
Nhìn bóng dáng Hạ Tiểu Dư rời đi, anh nhíu mày, lưỡng lự một chút sau đó lập tức túm lấy ba lô vừa mới đặt xuống bàn rồi chạy đuổi theo cô.
“Này, ngươi làm sao vậy, có chuyện gì vậy?” Tiêu Kì đuổi theo Tiểu Dư, lo lắng hỏi thăm nàng.
“Ngươi vào lớp đi, không cần đi theo ta.” Mặt không biến sắc, tiếp tục đi thẳng.
“Ngươi định đi đâu? Ta đi cùng ngươi.”
“Về nhà, ngủ.”
“Dáng vẻ của ngươi không giống định đi ngủ nha.”
“Dáng vẻ muốn đi ngủ của ta ngươi biết chắc?” Cô cuối cùng cũng quay lại nhìn anh một cái, bộ dạng rất tức giận.
“Lúc ngươi muốn đi ngủ, nhìn qua thì cực kì chú ý, nhưng thật ra tinh thần mệt mỏi, không còn biết cái gì nữa.”
Không ngờ anh lại thẳng thắn nói ra đặc điểm mà chính cô còn không
biết là như thế! Hạ Tiểu Dư không còn cách nào khác, đành phải nhẹ nhàng nói với anh: “Có thể họ hàng xa nhà ta ghé thăm, ta thấy không thoải
mái, muốn về nhà nghỉ ngơi. Thế nên là ngươi mau trở lại lớp đi, không
cần phải lo cho ta, ta tự đi về nhà được.” (Mog: họ hàng xa ghé thăm – đến ngày đến tháng ạ)
Hóa ra mọi việc là như thế, thả nào thấy cô kì quặc như vậy, hỉ nộ vô thường, Tiêu Kì cuối cùng cũng hiểu ra.
“Ngươi về nhà bằng cách nào? Đi xe máy à?” Anh hỏi cô theo thói quen.
“Tự đi.” Cô tức giân trả lời. Sao lại hỏi câu vô nghĩa như vậy?
“… Để ta lái xe đưa ngươi về.” Anh im lặng một lúc rồi bỗng nhiên cất lời.
(Mo: Mo ghét mấy anh thế này!! Ghét ghét ghét! K yêu rồi thì để cho ngta yên.. Hừ Hừ. A Tử: bình tĩnh e có j từ từ … )
“Ta phải mang xe máy về nhà, không thì ngày mai đi học kiểu gì?” Cô không kiên nhẫn quát vào mặt anh.
“Ta đến đón hai người.”
Vấn đề là cô không hề muốn làm bóng đèn “Không cần, tí nữa ta còn phải đi ra ngoài có việc, ta tự đi xe về là tốt nhất.”
“Ngươi cũng đang không khỏe, tí nữa ngươi còn muốn đi đâu nữa?”
“Ta không biết là ngươi chuyển nhà từ lúc nào đấy.” cô đột nhiên nói một câu rất khó hiểu.
“Ngươi muốn nói gì?” Anh có chuyển nhà đâu?
“Chuyển đến bờ biển, quản rất rất nhiều việc.”
“Đây là quan tâm, không phải quản.”
Hạ Tiểu Dư không nhin được nưa, dừng bước, quay người nhìn thẳng vào
anh: “Người ngươi cần quan tâm là tỷ tỷ của ta. tỷ ấy mới là bạn gái
của ngươi.”
“Ngươi là muội muội của cô ấy.” Anh đương nhiên cũng muốn quan tâm. (Mo: Hơi bị bực mình rồi đấy nha!. A Tử: nc nè e uống ih để hạ hỏa)
“Vì thế nên bây giờ ngươi định yêu ai yêu cả đường đi lối về sao? Tỷ —- Phu.”
Tiêu Kì tự dưng thấy lạnh sống lưng, bị hai chữ này của nàng làm anh bị đông cứng.
Cảm giác này rất kì lạ, tuy rằng hai chữ ‘Tỷ Phu’ này từ trước đến
nay vốn là mong ước của anh, thậm chí còn liên tục bắt cô phải mở miệng
gọi như vậy, trong lòng luôn luôn mong muốn một ngày kia cô sẽ gọi hắn
như thế, nhưng đến khi chính miệng nàng nói ra hai chữ này, sao hắn lại
thấy có một cảm giác bất an?
“Sao lại nói như thế? Ngoại trừ lần đó, chúng ta vẫn là bạn tốt của
nhau mà, chẳng phải là bạn tốt sao?” hắn cố gắng gạt bỏ cảm giác kì dị
trong lòng, theo thói quen khoác tay lên vai cô, khóe miệng khẽ mỉm cười nói.
“Chú ý đến cử chỉ của ngươi.” Hạ Tiểu Dư hất cánh tay của Tiêu Kì đang khoác lên vai mình ra, lùi lại đằng sau vài bước rồi nói.
Tiêu Kì giật mình sửng sốt, nhíu mày hỏi cô “Ngươi bị làm sao vậy?” cô thật sự rất khác bình thường nha.
“Bạn học bình thường có thể trêu đùa nhau cũng không sao, nhưng lại là Tỷ phu…” Hạ Tiểu Dư vẫn nhìn anh “Ngươi hiểu ý ta chứ?”
hắn nhăn mày nhăn mặt.
“Dáng vẻ này không giống ngươi, ngươi bình thường không suy nghĩ nhiều như vậy?” Hai mắt hắn nhìn cô chăm chú.
“Ta sẽ không nghĩ, cũng không cần người khác nghĩ cho ta.” cô không giữ được bình tĩnh nữa.
“Ta không có ý như thế…”
“Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” cô ngắt lời hắn “Ngươi đi học đi, không cần can thiệp vào chuyện của ta. Sau này chúng ta nên giữ khoảng
cách thì tốt hơn, bye bye!”
Nói xong, Hạ Tiểu Dư không quay đầu lại rồi rời đi, bỏ lại Tiêu Kì
ngây ngốc đứng tại chỗ, tâm trạng vẫn đang hỗn loạn, không hiểu chuyện
gì đang xảy ra, nhìn bóng cô rời đi, mỗi bước một xa, dần dần biến mất
khỏi tầm mắt của hắn.
Cảm giác như đã đánh mất điều gì đó, cái cảm giác này…(A Tử: đến đây mà vẩn chưa bit sao chaj)
Là ảo giác sao?
Bỏ đi.
Tiếng đập cửa vang lên, Hạ Tiểu Dư đang ngồi trước máy tính gõ bàn phím lạch cạch quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tiệp đẩy cửa vào.
“Tỷ về rồi à.” cô cất tiếng, sau đó quay người lại, tiếp tục gõ bàn phím, bất giác nhìn xuống góc màn hình xem giờ.
08:55 PM
“muội vẫn ổn chứ?” Hạ Tiểu Tiệp đứng sau lưng cô hỏi.
“Sao tự dưng lại hỏi thế?” cô hỏi lại, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay vẫn không ngừng di chuột.
“Tiêu Kì bảo muội mệt.”
“Đấy là lúc chiều, bây giờ thì không sao rồi.” cô nhẹ nhàng đáp.
“Đã đi khám chưa?”
“Không sao đâu, cần gì phải đi khám.”
“Tiêu Kì bảo trông muội không hề giống mọi ngày bình thường, có chút
là lạ, anh ấy rất lo lắng, bảo Tỷ về thì sang xem muội thế nào, quan tâm tới muội một chút.”
“hắn bị điên, tỷ đừng nghe hắn nói.” nàng cũng không quay đầu lại nói.
“Anh ấy rất là quan tâm đến em.” Hạ Tiểu Tiệp trầm mặc một lúc rồi lại cất lời.
“Chỉ là bạn bè thì quan tâm đến nhau thôi mà.” Hạ Tiểu Dư đột nhiên
xoay tròn chiếc ghế ngồi, quay lại nhìn chị gái nói: “Tiêu Kì hơn chúng
ta 4 tuổi, ở trường học mọi người đều coi anh ta là đại ca, luôn quan
tâm đến các em trong lớp (Mo: Cả trai và gái ạ), hắn ta luôn thích chõ mũi vào chuyện của người khác như thế mà, Tỷ đừng nghĩ linh tinh.”
“Tỷ không có nghĩ linh tinh nha.” Hạ Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn, ngạc nhiên hỏi lại cô: “Tỷ nghĩ linh tinh cái gì?”
Nàng bỗng nhiên á khẩu, không biết trả lời thế nào “… Không có gì, có lẽ chính em mới là người suy nghĩ linh tinh.” Thanh âm của nàng bỗng
nhiên nhỏ lại, xoay ghế gồi, lại quay mặt vào màn hình máy tính.
“Muội đang làm gì thế? Báo cáo nộp rồi cơ mà?” Hạ Tiểu Tiệp tò mò hỏi.
“Kiểm tra lại số liệu thôi.”
“Số liệu gì?” Tiểu Tiệp bước lại gần để nhìn xem số liệu gì ở trên
trang nào, bỗng nhiên cửa sổ trang web bị tắt phụt đi, không biết do vô
tình hay là cố ý?
“Tiểu Tiệp, muốn tắm chung không?” Tắt máy tính xong, Hạ Tiểu Dư xoay người lại, tủm tỉm cười mà hỏi.
“Sao bỗng nhiên lại muốn tắm chung?” Tiểu Tiệp tròn mắt, ngạc nhiên hỏi.
“Muội biết rất nhiều chuyện xấu xa của
Tiêu Kì, tỷ có muốn nghe không?” Hạ Tiểu Dư tung mồi “Chúng ta tắm chung rồi muội sẽ nói cho tỷ biết.”
“Tại sao cứ phải tắm chung thì mới nói
được, bây giờ hoặc khi nào tắm xong cũng có thể nói được cơ mà.” Hạ Tiểu Tiệp hơi do dự, bởi vì tình cảm của tỷ muội nàng rất tốt, nhưng mà từ
khi hai người bắt đầu vào thời kỳ dậy thì là không còn tắm chung nữa,
bây giờ mà cùng tắm chung, cô sẽ rất ngại.
“Không muốn nha, thế thì quên đi.”
“Tiểu Dư.” Tiểu Tiệp không nhịn được, dậm chân kêu lên.
“Cùng tắm chung nào, tỷ tỷ thân mến. Tỷ
cũng không cần phải ngượng đâu, đâu phải chưa từng tắm chung bao giờ,
chẳng lẽ trên người tỷ có cái gì đó không thể cho muội nhìn thấy sao?
Chẳng hạn như…” Hạ Tiểu Dư cười như không cười nhìn cô từ trên xuống
dưới, thong thả nói ra hai chữ “Dấu hôn?”
“muội nói bậy bạ gì đó?” Cô ngây ngốc sửng sốt, xấu hổ trách mắng.
“Nếu không có thì cùng tắm chung thôi.”
Hạ Tiểu Dư xoay người cô, sau đó đặt 2 tay lên vai cô, đẩy cô đi theo
hướng đối diện cửa phòng Tiểu Dư, luôn miệng nói: “Đi một chút nào, đi
lấy quần áo tắm rửa nào, muội vào nhà tắm trước, pha nước ấm. Sau đó
tùy tỷ muốn hỏi gì cũng được, muội sẽ trả lời hết, không sót một chữ
nào, chỉ cần muội biết muội sẽ nói cho biết hết.”
Vì thế, trí tò mò thôi thúc, Hạ Tiểu
Tiệp không kìm lòng được, cuối cùng vẫn quyết định đi lấy quần áo vào
nhà tắm, cùng tiểu muội trút bỏ xiêm y. (Mo: có nhất thiết phải nói câu này k nhỉ?)
Tuy hai người là tỷ muội song sinh khác
trứng, nhưng chiều cao và cân nặng của hai tỷ muội cũng không chênh nhau nhiều, cùng lắm cũng chỉ 1kg mà thôi, nhưng tỷ tỷ lại mặc áo ngực lớn
hơn tiểu muội của mình 1 size (Mo: Ở đây tác giả nói thẳng là kích thước… nhưng mờ da mặt Mo khá mỏng nên đánh nó ra xa 1 tẹo), mức độ nhạy cảm của làn da cũng khác nhau, một người mềm mại không thấy xương, một người lại gầy gò, xương xẩu hơn, một người ngây thơ trong
trắng, một người lại sớm trưởng thành.
Không có gì là khó hiểu khi có nhiều nam sinh thích Tiểu Tiệp như vậy, nếu cô là nam sinh chắc cũng sẽ phát sinh những suy nghĩ biến thái thôi? Hạ Tiểu Dư thầm nghĩ.
“Chẳng phải muội định kể cho tỷ nghe
chuyện gì sao?” Chờ nửa ngày cũng không thấy Tiểu Dư nói gì, cô chủ mở
miệng, giả vờ hỏi lung tung.
“Kể chuyện gì?” Cô ngơ ngác hỏi.
Hạ Tiểu Tiệp lườm cô một cái, ngượng ngùng không tự chủ được té nước Tiểu Dư, đến lúc đó cô mới nhớ ra lúc nãy đã hứa những gì.
Hóa ra Tiểu Tiệp thật lòng thích Tiêu Kì nên mới muốn hiểu rõ về anh ta, đây cũng là chuyện thường tình, không
có gì khó hiểu cả, cô cũng nên cao hứng mà giúp đỡ anh ta một chút, dù
sao Tiêu Kì cũng là người tốt, Tiểu Tiệp thích anh ta, anh ta cũng thích Tiểu Tiệp, hai người lưỡng tình tương duyệt như vậy, thật sự là rất
tốt.
“Tiêu Kì thích tỷ từ lâu lắm rồi, Tiểu
Tiệp.” Cô chậm rãi mở miệng, đem điều bí mật bất ngờ này nói cho Tiểu
Tiệp biết. “Từ ngày trước, khá lâu rồi, anh ta đã nhờ muội làm nội ứng
để theo đuổi tỷ, thậm chí luôn ra vẻ làm tỷ phu ở trước mặt muội, da mặt cực kì dày, nhưng mà tình cảm dành cho tỷ thì rất thật lòng, rõ ràng,
minh bạch. Vì thế, muội rất vui vì cuối cùng hai người cũng đến được với nhau, hai người nhất định phải sống thật hạnh phúc đấy nhé!” Nói xong,
cô dang hai tay ôm Tiểu Tiệp. (Mo: Đang k mặc cái j đó chị ơi!! A Tử: tiểu dư chả có nhớ j đâu mà e nói … Tiểu Dư: lườm lườm A Tử: *xách dép chạy lẹ* )
Hạ Tiểu Tiệp nghe thấy những lời này thì trong lòng lâng lâng vui sướng, một lúc sau mới giật mình đẩy Tiểu Dư
ra, cảm giác bị một người ôm chặt lúc trên người đang không mặc gì thật
là kì lạ, nhưng mà – sao vẫn chưa thấy buông ra?
“Tiểu Dư?” Cô nghi ngờ cất tiếng hỏi,
còn chưa dứt lời thì đã cảm giác bị Tiểu Dư đột ngột bế cô đứng dậy, hai chân cô bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, cô sợ hãi kêu thành tiếng “A…”
Thấy dọa được Tiểu Tiệp sợ hãi như vậy, Tiểu Dư đắc chí cười Ha ha.
Tiểu Dư thối!
Hai chân chạm xuống mắt đất, cuối cùng
cũng được tự do, Hạ Tiểu Tiệp lập tức chạy đến bên cạnh bồn tắm, dùng
hết sức lấy nước té lên người Tiểu Dư, vào giữa mặt luôn.
“A!”
Tiếng hét chói tai đã chuyển sang phát
ra từ người Tiểu Dư, giơ vội tay lên che mặt, không để cho Tiểu Tiệp té
được vào mặt cô, chân vẫn cố gắng bước đến gần bồn tắm, hai chị em đứng
cách nhau có mấy bước, ra sức té nước vào đối phương, trong phòng tắm,
bọt nước bắn tứ tung, hơi nước bốc lên nghi ngút, tiếng hét vẫn đều đều
vang lên.
Nhìn thấy nước trong bồn tắm đã cạn hết, không chút do dự mở tiếp vòi nước, tiếp tục lấy nước ấm để trút giận,
bỗng nhiên ở cửa nhà tắm phát ra hai âm thanh rất lớn. Bịch! Bịch!
Sau đó là âm thanh tức giận hết cỡ của bà Hạ.
“Hai tỷ muội các người chơi chán chưa hả?”
Hai tỷ muội lập tức dừng ngay công tác té nước lại, hai người cùng im lặng trở lại, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
Chết rồi, mẹ tức giận rồi.
Đến tận lúc này rồi, Hạ Tiểu Dư vẫn tiếp tục nhân cơ hội té nước tỷ tỷ của mình một phát nữa, Hạ Tiểu Tiệp trố
mắt nhìn, cô đúng là thật hết thuốc chữa…
“Còn không đi ra mau, đừng tưởng nước với gas không phải trả tiền nha!” Bà Hạ lại tức giận quát lên.
Hai tỷ muội đóng băng luôn, liếc nhau
một cái, đồng thời cùng lè lưỡi, cuối cùng vẫn không dám phản kháng,
ngoan ngoãn lấy khăn lau người, mặc quần áo rồi đi ra.
Bà Hạ đang đứng ở cửa nhà tắm, chuẩn bị thuyết giáo hai người.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch nước?”
Hai tỷ muội cùng nhau cúi đầu nhận lỗi, sau đó mỗi người đều nhận được một cái cốc đầu.
Cốc! Cốc! Hai tiếng.
“Tiểu Dư, Tiêu Kì vừa gọi điện đến hỏi con, nhớ lấy, mẹ vẫn chưa cúp máy đâu.” Bà Hạ thông báo.
Hạ Tiểu Dư hơi ngạc nhiên. Tiêu Kì tìm
cô, không phải là tìm Tiểu Tiệp? Cô không tự chủ quay sang nhìn khuôn
mặt của chị gái, chỉ thấy chị ấy cũng đang ngạc nhiên, giống như đang
thất vọng…
“Mẹ, mẹ chắc chắn là Tiêu Kì tìm con chứ?” Cô hỏi.
“Nó chẳng phải là bạn cùng lớp của con
sao? Chắc chắn lúc nãy mẹ không nghe nhầm đâu, nó nói nó muốn tìm Tiểu
Dư, mẹ nghĩ…” Nét mặt Bà Hạ tỏ ra rất kinh ngạc.
“Nhất định là mẹ nghe nhầm rồi, mẹ,
người Tiêu Kì muốn tìm là Tiểu Tiệp, không phải con.” Nói xong, cô xoay
người nói với chị gái: “Tỷ tỷ, tỷ mau đến nhận điện thoại đi, nhanh lên, nhanh lên.” Sau đó cô đẩy Tiểp Tiệp đi.
Hạ Tiểu Tiệp liếc nhìn cô, ngượng ngùng đi về phòng, đóng cửa phòng nghe điện thoại.
“Chuyện gì xảy ra vậy, Tiêu Kì chẳng phải là bạn cùng lớp của con à? Sao lại tìm Tiểu Tiệp?” Bà Hạ khó hiểu hỏi cô.
“Vì cậu ấy là bạn trai của Tiểu Tiệp.”
“Cái gì?” Bà Hạ sợ hãi thốt lên.
“Sao mẹ lại ngạc nhiên như vậy?” Hạ Tiểu Dư khó hiểu nhìn mẹ cô, nhưng lại bắt gặp ánh mắt kì quái của mẹ cứ
nhìn chằm chằm mình.
Cô cúi đầu nhìn cơ thể của mình, không
hiểu có phải quần áo của mình có bị mặc ngược không nữa, không thì sao
mẹ lại nhìn cô như vậy? “Sao thế mẹ?”
“Con nói là Tiêu Kì đang hẹn hò với Tiểu Tiệp?” Bà Hạ vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
“Vâng.” Cô bình thản trả lời.
“Từ bao giờ?”
“Bắt đầu từ ngày hôm qua.”
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?”
Mẹ cô trầm mặc một lúc, ánh mắt sâu xa như nhìn thấu tâm can cô, làm cô không biết phải làm gì, vô thức xoay người đi về phòng.
“Thật ra Tiêu Kì thích Tiểu Tiệp từ lâu
rồi, hôm qua lấy hết can đảm để thổ lộ, mà Tiểu Tiệp cũng thích cậu ấy,
hai người sau đó hẹn hò với nhau. Đó chính là lí do.” Biết mẹ vẫn đi
theo sau cô, cô nhẹ nhàng trả lời.
“Tiêu Kì thật lòng thích Tiểu Tiệp?” Bà Hạ hỏi lại.
“Hai người bọn họ đã hẹn hò với nhau, đương nhiên là thật.” Cô vẫn nhẹ nhàng trả lời.
“Mẹ nghĩ là nó thích con… Con í!”
Hạ Tiểu Dư đột ngột dừng bước, im lặng
một lúc rồi mới xoay người trả lời mẹ: “Mẹ, mẹ nhầm rồi, ngay từ lúc
đầu, mục tiêu của cậu ta chính là Tiểu Tiệp, con với cậu ta chỉ là bạn
học bình thường thôi.”
Bà Hạ nhìn cô, xoay người đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn thẳng vào cô hỏi: “Tiêu Kì không biết là con thích nó sao?”
Đó là bí mật không có ai biết, mẹ cũng
không thể nào biết được, cho dù chính bản thân cô nói ra, cũng không có
ai tin mới đúng, bởi vì khi hai người đi với nhau giống như hai người
con trai vậy, chắc là mẹ đang thử cô sao?
“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Con thích cậu ta? Làm sao có khả năng này được? Con với cậu ấy…”
“Con là con gái của mẹ, sao mẹ lại không hiểu con chứ?” Bà Hạ đột nhiên ngắt lời cô, sau đó đi lên phía trước,
chớp mắt liền ôm cô vào trong lòng, cánh tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô,
nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tiệp cũng không biết là con thích nó à?”
Cô bỗng nhiên cảm thấy mắt mũi cay xè,
không cách nào ngăn lại được, Tiểu Tiệp có biết hay không cũng không
quan trong, bởi vì người Tiêu Kì thích là Tiểu Tiệp, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là Tiểu Tiệp, không phải là cô.
Mắt cô bỗng nhiên nhòe đi, nước mắt cũng tự nhiên lăn dài xuống, sau đó không thể kiềm chế được, từng giọt từng
giọt lã chã rơi xuống.
Cô không thể khóc lên thành tiếng, nhưng cũng không làm thế nào để ngăn cho nước mắt ngừng chảy. Trong người
cũng không thấy thấy đau đớn gì, chỉ là cảm giác vô cùng khó chịu, giống như đang không hít thở được đột nhiên lại hít vào một ngụm không khí
lớn, rất khó chịu.
Mới có một ngày trôi qua, cô đã cảm thấy trong người khó chịu không yên.
Cô không thể nào cứ tiếp tục sống như vậy, ngày nào cũng phải nhìn hai người bọn họ thắm thiết cuồng nhiệt bên nhau.
“Mẹ, con muốn chuyển trường, muốn sang nơi khác học.” Cô đau khổ lau nước mắt. (Mo: đoạn này k edit chương sau k biết có chính xác k nữa!)
Bà Hạ bỗng nhiên chết lặng người, ôm
chặt cô một lúc lâu, có vẻ đang tìm cách giúp cô vượt qua được nỗi cô
đơn này, cũng tránh phải nhìn thấy chị gái mình với người mình thương
yêu đi cùng nhau…
“Con muốn đi đâu?” Bà Hạ nhẹ nhàng hỏi.
Hạ Tiểu Dư thầm nghĩ: Nơi nào có thể quên được cậu ta, cắt đứt mọi liên lạc.