Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 46: Chương 46: Một đôi thầy trò gian phu dâm phu




“Lại đây.” Thấy Tiêu Cảnh còn cách mình một đoạn, Ôn Thanh Lan lập tức nhăn mày vẫy tay.

Tiêu Cảnh có chút sửng sốt, không biết sư tôn trạng thái kiệt sức sau một trận đại chiến vẫy tay với mình là có ý gì, nhưng y vẫn nghe lời mà đi qua.

Ôn Thanh Lan một chút cũng không khách khí kéo cổ áo của tiểu đồ đệ, nắm cằm đối phương, cường thế bá đạo mà cắn môi Tiêu Cảnh, linh lực dồi dào truyền một cách tự nhiên từ chỗ Tiêu Cảnh vào trong cơ thể Ôn Thanh Lan, bổ sung linh lực khô kiệt của hắn.

Khác với lúc trước ngượng ngùng trầm mê, đôi mắt Tiêu Cảnh lúc này lại là âm u, không một chút rung động mong đợi hay vui mừng, trái lại như là ao tù nước đọng, chứa hắc ám hung ác nham hiểm.

Linh lực bổ sung rất nhanh tràn đầy, Ôn Thanh Lan không chút lưu luyến buông Tiêu Cảnh ra, bấy giờ đám người Tùng Văn Hiên chỉ vừa mới tới nơi mà thôi.

Mặc dù có khoảng cách nhất định, nhưng cũng đủ để cho mọi người nhìn thấy tình cảnh lúc nãy, ánh mắt không khỏi quái dị đánh giá Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh lại giống như vô số lần trước đây, cúi đầu lặng lẽ lùi về phía sau sư tôn, trông an tĩnh ngoan ngoãn và nhu thuận.

Trước đây mọi người chỉ coi Tiêu Cảnh là đứa trẻ hiếu kính cung kính, nhưng một màn vừa rồi, thấy thế nào cũng quái quái.

Nhưng tình cảnh này cũng không phải lúc phỏng đoán bát quái thầy trò hai người, không đợi mọi người mở miệng, Tùng Văn Hiên đã đi lên hỏi: “Sư điệt, này…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tùng Văn Hiên tận lực phối hợp như thế, Ôn Thanh Lan tất nhiên cũng không muốn phụ sự mong đợi của mọi người, hắn nói: “Chưởng môn tự biết thọ mệnh không dài, không cam tâm buông tay như vậy, dùng bí thuật kéo dài tuổi thọ, kết quả tẩu hỏa nhập ma, chuyện lúc trước đều là chưởng môn làm, ta sớm biết có biến, kết quả lại bị chưởng môn kiêng kị, may mà lưu tâm rời đi trước, mới có cơ hội vạch trần bộ mặt của chưởng môn.”

Mọi người cúi đầu nhìn, dáng vẻ Khuất Minh Dương quả thực không giống bình thường, hơn nữa trên người truyền tới tử khí ma khí, càng thêm rõ rệt, cũng tin lời Ôn Thanh Lan tám phần.

Có người thở dài: “Chưởng môn một đời anh minh, không ngờ lại hồ đồ thế này, trách không được nhiều năm như vậy cũng không chịu thu đồ đệ, cũng không thấy chưởng môn thu đệ tử dòng chính của phong nào.”

“Đạo Tông ta trải qua một trận tổn thất nặng nề như thế, nơi đây cũng không thích hợp nghị sự, vẫn là mau chóng an táng chưởng môn, ngày mai lại nói.” Tùng Văn Hiên giọng điệu thủ lĩnh phân phó mọi người, rước lấy vài ánh mắt bất mãn, gã lại coi như không nhìn thấy.

Cuối cùng, còn quay đầu nhìn về phía Ôn Thanh Lan, giống như thăm hỏi nói: “Sư điệt tru diệt ma vật cực khổ, nên sớm nghỉ ngơi đi, cần thứ gì, cứ việc để Tiêu Cảnh nói với sư thúc.”

Ôn Thanh Lan cười như không cười liếc nhìn Tùng Văn Hiên, lại không nói gì, chỉ chắp tay nói: “Đã như vậy, sư điệt cáo từ trước.”

Nói xong, hắn mang Tiêu Cảnh về Tĩnh Bình Phong.

Giờ phút này, Vô Vi Đạo Tông to như vậy lại có ai dám nói nửa chữ không với ngôn hành (*) của Ôn Thanh Lan, bởi vậy các phong chủ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Thanh Lan rời đi trước.

(*) lời nói và việc làm

“Sư tôn.”

Vừa tới Tĩnh Bình Phong, Văn Uyên tiến lên đón, phía sau hắn còn có A Lữ vẻ mặt bất mãn đi theo.

“Thế nào, sư tôn, không ai nghi ngờ chứ.” Văn Uyên thấy Ôn Thanh Lan hạ xuống, liền vội vàng hỏi.

“Tạm thời không có, Tiểu Cảnh, ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai theo vi sư ứng phó một chuyện lớn, tạm thời cũng chỉ có thể ủy khuất ngươi.”

Ôn Thanh Lan có chút áy náy nhìn đại đồ đệ, đại điển phong tôn ngày mai, đáng tiếc là ái đồ không thể tham gia, nhưng để bù đắp cho Văn Uyên, hắn quyết định trực tiếp cử hành ở Tĩnh Bình Phong, như vậy chí ít Văn Uyên có thể ẩn nấp ở một bên quan sát.

Văn Uyên lắc đầu, khóe miệng hắn lộ ra vẻ mỉm cười: “Sư tôn, đệ tử không sao, rơi vào cảnh ngộ bây giờ, đệ tử không cầu gì nữa.”

“Đứa trẻ ngoan, khổ cực ngươi.” Ôn Thanh Lan vỗ vỗ bả vai Văn Uyên.

Hôm sau, vì Nhập Tiên Phong đã hóa thành bột phấn, vốn nên nghị sự ở Nhập Tiên Phong được đổi thành Tĩnh Bình Phong.

Dù sao cũng là thế giới tu tiên, trong một đêm, phủ đệ Tĩnh Bình Phong thanh lịch tao nhã đã biến mất vô tung, biến thành một tòa đại điện nghiêm trang huy hoàng, phong chủ đến đây tham dự nghị sự đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trong lòng hiểu rõ mà đi vào trong đại điện.

Ôn Thanh Lan chính trang đội mão, ngồi ở thủ tọa cao cao, hôm nay hắn mặc một trường bào gấm vóc thêu hoa văn chìm, áo choàng trắng khoác ngoài, càng khiến hắn khí chất tao nhã không giống phàm nhân.

Hiện giờ ngồi trên bảo tọa lưu kim cao cao, cả người tự dưng sinh ra vài phần nghiêm túc và uy nghi, cặp mắt phượng hàm băng đảo qua, làm cho lòng người run sợ, so với Khuất Minh Dương càng khiến người kinh hồn táng đảm hơn.

Chẳng ai nghĩ tới luôn luôn trầm mê tu luyện, phong chủ Tĩnh Bình Phong không hỏi thế sự, lại có khí thế cường đại như thế, xuất trần thoát tục thanh lãnh đạm mạc trước đây e rằng đều là ngụy trang, nếu trước đó còn có chút tâm địa gian xảo, các phong chủ nhìn thấy Ôn Thanh Lan hiện tại, nghĩ đến giá trị vũ lực của đối phương, cũng không khỏi ngoan ngoãn ngồi ở dưới.

Chỉ có một người là mặt mũi phẫn uất oán độc.

Đó chính là Tùng Văn Hiên cho đến hôm nay mới biết được tất cả.

“Hôm nay may mắn được các chư vị phong chủ nhìn trúng, Ôn Thanh Lan liền ngồi ở vị trí chưởng tọa, ngày sau nghị sự cũng từ Nhập Tiên Phong đổi thành Tĩnh Bình Phong, không biết ý của chư vị phong chủ thế nào?”

Mười hai phong hiện giờ chỉ còn lại chín phong, ba người đối nghịch với Ôn Thanh Lan đã chết sạch, còn sót lại nào có ai dám nói một chữ không, đều vô cùng thông minh gật đầu.

Chỉ có Tùng Văn Hiên lớn tiếng giận dữ nói: “Ôn Thanh Lan, ngươi tên tiểu nhân này, lúc trước rõ ràng đâu có…….”

Nhưng gã còn chưa dứt lời, một thanh băng sương nháy mắt đâm xuyên ngực, Ôn Thanh Lan người còn ngồi trên bảo tọa, nhưng Cô Phong Kiếm đã đâm thủng Tùng Văn Hiên.

Tùng Văn Hiên như thế nào cũng không ngờ Ôn Thanh Lan ra tay quyết tuyệt như thế, không chút cố kỵ các phong chủ đang ngồi, liền trực tiếp giết chết gã, gã không dám tin trừng mắt với Ôn Thanh Lan, tầm mắt cuối cùng chỉ có cặp mắt lãnh khốc của đối phương.

Ôn Thanh Lan thu hồi Cô Phong Kiếm, thần sắc nhàn nhạt phẩy vết máu không tồn tại, nhìn phong chủ dưới đài nói: “Tùng Văn Hiên mưu đồ gây rối, mơ ước vị trí chưởng tọa (*), nhiều lần ý đồ làm hại bản tọa cùng với các phong chủ khác, hôm nay bản tọa dùng môn quy xử trí, răn đe cảnh cáo.”

(*) cái ghế chưởng môn

Trong đại điện nháy mắt một mảnh vắng lặng, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt thoang thoảng trong điện.

Ôn Thanh Lan nhíu mày, dừng lại trên đầu Tiêu Cảnh lãnh đạm phân phó nói: “Tiểu Cảnh, kéo Tùng phong chủ ra ngoài chôn.”

Tiêu Cảnh cúi đầu đáp lời, hôm nay y mặc một bộ áo đen thêu hoa văn vàng, càng lộ ra thân hình cao ngất, màu da trắng mịn, dung nhan cũng càng thêm tuấn mỹ kinh người.

Sau khi y dạ, liền đi tới lôi thi thể Tùng Văn Hiên ra ngoài điện, không biết là vô tình hay cố ý, Tiêu Cảnh không sử dụng bất kỳ pháp thuật gì, kéo ra một vệt máu thật dài ở đại điện Tĩnh Bình Phong mới xây.

Các phong chủ: “….”

Giỏi cho một đôi thầy trò gian phu dâm phu.

Nhưng không thể không nói, hành động này rõ là có lực uy hiếp nhất định, một màn như vậy mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thậm chí có phong chủ chính trực nhăn chặt mày.

Nhưng Ôn Thanh Lan lại không thèm để ý tâm tình của người ngồi dưới, chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói với mọi người: “Nếu kẻ thừa thãi đã rời đi, như vậy đại điển phong tôn hôm nay không bằng bắt đầu bây giờ đi.”

Không thể không nói uy hiếp trước đó của Ôn Thanh Lan vô cùng hữu hiệu, mặc dù có người không vừa lòng, nhưng trên mặt lại không dám hiển lộ mảy may, dù sao hiện giờ Ôn Thanh Lan có tu vi cao nhất trong đám người này.

Huống chi tôn vị của hắn cũng danh chính ngôn thuận, là tru sát yêu tà hãm hại mới lấy được, trước mắt có thể nói không có người nào thích hợp vị trí này hơn so với hắn, cho dù có người nghi ngờ, nhưng cũng không có bất kỳ bằng chứng nào, chưởng môn ma hóa mọi người đều tận mắt nhìn thấy, thầy trò Nhạc Uyên càng có thể nói là người bị hại, nếu không phải Ôn Thanh Lan, chỉ sợ đôi thầy trò này đã phải chết trên tay Khuất Minh Dương.

Đại điển phong tôn tổ chức vô cùng yên lặng, từ đầu tới đuôi đều là Ôn Thanh Lan ra hiệu tiến hành, tu vi cao nhất hiện giờ ở Đạo Tông là hắn, lão tổ địa vị cao nhất tất cả đều không ở, có thể nói Đạo Tông là một nhà Ôn Thanh Lan độc đại.

Mặc kệ bị ép hay là tự nguyện, mọi người đều nói hết lời hay với thầy trò hai người, Ôn Thanh Lan vinh đăng vị trí chưởng môn, Tiêu Cảnh là dòng chính duy nhất của hắn, tiền đồ sau này có thể hiểu.

Phải biết rằng Vô Vi Đạo Tông chính là tu đạo đệ nhất tông, tuy thiệt hại thực lực bốn phong chủ một lão tổ, không biết có tính không.

Nhưng địa vị Vô Vi Đạo Tông ở Tu Giới tương đương với đế quốc cường đại nhất của nhân gian, hiện giờ Ôn Thanh Lan vinh đăng đế vị, như vậy Tiêu Cảnh có thể nói là thái tử.

Phong tôn hoàn tất, thì thương nghị chính sự, mười hai phong chủ thiệt hại bốn người, hôm nay chính là lúc phải chọn tân phong chủ, còn phải nhanh chóng tuyển chọn thêm đệ tử, bổ sung thực lực tông môn.

Nhưng Ôn Thanh Lan không kiên nhẫn ứng phó những chuyện này, lưu lại câu: “Chư vị ngày sau nếu không có chuyện lớn, việc nhỏ vụn vặt có thể giao cho đệ tử của bản tọa giải quyết.” Rồi lắc mình rời đi.

Tiêu Cảnh bất đắc dĩ lưu lại, giúp sư tôn xử lý một đống chuyện lộn xộn.

Ôn Thanh Lan vùng thoát khỏi một thân tục sự (*), liền ngự kiếm bay tới chỗ sâu trong cấm địa của Đạo Tông, nhưng hắn bay không bao lâu, đã bị một người quen cản đường.

(*) chuyện của người phàm

Nhạc Uyên vẻ mặt nặng nề nhìn hắn, không nói hai lời kéo Ôn Thanh Lan qua một bên, thuận tay bày ra kết giới.

Nhìn việc làm của Nhạc Uyên, nét mặt Ôn Thanh Lan không chút thay đổi, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Sao vậy, Nhạc phong chủ giữ bản tọa là có chuyện quan trọng muốn bẩm sao?”

“Ôn Ngọc! Ôn Thanh Lan!” Nhạc Uyên nhìn hắn, nét mặt càng thêm nghiêm túc, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi không cảm thấy hành động của ngươi là nhập ma sao!”

Ôn Thanh Lan vốn đang mỉm cười lập tức trầm lãnh, hắn xa cách nhìn Nhạc Uyên, lãnh đạm nói: “Nhạc phong chủ nói năng cẩn thận, bản tọa tu chính là hạo nhiên tiên đạo, không liên quan với tà ma ngoại đạo.”

“Đúng, đúng, ngươi tu đúng là một thân hạo nhiên tiên khí, nhưng….. A Ngọc, tâm của ngươi đã rơi vào vực sâu vô tận từ lâu, bị yêu ma ăn mòn, hành động của ngươi bây giờ nào có chút bóng dáng chính đạo, ta biết ngươi vẫn còn nhớ huyết hải thâm thù của cả nhà Ôn gia, ngươi oán ta lúc trước rõ ràng là đệ tử tiên môn lại khoanh tay đứng nhìn, nhưng đã qua hơn bốn trăm năm, Ôn Ngọc, ngươi tỉnh đi, hôm nay ngươi đã nắm quyền thế ngập trời, ngươi vừa lòng chưa, nhưng ngươi làm nhiều hơn nữa, bá phụ bá mẫu còn có Tố Khanh, bọn họ đều không sống lại được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.