Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 86: Chương 86: Người ở bên cạnh ta cùng ta hành động, là ngươi, Tiêu Cảnh




Bị Tiêu Cảnh ngăn lại, là một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, vẻ mặt của nàng vốn có chút không kiên nhẫn, nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy là một tiểu cô nương, nét mặt thoáng dịu lại.

“Gọi cô nương gì chứ, phải gọi tỷ tỷ.” Nữ nhân kia cười hì hì chọt chọt trán Tiêu Cảnh.

Khóe miệng Tiêu Cảnh giật giật, lúng túng nói: “Tỷ tỷ.”

Nữ nhân lúc này mới có chút vừa lòng nói: “Thế nào, các ngươi còn chưa biết, nghe nói tông chủ Thanh Lan chân nhân của Vô Vi Đạo Tông nhập ma, sau khi mang đồ đệ ma đầu của mình trở về, sẽ tàn sát huyết tế vạn vật ở Tu Giới, nghe nói Thương Lan Các chúng ta có bảo bối ma đầu kia muốn, ma đầu kia muốn giết tới đây để đoạt bảo, tất cả mọi người đều sợ trưởng lão và Thiếu Quân trụ không được, đã nhiều ngày tụ chung một chỗ nghĩ biện pháp.”

“Phải vậy không?”

Tiêu Cảnh nhịn không được quay đầu liếc sư tôn một cái, y như thế nào không biết sư tôn thành đại ma đầu, còn muốn tới giết người Thương Lan Các đoạt bảo.

Vẻ mặt Ôn Thanh Lan không chút thay đổi, ra hiệu bảo Tiêu Cảnh tiếp tục hỏi.

Tiêu Cảnh bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Tỷ tỷ có biết, trưởng lão và Thiếu Quân bọn họ nghĩ ra được biện pháp nào chưa.”

“Thế nào, ngươi cũng sợ, cũng phải, nghe nói Thanh Lan chân nhân tu vi rất cao, huống chi còn mang thêm đồ đệ yêu vật kia của hắn, các trưởng lão nói là không thể ném mặt mũi Thương Lan Các, phải bảo vệ, nhưng mọi người lại rất lo lắng, cũng không biết Thiếu Quân bọn họ ngăn được không.” Nữ nhân nói xong, trong mắt lộ vẻ ưu sầu: “Nếu ngăn không được thì phải làm sao bây giờ.”

“Nói cũng phải, vì cái gì không giao bảo vật kia ra, cũng giữ được tính mạng của mọi người.” Tiêu Cảnh ăn theo làm bộ thở dài.

Nữ nhân nghe vậy tức khắc nở nụ cười: “Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì, đối với những nam nhân đó, mặt mũi còn quan trọng hơn cả tính mạng, bây giờ còn muốn mọi người đi luyện trận đấy, bảo bối kia e rằng bị trông giữ càng nghiêm, cũng không biết đến lúc đó tỷ tỷ còn có thể cùng ngươi nói chuyện được không nữa.”

Nữ nhân nói xong thì cáo biệt Tiêu Cảnh, cho đến khi nữ nhân rời khỏi, Tiêu Cảnh mới không vui nhìn Ôn Thanh Lan: “Sư tôn, người có kế hoạch gì, tại sao phải gạt ta, trái lại cùng Thiếu Quân kia thương lượng?

“Bản tôn muốn nói cho ngươi, nhưng ngươi có muốn nghe đâu?” Ôn Thanh cười như không cười giương mắt nhìn Tiêu Cảnh: “Là ai nói, bản tôn nói cái gì, y đều sẽ không tin, hửm?”

Tiêu Cảnh nghe vậy, mặt đỏ lên, ngày hôm qua y mượn cớ ồn ào với sư tôn, nói chút lời vô lý trên giường, giờ nghe sư tôn nói thế, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lo sư tôn nói cái gì nữa, Tiêu Cảnh vội vàng chuyển đề tài: “Sư tôn có kế hoạch gì?”

Ôn Thanh Lan gật đầu: “Xem ra hiện giờ tất cả đúng như ta an bài, chúng ta về phòng rồi nói.”

Vào phòng, Ôn Thanh Lan giải thích: “Ta không muốn ở lại chỗ này tiêu tốn thời gian, nên sắp xếp Văn Uyên đi diễn tuồng này, đến lúc đó Thương Lan Các sẽ vì bí bảo mà căng thẳng, một lần nữa an bài Trấn Sơn Hà, Qúy Nhược Thần sẽ sắp xếp người của mình, Văn Uyên ngụy trang thành bộ dáng ta công kích Thương Lan Các, chúng ta có thể từ phía sau trực tiếp mang Trấn Sơn Hà đi.”

Tiêu Cảnh không vui nói: “Văn Uyên sư huynh và Qúy Thiếu Quân đều biết, chỉ có đồ đệ không biết.”

Ôn Thanh Lan tức khắc giương mắt nhìn tiểu đồ đệ, Tiêu Cảnh lập tức thức thời im lặng.

Một hồi lâu, Ôn Thanh Lan mới thở dài trả lời: “Nhưng người ở bên cạnh ta cùng ta hành động, lại là ngươi, Tiêu Cảnh.”

Ôn Thanh Lan an bài để Văn Uyên truyền ra tin tức muốn tấn công Thương Lan Các, đồng thời sắp xếp Văn Uyên dẫn theo ma tu Ma Đạo Giới bao vây bốn phía (*), tạo áp lực tâm lý cho Thương Lan Các.

(*) Binh lâm thành hạ: quân vây bốn mặt

Hơn nữa có Qúy Nhược Thần ở giữa dẫn đường, Thương Lan Các quả như mong muốn khẩn trương lên.

Mãi đến lúc Qúy Nhược Thần truyền đến tin tức có thể động thủ, Ôn Thanh Lan liền thông tri Văn Uyên bắt đầu hành động.

Văn Uyên toàn thân bọc trong áo đen phong phạm ma đạo vô cùng, quanh người hắn khí tức cũng là vặn vẹo hắc ám, mang theo đám ma đạo yêu tu quan sát Thương Lan Các, nhìn trận thế cũng đủ gây áp lực tâm lý cho người ta.

Huống chi Văn Uyên cũng không phải người nói nhiều, Qúy Nhược Thần mang theo Qúy Lăng và các trưởng lão Thương Lan Các nghênh đón.

Văn Uyên chỉ là híp mắt khinh miệt nhìn đối phương, rồi lạnh giọng nói: “Giao Trấn Sơn Hà ra, hoặc là chết!”

Các trưởng lão Thương Lan Các vẻ mặt hết sức khó coi, một người trong đó cất giọng nói: “Ôn tông chủ, ngươi nói như thế nào cũng là người đứng đầu chính đạo, hà tất làm ra loại chuyện này, thế nhưng mang theo một đám ma tu tới đoạt bảo, sẽ không sợ độ không được thiên kiếp?”

Văn Uyên lãnh đạm nói: “Bản tôn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện độ thiên kiếp.”

“Đừng nói nhảm nữa, giao hoặc là chết?”

Thấy Văn Uyên không để bọn họ vào mắt, vẻ mặt của những người này càng thêm khó coi.

Bên kia, Ôn Thanh Lan thấy đại đồ đệ bao vây Thương Lan Các, liền dẫn theo tiểu đồ đệ chạy theo phương hướng Qúy Nhược Thần cung cấp.

Trấn Sơn Hà có Qúy Nhược Thần tham dự, trong đó trông coi ngoài cửa cũng là người Qúy Nhược Thần an bài.

Có Qúy Nhược Thần lưu lại pháp quyết và máu, Ôn Thanh Lan gần như không phí chút sức lực đã tránh thoát thủ vệ sâm nghiêm lẻn vào mật thất Thương Lan Các, cầm đi Trấn Sơn Hà.

Cái gọi là Trấn Sơn Hà, kỳ thật là một bức họa cuộn tròn, mặt trên phác họa muôn vàn sơn thủy và sinh linh ở Thiên Vũ Đại Lục.

Có người nói bức họa cuộn tròn này có một chút linh tính của sơn hà và sinh linh Thiên Vũ Đại Lục, chính là pháp bảo Phục Hy đại thần thượng cổ lưu lại, nếu có bức họa này, tâm ý tương tùy, đưa linh thức vào bức họa, có thể trong nháy mắt tới nơi đó ở Thiên Vũ Đại Lục.

Thậm chí, nghe nói bức họa cuộn tròn dùng tới cực hạn, có thể đem toàn bộ Thiên Vũ Đại Lục vây bên trong.

Bức họa này tinh diệu, ngay cả Ôn Thanh Lan cũng thầm tán thưởng vài giây, mới gỡ bức họa xuống bỏ vào trong hộp bảo.

“Sư tôn, bây giờ chúng ta rời đi?” Tiêu Cảnh thấy Ôn Thanh Lan lấy đi bức họa, hỏi.

Sau khi vào mật thất, y cũng không như Ôn Thanh Lan đi thẳng tới bức họa, mà là cảnh giác nhìn bốn phía, hiện giờ thấy sư tôn cầm bức họa, liền thúc giục nói.

Không biết vì sao, trong lòng Tiêu Cảnh luôn có dự cảm xấu, cảm giác này vô cùng đột ngột, nếu muốn nói, cũng không thể nói tỉ mỉ, chỉ khiến y có chút lo lắng.

Ôn Thanh Lan cũng không muốn ở lại, lấy được Trấn Sơn Hà, thì nên chạy về bày trận, làm việc cuối cùng hắn muốn làm.

Nhưng hắn cũng nhiều ít chú ý tới Tiêu Cảnh nôn nóng mất tự nhiên, phải biết rằng, tu vi hiện giờ của hai người, tâm tình không rõ cùng một nhịp thở với họ, Tiêu Cảnh nếu như vậy, chứng minh trong Thương Lan Các tất nhiên có vấn đề.

Ôn Thanh Lan hơi nhíu mày, cũng nhìn thoáng qua bốn phía, nhưng Thúc Nguyệt Tháp của Thương Lan Các một mảnh an bình, nhìn không ra khác thường.

“Sư tôn, chúng ta đi thôi.” Thấy Ôn Thanh Lan dừng bước, Tiêu Cảnh nhịn không được lại thúc giục một tiếng.

Thấy đồ đệ vội vã rời đi, Ôn Thanh Lan cũng không hề nghĩ nhiều, liền cùng đồ đệ đi tới cầu thang của tháp.

Hai người vừa mới đi đến chỗ tay vịn cầu thang, Thúc Nguyệt Tháp đột nhiên lóa sáng, toàn bộ Thúc Nguyệt Tháp hóa thành một đại hình trận pháp, vây Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh ở bên trong.

Biến cố này, làm hai người biến sắc.

Chỉ thấy bên ngoài, Qúy Lăng dẫn theo hai gã trưởng lão và một ít tu sĩ bao vây ngoài tháp, những tu sĩ đó mặt không đổi sắc đứng lơ lửng ở ngoài tháp, tay còn đang không ngừng kết trận.

“Thế nào, ta đã nói Qúy Nhược Thần và ma đầu kia cấu kết, chư vị trưởng lão hiện giờ cũng chính mắt nhìn thấy?” Qúy Lăng phe phẩy quạt, cười lạnh đôi mắt giống như rắn độc.

“Ma đầu kia nếu muốn Trấn Sơn Hà, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp tới lấy Trấn Sơn Hà, cùng với ngàn phòng vạn phòng, không bằng dứt khoát dùng Trấn Sơn Hà làm mồi dụ, vây ma đầu kia vào trong lưới.” Qúy Lăng nói xong cất giọng nói: “Ôn tông chủ, nơi này là Cửu thiên thập địa luyện thần đại trận, hôm nay mấy lão tổ ở Thiên Vũ Đại Lục vì ngăn cản ngươi, đều tới Thương Lan Các ta duy trì đại trận này, Qúy mỗ khuyên ngươi, đừng uổng phí thời gian giãy giụa.”

Bên trong tháp thầy trò hai người liếc mắt nhìn nhau, nếu đã bị người vây khốn, đơn giản cũng không cần ngụy trang nữa, mà là trực tiếp khôi phục nguyên trạng.

Lúc trước bực bội, là vì không biết nguy hiểm, hiện giờ đã bị nhốt trong Cửu thiên thập địa luyện thần đại trận, cổ bực bội kia của Tiêu Cảnh ngược lại tiêu biến.

“Qúy thiếu chủ thông tuệ, chỉ là chẳng biết làm sao biết được giao tình giữa Ôn mỗ và Thiếu Quân.” Bị nhốt trong đại trận tàn nhẫn nhất cường hãn nhất Thiên Vũ Đại Lục, vẻ mặt Ôn Thanh Lan không một chút biến hóa, ngược lại rất có hứng thú hỏi.

Qúy Lăng phe phẩy cây quạt, hôm nay có thể cầm tù kẻ địch chung của Tu Giới, có một nửa công lao của gã, bởi vậy tâm tình của gã rất tốt, thích thú giải thích: “Ôn tông chủ quý nhân hay quên, năm đó trong hàng ngũ đệ tử đi đón đệ đệ kia của Thương Lan Các chúng ta, cũng có ta nha, vốn ta còn tưởng Qúy Nhược Thần rốt cuộc thông suốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại luôn cảm thấy có chút kỳ quái, liền lớn mật mà đoán, quả đúng như thế.”

“Thì ra là thế.” Ôn Thanh Lan thấp giọng nói.

“Ôn tông chủ yên tâm, chờ lát nữa chúng ta đưa ma tu bên ngoài vào làm bạn với các ngươi, miễn cho Ôn tông chủ tịch mịch.” Qúy Lăng phạch một cái thu hồi cây quạt, lui sang một bên, khóe miệng ngậm cười nhìn mấy tu sĩ gia cố đại trận.

Trong Thúc Nguyệt Tháp, Tiêu Cảnh quay đầu nhìn Ôn Thanh Lan: “Sư tôn, làm sao bây giờ, đại trận này có biện pháp phá giải không?”

Ôn Thanh Lan lắc đầu, hắn giải thích nói: “Cửu thiên thập địa đại trận, vốn là khốn tiên trận do những tu giả đứng đầu Thiên Vũ Đại Lục nghĩ ra, nghe nói mấy ngàn năm trước, có đọa tiên hạ xuống Thiên Vũ Đại Lục, tiên nhân kia tàn nhẫn vô tình, coi sinh linh Thiên Vũ Đại Lục như con kiến hôi, các tu sĩ không thể nhịn được nữa, cuối cùng các tu giả đứng đầu Tu Giới cùng tìm ra khốn tiên đại trận, vây khốn tên đọa tiên nhân kia, có thể nói trước mắt Thiên Vũ Đại Lục còn chưa tìm ra phương pháp phá giải.”

Tiêu Cảnh trầm mặc, chẳng lẽ, hôm nay y và sư tôn sẽ bị kẹt trong đại trận này sao?

Đại Yêu Cốt nhân cơ hội nói trong đầu Tiêu Cảnh: “Ăn sư tôn, mau ăn sư tôn, chỉ cần dung nhập Xích Châu của sư tôn vào máu thịt của chúng ta, ngươi có thể trở thành yêu thần hoàn chỉnh, đại trận chó má gì đó, căn bản vây không được ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn vĩnh viễn bị vây chết trong Thúc Nguyệt Tháp ư, Tiêu Cảnh?”

“Mắc mớ gì tới ngươi.” Tiêu Cảnh lạnh lùng trả lời.

Đại Yêu Cốt vô cùng đau lòng: “Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ta đương nhiên lo lắng cho ngươi, Tiêu Cảnh.”

Nhưng Tiêu Cảnh không thèm để ý đến Đại Yêu Cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.