Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 41: Chương 41: Tiểu sư đệ không cẩn thận giết sư phụ




Tang Vũ lại chẳng mảy may biết suy nghĩ của Ôn Thanh Lan, vẫn lải nhải nói tình hình trong phong, Ôn Thanh Lan nghe ù ù cả tai.

Hắn thân là phong chủ Tĩnh Bình Phong, còn chưa có người nào dám ở bên tai hắn nói nhiều như vậy, mà nghe thế này, thật ra nghe nhiều hơn so với trước đây.

Chịu không nỗi Tang Vũ dong dài, Ôn Thanh Lan đứng ở cửa nơi mình ở nói: “Đa tạ Tang sư huynh, tiểu đệ có chút mệt, muốn nghỉ ngơi, không thể chiêu đãi Tang sư huynh.”

Dáng vẻ Tang Vũ lại như là rất lâu không cùng ai nói chuyện phiếm, nghe Ôn Thanh Lan nói xong, thế mà có chút thất vọng, đôi mắt cậu trông mong nhìn Ôn Thanh Lan một hồi, mới xoay người cáo từ rời đi.

Tang Vũ vừa rời khỏi, Ôn Thanh Lan liền thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi Tang Vũ đi xa, Ôn Thanh Lan mới lặng lẽ đứng dậy rời khỏi nơi ở.

Đỉnh núi Thái Uyên Phong cũng khá lớn, ngoại trừ đỉnh núi chủ phong bị Liễu Tương Lan san bằng, còn có hai tòa phó phong mở dài, hai tòa phó phong liền kề, sáu gã đệ tử của Liễu Tương Lan ở trên phó phong.

Sau khi Triệu Phong chết, chỗ ở của gã đã bị đại sư huynh chiếm, hiện giờ nơi Ôn Thanh Lan ở là phó phong cách xa chủ phong nhất.

Nơi này ngoại trừ Ôn Thanh Lan ở, còn có Tang Vũ và tên sư huynh anh tuấn tùy tiện kia ở.

Ôn Thanh Lan nhìn xung quanh, bây giờ bóng đêm dày đặc, đưa mắt nhìn lại đỉnh núi còn nổi lên sương mù, cảnh vật bốn phía đều có chút mông lung.

Nương bóng đêm, hắn bước qua rừng cây khe nước, nhắm chủ phong chạy đi, nhưng đi tới cạnh một vách núi, lại mơ hồ nghe được âm thanh kỳ quái, tâm thần Ôn Thanh Lan căng thẳng, dõi mắt nhìn rừng cây bên vách núi.

Chỉ thấy hai thân thể trẻ trung trên dưới giao điệp, một người trần truồng bị đè ở trên cây, tóc đen rũ xuống, khóe mắt lộ ra mị ý, một người lại áo mũ sạch sẽ, chỉ cởi quần, càng có vẻ cầm thú nhã nhặn.

Hai người kia đúng là hai gã đệ tử của Liễu Tương Lan, mà tên có bộ dáng cầm thú nhã nhặn, cũng hết sức quen mắt, chính là tên sư huynh tướng mạo anh tuấn tùy tiện.

Vốn cho rằng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn, không ngờ lại thấy cảnh này, Ôn Thanh Lan không khỏi ghê tởm trong lòng, thầm mắng Liễu Tương Lan giáo đồ không nghiêm, để xảy ra loại bê bối thế này, nếu là hắn, thể nào cũng phải một kiếm giết chết nghiệt đồ này.

Hắn vội vã thu hồi ánh mắt chán ghét, một khắc cũng không trì hoãn mà rời khỏi nơi này, chạy tới chủ phong.

Nhưng mà làm hắn thất vọng chính là, chủ điện của Liễu Tương Lan toàn là tôi tớ hầu hạ, lại không tìm được chỗ ở của Liễu Tương Lan.

Để tránh bứt dây động rừng, Ôn Thanh Lan đành phải lặng lẽ trở về đường cũ.

Rời khỏi chủ phong, bước qua phó phong có vách núi kia, không nghe thấy âm thanh kỳ lạ, Ôn Thanh Lan không khỏi thở phảo nhẹ nhõm, hắn vội vàng đi về nơi ở của mình.

Nhưng mới vừa đi ra khỏi rừng cây bên vách núi, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, mặt Ôn Thanh Lan lập tức tối sầm.

Chợt nghe một giọng nói quen thuộc, tùy tiện trêu đùa: “Tiểu sư đệ muốn đi đâu nha.”

Ôn Thanh Lan cũng không quay đầu lại mà đâm một kiếm về phía đối phương.

Nhưng lúc này Ôn Thanh Lan chỉ có tu vi Ngưng Thần Kỳ, đối phương cũng đã là hậu kỳ Kim Đan, cho nên uy lực một kiếm này chỉ như con nít, bị đối phương dễ dàng hóa giải, nam nhân tướng mạo anh tuấn khiến người ta chán ghét cười nói: “Tiểu sư đệ nửa đêm lén mò tới chủ phong của sư tôn, là muốn tự tiến cử lên giường sao, thực ra không cần như thế đâu, ngươi tới tìm tam sư huynh ta cũng giống nhau thôi.”

Ôn Thanh Lan ánh mắt lạnh băng bắn về phía đối phương.

Nhưng biểu cảm này của hắn, lại chọc cho đối phương chảy nước dãi ba thước, trong mắt tùy tiện ý dâm càng sâu: “Nếu tiểu sư đệ nguyện ý bồi sư huynh một đêm xuân, có lẽ sư huynh sẽ đồng ý giúp sư đệ che giấu bí mật đấy, tỷ như nói Tĩnh Bình Phong Tiêu Cảnh?”

Lời này làm tay rút kiếm của Ôn Thanh Lan chậm lại, hắn rốt cuộc chịu mở miệng, chậm rãi nói: “A, không biết ta có bí mật gì, có liên quan gì với Tiêu Cảnh?”

Kẻ dung mạo anh tuấn tức thì nhướng mày, hài hước nói: “Sư đệ thật là không ngoan, còn cần sư huynh chỉ ra mới được, ngày ấy, ta nhìn thấy ngươi đi xuống từ trên phi kiếm của Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh là ai, chính là nhân vật nổi tiếng của Đạo Tông, dòng chính của Tĩnh Bình Phong, tương lai là một trong những người có khả năng cạnh tranh thiếu tông chủ Đạo Tông, ngươi nếu có thể quan hệ thân thiết như thế với y, lại cớ gì dính vào người sư tôn, thiên tân vạn khổ mà lăn lộn ở địa vị này, để Tiêu Cảnh đề cử ngươi làm đệ tử Tĩnh Bình Phong không tốt à, chỉ sợ là tới mưu đồ gây rối đi, muốn tìm hiểu tin tức cho Tĩnh Bình Phong?”

Nam nhân dung mạo anh tuấn đang định thưởng thức tiểu sư đệ hoa dung thất sắc.

Nhưng không ngờ trên mặt Ôn Thanh Lan lại không có biểu cảm nào, ngược lại rất lạnh lùng nhìn gã một cái, có chút tiếc nuối mà than thở nói: “Lại bị ngươi nhìn thấy à, đáng tiếc….”

Nam nhân dung mạo anh tuấn còn chưa kịp lý giải hàm nghĩ của câu nói này, đã cảm thấy ngực mát lạnh, linh lực mạnh mẽ bá đạo tràn vào trong nháy mắt, đem tất cả tâm phế linh lực của gã hóa nát bấy.

Trước lúc chết, gã lờ mờ thấy được một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, thấy thế nào cũng giống vị Tĩnh Bình Phong kia.

Đồng thời còn có một câu mang máng thở dài của đối phương: “Vốn dĩ không muốn giết ngươi.”

Trong chớp mắt giết chết đối phương, Ôn Thanh Lan khôi phục thân phận phong chủ Tĩnh Bình Phong, nhưng cũng may đối phương chỉ là tu sĩ hậu kỳ Kim Đan, tốn không bao nhiêu tinh lực của hắn, cho nên bại lộ thân hình cũng chỉ trong nháy mắt, chờ hắn rút kiếm ra, lại lần nữa biến thành hình dáng Lâm Tịch.

Lặng im đứng một lát, Ôn Thanh Lan mặt mày lạnh băng biến thành hoảng loạn, sau đó cuống cuồng không còn sự lựa chọn vọt tới cửa phòng Tang Vũ, đập cửa bình bịch: “Tang sư huynh, Tang sư huynh……”

“Tiểu sư đệ, làm sao vậy?” Tang Vũ ở trong phòng đả tọa, đang chìm đắm trong chu thiên vận chuyển linh lực, đột nhiên cửa vang lên tiếng động lớn như vậy, thiếu chút nữa làm cậu sợ tới mức tẩu hỏa nhập ma, rất sợ tiểu sư đệ gặp phải chuyện gì, Tang Vũ vội vàng mở cửa.

“Ta…… Tang sư huynh, ta…… Ta hình như không cẩn thận giết chết tam sư huynh rồi.”

“Không cẩn thận làm sao, không có chuyện gì, sư tôn nhất định…… Cái gì, đệ giết tam sư huynh!” Tang Vũ mới đầu còn cảm thấy tiểu sư đệ là sợ lớn hãi nhỏ (*), tiêu hóa nội dung trong lời nói của đối phương xong, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Ôn Thanh Lan, nửa ngày mới hồi thần.

(*) đại kinh tiểu quái

Thấy vẻ mặt này của Tang Vũ, lo đối phương sửng sốt nửa ngày, Ôn Thanh Lan bất đắc dĩ lại lần nữa lớn tiếng khóc ròng nói: “Tang sư huynh, làm sao bây giờ, sư tôn có mắng ta không, có đuổi ta đi không, ta không muốn rời đi, hu hu hu….”

Tang Vũ không khỏi vẻ mặt quỷ dị quan sát tiểu sư đệ nửa ngày, nắm không được luận lý (*) của sư đệ, giết sư huynh, vậy mà chỉ sợ bị đuổi đi, tố chất tâm lý của tiểu sư đệ này, cũng quá lợi hại.

(*) logic

Nhưng việc này can hệ quá lớn, bản thân Tang Vũ cũng không cách nào định đoạt, nghĩ nghĩ, cậu dứt khoát kéo tiểu sư đệ cùng đi tới chủ điện của Liễu Tương Lan.

Lúc này Liễu Tương Lan đang ngồi thiền nghỉ ngơi ở chủ điện, mấy ngày nay tâm thần gã không yên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện, nhưng nghĩ tới Ôn Thanh Lan trở về, lại cảm thấy không có gì hỏng bét hơn chuyện này.

Nghe đồ đệ cấp báo, càng phiền muộn, vốn định nói không gặp, nhưng Tang Vũ lại vô cùng cố chấp, phải cầu kiến bằng được.

Bấy giờ Liễu Tương Lan mới không kiên nhẫn để Tang Vũ vào, vốn tưởng là chuyện nhỏ ngươi tranh ta đoạt của sư huynh đệ, không ngờ lại nghe mình bị mất một đệ tử.

Lúc này Liễu Tương Lan xem như thanh tỉnh, sắc mặt gã đen thui nhìn tiểu đệ tử mới thu nhận, nghiêm nghị nói: “Lâm Tịch, ngươi không cảm thấy phải nói rõ ràng sao?”

Ôn Thanh Lan bản Lâm Tịch sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi mỏng, hắn do dự liếc nhìn Ôn Thanh Lan, rồi lại nhìn Tang Vũ, ủy khuất nói: “Sư tôn……”

Bộ dáng này của hắn lại làm cho hai người ở đây đều ngẩn người, buồn bực, hung thủ giết người sao lại bày ra bộ dáng oan ức thế này.

Nhưng đột nhiên nghĩ tới sở thích của tam đệ tử, Liễu Tương Lan càng cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Ôn Thanh Lan nửa câu cũng không nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Tương Lan, lại liếc nhìn Tang Vũ, một bộ dáng cực kỳ tủi thân.

Liễu Tương Lan bực bội phất tay, nói với Tang Vũ: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Tang Vũ do dự một chút, vẫn nghe lời thối lui ra ngoài phòng.

Tang Vũ rời đi, Liễu Tương Lan mới nhìn về phía Ôn Thanh Lan, gã lạnh lùng nói: “Hiện tại có thể nói rồi.”

“Sư tôn, là…… Là tam sư huynh gã…… Gã…….” Ôn Thanh Lan cúi đầu, thanh âm như ruồi muỗi, bộ dạng không dám nói.

Liễu Tương Lan khó chịu mắng: “Dài dòng, có cái gì không thể nói, nếu ngươi nói đúng, vi sư sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, nếu ngươi nói sai, thì tới chỗ Nhạc Uyên nói đi.”

Ôn Thanh Lan ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Lan, cắn răng, dáng vẻ quyết tâm, hắn đi hai bước tới trước mặt Liễu Tương Lan, nhỏ giọng nói: “Là tam sư huynh gã……”

Tiếng của hắn quá nhỏ, Liễu Tương Lan đành phải nhăn chặt mày, hơi nghiêng tai, muốn nghe rõ tiểu đệ tử mới thu nói.

Lại đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, một thanh lợi kiếm đâm thủng ngực gã, lại thấy tiểu đệ tử trước mặt biến thành một người quen đáng sợ, Liễu Tương Lan run rẩy vươn tay, gã vô cùng tức giận, nhưng lại không triệu nổi một chút sinh khí, chỉ có thể run run phun ra hai chữ: “Ngươi…… Ngươi…..”

Ôn Thanh Lan mỉm cười với gã, lòng bàn tay lại lần nữa dùng sức, một thanh lợi kiếm toàn bộ đi vào ngực Liễu Tương Lan, Liễu Tương Lan khí tuyệt mà chết.

Hắn móc ra một bộ thây khô từ túi gấm bên hông, bất ngờ chính là thây khô của Lâm Tịch, ném bên cạnh thi thể Liễu Tương Lan, nhét chuôi kiếm vào trong tay thây khô Lâm Tịch, lợi kiếm lần nữa bị khí tức Lâm Tịch che lấp.

Một bóng áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ôn Thanh Lan, hắn gật đầu với Ôn Thanh Lan, trực tiếp đi tới chỗ thi thể của Lâm Tịch và Liễu Tương Lan, dấu vết đen sì chậm rãi ăn mòn lợi kiếm và vết thương của Liễu Tương Lan, làm xong những việc này, kẻ áo đen liền biến mất, Ôn Thanh Lan cũng lần nữa biến thành bộ dáng Lâm Tịch.

Tang Vũ ở bên ngoài chờ sốt ruột, kỳ thật cậu cũng biết sở thích nhỏ của tam sư huynh, thậm chí có thể nói cậu suýt chút nữa cũng bị tam sư huynh khi dễ, tuy không biết tiểu sư đệ làm sao làm được, nhưng đối với tiểu sư đệ có thể giết chết tam sư huynh, Tang Vũ vẫn là bội phục, thậm chí cậu không hy vọng tiểu sư đệ bị sư tôn khiển trách.

Đợi nửa ngày, tiểu sư đệ và sư tôn vẫn không đi ra, Tang Vũ dằn lòng không được, cậu lấy hết can đảm muốn đẩy cửa phòng ra.

Không ngờ lúc này cửa phòng lại tự mở, tiểu sư đệ cậu vẫn đang chờ vội vã từ trong phòng đi ra, Tang Vũ không khỏi vui mừng nói: “Tiểu sư đệ, sư tôn không nói gì chứ?”

Ai ngờ tiểu sư đệ không nói một lời, lại đẩy cậu vội vàng rời đi.

Tang Vũ không hiểu ra sao, cậu buồn bực nhìn tiểu sư đệ đi xa, quay đầu muốn đi xem sư tôn tại sao yên tĩnh như vậy, không ngờ vừa ngoảnh đầu lại, cậu sợ tới mức gần như hồn phi phách tán.

“Không xong, không xong, tiểu sư đệ không cẩn thận giết sư tôn!”

Tang Vũ kinh hãi mà chạy như điên, sắc mặt trắng bệch một đường gào to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.