Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 11: Chương 11: Tiểu sư tôn




Ôn Thanh Lan dặn dò, Tiêu Cảnh tất nhiên vâng dạ tuân theo, thầy trò hai người cũng không nói nhảm, bay thẳng đến cung điện bí cảnh.

Cung điện bí cảnh cách hai người một khoảng nhất định, Ôn Thanh Lan vốn tưởng rằng sẽ có bẫy rập cơ quan gì đó, ai ngờ một đường an toàn tới đại điện, mà trong đại điện cũng vô cùng yên tĩnh, Ôn Thanh Lan dạo từ trên xuống dưới, cung điện vô cùng im ắng, không có một chút khác thường, nhất trí với kết quả điều tra của trưởng lão tứ tông.

Tiêu Cảnh yên lặng đi theo sau Ôn Thanh Lan, vào lúc Ôn Thanh Lan không chú ý, lặng lẽ đâm rách đầu ngón tay nhỏ một giọt máu, trong nháy mắt mặt đất màu than chì hấp thu sạch sẽ giọt máu, những gợn sóng mắt thường không thể nhìn thấy lấy giọt máu làm trung tâm, chậm rãi khuếch tán trên sàn nhà.

“Có phải thông tin của ngươi sai lệch không, nơi này không có bất luận cái gì kì lạ, căn bản là một đống kiến trúc bỏ hoang.”

Âm thanh máy móc đặc hữu của hệ thống khởi động: “Kí chủ chưa mở ra trung tâm bí cảnh, Mê Kính Thiên Tông Điện chưa được phép mở ra.”

Hắn còn tưởng rằng chém bỏ phong ấn, thông qua vết nứt tiến vào đại điện, thì có nghĩa là đã bước vào trung tâm bí cảnh, không ngờ tới lại còn chưa mở, nhưng giờ không phải lúc so đo, Ôn Thanh Lan tiếp tục hỏi: “Không phải ngươi nói có chìa khóa bí cảnh có thể mở bí cảnh à, vậy tình huống bây giờ là chuyện gì xảy ra?”

Hệ thống trầm mặc một chút: “Chìa khóa bí cảnh là máu của Tiêu Cảnh…..”

Giọng hệ thống còn chưa dứt, toàn bộ đại điện đột nhiên chấn động kịch liệt, xung quanh như tượng sáp gặp nóng không ngừng tan chảy, không gian thời gian đều bị bóp méo.

Ôn Thanh Lan kinh ngạc nhìn bốn phía: “Đã xảy ra chuyện gì?” Sau đó hắn nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Tiêu Cảnh: “Ngươi bị thương?”

Tiêu Cảnh sửng sốt một chút, ậm ờ nói: “Đồ nhi không có, sư tôn làm sao vậy?”

Ôn Thanh Lan cau mày nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh, nhìn đến khi Tiêu Cảnh trong lòng nhảy dựng, nhưng Ôn Thanh Lan cũng không nói gì thêm, mà giải thích: “Đây là bí mật của Chân Diệp bí cảnh, Mê Kính Thiên Tông Điện, hiện giờ đã hoàn toàn mở ra.”

“Sư tôn, chúng ta sẽ gặp phải cái gì?” Tiêu Cảnh dè dặt hỏi, y nhìn không gian vặn vẹo bốn phía, bây giờ hai người giống như hai viên bọt khí trôi nổi giữa không trung, nếu không phải Ôn Thanh Lan dùng linh lực Phân Thần Kỳ bao lấy hai người, chỉ sợ sẽ bị năng lượng sinh ra từ biến đổi của Mê Kính Thiên Tông Điện trực tiếp đè dẹp lép.

Ôn Thanh Lan tỉ mỉ quan sát Tiêu Cảnh, đồ đệ vẫn là bộ dáng xấu xí như trước, nói tới nói lui ánh mắt vẫn né tránh, không có tự tin, thoạt nhìn thì vô cùng thiếu đánh.

Nhưng nếu hệ thống nói không sai, như vậy máu Tiêu Cảnh mới là chìa khóa mở ra bí cảnh, hiện giờ bí cảnh dị động, tất nhiên là Tiêu Cảnh đưa máu cho bí cảnh, nhưng vì sao y không thừa nhận?

“Sư tôn, sao vậy, vì sao người cứ nhìn đồ nhi?” Bị Ôn Thanh Lan nhìn chòng chọc như vậy, Tiêu Cảnh giật nảy mình, có chút ngượng ngùng hỏi.

“Không có gì.” Ôn Thanh Lan thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Mê Kính Thiên Tông Điện mở ra, chỉ e không đoán trước được sẽ phát sinh nguy hiểm gì, một lát theo sát vi sư đừng để bị lạc.”

“Dạ.” Thấy Ôn Thanh Lan chỉ là quan tâm an nguy của mình, Tiêu Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết tại sao trong lòng y luôn lờ mờ bất an.

Nhưng Mê Kính Thiên Tông Điện vô cùng quan trọng, nếu không thể đạt được truyền thừa của Mê Kính Thiên Tông Điện, cũng chỉ có thể tiếp tục đội thân thể rác rưởi này, vĩnh viễn không cách nào chân chính bước vào một đường tu hành, nhưng sau khi đạt được truyền thừa, không biết sư tôn sẽ nghĩ mình thế nào.

Kỳ thật trong khoảng thời gian sinh sống trên Tĩnh Bình Phong làm y có chút lưu niệm, thậm chí nghĩ nếu có thể vĩnh viễn chôn giấu bí mật của mình, cùng sư tôn cả đời sống chung trên Tĩnh Bình Phong thì tốt rồi.

Suy nghĩ mềm yếu như vậy, ngay cả bản thân Tiêu Cảnh cũng có chút ngạc nhiên, y tưởng trải qua nhiều chuyện đời, mình sớm đã vững tâm như thiết, sẽ không có suy nghĩ buồn cười nào nữa, thế nhưng trong khoảng thời gian này sư tôn thật là ôn nhu.

Nhớ đến lúc trước ở chung, Tiêu Cảnh không khỏi tâm thần hốt hoảng, Mê Kính Thiên Tông Điện biến hóa rất nhanh làm y phục hồi lại tinh thần.

Nhưng mà sư tôn làm sao biết Mê Kính Thiên Tông Điện?

Mê Kính Thiên Tông Điện biến hóa nhanh chóng khiến hai người cũng không rảnh rỗi suy nghĩ nhiều, không gian xung quanh uốn khúc dần dần bình phẳng, một mảnh màu sắc hỗn độn cũng chậm rãi khôi phục thành hình dạng vốn có, cung điện biến mất không thấy, lúc này hai người đứng ở trong một không gian giống tổ ong, trên dưới trái phải tất cả đều là thông đạo, cửa thông đạo phản xạ ánh sáng, như là một mặt gương Hắc Tinh Thạch.

Ôn Thanh Lan nhìn không gian phía trước từ trên xuống dưới, đột nhiên rút kiếm hung hăng chém xuống, Tiêu Cảnh và hệ thống đều bị động tác của Ôn Thanh Lan làm cho hoảng sợ, hệ thống ngăn cản nói: “Kí chủ, ngài đang làm cái gì?”

“Nơi này là cơ duyên của Tiêu Cảnh.” Trước nghe được hệ thống nói mở ra cần máu Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan liền hiểu, hắn lạnh lùng nói trong lòng: “Ngươi để ta tới nơi này, với ta mà nói căn bản không có ý nghĩa.”

Hệ thống không ngờ Ôn Thanh Lan nghĩ như vậy, nó vội vàng nói: “Kí chủ chờ một chút, ngài có thể đạt được giá trị vận khí độ hảo cảm đó nha!”

“Ta lãng phí nhiều sức lực như vậy đến nơi này, chỉ vì một chút giá trị vận khí?” Ôn Thanh Lan nhướng mi cười, ánh mắt lộ ra khinh miệt xem thường: “Mê Kính Thiên Tông Điện rốt cuộc là nơi thế nào, chỉ có thể để Tiêu Cảnh nhận truyền thừa?”

Lực phá hoại của Phân Thần Kỳ quá mức cường đại, Chân Diệp bí cảnh tuy là thượng cổ bí cảnh, nhưng dù sao năm tháng trôi qua lâu rồi, pháp trận và linh khí của nơi này cũng dần dần bất lực kế tục, nếu lại đợi không được người thừa kế, chỉ sợ thực nhanh phải biến mất.

Dưới một kiếm của Ôn Thanh Lan, không gian hình dạng tổ ong tức khắc chấn động, vô số hắc thủy tinh trên mặt kính nứt ra thành khe hở, mắt thấy hắn nâng kiếm chém nữa.

Hệ thống vội vàng nói: “Mê Kính Thiên Tông Điện là thượng cổ di tộc lưu tồn, bộ tộc để lại ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’, có thể thanh trừ tạp chất trong cơ thể Tiêu Cảnh, làm y có thể thoát thai hoán cốt, nội dung tình tiết là như thế, ngài trợ y đi hết kịch tình, dĩ nhiên là có thể đạt được vận khí, này có cái gì không tốt?”

Nói cách khác ở đây quả thực chỉ có cơ duyên của Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan không chút nghĩ ngợi chém thêm nhát thứ hai, vết nứt trên mặt kính Hắc Tinh Thạch lớn hơn, vô số khói nhẹ nhiều màu bay ra từ trong kẽ hở trên mặt kính, mơ hồ có thể thấy trong khói nhẹ hiện lên vô số mặt người.

“Kí chủ chờ một chút, tui biết vị trí cụ thể của thiên cơ động thiên, tuy kí chủ ngài xem qua 《Chí Thần Truyện 》, thế nhưng đối với những cơ duyên pháp bảo này, trong 《Chí Thần Truyện 》cũng chỉ hàm hồ nhắc tới lấy như thế nào, nếu kí chủ ngài muốn lấy ‘Thiên Diện Bí Thuật’, phải để Tiêu Cảnh hoàn thành ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’.”

“Sư tôn, người đang làm gì vậy?” Trong mắt Tiêu Cảnh hiện lên một chút ám sắc, trên mặt lại ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Nghe hệ thống nói, lúc này Ôn Thanh Lan mới thu hồi Cô Phong Kiếm, bình tĩnh nói: “Vi sư nghĩ nơi này là ảo cảnh của Mê Kính Thiên Tông Điện, nhưng giờ xem ra vi sư đã đoán sai.”

Thật sự chỉ như thế? Trong lòng Tiêu Cảnh lướt qua một tia nghi hoặc, nét mặt y không đổi thấp giọng hỏi: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này thế nào, sư tôn?”

Ôn Thanh Lan nhìn trên dưới trái phải dũng đạo màu đen chằng chịt, hắn nói: “Ở đây hẳn là vô số cửa vào, hơn nữa chỉ có một cửa là chính xác, Tiểu Cảnh, ngươi chọn một cửa chúng ta đi vào.”

Tiêu Cảnh kinh ngạc nhìn về phía Ôn Thanh Lan, một bộ dáng bị dọa: “Sư ….. sư tôn, sao có thể, đồ nhi căn bản không biết chọn rồi sẽ dẫn tới đâu, vạn nhất đồ nhi chọn sai phải làm sao bây giờ?”

Ôn Thanh Lan không kiên nhẫn nói: “Cho ngươi chọn ngươi cứ chọn, đâu ra nói nhảm nhiều như vậy, mau chọn, nơi này đã bị kiếm khí ta đảo loạn, rất nhanh sẽ vỡ vụn toàn bộ, hiện tại không đi, một lát chỉ sợ sẽ bị linh lực cuồng bạo chảy loạn xé xác, mau chọn!”

Tiêu Cảnh thấy Ôn Thanh Lan không hề có ý nói đùa, thậm chí còn đang không ngừng giục mình, y cắn răng, cuối cùng chạy đi một hướng nào đó, Ôn Thanh Lan nắm chặt Cô Phong Kiếm, không chút chậm trễ theo sát Tiêu Cảnh xông vào dũng đạo, mặt kính Hắc Tinh Thạch lướt qua một tia gợn sóng, hai người liền biến mất trong mặt kính không thấy nữa.

Vừa mới vọt vào trong mặt kính, Ôn Thanh Lan đã cảm thấy linh lực toàn thân cấp tốc tản đi, chỉ trong một hơi thở, cả người từ Phân Thần rớt xuống Nguyên Anh, lại từ Nguyên Anh rớt tới Kim Đan, cuối cùng vững vàng dừng lại ở Dung Hợp Kỳ, mà quần áo trên người cũng nháy mắt biến lớn, phủ xuống đầu hắn che khuôn mặt.

Bên cạnh Tiêu Cảnh vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lập lòe ánh sáng không rõ ý tứ: “Sư tôn?”

Ôn Thanh Lan mặt không cảm xúc vẫy vẫy ống tay áo, đưa mình ra khỏi đống quần áo lộn xộn, hắn ngửa đầu nhìn đồ đệ mình, lạnh lùng nói: “Ngạc nhiên!” (*)

(*) Hiểu biết ít nên quá kinh ngạc thôi: bản gốc 大惊小怪 ( đại kinh tiểu quái) …đây là một câu có xuất xứ từ Chu Hi (1130-1200) ( một nhà Nho học cũng là một Triết gia của Trung Quốc cũng được đánh giá là chỉ đứng sau Khổng Tử): 要肱把此事做一平常事看,朴实头做将去,久之自然见效,不必如此大惊小怪,起模画样也 (Yếu quăng bả thử sự tố nhất bình thường sự khán, phác thực đầu tố tương khứ, cửu chi tự nhiên kiến hiệu, bất tất như thử đại kinh tiểu quái, khởi mô họa dạng dã)

Cụm từ này miêu tả 1 người đối một việc không có gì là đặc biệt nhưng lại quá sức kinh ngạc.

“Sư tôn, người……. người thế nào nhỏ đi?”

Đúng vậy, sau khi vọt vào mặt kính, trong một nhịp thở Ôn Thanh Lan từ một thanh niên thân cao mà đứng biến thành một đứa trẻ thân nấm lùn, phấn điêu ngọc thế (*) vô cùng đáng yêu, làm người chịu không nổi nhất là cái khuôn mặt tinh xảo trên mặt búp bê trẻ con ú nu, cố tình một bộ vẻ mặt lạnh như băng, nhìn khiến người ta vô cùng muốn duỗi tay bẹo má một cái.

(*) phấn điêu ngọc thế =粉雕玉砌: tựa như dùng phấn mà điêu khắc, tựa như dùng ngọc xây mà thành; dùng bạch phiến chạm trổ, dùng bạch ngọc tạo hình.

Cũng may pháp lực không hoàn toàn biến mất, Ôn Thanh Lan bấm cái pháp quyết, quần áo liền ngoan ngoãn phục tùng tròng lên người hắn, cũng trở nên tinh tế nhỏ xinh.

Nghe Tiêu Cảnh hỏi chuyện, Ôn Thanh nhăn mày nói: “Nơi này khí tức cổ quái, áp chế tu vi, có thể lo lắng ta lại phá hư Mê Kính Thiên Tông Điện, cho nên áp chế thân thể và tu vi ta đến thời kỳ tương đối nhỏ yếu, hành trình kế tiếp của chúng ta phải cẩn thận.”

Mê Kính Thiên Tông Điện đối với Tiêu Cảnh mà nói kỳ thật cũng là một tồn tại tương đối thần bí, lúc trước tiến vào Mê Kính Thiên Tông Điện đúng là tu vi và hiểu biết đều ở thời kỳ yếu kém, có lẽ là hữu duyên với Mê Kính Thiên Tông Điện, quá trình y được truyền thừa cũng không tốn sức, sau khi thoát thai hoán cốt cũng không kịp thăm dò, Mê Kính Thiên Tông Điện nổ tung bởi ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’ thiêu đốt, sau khi sự việc xảy ra Tiêu Cảnh muốn tìm hiểu điều tra Mê Kính Thiên Tông Điện, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Hôm nay bởi vì Ôn Thanh Lan, ngược lại để Tiêu Cảnh thấy được rõ ràng năng lực của Mê Kính Thiên Tông Điện, mà chuyện áp chế tu vi và cả tình huống lui ngược thời gian về lúc nhỏ, cũng khiến Tiêu Cảnh mơ hồ cảm thấy quen thuộc, đồng thời càng thêm khẳng định Mê Kính Thiên Tông Điện và thân thế mình có quan hệ với nhau.

Nhưng những việc đó bây giờ đều không quan trọng bằng tình trạng của sư tôn, nhìn đến sư tôn đột nhiên trở nên nhỏ bé đáng yêu, trong lòng Tiêu Cảnh bỗng nhiên trào ra một loại xúc động, muốn ôm chặt đối phương, vĩnh viễn giấu kĩ sư tôn.

Ánh mắt Tiêu Cảnh tồn tại quá mức mạnh mẽ, làm Ôn Thanh Lan muốn bỏ qua cũng không được, hắn xị mặt mím môi nhìn đồ đệ mình, trong lòng dâng lên một chút dự cảm bất an, Cô Phong Kiếm cầm trong tay hắn càng thêm chặt.

“Sư tôn….” Tiêu Cảnh thình lình lên tiếng, sải bước đi tới Ôn Thanh Lan, bởi vì thân cao khác biệt, nhìn từ góc độ hiện tại của Ôn Thanh Lan, Tiêu Cảnh cao to ở trên đầu hắn kéo ra một bóng râm lớn, mang đến cảm giác áp bách, điều này làm cho Ôn Thanh Lan không tự chủ lùi về sau nửa bước.

Nhưng Tiêu Cảnh lại không thèm để ý chút nào, ánh mắt y mơ màng, cuối cùng chợt giống như hạ quyết tâm, ngồi xổm xuống ôm lấy Ôn Thanh Lan nói: “Người bây giờ đi đường không nhanh, vẫn là để đồ nhi ôm người đi thôi, bí cảnh nguy hiểm, vạn nhất có cái gì thương tổn đến sư tôn sẽ không tốt.”

Đột nhiên bị một nam nhân trưởng thành ôm vào trong ngực, Ôn Thanh Lan không khỏi cứng đờ cả người, ngay sau đó nghĩ đến đối phương là xấu đồ đệ của mình, xấu hổ trong lòng liền tan đi một ít, dù sao cũng là đồ đệ hiếu thuận, tuy rằng có chút mất tự nhiên, nhưng lúc này giãy giụa càng có vẻ giấu đầu hở đuôi. Vì thế hắn điều chỉnh tâm trạng, ở trong lòng ngực Tiêu Cảnh điều chỉnh một tư thế thoải mái nói: “Nơi này chắc là một tiểu thế giới tạo thành trong mặt kính, cho nên mới có thể khống chế thời gian trôi đi, áp chế ta trở về Dung Hợp Kỳ, chúng ta tìm lối ra một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.