Edit + beta: Iris
Từ chối lời đề nghị của Văn Thời Cận, Đào Mộ thay hí phục trong phòng thay đồ, ngồi đợi nhà tạo mẫu đội mũ lên — — vì Đào Mộ đóng thế cho nam chính nên không lộ mặt, hơn nữa chất lượng đồ trang điểm của đoàn phim không tốt lắm, nên nhiều khi Đào Mộ không trang điểm gì cả. Điều khiến mọi người hâm mộ chính là dù cậu không thoa kem chống nắng thì cũng không bị rám nắng. Lúc bị phơi nắng nhiều nhất cũng chỉ làm cho da trông hồng hồng, ngược lại bộ dạng thấm ướt mồ hôi cực kỳ gợi cảm khiến mọi người càng hâm mộ.
Người phụ trách tạo hình cho cậu là Dương Mai, lần nào tạo hình cô cũng niệm liên miên: “Da của em có phải tốt hơi quá rồi không? Phơi đến mức này mà cũng không bị đen, năm nay tiết kiệm được nhiều kem chống nắng ghê nha. Chị cảm thấy em nên đi làm người phát ngôn cho mấy nhãn hàng trang điểm.”
Đào Mộ im lặng. Dương Mai đột nhiên hét lên: “Ai nha, Đào Mộ, tay của em sao lại chảy máu vậy?”
Đào Mộ phục hồi tinh thần, mở lòng bàn tay ra. Lòng bàn tay bị móng tay đâm rách, vài giọt máu chảy qua khe hở ngón tay, suýt nữa thì làm bẩn trang phục diễn.
Đào Mộ rút một tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy ra lau khô bàn tay, động tác thô lỗ khiến Dương Mai cau mày: “Có đau không?”
“Không sao.” Đào Mộ giương mắt cười, nói: “Lúc nãy nhìn thấy Mục Hoa Đình, em phải kiềm nén cảm xúc muốn đánh hắn nên không cẩn thận làm tay bị thương.”
Nói xong Đào Mộ cố tình hạ giọng, ghé sát vào Dương Mai nháy mắt nói: “Đây là bí mật của hai chúng ta, chị đừng nói với người khác.”
Dương Mai cười đến mặt mũi đỏ bừng, cô gật đầu. Hôm qua Mục Hoa Đình làm trò trước mặt nhà đầu tư vu khống người khác, làm hại Đào Mộ vô tội nằm cũng trúng đạn, chuyện này mọi người đều lén nghị luận. Dương Mai cảm thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của Đào Mộ. Nếu đổi lại là cô, cô cũng muốn đánh Mục Hoa Đình một trận.
“Em yên tâm đi, chị chắc chắn sẽ không nói.” Dương Mai suy nghĩ rồi an ủi: “Đào Mộ, chị cảm thấy em nhất định sẽ hồng, thậm chí là đỏ tía. Nên em không cần phải để ý tới loại người như Mục Hoa Đình.”
Đào Mộ nhìn cô gái vẻ mặt nghiêm túc, nhoẻn miệng cười.
Lúc Đào Mộ ra khỏi phòng hóa trang trở lại phim trường, người Thẩm gia đã rời đi.
Thẩm Dục ngồi bên cạnh Trần đạo, nghiêng đầu cười hì hì nhìn video. Sau khi thấy Đào Mộ thì mắt sáng lên, trong mắt đầy kinh diễm vẫy tay với Đào Mộ: “Oa, Đào Đào cậu thật đẹp trai nha! Quả thực đẹp đến độ cao mới.”
Nhân viên công tác trong phim trường cũng đang nhìn Đào Mộ, nghe thấy câu này của Thẩm Dục đều vô thức gật đầu.
Lời này nói rất đúng. Từ tuần trước, có lẽ là đã quen với tiết tấu quay phim và hóa trang cổ trang, ấn tượng mà Đào Mộ cho mọi người biến đổi theo từng ngày. Đặc biệt là khi đứng trước màn ảnh, càng thêm chuẩn man, động tác tiêu sái lỗi lạc nước chảy mây trôi, xảy ra một loạt biến hóa làm cho hình tượng nhân vật của Đào Mộ trước màn ảnh càng có cảm xúc hơn. Có mấy lần, màn ảnh vô tình quay cận cảnh mặt của Đào Mộ, sự hồn nhiên và khí tràng kia làm cho đạo diễn Trần không kịp phản ứng, thật sự cho rằng diễn viên trước màn ảnh này mới là nam chính. Hoàn toàn quên mất Đào Mộ chỉ là một người đóng thế.
Nhưng phải nói thật, cho dù là hóa trang hay kỹ thuật diễn, thậm chí là lời thoại, cùng là người mới không có bất kỳ kinh nghiêm nào nhưng Đào Mộ lại hơn hẳn Thẩm Dục một bậc lớn.
Điều này làm cho đạo diễn Trần phải lén cảm thán, Đào Mộ sinh ra là để ăn chén cơm này.
Mỗi năm, người mới gia nhập giới giải trí phải nói là nhiều như cá diếc sang sông, người trước ngã xuống người sau tiến lên, nhưng người có thể may mắn xuất đạo thành công lại không nhiều. Người có điều kiện ngoại hình, động tác đánh võ làm người kinh diễm, ngay cả cách trò chuyện không giống người mới như Đào Mộ càng là hiếm thấy. Nghĩ đến Đào Mộ thi đậu Học viện điện ảnh Bắc Kinh, tương lai có xuất thân chính quy — — nói không chừng có thể gặp may dễ dàng dung nhập vào giới này. Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Ích Khiêm khẽ động, tâm tư muốn thân cận càng thêm rõ.
“Tiểu Mộ, hôm nay chúng ta sẽ bổ sung vài màn ảnh cho hôm qua. Buổi chiều còn có cảnh phối hợp của cháu và nam số ba, quay xong thì có thể nghỉ ngơi.”
Đạo diễn Trần chưa từng gọi tên võ thế là Tiểu Mộ thân mật như vậy, tức khắc đoàn phim đều hiểu ý của đạo diễn Trần. Cách cư xử với Đào Mộ cũng xảy ra biến hóa nhỏ.
Về phần Đào Mộ thì vẫn trước sau như một, phần bình tĩnh này phá lệ làm tăng thêm hảo cảm của mọi người.