Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 22: Chương 22




Edit + beta: Iris

Nghiêm Thịnh — siêu sao nổi tiếng hàng đầu trong nước, người đoạt giải ảnh đế Kim Ô trẻ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh Hoa Hạ, siêu sao điện ảnh ca tam tê. 20 tuổi xuất đạo lập tức thu hoạch được giải nam chính xuất sắc nhất giải Kim Ô, 22 tuổi nhận được giải ảnh đế Kim Bách Hợp nhờ bộ phim truyền hình, 25 tuổi bằng một bộ phim điện ảnh mà đồng thời lấy được giải nam chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Tượng và Kim Khánh, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong nước. Trong tương lai, hắn sẽ giành được ba huy chương vàng quốc tế, trở thành diễn viên đẳng cấp được ngành công nghiệp điện ảnh toàn cầu công nhận. Hắn nhận được thành tựu trọn đời giải Oscar ở sinh nhật thứ 35. Sau đó ở lễ trao giải tuyên bố giải nghệ, kết hôn cùng người yêu Thẩm Dục.

Lùi thời gian lại mười năm, mặc dù Nghiêm Thịnh vẫn chưa có trở thành bố già thống trị làng giải trí toàn cầu ở các thế hệ sau, thậm chí trên quốc tế cũng chưa có thanh danh gì, nhưng hắn vẫn là siêu sao đỉnh cấp mà hầu hết diễn viên Hoa Hạ kính nể nhất.

Nói ra thì có chút chê cười, trên cơ bản trong hai năm gần đây, mỗi một diễn viên trẻ tuổi khi nhận phỏng vấn đều nói thần tượng của mình là Nghiêm Thịnh.

Trình Bảo Đông tưởng Đào Mộ cũng là kiểu người này — — ít nhất đặc điểm "giúp mọi người làm điều tốt" mà Đào Mộ biểu hiện ra cho tới nay đều phù hợp với phong cách ứng xử này. Quả thật kỹ thuật diễn của cậu rất giống Nghiêm Thịnh. Nhưng không ngờ sau khi Trình Bảo Đông dò hỏi, lại nghe Đào Mộ trả lời lãnh đạm một cách dị thường: "Tôi không quen hắn."

Tuy Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn tiếp xúc với Đào Mộ không lâu, nhưng đã thể nghiệm được tâm cơ của Đào Mộ. Biết cậu từ trước đến nay mạnh vì gạo bạo vì tiền, cũng rất biết cách che giấu cảm xúc của mình. Nói cách khác, bất kể trong lòng Đào Mộ nghĩ thế nào, mặt ngoài cậu vẫn ngụy trang rất tốt.

Nhưng đối mặt với một vị siêu sao đỉnh cấp "giá trị lợi dụng cực cao" như Nghiêm Thịnh, Đào Mộ không những không thuận thế trèo lên, mà ngược lại có vẻ rất lãnh đạm — — trong lãnh đạm thế mà còn lộ ra chút mất kiên nhẫn và địch ý — —

Phải biết rằng thằng nhóc này lúc nói chuyện với người điều chỉnh ánh sáng cũng tỏ thái độ cung kính mà gọi một tiếng "lão sư ánh sáng". Ban đầu mọi người còn hơi sợ, nhưng ở chung lâu rồi thì cạn lời — — "lão sư" trong miệng Đào Mộ như hàng bán sỉ bán lẻ vậy, gặp ai cũng kêu, thuộc cách gọi chung của cậu, tuyệt đối không có bất kỳ hàm nghĩ đặc biệt gì.

Dù sao, bắt đầu từ Đào Mộ, xưng hô lão sư liền mẹ nó tràn lan khắp đoàn phim bọn họ! Cố tình khi gặp Nghiêm Thịnh — một "lão sư" danh chính ngôn thuận, Đào Mộ ngược lại không nhúng tay vào.

Có chuyện! Chắc chắn có chuyện gì đó!

Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn nhìn nhau. Trình Bảo Đông định hỏi thêm vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của Đào Mộ thì lại hỏi không được.

Lần này, cuối cùng Trình Bảo Đông cũng có thể khẳng định, thằng nhóc này quả nhiên biết giận! Chỉ là lúc bùng nổ... Thật khiến người khác khó hiểu a!

Mặc kệ nói thế nào, cuối cùng Đào Mộ vẫn bằng vào kỹ thuật diễn cấp ảnh đế của bản thân mà được đa số người của 《Giang hồ chi viễn》 tán thành.

Sau khi ký hợp đồng, Đào Mộ cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của Trình Bảo Đông, bạo quân trên phim trường — —

Vì để đuổi kịp tiến độ, trong lúc quay 《Giang hồ chi viễn》 vẫn luôn chia thành hai tổ quay phim AB. Trình Bảo Đông và các lão làng trong đoàn phim thuộc tổ A, chịu trách nhiệm quay những cảnh lớn và những điểm cần trau chuốt. Phó đạo diễn cùng Đào Mộ và các võ thế đều ở tổ B, tổ B chủ yếu là quay vài cảnh và viễn cảnh võ thân đánh diễn.

Nói như vậy, bầu không khí quay phim ở tổ B khá nhẹ nhàng. Nhưng cái nhẹ nhàng này không bao gồm Đào Mộ. Hoàn toàn ngược lại, Đào Mộ bị không ít dày vò vì sự sắp xếp này. Ví dụ như lúc không có xuất diễn, Đào Mộ thường xuyên bị Trình Bảo Đông gọi đến tổ A. Đi tổ A cũng không có chuyện gì khác, chính là ngồi xổm đằng sau Trình Bảo Đông, vừa nhìn chằm chằm máy theo dõi vừa nghe đạo diễn Trình nói chuyện với các diễn viên khác — — cũng may sân của hai tổ AB đều trong thành điện ảnh H, nếu không Đào Mộ sẽ mệt bở hơi tai.

Ngoài ra, bởi vì trong lúc thử kính, Đào Mộ biểu hiện ra cậu hiểu rất rõ các chức năng của mỗi bộ phận khác nhau trong đoàn phim, làm mọi người nhận ra dã tâm bừng bừng của cậu. Khi Trình Bảo Đông quay phim cũng sẽ lải nhải một ít chuyện nhân sự điều hành tranh cãi trên phim trường với Đào Mộ, thậm chí còn nói về chuyện đạo diễn và nhà đầu tư tính kế lẫn nhau.

— — Mặc dù mọi người đều là người Yến Kinh, lớn lên trong thủ đô, nhưng Trình Bảo Đông khác với Đào Mộ không ba không mẹ không bối cảnh. Đạo diễn Trình từ nhỏ đã lớn lên trong một ngôi nhà to, tuy bậc cha chú không có thành tựu gì nhưng cũng là người có gốc gác đầy đủ. Vận may của Trình Bảo Đông khá tốt, từ khi vào giới đến giờ cũng thuận buồm xuôi gió, liên tục quay vài tác phẩm tiêu biểu đều nhận được lời khen từ giới phê bình, tất nhiên được các nhà đầu tư và diễn viên xung quanh tôn trọng. Điều này càng tăng thêm tính kiệt ngạo của Trình Bảo Đông — — nói là kiêu ngạo ương ngạnh mắt cao hơn đầu đã là khiêm tốn rồi.

Cho nên hắn lải nhải mấy trải nghiệm tâm đắc cho Đào Mộ, Đào Mộ cũng lễ phép lắng nghe. Nhưng nếu muốn cậu làm theo, chết tâm đi.

Trình Bảo Đông nhìn ra Đào Mộ không đồng ý với mình, tức khắc ủy khuất nghẹn tức, cảm giác như "lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú": "Tôi nói con người cậu thật nhàm chán. Kỹ thuật diễn của cậu tốt như vậy, sợ cái lông a? Nếu tôi có kỹ thuật diễn như cậu, cộng thêm gương mặt cậu, ai mẹ nó dám chọc tôi xù lông, tôi mẹ nó cũng dám cứng đối cứng với hắn!"

Đào Mộ cực kỳ bình tĩnh nhìn Trình Bảo Đông, lễ phép nói ra suy nghĩ: "Ý của đạo diễn Trình là bây giờ tôi nên cứng đối cứng với ngài?"

Trình Bảo Đông im re. Sau một lúc lâu mới tức hộc máu xua tay: "Cút! Cút! Cút!"

Đào Mộ đối với cái tính "chỉ có quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn" này của Trình Bảo Đông đã miễn dịch rồi. Nghe vậy cũng chỉ bình tĩnh đứng lên từ ghế gấp nhỏ, chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh. Nhìn Trình Bảo Đông nổi trận lôi đình, mọi người lại cảm thấy Đào Mộ đã không còn là Đào Mộ "đánh không cãi lại mắng không đáp trả" như khi vừa tiến tổ nữa rồi.

Quả nhiên ở chung một thời gian dài sẽ hiện nguyên hình! Quả nhiên lòng dạ thâm trầm!

Trình Bảo Đông quay đầu tức giận lườm Vương Bác Viễn: "Tớ nói có sai đâu?"

Vương Bác Viễn sờ sờ mũi, phân tích: "Tớ thấy bình thường mà. Cậu nói chuyện khó nghe như vậy mà Đào Mộ vẫn chưa tức giận. Chỉ là lễ phép hỏi đề nghị của cậu thôi mà."

Trình Bảo Đông nghẹn một ngụm máu già ở họng, dư quang khóe mắt liếc qua máy theo dõi, thấy nữ N quên lời thoại, NG lần thứ 108 mà vẫn toét miệng cười, tức khắc nổi giận đùng đùng: "Làm cái gì! Làm cái gì vậy hả! Diễn có nhiêu đó mà cũng quên lời thoại! Có mấy câu lời thoại mà mẹ nó NG biết nhiêu lần rồi? Cô mẹ nó không đọc lại lời thoại trước khi quay sao? Phim nhựa không tốn tiền à! Cô mẹ nó bộ già rồi nên dễ quên hả? Biết diễn hay không vậy! Không biết thì nhân lúc còn sớm cút đi cho tôi! Đừng tưởng cô là người mà nhà đầu tư nhét vào thì tôi không dám mắng cô!"

Cô gái nhỏ đứng ở trung tâm phim trường, lỡ dẫm trúng bệnh chó dại của đại đạo diễn Trình, không kịp phòng ngừa, bị mắng đến khóc.

* * * * * *

Sau khi Đào Mộ tiến tổ được một tuần, mắt thấy Đào Mộ và đoàn phim ngày càng phối hợp ăn ý, cuối cùng Trình Bảo Đông quyết định, quay cảnh cao trào, điểm nhấn của bộ phim trước.

"... Hôm nay chúng ta quay cảnh Thường Phong thâm nhập địch doanh, nghĩ cách cứu công chúa. Đào Mộ, cậu phải chú ý vị trí đi đứng, đừng để mặt lọt vào máy quay." Đạo diễn Trình dặn dò Đào Mộ một câu, lại nói với Vương Bác Viễn đứng bên cạnh: "Eo cậu không sao chứ?"

Vương Bác Viễn che eo lại, nhe răng trợn mắt mất hình tượng. Hôm qua lúc hắn diễn cảnh thúc ngựa, bất cẩn bị trật eo, không diễn được cảnh có động tác quá mạnh. Nhưng hôm nay lại có rất nhiều cảnh quay cận cảnh cần hắn tự ra trận: "Tớ sẽ cố gắng."

Vương Bác Viễn nói, dư quang khóe mắt đảo qua chỗ Đào Mộ đang đứng, vươn tay câu vai Đào Mộ: "Rượu trật khớp hôm qua cậu đưa cho tôi không tồi. Hôm qua lúc bị thương, tôi còn không dám nhúc nhích, mà hôm nay đã có thể đi lại rồi."

Đào Mộ cong khóe miệng: "Cũng nhờ các anh em võ phụ khác đưa cho."

"Đại Cẩu hả?" Vương Bác Viễn gãi gãi cằm: "Nói đến thì cậu có thể tiến tổ cũng nhờ hắn giới thiệu. Nhưng Đại Cẩu không thú vị gì hết a! Đồ tốt như vậy mà hắn chỉ đưa cho cậu, không cho tôi?" Tốt xấu gì cũng cùng đoàn phim, cũng có quan hệ khá tốt.

Lời này làm Đào Mộ không cách nào trả lời được.

Vương Bác Viễn cười hắc hắc, nói thầm với Đào Mộ: "Cậu nói với tôi xem, rốt cuộc cậu múa cây quạt kia thế nào vậy. Tôi cảm thấy tôi làm không đẹp như vậy. Thằng nhóc cậu có phải định giấu nghề không?"

"Không có." Ánh mắt Đào Mộ chuyển đến cánh tay của Vương Bác Viễn, ngay thẳng nói: "Cánh tay anh quá cứng, không có độ mềm dẻo. Lúc làm ra động tác múa tay múa chân thì tất nhiên sẽ không được lưu loát, tôi kiến nghị anh thời gian rảnh nên tập yoga."

Vương Bác Viễn: "..."

Vương Bác Viễn duỗi tay ụp đấu lạp của Đào Mộ xuống: "Vớ va vớ vẩn, không đáng yêu chút nào."

Nhà tạo mẫu bên cạnh hét lên: "Viễn ca, anh đừng động vào đấu lạp của Tiểu Mộ, méo rồi a a a a a — —"

Trình Bảo Đông đang nói chuyện với nữ chính thì quay đầu qua, lườm Vương Bác Viễn một cái: "Cậu có thể yên tĩnh chút được không hả?"

Vương Bác Viễn ủy khuất chà chà mũi, đưa tay chỉnh lại đấu lạp cho Đào Mộ. Nhưng cũng không có tác dụng gì, nhà tạo mẫu mặt mày xanh mét kéo Đào Mộ sang một bên, sửa lại tạo hình.

Cô gái nhỏ diễn vai nữ thứ N thò đầu qua: "Đào Mộ, cậu và đạo diễn Trình, Viễn ca dường như rất thân nhau. Tôi thường nghe thấy Viễn ca và đạo diễn Trình thảo luận về diễn xuất của cậu lúc nghỉ trưa. Nói là biểu hiện của cậu trước máy quay vô cùng tốt."

Cô gái nhỏ vốn tưởng lời cô nói chắc chắn sẽ làm Đào Mộ tò mò. Kết quả Đào Mộ chỉ cười cười: "Đạo diễn Trình và Viễn ca đều rất tốt, đặc biệt thích dẫn dắt người mới. Các tiền bối trong đoàn phim cũng vậy, giúp đỡ tôi rất nhiều."

Đào Mộ có thói quen ăn nói cẩn thận. Thà dong dài cũng không bỏ sót một ai.

Cô gái nhỏ cười cười, ánh mắt dính chặt vào khuôn mặt anh tuấn của Đào Mộ sau khi đã được trang điểm: "Tôi cũng thấy đạo diễn Trình và Viễn ca đối xử với chúng ta không tồi. Đặc biệt là Viễn ca, một đại minh tinh như vậy mà lại không làm giá chút nào. Bình thường còn mời mọi người ăn uống. Không như Ngưng tỷ, lúc không có cảnh quay đều rúc ở trong xe, muốn gặp cô ấy khó muốn chết."

Đào Mộ sắc mặt cổ quái, nghĩ một lúc vẫn không tiếp chuyện.

Cô gái nhỏ lại không phát hiện lời mình nói không thích hợp, lại hỏi Đào Mộ: "Tôi nghe nói cậu thi đậu Kinh Ảnh? Vậy cậu sẽ là sư đệ của đạo diễn Trình và Viễn ca đúng không? Cậu đẹp trai như vậy, thân thủ lại tốt, còn được đạo diễn Trình coi trọng, tôi thấy sau này cậu chắc chắn sẽ có cơ hội hợp tác chính thức với bọn họ."

Đào Mộ bị nhà tạo hình túm lại chỉnh đấu lạp, nửa người trên không dám nhúc nhích. Nghe vậy chỉ cười nói: "Vậy nhờ cát ngôn của cô."

Hôm nay trời nắng gắt, thời tiết thật sự rất nóng. Đào Mộ đã mặc trang phục diễn rất dày, lại còn đội đấu lạp, chẳng bao lâu đã đổ đầy mồ hôi. Cô gái nhỏ lấy khăn tay trong tay áo ra, nhiệt tình nói: "Cậu chảy nhiều mồ hôi quá, để tôi lau giúp cho."

Đào Mộ nghiêng đầu, kịp thời tránh đi khăn tay của cô gái nhỏ.

Nhà tạo mẫu đứng đằng sau Đào Mộ cười như không cười nhìn cô gái nhỏ, duỗi tay vỗ vỗ đầu Đào Mộ: "Đừng nhúc nhích."

Cô gái nhỏ vẻ mặt ủy khuất nhìn Đào Mộ. Đào Mộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như không thấy gì.

Cô gái nhỏ không từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Cậu có thể dạy tôi đóng phim không? Cậu đừng nhìn tôi tốt nghiệp nhà hát Opera Thượng Hải. Thật ra đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, cái gì cũng không hiểu. Tôi đặc biệt sợ bản thân diễn không đạt, làm trễ tiến độ quay phim."

Đào Mộ cười khiêm tốn: "Tôi cũng không biết đóng phim như thế nào. Tuy tôi thi đậu Kinh Ảnh, nhưng còn chưa đi báo danh — —"

Lời còn chưa dứt, có người đã chen ngang: "Đúng nha! Đào Mộ còn chưa đến trường học báo danh nữa, làm sao hắn có thể dạy cô gái nhỏ đóng phim được? Không bằng để tôi dạy đi!"

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thì thấy Đại Mao, Tiểu Béo, Thẩm Dục, Diệp Dao, Vạn Mỹ Hồng, Mục Hoa Đình và mấy trợ lý đi đằng sau. Khiến Đào Mộ cảm thấy bất ngờ là vị "cháu trai lớn" ở đoàn phim 《Hào Hiệp Truyện》 cách vách cũng đến đây.

Đám người này sao đi cùng nhau vậy?

Thấy Đào Mộ nhìn qua đây, Diệp Dao khoanh tay trước ngực, hất cằm hừ một tiếng, cười như không cười nhìn Đào Mộ và cô gái nhỏ đứng trước mặt cậu. Âm dương quái khí nói: "Cậu đúng là đi đến đâu cũng được các cô gái nhỏ ưa thích nha!"

Đào Mộ cứng họng: "Sao mấy người lại đến đây?"

"Không phải đã nói sẽ đến thăm ban cậu sao!" Thẩm Dục cười hì hì nói. Thuận tiện oán giận: "Mấy lần tớ gọi cho cậu mà cậu không bắt máy gì hết, gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời, tag cậu trên Weibo cậu cũng không thèm nhìn. Cậu nghĩ cậu kéo tớ ra khỏi danh sách đen liền bạo lực lạnh với tớ thì tớ sẽ không đến quấn lấy cậu chắc?"

Đào Mộ ngồi tại chỗ với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, ngay cả nửa ánh mắt cũng không muốn cho Thẩm Dục.

Vị "cháu trai lớn" kia cũng oán giận theo: "Không phải cậu nói sẽ dạy tôi cách để ngầu hơn sao? Tôi chờ biết bao lâu cũng không thấy cậu liên hệ với tôi, đành phải đến đây tìm cậu."

Đào Mộ càng thêm bất đắc dĩ: "Tôi thật sự không có thời gian." Cậu cũng không ngờ "cháu trai lớn" lại xem lời khách sáo của cậu là thật.

Dừng một chút, Đào Mộ lại hỏi "cháu trai lớn": "Tự dưng đến đây thăm ban, bộ cậu không đóng phim sao?"

"Cháu trai lớn" cực kỳ kiêu ngạo hừ một tiếng: "Nhà chúng tôi đầu tư cho đoàn phim, tôi muốn quay thì quay, không muốn quay thì thôi. Dù sao đoàn phim cũng không phải chỉ có mình tôi. Không quay tôi chẳng lẽ không thể quay người khác sao?"

"Hơn nữa trước khi đi, không phải cậu đã bán video cho Triệu Tân sao? Đúng lúc Triệu Tân cũng không tin tưởng tôi, vậy để hắn cắt video, tôi tùy tiện pose vài dáng là được rồi!"

"Cháu trai lớn" nói đúng lý hợp tình, mọi người ở đây chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, hết sức đồng tình Triệu Tân vì nhà đầu tư mà nguyện bại hoại tiết tháo đạo diễn.

Diệp Dao liếc mắt "cháu trai lớn" một cái, giả bộ oán giận theo: "Với lại, chúng ta vốn định đến phim trường 《Hào Hiệp Truyện》 tìm cậu. Kết quả lại nghe nói nhân vật của cậu bị đoạt mất, nên mới phải tới đây tìm."

"Cháu trai lớn" bị người ta sờ đỉnh đầu thì xấu hổ gãi mũi, dù sao thì hắn cũng đuối lý nên chột dạ: "Trước khi tôi nhận nhân vật này thì chưa quen Đào Mộ mà."

Sợ nói tiếp sẽ bị Diệp Dao mắng, hắn trông mong nhìn Đào Mộ: "Chừng nào thì cậu dạy tôi cách ngầu lòi nha?"

Đào Mộ đau đầu.

Diệp Dao không chịu buông tha, lòng đầy căm phẫn nhìn "cháu trai lớn": "Mặc kệ nói thế nào thì đoàn phim 《Hào Hiệp Truyện》 của mấy người rất quá đáng. Nếu không phải tại mấy người lật lọng thì Đào Mộ cũng sẽ không từ vai diễn biến thành võ thế cho người ta."

Đúng là cái hay không nói, toàn khui cái dở! Đây là phim trường của 《Giang hồ chi viễn》 đó!

Thẩm Dục cau mày nhìn Diệp Dao, rồi lại nhìn Đào Mộ, cười tủm tỉm nói sang chuyện khác: "Đào Mộ mặc bộ này quá ngầu luôn. Chúng ta chụp chung một tấm được không?"

Vạn Mỹ Hồng đang chuẩn bị châm ngòi ly gián, thấy thế cũng chỉ nhẫn nại im miệng. Bất đắc dĩ nhìn Thẩm Dục một cái.

Thẩm Dục căn bản không để ý đến Vạn Mỹ Hồng. Tâm trí đều ở trên người Đào Mộ. Sợ Đào Mộ không đồng ý chụp ảnh, không chờ Đào Mộ nói chuyện đã cầm điện thoại đi đến bên cạnh Đào Mộ, chụp tách tách tách. Đào Mộ bị nhà tạo mẫu ấn một chỗ không dám nhúc nhích, bất đắc dĩ dặn dò: "Đừng đăng lên Weibo."

Bây giờ tạo hình nam chính trong 《Giang hồ chi viễn》vẫn chưa công bố ra bên ngoài, Đào Mộ đâu thể tuồn hình tượng của nam chính ra ngoài trước người ta được.

Thẩm Dục cười hì hì gật đầu, nhìn vẻ mặt vô cảm trong ảnh của Đào Mộ, không hài lòng làm nũng: "Tốt xấu gì cậu cũng cười một cái đi."

"Không muốn cười." Đào Mộ xụ mặt, tâm nói nhìn mặt cậu tôi còn khóc không nổi chứ cười gì!

Thẩm Dục không để bụng. Cười tủm tỉm ngồi bên cạnh Đào Mộ, ra hiệu bảo trợ lý phát đồ ăn vặt cho mọi người.

Cuối cùng Vạn Mỹ Hồng cũng tìm được cơ hội, mỉm cười đến gần Đào Mộ: "Gần đây cậu thế nào?"

"Vẫn ổn." Đào Mộ cũng mỉm cười: "Đoàn phim có nhiều người lão làng, thực sự thỏa mãn dục vọng muốn ký tên chụp ảnh chung với các minh tinh của tôi. Hơn nữa đạo diễn và sư ca, Ngưng tỷ đều vô cùng tốt, dạy tôi rất nhiều kỹ xảo đóng phim."

Vạn Mỹ Hồng cười như không cười nhìn Đào Mộ, hiếm khi thấy Đào Mộ nịnh hót một cách chân thành tha thiết như vậy. Quả nhiên là phái thực lực bẩm sinh.

"Chuyện của cậu ở 《Hào Hiệp Truyện》 tôi cũng có nghe qua. Thực ra chuyện này cả Triệu Khả Bình và Hạ Tinh giải trí đều làm việc không đủ tiêu chuẩn. Nếu đổi lại là Tần Triều chúng tôi, tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này. Tần Triều giải trí chúng tôi rất quý trọng nhân tài, tuyệt đối sẽ không để thiên tài như cậu chịu ủy khuất lớn như vậy."

Vạn Mỹ Hồng nói một câu, nâng Đào Mộ từ "nhân tài" thành "thiên tài", nếu nói thêm mấy câu nữa chắc nâng Đào Mộ ra khỏi Trái Đất, sánh vai với mặt trời luôn quá.

Đào Mộ không thể không phục kiểu sáng tạo cơ hội trò chuyện như này.

Cũng may ngoài Vạn Mỹ Hồng thì còn có cả "cháu trai lớn", hắn cười châm chọc: "Hạ Tinh giải trí có coi trọng nhân tài hay không thì tôi không biết. Nhưng tôi dám bảo đảm, nếu Đào Mộ chịu ký hợp đồng với Hạ Tinh giải trí, tôi chắc chắn thuyết phục chú của tôi nâng hắn." Chỉ cần Đào Mộ dạy hắn hết các tuyệt kỹ ngầu lòi!

"Cháu trai lớn" bỗng chuyển hướng sang Đào Mộ, nói: "Đến lúc đó cậu muốn diễn nhân vật gì cứ trực tiếp nói với tôi. Chỉ cần là hạng mục Hạ Tinh đầu tư, cậu có thể lựa chọn tùy ý."

Vạn Mỹ Hồng lòng nhảy dựng, trăm triệu lần không ngờ được đề tài của cô còn chưa bắt đầu đã nhảy ra một Trình Giảo Kim.

"Vị tiên sinh này..." Vạn Mỹ Hồng nhìn "cháu trai lớn", lễ phép hỏi: "Ngài họ gì?"

"Cháu trai lớn" hất cằm, dùng lỗ mũi nhìn Vạn Mỹ Hồng, cười khẩy nói: "Long Ngạo Thiên!"

Tất cả mọi người có mặt đều hết chỗ nói rồi.

Đào Mộ thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy hơi mệt.

Bạn học "Long Ngạo Thiên" xưng tên tuổi với Vạn Mỹ Hồng xong thì tiếp tục càu nhàu Đào Mộ: "Rốt cuộc đến khi nào cậu mới dạy tôi tư thế ngầu? Nhân vật của tôi sắp quay xong rồi kìa."

Đào Mộ tiếp tục đau đầu: "Tôi thật sự không rảnh. Nếu không thì vậy đi, bộ này của tôi chưa đến mười ngày nữa sẽ quay xong. Chờ tôi quay xong, trước khi về Yến Kinh sẽ tìm cậu dạy, được không?"

"Long Ngạo Thiên" đột nhiên hỏi: "Khi nào cậu về Yến Kinh?"

"Tôi định mua vé máy bay ngày 24 tháng 8."

"Long Ngạo Thiên" nhanh chóng quyết định: "Vậy chờ cậu về Yến Kinh rồi nói. Đúng lúc tôi cũng muốn về Yến Kinh, chúng ta tiện đường."

Đào Mộ: "..."

Đào Mộ vô lực giãy giụa: "Tôi thấy chúng ta chưa chắc gì đã tiện đường." Với kỹ thuật diễn của "cháu trai lớn", Đào Mộ cảm thấy lúc cậu về Yến Kinh, suất diễn của "cháu trai lớn" chưa chắc đã đóng máy.

"Chắc chắn tiện đường." Long Ngạo Thiên thề son sắt: "Cậu nói lịch trình của cậu cho tôi đi. Chuyện còn lại tôi tự sắp xếp."

Cậu sắp xếp cái rắm a!

Đào Mộ không nói nên lời. Suy nghĩ một lúc vẫn hỏi theo trình tự: "Cuối cùng cậu tên là gì?"

"Long Ngạo Thiên " vẻ mặt sâu kín nhìn Đào Mộ một lúc lâu rồi oán giận: "Hai ta đã là loại quan hệ này rồi mà cậu lại không biết tên tôi!"

Hai ta có quan hệ gì a! Đào Mộ hết nói nổi, đang muốn nói gì đó thì thấy "Long Ngạo Thiên" ưỡn ngực ngửa đầu báo tên gia môn: "Long Thiên Ngạo."

Đào Mộ sửng sốt, bạn học "Long Thiên Ngạo" lập tức tạc mao: "Tôi thật sự tên Long Thiên Áo*. Cậu có biết Long Khoa Đa không? Chính là tổ tiên nhà chúng tôi."

*Long Ngạo Thiên là 龙傲天 /Lóng ào tiān/, Long Thiên Ngạo là 龙天傲 /Lóng tiān ào/, Long Thiên Áo là 隆天奥 /Lóng ào tiān/, đọc giống nhau nên bạn Mộ nghe nhầm.

**Long Khoa Đa (隆科多) là một trong những đại thần dưới thời Khang Hi và Ung Chính. Ông cùng Niên Canh Nghiêu là 2 trọng thần góp phần quan trọng tôn phò Ung Chính Đế lên ngôi.

Đào Mộ ngơ ra: "Long Khoa Đa không phải là dòng họ sao?"

"Dù sao cũng là họ Long!" Long Thiên Áo không kiên nhẫn giải thích một câu: "Tóm lại quyết định vậy đi. Hai ta ngày 24 cùng về Yến Kinh."

Vạn Mỹ Hồng theo dõi một lúc lâu nhưng vẫn không chen miệng nổi, chỉ có thể tận dụng mọi cơ hội: "Đào Mộ, cậu đừng để bị hắn gạt. Hắn chẳng qua chỉ là thân thích của đại cổ đông trong Hạ Tinh giải trí thôi, hoạt động quản lý của công ty căn bản không làm theo hắn nói được. Nếu cậu gia nhập Hạ Tinh giải trí, chắc chắn sẽ bị phân đến chỗ Triệu Khả Bình. Tôi biết lần này chắc là cậu bị thủ đoạn của Triệu Khả Bình làm cho đau lòng. Haizz, Triệu Khả Bình đúng là tên trứng thúi. Nghệ sĩ dưới trướng hắn đều bị hắn chơi một vố giống vậy. Cậu đừng nhìn Mục Hoa Đình bây giờ trông ngoan ngoãn như vậy mà lầm, lúc mới bị phân đến chỗ Triệu Khả Bình, hắn cũng không — —"

"Tôi nói nè Hồng tỷ," Mục Hoa Đình đứng một bên cũng trúng đạn, bất đắc dĩ mở miệng: "Lúc chị nói chuyện đừng lấy tôi ra làm ví dụ được không. Tôi thấy Triệu ca đối với tôi rất tốt."

"Cậu là bị Triệu Khả Bình ngược thành Stockholm." Vạn Mỹ Hồng không chút do dự nêu lên bệnh án của Mục Hoa Đình: "Cậu quên lần trước cậu nhảy dựng lên mắng Triệu Khả Bình trước mặt truyền thông rồi hả?"

Vạn Mỹ Hồng nói là sự thật, Mục Hoa Đình đành câm miệng.

Long Thiên Áo tức giận bất bình: "Xem thường ai vậy? Cùng lắm thì khi Đào Mộ vào công ty, tôi sẽ xin làm người đại diện của hắn. Đến lúc đó ai dám giành tài nguyên với tôi, tiểu gia tôi đánh chết người đó!"

Quả thực là loạn quyền đánh chết người ta. Vạn Mỹ Hồng bất đắc dĩ tranh chấp: "Cũng không phải nói như vậy — —"

"Sao không phải nói như vậy? Tôi muốn nói vậy đó! Không chỉ nói, mà tôi còn muốn làm vậy nữa!" Long Thiên Áo nói, túm chặt tay áo Đào Mộ: "Cậu nói đi, cậu tin tôi không?"

Đầu Đào Mộ trướng ra.

Trong khi mọi người nháo túi bụi, Đại Mao Tiểu Béo cũng đi đến trước mặt Đào Mộ làm mặt quỷ, vẻ mặt muốn nói gì đó.

Đào Mộ muốn né Vạn Mỹ Hồng và Long Thiên Áo. Kiếm cớ kéo hai người vào một góc.

"Chuyện gì, nói đi."

Đại Mao Tiểu Béo mặt mũi đỏ bừng, phấn khích nói: "Mộ ca, cổ phiếu mà chúng ta mua hai ngày nay tăng đặc biệt mạnh, gần như đạt đến giới hạn mỗi ngày. Thị trường chứng khoán đang điên cuồng. Rất nhiều người đều đang theo dõi. Theo em thấy, nếu không thì chúng ta bỏ thêm tiền vào đi?"

Nói tới đây, hai người nhịn không được oán giận hai câu: "Em thật sự không hiểu. Giá thị trường tốt như vậy, vì sao anh lại bắt chúng em rút tiền vốn lại — —"

Lời còn chưa dứt liền thấy Vương Bác Viễn đứng đằng xa vẫy tay.

Đào Mộ nhíu mày, ngắt lời hai tiểu ngốc: "Chuyện này về rồi nói."

Nói xong, Đào Mộ đi về phía Vương Bác Viễn: "Sư ca?"

Vương Bác Viễn đang lười biếng trong đoàn phim, chỉ vào đám người đến thăm ban, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Mộ, bạn của cậu tới thăm ban à?"

Trình Bảo Đông ngồi trên ghế đạo diễn nhìn thoáng qua đám người Thẩm Dục, tầm mắt nhìn Long Thiên Áo như muốn xẻo vài miếng trên người hắn, âm dương quái khí hừ lạnh: "Bạn của cậu đúng là chay mặn không kiêng a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.