Sau Khi Quỷ Vương Bị Đụng Phong Ấn

Chương 10: Chương 10: Tam giới tác hợp (2)




Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ

Edit: Nguyệt Ảnh

Ngọc Tế: “Trâu Kỵ hơn 1600 tuổi?”

Minh Chủ: “!”

Nói đến số tuổi, Quỷ Vương kia năm nay 3127 tuổi, sự cách biệt này chẳng phải là rộng thành Thái Bình Dương rồi sao?

“Đại nhân, tôi tới Minh giới có việc muốn hỏi.”

Nhìn Minh Chủ cả người âm khí mà lại biệt nữu nhất định phải giả vờ ôn nhu, Ngọc Tế quyết định tốc chiến tốc thắng.

“Ngươi nói.”

Minh Chủ nhìn ra được Ngọc Tế kháng cự, trong lòng sốt ruột đến muốn phát hỏa, lại chỉ có thể cố nén, sau đó giả làm một bộ dáng kiên nhẫn khoan dung.

Ngọc Tế: “Tôi muốn mượn tra Sổ Sinh Tử cùng với Âm Hồn Bộ.”

Minh Chủ: “Sổ Sinh Tử, Âm Hồn Bộ là hai bảo vật của Minh giới, không thể tùy ý đưa cho người khác, ta có thể xem giúp ngươi.”

Ngọc Tế nói tóm tắt sự việc xảy ra.

Minh Chủ lật xem Sổ Sinh Tử, nói: “Kỷ Lan mà ngươi nói, còn có Trương Dịch Hoa dương thọ đều chưa hết, hồn phách cũng chưa từng ly thể, cho nên quỷ sai không cảm giác được bọn họ.”

Minh Chủ lại nói: “Còn Độ Âm Trận, 99 cái Độ Âm Trận sẽ tạo thành Cửu Khúc Đoạt Âm Đại Trận. Cửu Khúc Đoạt Âm Trận là một trong hung trận thượng cổ, có thể đoạt âm khí của âm quỷ, độ cho âm linh vừa chết hồn phách còn chưa ly thể, trợ giúp âm linh đúc thành quỷ thân.”

Minh Chủ híp mắt: “Những điều ngươi nói đó, phỏng chừng là có người muốn bày Cửu Khúc Đoạt Âm Trận, muốn trợ giúp một con quỷ thành tựu quỷ thân.”

Quỷ Vương có thể trường sinh bất diệt, còn có thể tự do đi ngang Nhân giới, chính là bởi vì có quỷ thân.

Quỷ thân khó có được, ngay cả hắn là Minh giới chi chủ, đều phải tích cóp công đức thành biển mới có thể có cơ hội đạt được quỷ thân.

Ngọc Tế: “Có biện pháp phá giải sao?”

99 cái Độ Âm Trận, tương đương với 198 mạng người.

Minh Chủ than nhẹ: “Thượng cổ hung trận đồ cùng phương pháp phá giải vẫn luôn là điển tịch của Nhân giới các ngươi, ta cũng chỉ nghe nói đến. Nhưng có rất nhiều điển tịch tại hơn một ngàn năm trước trong đại chiến Tam giới đã bị hủy hoặc thất lạc. Còn dư lại ít ỏi không có mấy cũng đều được các đại môn phái Huyền giới trân quý bảo vệ. Ngươi muốn biết thông tin cụ thể của hung trận thượng cổ, có thể tìm đến các đại môn phái mượn đọc.”

Ngọc Tế không nói chuyện.

Nghĩ đến quan hệ giữa thuật sĩ nhất mạch cùng những người tại Huyền Sơn đó, Minh Chủ nhướng mày: “Ngươi nếu không muốn đi Huyền Sơn, ta có thể đề cử cho ngươi một người thông hiểu cổ kim.”

Ngọc Tế nghe thấy Minh Chủ nói vậy, hỏi: “Ai?”

Trong cõi u minh hắn có một loại cảm giác, sau này hắn còn có liên hệ với loại trận pháp thần bí này, có thể hiểu biết thêm một chút vẫn tốt hơn.

Minh Chủ: “Quỷ Vương.”

Ngọc Tế: “......”

Minh Chủ: “Chính là quỷ ta muốn giới thiệu cho ngươi làm quen.”

Sắc mặt Ngọc Tế lạnh lùng: “Minh Chủ đại nhân, tôi cảm thấy tôi cùng Quỷ Vương khác biệt quá lớn, giống loài không hợp, giới tính tương hướng, không thích hợp.”

Minh Chủ: “......”

Ngọc Tế không phối hợp, trong lòng Minh Chủ đè lại lửa giận.

Tính tình Minh Chủ vốn đã táo bạo, còn là cái loại một lời không hợp là có thể táo bạo đến giận dỗi Quỷ Vương, hiện tại áp chế tính tình nói chuyện cùng Ngọc Tế lâu như vậy, Ngọc Tế còn dầu muối không ăn, Minh Chủ hiện tại đang rất tức giận, áp hỏa áp đến tâm đều mệt.

Minh Chủ tâm mệt vung tay áo, đưa Ngọc Tế trở về nhân gian.

Miễn cho hắn không cẩn thận không khống chế được tính tình, lỡ tay làm Ngọc Tế máu bắn xa ba thước, biến Ngọc Tế thành cùng giống loài với Quỷ Vương, rút ngắn lại chênh lệch chủng tộc.

Khi trở lại mặt đất đã là đêm khuya.

Trong nhà sáng lên ánh đèn ấm áp.

Chuyện thứ nhất Ngọc Tế làm khi về nhà chính là ngâm nước nóng tắm rửa, nhanh chóng loại trừ âm khí đã tiến sâu vào xương tủy.

Tắm xong cả người ấm áp, Ngọc Tế bọc áo choàng tắm đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng tắm, Ngọc Tế nhìn thấy một thiếu niên áo đen dựa vào sô pha nhỏ nhà hắn, nửa híp đôi mắt mèo màu hổ phách hỏi hắn: “Cùng Minh Chủ nói chuyện kết quả thế nào?”

Thiếu niên đại khái cao 1m7, da trắng eo thon, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, một đôi mắt vừa to vừa tròn màu hổ phách xinh đẹp như lưu ly thượng đẳng, hàng mi dài dày khẽ run rẩy, đáng yêu như một bé trai 11-12 tuổi.

Là hình người của Miêu Ương.

Miêu Ương vẫn luôn cảm thấy nó hơn 700 tuổi có một khuôn mặt như vậy thật sự là vũ nhục tuổi tác của nó, thật sự vô pháp gặp người.

Vì thế chỉ ở thời điểm đêm khuya tĩnh lặng Miêu Ương mới có thể hóa hình người đi ra ngoài, tiện thể đi bắt chuột, tóm sắc lang.

Chuột bắt được còn phải dựa vào vận khí, sắc lang nhưng thật ra tóm được rất chuẩn, trong sở vụ nhỏ gia truyền của Ngọc Tế còn treo vài lá cờ thưởng cục cảnh sát đưa tới □□ cờ thưởng công dân tốt truy quét tệ nạn.

Ngọc Tế nói tin tức về Độ Âm Trận cùng Cửu Khúc Trận cho Miêu Ương nghe.

Miêu Ương nhướng mày: “Quỷ thân? Quỷ Vương có được quỷ thân là do trời ban cho vạn trượng long khí dung nhập hồn thể, có thể nói là được trời tự tay luyện thành, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Một cái trận rách cũng có thể thành tựu quỷ thân? Đúng là làm loạn.”

Ngọc Tế xoa tóc, đột nhiên nhớ tới: “Cậu sống nhiều tuổi như vậy, đối với hung trận thượng cổ hiểu biết bao nhiêu?”

Miêu Ương: “Cách bày trận cùng phá giải của hung trận thượng cổ giống như Cửu Khúc Đoạt Âm Trận đó, tại đại chiến hơn một ngàn năm trước đã bị hủy gần hết. Khi đó, khoảng cách tôi được sinh ra còn thiếu 200 nhiều năm.”

Ngọc Tế chỉ là thuận miệng hỏi một chút, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng với Miêu Ương, nghe được đáp án trong dự đoán, Ngọc Tế cũng không mất mát.

“Hơn một ngàn năm trước, Tam giới vì cái gì lại loạn đấu?”

Hơn một ngàn năm trước, mấy từ này hắn thường xuyên nghe được.

Cha mẹ nói với hắn, Tam giới đại chiến hơn một ngàn năm trước khiến Ngọc Thị nhất mạch biến chuyển, trước đại chiến thuật sĩ vẫn rất phong quang vô hạn.

Huyền Học Giới có người nói, Ngọc Thị trong đại chiến một ngàn năm trước tinh anh thương vong thảm trọng, mới khiến cho huyết mạch Ngọc Thị điêu tàn, sau đó bị Huyền Học Giới bỏ qua.

Hiện tại Miêu Ương lại nói hơn một ngàn năm trước rất nhiều thư tịch đã bị hủy.

Cái nào cũng liên quan đến hơn một ngàn năm trước......

Miêu Ương ôm gối ôm màu đen nói: “Cách nói bên phía chính phủ là quỷ quái luôn hại người vô tội, dân chúng nhân gian lầm than, lúc đó Nhân giới chi chủ Mộc Phong chân nhân vì bảo hộ bá tánh vô tội mà khai chiến cùng hai giới quỷ yêu, hỗn chiến được gần mười năm thì Tam giới ký kết hiệp ước chung sống hòa bình, vẫn luôn hòa bình cho tới bây giờ.”

Ngọc Tế: “Còn bên dã sử nói sao?”

Miêu Ương cắn một góc gối ôm nghiến răng: “Là gia truyền bí sử. Mèo đen thông linh chúng ta khi Tam giới đại chiến bị hai giới yêu quỷ nô dịch, phàm là mèo đã thành niên đều bị bắt tham chiến, mười đi không một về. Cha ta khi thành niên thì đại chiến Tam giới đã gần kết thúc, may mắn nhặt về một cái mạng.”

Miêu Ương mài răng xong lại bắt đầu mài móng vuốt: “Cha nói, năm đó Tam giới ban đầu không phải loạn đấu, mà là đấu ngoại.”

Động tác lau tóc của Ngọc Tế dừng một chút: “Đấu ngoại? Ngoại là ai?”

Loạn Tam Giới ký kết hiệp ước chung sống hoà bình, có thể nói là cột mốc lịch sử của toàn bộ Huyền Học Giới.

Nguyên nhân gây ra, diễn biến, kết cục, đều được ghi lại kỹ càng tỉ mỉ trong sử sách, ý nghĩa lịch sử càng là nội dung trọng điểm thi đại học của Huyền Học Giới.

Hiện tại, Miêu Ương cư nhiên nói lịch sử được hậu bối Huyền Học Giới đời đời lưu truyền là giả?

Miêu Ương bĩu môi: “Ai biết được, dù sao lần đó sau đại chiến Huyền Học Giới cường thịnh bắt đầu xuống dốc, một ít truyền thừa cường đại mà cổ xưa bắt đầu đoạn tuyệt, thuật sĩ nhất mạch các cậu chính là một ví dụ sống.”

Miêu Ương: “Cậu nếu cảm thấy hứng thú với sự tình xảy ra ngàn năm trước, có thể đem sách cổ của thuật sĩ nhất mạch các cậu ra xem. Khi Tam giới hỗn chiến, thuật sĩ nhất mạch các cậu chính là chủ lực, lúc ấy gia chủ Ngọc gia là Ngọc Thiên Âm có thiên nhân chi tư, hiện tại còn có thể tùy ý thấy được trên điển tịch Yêu giới chúng ta đấy.”

Ngọc Tế treo khăn lông lên: “Tôi tạm thời không muốn về Huyền Sơn.”

Tại Huyền Sơn phong ấn không chỉ là những thư tịch đó, còn phong ấn cả một đoạn ký ức Ngọc Tế không muốn đụng đến.

Miêu Ương nâng cằm: “Thế giới to lớn, người có năng lực quá nhiều. Tổ tông Ngọc Thiên Âm nhà cậu tung hoành Tam giới nhiều năm như vậy cũng chết trong Loạn Tam giới, tên gà mờ như cậu, chuyện về Cửu Khúc Đại Trận có thể mặc kệ thì đừng quản nhiều.”

Ngọc Tế cũng không tính đi quản.

Sau khi ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, Ngọc Tế cõng theo ba lô nhỏ, dẫm lên điểm vào Cục Giám Sát, quăng thư nặc danh vào hộp thư, sau đó quay người ra cửa, bước lên hành trình làm nhiệm vụ.

Lúc này, Ngọc Tế muốn đi một chuyến xa nhà.

Hắn tiếp nhận một nhiệm vụ bắt yêu, địa điểm là ở Miêu Tây cổ trấn.

Nhiệm vụ Cục Giám Sát tuyên bố nói cổ trấn có yêu, liên tục vài này đều có thanh niên trai tráng bị hút khô tinh huyết, cắn nuốt tinh phách.

Ngọc Tế một đường bôn ba rốt cuộc tìm được nơi đặt chân trong Miêu Tây cổ trấn trước khi màn đêm buông xuống.

Miêu Tây cổ trấn giữ lại phong cách từ mấy trăm năm trước, nơi nơi đều là trúc lâu dựng từ cây trúc xanh biếc, thiếu nữ ăn mặc hoa lệ khi nhìn đến người ở xứ khác sẽ lộ ra nụ cười tươi sáng ngời.

Màn đêm buông xuống, ánh nến lắc lư.

Ngọc Tế ghé vào cạnh cửa sổ lầu hai của khách điếm, lười biếng nhìn dòng người tới tới lui lui phía dưới.

Khi nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu đen đi ngang qua dưới cửa sổ chỗ mình ngồi, Ngọc Tế hơi hơi híp mắt.

Mà nam tử đi ngang qua đột nhiên ngẩng đầu, một đôi đồng tử dựng đứng quỷ dị mở to nhìn Ngọc Tế.

“Ngọc Sư, xin chào.”

Nam tử có đồng tử dựng đứng đột nhiên mở miệng, thanh âm mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.

Ngọc Tế gật đầu: “Xin chào, Yêu tộc thông sử.”

Yêu tộc thông sử, quản lý hết thảy hoạt động đối ngoại của Yêu giới.

Địa vị rất cao, thực lực không tầm thường, là phó lãnh đạo của Yêu tộc.

“Ngọc Sư, không mời ta đi lên ngồi sao? Tê ~”

Nam tử nói chuyện thong thả ung dung, đầu lưỡi khi phát âm mang theo một loại ý vị kỳ dị.

Ngọc Tế nhìn cằm của nam nhân như cái dùi, cùng với đầu lưỡi như ẩn như hiện của nam nhân khi nói chuyện, lắc đầu: “Đây là phòng ngủ của tôi, buổi tối cô nam quả nam, tôi cùng ngài lại không thân, không thích hợp.”

Yêu tộc thông sử: “Tê ~~”

Ngọc Tế cùng vị quan ngoại giao của Yêu tộc này, kỳ thật rất quen thuộc.

Rốt cuộc, Ngọc Thị nhất tộc liều mạng tróc yêu quỷ trên dưới mấy ngàn năm, huyết hải thâm cừu, chính là giao tình cho dù đối phương có hóa thành tro vẫn nhận ra.

Chính vì quá quen thuộc, cho nên Ngọc Tế có chút lo lắng vị quan ngoại giao máu lạnh của Yêu tộc này sẽ đột nhiên tâm huyết quá độ, ngay tại tiểu lâu này giết hắn báo mối huyết thù hai tộc hàng ngàn năm.

Rốt cuộc......

Thuật sĩ nhất mạch chỉ còn lại một mầm độc đinh là hắn.

Giết hắn sẽ khiến thuật sĩ tuyệt tự.

Nam tử không biết ý nghĩ Ngọc Tế, hắn cười lạnh một tiếng giơ tay, đem một vật nhẹ nhàng vứt lên, vừa vặn dừng trên khung cửa sổ trong tầm tay Ngọc Tế.

“Này ngày mười lăm tháng này, Yêu Vương cho mời đến Yêu sơn một chuyến.”

Giọng nói rơi xuống, thân ảnh nam tử chợt biến mất, dường như hắn tới nơi này một chuyến chính là vì đưa đồ cho Ngọc Tế.

Ngọc Tế cúi đầu, phát hiện bên cửa sổ là một khối ngọc bội xanh tươi hình núi, cầm ngọc bội trong tay cảm giác ôn nhuận mà u lãnh.

Chính diện có khắc một con hồ ly lười biếng híp mắt ngủ, mặt sau có khắc một con cự mãng màu đen phun lưỡi cuộn thành một đoàn.

Là Yêu Sơn Bội. Giấy thông hành Yêu giới.

Còn là Yêu Chủ cùng quan ngoại giao Yêu tộc cùng nhau cho mời.

Ngọc Tế thưởng thức ngọc bội.

Hắn sinh ra đã hai mươi mấy năm, vẫn luôn bị Huyền Học Giới xem nhẹ, tại Cục Giám Sát Tam Giới đi tới đi lui vẫn bị coi như người trong suốt, hiện tại vừa mới thu được Hoàng Tuyền Lộ Dẫn của Minh Chủ, sau đó lại thu được Yêu Sơn Bội của Yêu Chủ, tình huống này là như thế nào?

Chẳng lẽ, Yêu Quỷ giới thấy Ngọc Thị nhất tộc còn dư lại một mình hắn, rốt cuộc hạ quyết tâm, chuẩn bị liên hợp âm mưu làm thuật sĩ nhất mạch diệt tộc luôn?

“A!!! Cứu mạng!”

Ngọc Tế đang yên lặng thêm vai diễn cho mình, lại nghe thấy trúc lâu cách vách truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.