Sau Khi Quỷ Vương Bị Đụng Phong Ấn

Chương 21: Chương 21: Trộm mộ chính mình




Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ

Edit: Nguyệt Ảnh

Ngọc Thiên Âm không hổ là thiên kiêu Tam giới.

Chỉ đi qua Cửu U một lần đã nhìn thấu phong ấn của Đạo Ngô, còn vẽ ra được trận pháp kỹ càng tỉ mỉ như vậy.

“Sau khi vào phong ấn, ta mặc dù có thể hoạt động tự do, nhưng vẫn không thể tới gần Cửu U Tháp.”

“Cũng không biết là Đạo Ngô mượn âm sát khí hung lệ dưới mười tám tầng địa ngục, bày Cửu Cung Khóa Linh Trận ngoài Cửu U Tháp để trấn áp ta trong Cửu U Điện.”

Quỷ Vương dựa vào cần cổ ấm áp của Ngọc Tế: “Nhân tâm phức tạp, đúng là mấy ngàn năm cũng sẽ không thay đổi.”

Cửu U Tháp lơ lửng phía trên trấn áp Cửu U Điện, nếu hắn cường ngạnh phá vỡ phong ấn Cửu U Điện, Cửu U Tháp sẽ rút ra lực lượng của Cửu Quỷ Tướng để chống cự lại, thẳng đến khi Cửu Quỷ Tướng bị rút cạn, hồn phi phách tán mới thôi.

Nhớ tới Đạo Ngô nói những lời nhân nghĩa đạo đức đó, lại nhìn phong ấn hiện tại, Quỷ Vương có chút thất vọng: “Phá Cửu U Tháp, thả ra chín thuộc hạ của ta, là ta có thể không cần cố kỵ phá phong ấn ra ngoài.”

Ngọc Tế: “Được!”

“Phong ấn Cửu U Tháp là thượng cổ Cửu Cung Khóa Linh Trận, đặc biệt nhằm vào linh hồn. Muốn phá trận, phải tìm được thi cốt của chín thuộc hạ kia của ta. Chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, thi cốt bọn họ ở đâu ta cũng không dám nói.”

Ngọc Tế nghe giọng nói mệt mỏi của Quỷ Vương, có chút đau lòng: “Em nhất định sẽ tìm được thi cốt Cửu Tướng, anh nghỉ ngơi trước đi.”

Quỷ Vương nghiêng người ngáp một cái: “Ừ.”

Con rối da người này là đặc biệt làm cho hắn, nhưng con rối này dù sao cũng không phải thân thể của hắn, Quỷ Vương phải mất một đoạn thời gian để thích ứng cho nên có chút mệt.

Âm thanh trầm thấp vang bên tai, Ngọc Tế cảm thấy có chút ngứa ngáy, cảm giác ngứa ngáy kia vẫn luôn lan tràn tới tận tim.

Ngọc Tế duỗi tay, nâng Quỷ Vương từ trên vai hắn xuống dưới, đặt ở trên gối: “Nghỉ ngơi thật tốt.”

Quỷ Vương híp híp mắt, rất không cho mặt mũi lại dọc theo tay Ngọc Tế một đường đi bộ tới đầu vai: “Nội khí của em bị hạt châu gỗ đàn truyền đến quỷ thân để tẩm bổ thân thể ta, hiện tại nội khí của em không ổn định, có phải một lá linh phù cũng không vẽ được? Vẫn nên mau chóng tu luyện đi, bằng không ngày động phòng hoa chúc của em sẽ bị trì hoãn vô thời hạn.”

Ngọc Tế: “......”

Quỷ Vương khoanh chân ngồi ở trên vai Ngọc Tế, nhắm mắt lại.

Ngọc Tế vốn dĩ không định ngủ, xảy ra những chuyện lung tung rối loạn như vậy làm cho hắn tâm loạn.

Hiện tại rất nhiều nghi vấn đã được giải đáp, có người trong lòng làm bạn, còn có dụ hoặc trắng trợn như vậy, Ngọc Tế lập tức khoanh chân đả tọa.

Đả tọa một đêm, thần thanh khí sảng.

Ngày hôm sau, Ngọc Tế mang theo Quỷ Vương đến tổ từ.

Quỷ Vương đứng ở bên cạnh cái đệm hương bồ to như vậy: “......”

Ngọc Tế nhìn Quỷ Vương còn không cao bằng cái đệm hương bồ: “......”

Bạn lữ nhà hắn nhỏ xinh như vậy, làm như thế nào cho phải.

Quỷ Vương nhìn tên trên bài vị.

Hắn cùng Ngọc Tế lập khế ước, theo lý thuyết hẳn nên quỳ lạy tổ tiên, nhưng trên bài vị kia một đống người tuổi còn nhỏ hơn so với hắn, hắn mà quỳ, liệu có thể nào sẽ chặt đứt phúc khí của Ngọc Thị nhất mạch luôn hay không?

Nghĩ nghĩ, Quỷ Vương vẫn nhảy lên đệm hương bồ cao hơn hắn, vững vàng dập đầu lạy ba cái, sau đó trèo lên đầu vai Ngọc Tế, nhắm mắt đả tọa.

Ngoài cửa sổ trăng tròn nhô lên, côn trùng râm ran sâu kín, yên tĩnh và thanh bình.

Đêm khuya 11 giờ rưỡi.

Tuyên Địa cách Đế Đô 200 km.

Tại một quán trà xa hoa trúc xanh mọc khắp nơi.

Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trước bàn trà màu trắng, ưu nhã rót ra một chén trà, nhấp nhẹ.

Người phục vụ trẻ tuổi mặc sườn xám, dáng người yểu điệu bưng lên hai đĩa điểm tâm nhỏ, nhẹ nhàng vén lên rèm châu trong phòng, ưu nhã đi đến cạnh bàn.

Người đàn ông trung niên buông chén trà xuống: “Điểm tâm đặt......”

“Choang”

Đồ sứ rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng “choang“.

Điểm tâm tinh xảo đều lăn đầy ra đất.

Người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp chợt mở to hai mắt nhìn, đồng tử kịch liệt co rút lại, đôi tay gắt gao bịt kín miệng.

Thấy phục vụ làm vỡ cái đĩa, người đàn ông cạnh bàn không vui nhíu mày, nhìn về phía phục vụ.

Mắt thường có thể thấy được, làn da sau tai người đàn ông trung niên bị nứt ra, vết nứt dài một tấc, miệng vết thương không đều, như là bị thứ gì cưỡng chế xé rách, lộ ra thịt đỏ như máu, lại không chảy ra một chút máu tươi.

Trên gương mặt trắng bệch, huyết nhục lộ ra.

“A a a!”

Tiếng thét chói tai kinh hoàng phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.

Ngọc Tế ở Ngọc Trạch bảy ngày.

Ban ngày ở trong tòa tháp đọc về Cửu Quỷ Tướng, buổi tối chuyên tâm đả tọa khôi phục nội khí.

Trong lịch sử giới thiệu về Hầu Nghiệp cùng Cửu Quỷ Tướng rất ít, bọn họ đã lật hết tất cả sách hơn 3000 năm trước trong tháp, chỉ biết Nghiệp đế sau khi chết, Cửu Quỷ Tướng cũng tự cam nguyện tuẫn táng.

Tuy nhiên, những tin tức này cũng đủ rồi.

Ngọc Tế biết mộ Hầu Nghiệp ở đâu.

Còn có một chuyện làm Ngọc Tế kinh hỉ.

Đó chính là tốc độ khôi phục nội khí của hắn rất nhanh, kết thúc bảy ngày nội khí của hắn đã khôi phục được hơn phân nửa, hành tẩu bên ngoài quá đủ rồi.

Quỷ Vương đối với tốc độ khôi phục của Ngọc Tế thì bảo trì trầm mặc.

Ngọc Tế nghĩ nghĩ những chuyện bọn họ phải làm trong tương lai, cảm thấy dung lượng nội khí như vậy hình như thật sự không có cái gì đáng mừng.

Ngọc Tế bái biệt tổ tiên, rời khỏi Ngọc Trạch, mang theo Quỷ Vương về nhà của bọn họ ở Đế Đô.

Trở lại tiểu khu, thời điểm đi ngang qua tiểu khu 13, Quỷ Vương ngẩng đầu nhìn lên tầng 11.

Ngọc Tế: “?”

Quỷ Vương: “Hình như có mùi của Tương Tư, nhưng như có như không, vừa giống thật vừa giống giả, ta cũng không thể xác định.”

Ngọc Tế: “...... Tương Tư?”

Quỷ Vương: “Thuộc hạ nhỏ tuổi nhất trong Cửu Tướng của ta.”

Ngọc Tế: “......”

Tà Quỷ Tướng trong truyền thuyết giết người như ma, sau khi chết còn làm cho Huyền Học Giới máu chảy thành sông, vậy mà gọi là Tương Tư ư?

Quỷ Vương: “......”

Vì sao không thể gọi?

“Ngọc Tế, cậu đứng ở chỗ này ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, là đang bi thương cho đêm động phòng hoa chúc không thể thực hiện kia của cậu sao?”

Âm thanh lười biếng của Miêu Ương từ sau lưng truyền đến, ngay sau đó vai Ngọc Tế bị chụp một cái.

Ngọc Tế quay đầu lại, thấy Miêu Ương hiếm khi hóa thành hình người, trong lòng ngực ôm một con mèo con màu trắng đứng ở phía sau hắn.

Ngọc Tế ngẩng đầu: “Tôi trở về thu thập vài bộ quần áo, chuẩn bị đi xa nhà.”

Khoảng thời gian trước, Miêu Ương đã nhận cho hắn một nhiệm vụ là bảo vệ các lão giáo sư xuống mộ, mấy vị lão giáo sư kia nói mộ này là của Nghiệp đế, Ngọc Tế chuẩn bị mang Quỷ Vương nhà mình đi xem, nếu mộ kia thật sự là của Quỷ Vương nhà mình, bọn họ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều

Miêu Ương nhướng mày: “Làm nhiệm vụ?”

Ngọc Tế: “Hưởng tuần trăng mật.”

Miêu Ương: “Tuần trăng mật một người?”

Ngọc Tế: “......”

Miêu Ương: “Hay là cậu chuẩn bị đi Minh Giới tìm tình nhân của cậu?”

Ngọc Tế: “Về nhà nói.”

Trở về nhà, Ngọc Tế nâng niu đem Quỷ Vương ở trong cổ áo hắn ra, thật cẩn thận đặt ở trên bàn.

Miêu Ương nhìn tiểu nhân nhi trên bàn chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng khí thế lại sắc bén thấu trời, đôi mắt trừng thành hòn bi: “Đây là Quỷ Vương!?”

Ngọc Tế: “Hàng thật giá thật.”

Mèo con trong lòng ngực Miêu Ương kêu meo meo tránh thoát khỏi Miêu Ương, nhảy đến trên bàn tò mò nhìn chằm chằm Quỷ Vương, ngó trái ngó phải.

Quỷ Vương đứng ở trên bàn bị mèo con xem đến phiền, nheo lại mắt, nghĩ nên hạ chân từ đâu để đá bay quái vật khổng lồ cứ vây quanh hắn chuyển động này.

Miêu Ương nhận thấy được hơi thở khó chịu của Quỷ Vương, lập tức ôm mèo con trở về.

Ngọc Tế thấy Quỷ Vương không vui, cũng nhanh chóng duỗi tay ra, để Quỷ Vương dọc theo cánh tay của mình đi lên bả vai.

Nhìn bộ dáng khẩn trương kia của Ngọc Tế, Miêu Ương im lặng.

Đó là Quỷ Vương, đó là đại sát khí có thể hủy thiên diệt địa, có thể làm cho các đại lão Tam giới cúi đầu xưng tiểu nhân đó!

Cũng không phải mèo con hư mềm kiều manh, cậu khẩn trương như vậy làm cái gì?

Trong lòng phun tào, đầu óc Miêu Ương không thể hiểu được nhảy ra mấy bình luận có độc ngày hôm trước nhìn thấy trong diễn đàn Huyền Học Giới......

Không nỡ nhìn thẳng!

Quỷ Vương nhận thấy ánh mắt quỷ dị của Miêu Ương, hơi hơi nhướng mày.

Sau lưng Miêu Ương phát lạnh, ôm mèo con vội vàng nói sang chuyện khác: “Cho nên nói, cậu đây là chuẩn bị mang Quỷ Vương đi Tuyên Địa, xuống mộ của Quỷ Vương sao?”

Sát khí của Quỷ Vương, thật sư là...

Ngọc Tế gật đầu.

Miêu Ương: “Cùng nhau đi, nghe nói Tuyên Địa gần đây rất náo nhiệt.”

Tuyên Địa gần đây xác thực rất náo nhiệt.

Náo nhiệt đến cảnh sát, phong thuỷ sư, Đạo giáo, Phật môn đồng thời tụ tập, một nồi lẩu thập cẩm.

“Cậu bế quan ở Ngọc Trạch bảy ngày này, Tuyên Địa đã liên tiếp chết vài người, tuổi từ 20 đến 35, không phải cán bộ cao cấp thì cũng là quan lớn, ảnh hưởng rất lớn, phía trên rất coi trọng.”

Miêu Ương vuốt lông mèo con trong ngực một phen, nói: “Nghe nói người chết đầu tiên là làn da bị nẻ, sau đó da tróc thịt bong, lại sau nữa là xương cốt từng tấc từng tấc bị dập nát, cuối cùng chảy máu không ngừng, qua bảy ngày mới chết. Vụ án này quỷ dị, được giao cho Cục Giám Sát Tam giới xử lý.”

Miêu Ương: “Tuần tra sử cao cấp Tam giới điều tra nhiều ngày như vậy cũng không tìm ra được một chút manh mối. Cục Giám Sát Tam giới ban bố nhiệm vụ tập thể, nói là ai cũng có thể nhận nhiệm vụ, người trợ giúp phá án đều được nhận Bảo Khí. Chủ lực phá án có thể nhận số lớn tích phân cùng tiền thưởng kếch xù, còn có bùa giấy đan dược chu sa các thứ.”

Miêu Ương nhìn Ngọc Tế: “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, bùa giấy chu sa Đạo giáo mà cậu thích sẽ thưởng theo cân nha!”

Biểu tình Ngọc Tế nhàn nhạt: “Không rảnh.”

Hắn đang bận đi tìm thi cốt Cửu Quỷ Tướng, xác thực không rảnh.

Quỷ Vương lại đột nhiên mở miệng: “Đi Tuyên Địa.”

Ngọc Tế lập tức sửa miệng: “Nhận nhiệm vụ.”

Miêu Ương yên lặng mà, vuốt mèo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.