Sau Khi Sống Cùng Tình Địch

Chương 11: Chương 11




78.

Đầu tiên fan này hoài nghi không biết có phải cô nhìn lầm không, nhưng ba giây sau đó, một tấm hình khiến nhóm fan bùng nổ. Tấm ảnh chụp Bạch Ngôn và Nhạn Thanh vừa phô diễn lực phá hoại khủng khiếp, tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc đầy mặt, gồm cả Bạch Ngôn sợ ngây người nhìn Nhạn Thanh, tình cảnh không thể nói là không buồn cười.

Bạch Ngôn chưa bao giờ để lộ vẻ mặt thế này, trong lúc nhất thời, tất cả các fan đều cười há há há há, nhìn Bạch Thần lộ vẻ kinh ngạc thế này quả nhiên là cảnh đẹp ý vui!

Có lẽ là làm fan của một thần tượng không đứng đắn nên đám fan của Bạch Ngôn cũng có phong cách thật kỳ dị. Người nào cũng “Con trai, mama nuôi con.”

Bạch Ngôn này chính là Bạch Thần ngày ngày cợt nhả đó sao? Thật đúng là một người trong đầu toàn cợt nhả, vĩnh viễn khiến người ta không rõ hắn muốn làm gì.

Nhưng trong tấm hình này, anh chàng đi chung với Bạch Thần là ai vậy ta?

79.

Bạch Ngôn vừa bị đuổi ra cửa đã mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lúc đi vào rõ ràng vắng tanh, sao bây giờ đi ra lại đông người vậy?

“Chạy!” Không đợi Nhạn Thanh kịp phản ứng, hắn vội kéo cậu chạy như điên.

“Hả?!” Nhạn Thanh ngơ ngác bị hắn kéo chạy.

Tuy không phải là lần đầu tiên nắm tay, nhưng cũng vì thế mà có thứ gì đó lóe lên.

Lần đầu tiên nắm tay, cậu vui vẻ chỉ vì người khác không chê.

Còn lần này, khi da thịt hai người vừa chạm vào nhau, có thứ gì đó từng chút từng chút tấn công trái tim cậu.

Tay Bạch Ngôn rất nóng, cực kỳ nóng, càng chạy, nhiệt độ càng nóng. Nhạn Thanh như bị thiêu đốt, cậu hốt hoảng, dây thần kinh như bị vô số cái móc nhỏ kéo lấy, khiến cậu hơi tê dại. Đây là cảm giác mà cậu chưa bao giờ trải qua, khiến cậu không khống chế được mà run rẩy.

Không biết vì chạy trốn hay vì nhiệt độ nóng bỏng không cách nào xem nhẹ, trái tim ốc sên đập nhanh như nổi trống.

Thình thịch…

Thình thịch…

Thình thịch…

Nhịp tim không bình thường, như chính tâm tư cậu lúc này.

Dường như cậu nghe thấy có người hô lên: “Đuổi theo!”

Gió lạnh lướt qua người họ, phần lớn đều bị cơ thể cao lớn của Bạch Ngôn che khuất, Nhạn Thanh rất muốn hỏi, rõ ràng chúng ta có thể bay, sao lại phải chạy?

Dường như có thứ gì đó trong cơ thể cậu kéo giãn, dần dần đau đớn khuếch tán, lan tràn ra khắp người cậu. Nhạn Thanh không thở nổi, giống như con rối sắp vỡ nát.

Cậu há miệng, còn chưa kịp nói tiếng nào đã cảm nhận được vị tanh ngọt trong miệng.

Cậu như một con rối, cơ thể máy móc chạy theo Bạch Ngôn, còn linh hồn không biết đã trôi đi phương nào.

80.

Rốt cuộc cũng cắt đuôi được đám người đuổi theo sau mấy góc rẽ, Bạch Ngôn thở dài một hơi, hắn gặp phải đám tổ tông nào vậy chứ!

Mua điện thoại cũng bị phát hiện?! Đám người kia có hoả nhãn kim tinh hả?

Bạch Ngôn chạy lâu như vậy nhưng không thở dốc chút nào, ngược lại Nhạn Thanh với cơ thể kia….

Bạch Ngôn vừa xoay người định kiểm tra tình huống của Nhạn Thanh thì cậu đã mềm nhũn ngã vào lòng hắn, giống như không có xương vậy. Hắn vững vàng ôm lấy cậu.

“Sao vậy, học được *đầu hoài tống…” Câu trêu chọc còn chưa nói xong, Bạch Ngôn bỗng sửng sốt, vì lúc ra ngoài hắn cho Nhạn Thanh mang khẩu trang, hiện tại trên khẩu trang bị thấm máu đỏ tươi.

*Đầu hoài tống bão: chỉ những người ôm ấp yêu thương người khác chỉ vì muốn nhờ đó mà thực hiện ước muốn của mình

Lão yêu quái sống hơn nghìn năm đột nhiên luống cuống tay chân như một đứa trẻ mắc lỗi. Hắn hoảng hốt tháo khẩu trang của Nhạn Thanh ra, thấy màu máu đỏ tươi trên đó, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.

Đen như mực.

Lạnh như băng.

Không hề có độ ấm.

Ánh mắt như muốn giết người, tức giận và sát ý xao động trong máu của hắn.

Nhạn Thanh cũng nhìn thấy khẩu trang, nhưng trước mắt cậu như có màn sương mù đen, không thể nào thấy rõ cảnh vật trước mắt.

Dần dần, cả thế giới triệt để biến thành màu đen, không có một tia sáng.

Chỉ có nhiệt độ ở đầu ngón tay là nóng bỏng như trước.

Không hiểu sao khiến người ta muốn dựa vào.

Gió lạnh thổi vù vù, Bạch Ngôn ôm chặt Nhạn Thanh đã ngất xỉu trong lòng, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

81.

Nhạn Thanh là bị đắng đến tỉnh…

Cậu chưa bao giờ uống loại thuốc nào đắng như vậy!

Hơn nữa còn có mùi hồ ly…

Trước mặt mờ mờ không thấy rõ, mơ mơ hồ hồ, khó khăn lắm mới có thể thấy rõ người, lại phát hiện đó chính là Bạch Ngôn đang đút thuốc cho cậu.

Thấy Nhạn Thanh tỉnh lại, Bạch Ngôn đỡ cậu ngồi dậy, hỏi han còn khó chịu chỗ nào không.

Cậu cảm thụ một chút, ngoại trừ miệng đắng đến muốn khóc, những chỗ khác đều ổn.

Thấy Bạch Ngôn lại cầm muỗng đút qua, Nhạn Thanh cau mày, ngậm chặt miệng, bày dáng vẻ từ chối uống thuốc.

“Vừa tỉnh đã bắt đầu không nghe lời?” Vẫn là lúc ngủ mới ngoan.

Nhạn Thanh không chiếm lý, thế nhưng vẫn hung dữ thề sống thề chết bảo vệ đầu lưỡi: “Ta không bị bệnh, sao phải uống thuốc? Hơn nữa còn là thuốc đắng như vậy! Không biết là ai điều chế ra hại người như vậy!”

Khóe miệng Bạch Ngôn nhếch lên: “Vậy là ai chạy vài bước đã phun máu té xỉu? Còn nữa, thuốc ngọt như vậy, đắng chỗ nào?”

Nhạn Thanh: “!!!” Móa nó, ngọt chỗ nào! Trợn mắt nói dối như vậy cũng được hả!

Hơn nữa…

“Chỉ là ngoài ý muốn! Cơ thể của ta luôn rất tốt, cơ bản không bị bệnh!” Nhạn Thanh bắt đầu nhớ kỹ lại số lần cậu bị bệnh từ nhỏ cho đến lớn.

Cậu không phát hiện ánh mắt Bạch Ngôn càng lúc càng trầm, vì sau này Nhạn Thanh không còn cơ thể khỏe mạnh như xưa nữa…

Thậm chí còn yếu hơn loài người.

Dường như không kiên nhẫn được nữa, thừa lúc Nhạn Thanh mở miệng, hắn cầm muỗng thuốc chính xác đút vào miệng cậu.

Tất cả như bị ấn nút tạm dừng, con ngươi Nhạn Thanh co rút, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn nhăn lại một cục.

Ngay một giây trước khi cậu muốn nhổ ra, hắn nhanh tay lẹ mắt bóp hàm cậu, khiến cậu nuốt hết xuống.



Hồ ly thúi!

Vẫn là một tên đáng ghét như vậy!

Thù này không đội trời chung!

Dáng vẻ tức giận của Nhạn Thanh vẫn y hệt như khi còn bé.

Nhìn vẻ mặt Nhạn Thanh hiện giờ là Bạch Ngôn biết cậu đang mắng hắn trong lòng, vẫn đáng yêu đầy sức sống như vậy, thật khiến người ta cảm thấy hoạt bát, không phải là một con rối lạnh lẽo vô tình.

Giống một chú chó con dễ xù lông, không vuốt lông là bắt đầu giương nanh múa vuốt. Nhưng càng hung dữ càng khiến người ta muốn bắt nạt…

Huống chi, con hồ ly nào đó muốn bắt nạt cậu lâu rồi.

Đột nhiên ánh nến chập chờn, trên rèm cửa là bóng dáng hai người như dính vào nhau.

Nhạn Thanh mở to hai mắt, không dám tin Bạch Ngôn sẽ đột nhiên nhào đến, khí thế hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Nhạn Thanh nhìn không hiểu ánh mắt kiềm chế của hắn là có ý gì, chỉ theo bản năng cảm thấy như bị xâm phạm lãnh địa, khoảng cách của hai người thật sự quá gần.

Gần đến nỗi hơi thở của Bạch Ngôn phả vào chóp mũi cậu, nóng đến không thể tưởng tượng.

Nhạn Thanh nhỏ giọng nghẹn ngào một tiếng, vươn tay yếu ớt đẩy Bạch Ngôn ra, nhỏ giọng nói: “Ta uống… Ta uống thuốc là được chứ gì…” Ngươi tuyệt đối đừng làm một bữa toàn ốc sên lần nữa nha! Ốc sên không ngon chút nào đâu!

Một chén thuốc, nửa bát trước chỉ cần hai phút, nửa phần còn lại giằng co đến một giờ đồng hồ.

Hai mắt Nhạn Thanh đầy hơi nước, uất uất ức ức, giống như phạm tội gì đó nặng lắm.

Bạch Ngôn thật sự không chịu nổi dáng vẻ này của cậu, hắn không liếc mắt lấy một chạy mà như chạy trốn ra khỏi phòng ngủ, đặt bát xuống rồi lập tức đi vào phòng tắm.

Sau khi Bạch Ngôn ra ngoài, Nhạn Thanh mới phát hiện tình cảnh của cậu, dưới người cậu là một huyết trận thật to, vết máu còn chưa khô, hiển nhiên vừa mới vẽ không lâu, bốn phía là một vòng nến.

Ánh lửa đỏ quỷ dị, trong đó ngọn nến lớn nhất lại có lửa xanh thẫm…

Nhạn Thanh ngớ người ra.

Rốt cuộc hồ ly thúi đã làm gì với cậu?

Đây là trận pháp gì?

Không phải hắn muốn ăn cậu thật đó chứ?

Gần đây hắn đối xử với cậu rất tốt, có khi nào muốn nuôi béo rồi mới ăn???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.