Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 106: Chương 106: Ám sát thất bại






Bàn tay An Nhu bị kéo qua chỗ Mạc Thịnh Hoan, chẳng khác gì một bé mèo nghịch ngợm dùng cái đuôi xù lông quấn lấy cổ tay của con sen hốt phân, nằng nặc bắt sen phải đặt tay lên người mình cho bằng được.

Hàm ý không cần nói cũng biết.

An Nhu hít thở thật sâu mấy cái liền, bản năng thôi thúc cậu sờ lên mảng da thịt trần trụi nóng hầm hập ngay dưới lòng bàn tay.

Mạc Thịnh Hoan nghiêng người nằm đó lẳng lặng nhìn An Nhu.

Cần cổ cậu cứng đờ, chầm chậm di chuyển cái đầu. Vầng trăng le lói xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào thân thể người đàn ông, tấm chăn rơi xuống bả vai, men theo cần cổ thon dài hướng lên trên là khuôn mặt góc cạnh với những đường nét sắc sảo như tạc tượng.

Ánh trăng như thể mạ thêm một tầng ánh sáng mờ ảo lên làn da trắng trẻo của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu như bị đầu độc vô thức vươn tay chạm vào người đối phương, ngay lập tức đã bị chú Mạc đè xuống dưới thân.

Thế này có khác gì câu cá đâu chứ.

Lúc này An Nhu đã biến thành cá nằm trên thớt, lỗ tai bị mút đến đỏ au, da dẻ trên cổ thì bị Mạc Thịnh Hoan hôn cho đỏ bừng.

Tình dục làm con người mất năng lực suy nghĩ, hơi thở của An Nhu dần trở nên gấp gáp. Cảm nhận được thứ gì đó, cậu giật mình hú hồn, đầu óc triệt để tỉnh táo lại.

"Chú ơi." Gương mặt An Nhu nhiễm nét ửng hồng, vội vã đặt hai tay lên bả vai Mạc Thịnh Hoan.

"Em... mới học được chiêu này hay lắm."

Cần cổ Mạc Thịnh Hoan đỏ rực, nghe ra được sự xấu hổ trong lời nói của thiếu niên, người đàn ông bèn nghiêng đầu khó hiểu.

Học được... một chiêu hay ho ư?

An Nhu trượt người xuống, nhanh chóng rời khỏi giường. Một tay cậu túm lấy áo ngủ bị cởi xộc xệch, biểu cảm trên mặt lén lén lút lút y như ăn trộm, co giò chạy xuống lầu rồi phóng thẳng vào nhà bếp, sau một hồi lục lọi ngăn mát trong tủ lạnh cuối cùng cũng tìm được mấy em thạch trái cây mà dạo trước thím Dương đã mua cho mình.

Từ khi biết An Nhu muốn "giảm cân", thím Dương để ý thấy lượng cơm của cậu giảm đi đáng kể dạo trước bèn đặt mua một đống đồ ăn vặt ít calo để trong tủ lạnh, loại thạch trái cây này chính là một trong số đó.

Nhưng giờ An Nhu chỉ muốn lấy thạch trái cây đi làm chuyện xấu.

Mạc Thịnh Hoan tựa lưng vào đầu giường im lặng chờ đợi, lát sau nhìn thấy An Nhu cầm theo thạch trái cây quay lại phòng ngủ.

???

An Nhu gần như có thể thấy được trên đỉnh đầu chú Mạc chậm rãi bật ra mấy dấu chấm hỏi. Dằn xuống cảm giác xấu hổ xé mở một viên thạch trái cây, bỏ vào khoang miệng nóng ấm rồi nhai qua loa vài cái, hầu như cậu không dám nhìn thẳng mặt đối phương, sốt sắng chui rúc cả người vào trong chăn.

Từ sau lần bắt quả tang chú Mạc mua đồ trên mạng, An Nhu cũng bắt đầu học theo. Rảnh rỗi không có việc gì làm thì lên mạng lượn dạo các shop bán hàng, vừa nhìn một phát đã khám phá ra một chân trời mới.

Cái gì mà kẹo nổ tình thú luân phiên hai cực nóng lạnh rồi đủ loại thạch trái cây thần kỳ, An Nhu nhìn mà loá hết cả mắt, không nhịn được phải thốt lên một câu "Thật biết cách chơi".

(*) Kẹo nổ luân phiên hai cực nóng lạnh: đã lựa hình trong sáng nhất có thể ~~~

Là một editor có tâm, toi sẽ chú thích trong cmt:



Trong miệng ngậm thạch trái cây lại còn liếm kem, đây tuyệt đối không phải là trải nghiệm kích thích thông thường.

Cách một lớp chăn vẫn có thể nghe được tiếng rên của Mạc Thịnh Hoan.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bởi vì thiếu oxy mà An Nhu dần cảm thấy hít thở không thông. Cậu buộc phải cố gắng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng thành công bắt chú Mạc ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng.

Thạch trái cây trong miệng đã nát nhừ, An Nhu định sẽ nhổ ra ngoài, nào ngờ vừa chui ra khỏi chăn đã nhìn thấy lồng ngực Mạc Thịnh Hoan phập phồng dữ dội, theo đó là từng tiếng thở dốc dồn dập, cần cổ rựng đỏ au, con ngươi đen nhánh lấp lánh như một đầm nước ướt át. Để không rên lên thành tiếng, môi dưới bị người đàn ông tàn nhẫn cắn mạnh đến mức hằn lên cả dấu răng.

Vầng trăng e thẹn nán lại trước cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân của người đàn ông, những giọt mồ hôi trong suốt óng ánh trượt dài theo mỗi một tất da tất thịt. An Nhu thất thần nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, ngay sau đó đột ngột bị Mạc Thịnh Hoan nâng người dậy, hai cánh môi chậm rãi bị lấp kín một cách đầy dịu dàng.

An Nhu theo bản năng nuốt xuống, thoáng chốc cậu quay ngoắt sang trợn tròn mắt.

Nuốt mịa nó rồi!

Thế quái nào lại nuốt xuống!

Hai người dính xà nẹo với nhau một lúc lâu. Trước khi đi ngủ, từ trong ánh mắt của An Nhu toát lên vẻ "sống không còn gì luyến tiếc", e rằng sau này cậu không có cách nào nhìn thẳng vào thạch trái cây được nữa.

Mỗi ngày trôi qua một cách sóng yên biển lặng, An Nhu âm thầm đếm từng ngày từng ngày. Vào ngày đầu tiên của tháng 7, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đều xin nghỉ, cả hai quấn lấy nhau chơi trò vận động hai người, cùng nhau tay trong tay dạo phố mua sắm.

Cậu dạy chú Mạc nấu cơm, làm bốn món một canh để bồi bổ dạ dày.

Trước đây đều là chú Mạc cần bồi bổ, bây giờ tới phiên An Nhu, đúng là thời thế thay đổi.

An Nhu cầm cái khuôn bé bé hình trái tim, bắt tay vào làm món trứng chiên lòng đào cùng với khoai tây chiên.

Thím Dương không hiểu sao hai người lại xin nghỉ cùng một ngày, nhưng mắt thấy cử chỉ thân mật của đôi chồng chồng, bà quyết định tốt nhất không nên hỏi nhiều làm gì.

Người trẻ tuổi bây giờ sống rất áp lực, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một ngày cũng không tồi.

Buổi tối đi ngủ, An Nhu nằm trong lồng ngực vững chãi của Mạc Thịnh Hoan, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Không biết tại sao tối nay An Nhu lại nằm mơ thấy thế giới ban đầu trước khi xuyên qua. Trong giấc mơ, cậu mặc một bộ quần áo rách rưới và cũ mèm, trên lưng đeo một chiếc balo xỉn màu, vừa bước ra khỏi khu vực xin việc làm đã bị mấy tên thủ vệ trong căn cứ dành cho người sống sót chặn lại.

"Có dị năng không?"

"Không có." An Nhu giả vờ khiếp sợ lùi về sau.

"Muốn có đồ ăn không?" Trên người bọn thủ vệ thoang thoảng mùi máu tươi nhàn nhạt, từ trên cao ngước nhìn xuống thiếu niên gầy gò trước mặt.

Sờ cái bụng xẹp lép của mình, An Nhu mới nhớ ra hai ngày nay còn chưa bỏ thứ gì vào bụng.

"Muốn..."

"Muốn thì đi qua bên kia." Một tên thủ vệ chỉ tay về một hướng: "Quản lý bên đó đang tuyển người, nói không chừng sẽ có việc cho mày làm."

"Cảm ơn." An Nhu co rúm khom lưng biết ơn, trong lúc cúi người xuống còn tranh thủ quan sát những chỗ có thể cất giấu vũ khí trên người đám thủ vệ này.

Bên hông, bên thắt lưng, bên ống chân, xem ra mấy tên thủ vệ trong căn cứ này đều được thống nhất cùng một kiểu trang bị.

"Mau đi đi." Thủ vệ xua tay đuổi người, nhìn cậu bước từng bước tiến về phía người quản lý.

Một đôi mắt ẩn mình trong bóng tối chứng kiến không sót cảnh tượng từ nãy đến giờ, đợi đến khi cậu thiếu niên đi tới trước mặt người quản lý mới không chút dấu vết khẽ thu tầm mắt lại.

Trải qua khoảng thời gian dài huấn luyện khiến sáu giác quan của An Nhu trở nên cực kỳ nhạy bén. Tuy phát hiện có người đang theo dõi mình, nhưng cậu vẫn dằn lòng không được quay đầu lại.

Tuyệt đối không thể bại lộ thân phận.

Điện thoại đặt trên đầu giường chấn động liên tục, âm thanh "ong ong" kéo An Nhu ra khỏi giấc ngủ, cậu trở mình chậm chạp mở mắt ra.

An Nhu thức dậy trong vòng tay ấm áp của Mạc Thịnh Hoan. Động tĩnh lớn như thế, hiển nhiên đối phương cũng nghe thấy tiếng chuông báo thức phát ra từ điện thoại, đưa tay lên vuốt nhẹ màn hình một cái, không gian xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.

Đột nhiên An Nhu sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng chộp lấy điện thoại, nhìn thật kỹ ngày tháng hiển thị trên màn hình.

Hôm nay là ngày 2 tháng 7.

An Nhu lẳng lặng nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình.

Bệnh kén ăn đã khỏi hẳn.

Không cần phải uống nhiều loại thuốc có tác dụng phụ cực mạnh.

Đã biết mở miệng nói chuyện, có thể nói lưu loát những câu ngắn gọn.

Trạng thái tinh thần rất ổn định, có thể tự đi làm một mình.

Thậm chí còn có năng lực làm cậu mang thai.

Nói chung cơ thể ngày càng khoẻ re.

Đoán chừng đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất giống lúc trước bác sĩ Moise từng nói.

Có thể sinh hoạt như một người bình thường, có công việc ổn định, có bạn đời hợp pháp, có tổ ấm của riêng mình, không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày.

"Em dậy rồi à." Mạc Thịnh Hoan ngồi dậy, tấm lưng vững chãi vừa vặn che đi những tia nắng ban mai, người đàn ông vươn tay ôm trọn lấy An Nhu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Ngày tử vong đã được định sẵn cả trong nguyên tác lẫn ở đời trước đều đã qua rồi.

An Nhu nhào tới ôm chầm lấy chú Mạc, chẳng hiểu sao tâm trạng cậu không có cách nào hoàn toàn thả lỏng được.

Trưa hôm đó, An Nhu hẹn An Lâm ra ngoài gặp mặt. Địa điểm mà hai người hẹn gặp nhau chính là quán trà sữa quen thuộc.

"Cậu đoán sai rồi." An Nhu nhìn An Lâm đang ngồi trước mặt mình, không thèm nể mặt thẳng thừng chỉ ra sai lầm đến từ vị tác giả không đáng tin này.

"Hôm nay không nghe nói nhà họ Mạc xảy ra chuyện, tôi còn ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa." An Lâm xấu hổ trả lời: "Đáng lý ra mọi chuyện không nên vượt khỏi tầm kiểm soát mới đúng. Theo tôi thấy nói không chừng nhờ có sự can thiệp của cậu nên Mạc Thịnh Hoan mới thành công vượt qua ngày tử vong chết chóc."

An Nhu không nói lời nào, ngồi đó thở dài thườn thượt.

"Chẳng phải cậu không muốn Mạc Thịnh Hoan trở thành người chồng đoản mệnh sao?" An Lâm có hơi khó hiểu: "Thế mắc gì cậu phải thở dài?"

"Tôi thở dài không phải vì chuyện này." An Nhu ngó ngang liếc dọc khắp chung quanh sợ mọi người chú ý đến bên này, quét mắt nhìn An Lâm một cái rồi đặt tay lên bụng.

An Lâm nhìn An Nhu chòng chọc, không ai mách bảo tự nhiên ngộ ra được điều gì đó, theo bản năng trợn trừng mắt.

"Cái lùm mía, đồng hương này, đừng nói là cậu..."

"Mang thai rồi." An Nhu tiếp tục thở dài.

"Chúc mừng chúc mừng!" An Lâm vui mừng ra mặt: "Khá khen cho người anh em đồng hương của tui!"

"Đâu phải cậu không biết dạo gần đây chú Mạc đang bận rộn tiếp quản nhà họ Mạc. Thú thật tôi từng thử thăm dò thái độ của chú Mạc đối với việc có con, có vẻ như chú ấy cảm thấy tôi còn quá nhỏ, hơn nữa còn đang đi học, tóm lại tạm thời không có ý định có con với tôi." An Nhu mím môi: "Trước mắt tôi vẫn chưa nói cho chú ấy biết."

"Nhưng đứa bé trong bụng cậu ngày một lớn dần thì phải làm sao đây? Chung quy giấy không thể gói được lửa." An Lâm nhìn thẳng vào mắt An Nhu: "Cậu quyết tâm muốn sinh đứa nhỏ này ra đúng không?"

"Chắc chắn rồi." An Nhu ngẩng đầu nhìn An Lâm, trả lời ngay lập tức không chút do dự.

"Lần này tôi nhất định sẽ nuôi nấng con mình cho thật kỹ, tôi muốn tận mắt nhìn thấy bọn trẻ lớn lên trong bình yên và hạnh phúc." Nét mặt An Nhu tràn ngập kiên định.

An Lâm im lặng nhìn An Nhu thật lâu, cuối cùng không nhịn được cất lời: "Cậu... không muốn quay về sao?"

Quay trở lại thế giới cũ?

"Thành thật xin lỗi." An Nhu thật lòng cảm thấy có lỗi với An Lâm: "Có một chuyện mà tôi vẫn chưa nói cho cậu biết."

"Chuyện gì?" An Lâm tò mò hỏi ngược lại.

"Tuy chúng ta đều là người xuyên sách, nhưng thế giới ban đầu mà tôi sinh sống không giống với thế giới cũ thân thuộc của cậu." An Nhu có chút áy náy cúi thấp đầu: "Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã không nghĩ đến việc sẽ quay trở về."

"Cái... cái gì?" Lần này đến phiên An Lâm kinh ngạc há hốc mồm: "Chẳng lẽ cậu không có bạn bè hay người thân nào ở thế giới cũ hả? Sao mà không muốn quay về?"

"Có một vài người bạn, nhưng... tất cả đã chết hết rồi." Ánh mắt An Nhu buồn bã, trong lòng không muốn nhớ lại những chuyện trước kia.

"Thế giới cũ của tôi khác một trời một vực so với trong tưởng tượng của cậu. Ở đó đầy rẫy chém giết và chết chóc, đói khát và chiến tranh. Sau khi bị tống vào ngục giam, tôi may mắn gặp được một người bạn tù sở hữu dị năng mạnh mẽ, chính người đó đã đưa tôi đến đây."

"Nếu không phải nhờ có sự giúp đỡ của người bạn tù, không khéo tôi đã bị kết án tử hình từ lâu rồi, chính là cái kiểu bị đóng đinh tứ chi treo trên tường thành cho đến chết."

An Lâm buộc lòng phải đánh giá lại An Nhu một lần nữa, dù sao có đánh chết cậu ta cũng không tin cậu thiếu niên đang ngồi trước mặt chính là loại người tội ác tày trời.

"Đồng hương, cậu phạm tội gì thế?"

"Ám sát." An Nhu có vẻ ngại ngùng nói tiếp: "Không thành."

Sau đó bị ném vào nhà tù dưới lòng đất.

"Phụt." An Lâm bật cười phá lên thành tiếng: "Cậu ám sát người khác thật ư?"

An Nhu nhướng mày nhìn cậu ta, gần như chỉ trong nháy mắt phần chóp nhọn của chiếc ống hút đã đặt ngay trên cổ họng An Lâm.

Giống như trong yến tiệc trung thu lần trước, nhoáng một cái đã khống chế được Trương Vân, dùng sức nhắm thẳng nĩa ăn sắc bén vào động mạch cổ yếu ớt của bà ta.

Bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ, khoé miệng đang nhếch lên cười thật tươi của An Lâm tự động trề xuống, cậu ta hoàn toàn không nhìn thấy An Nhu lấy ống hút ra khỏi ly nước đặt ngay trước mặt từ lúc nào.

"Thì là vậy đó." An Nhu trở tay cắm ống hút vào ly trà đào mật ong, sẵn tiện xoay khớp cổ tay.

Đã lâu không đi đường quyền, hiếm có dịp được làm màu, kết quả đau muốn rút gân.

"Không, tôi không tin." An Lâm chấn động cực độ, vô thức liếm môi liên tục. Nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của An Nhu, làm thế nào cũng không thể liên tưởng đến hành động giết người không thấy máu của sát thủ chuyên nghiệp.

"Thật ra ở đời trước tôi thèm làm thịt thằng chó Mạc Thành Hoàn lâu lắm rồi. Tôi đã xem mấy mùa "Why Women Kill" cộng thêm rất nhiều phim trinh thám, thậm chí còn nghĩ ra hàng trăm kế hoạch giết người."

(*) Why Women Kill (Khi phụ nữ ra tay): bộ phim kể về quá trình các bà vợ lập kế hoạch sát hại các ông chồng ngoại tình và cách mà họ có thể trốn thoát khỏi sự truy cứu của pháp luật.

An Nhu mím chặt môi: "Nhưng thế giới này hoàn toàn khác xa thế giới cũ của tôi. Nếu như tôi thật sự ra tay, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội được gặp lại con trai của mình nữa. Tôi không muốn mạo hiểm làm liều, cũng không muốn tụi nó có một người ba là tội phạm giết người."

An Lâm há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.

Không sai, làm người phải biết tuân thủ pháp luật. Một khi đã làm chuyện phạm pháp, chắc chắn sẽ để lại manh mối, cuối cùng phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

"Vậy lúc còn ở thế giới cũ, cậu đã từng thành công lần nào chưa?" An Lâm hiếu kỳ muốn chết nên cố tình đè thấp giọng hỏi.

An Nhu nhìn chằm chằm An Lâm, tuy rằng rất mất mặt nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Lần đầu tiên ra tay đã thất bại thảm hại."

An Lâm cúi đầu, bả vai run rẩy dữ dội, gồng mình nhẫn nhịn không được cười.

"Cái gì cũng có lý do của nó." An Nhu cố gắng biện minh cho bản thân: "Tiểu đội của chúng tôi là nhóm đầu tiên nằm trong đội ngũ sát thủ thuộc quyền quản lý của Nữ Hoàng, kinh nghiệm không có nên thất bại có thừa. Nữ Hoàng luôn cho rằng với cục diện như hiện nay, con người cần đoàn kết lại để chung tay tiêu diệt tang thi chứ không phải chém giết lẫn nhau. Vì vậy, trong căn cứ của chúng tôi không có hình phạt tử hình, chỉ có thể trục xuất đưa đi lưu đày thật xa."

"Nữ Hoàng?" An Lâm ngừng cười, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào An Nhu.

"Nữ Hoàng cũng bởi vì không còn cách nào khác cho nên mới thành lập một đội ngũ sát thủ." An Nhu giải thích: "Trong thế giới cũ của tôi, căn cứ lớn nhất dành cho người sống sót nằm dưới sự khống chế của Kẻ Điều Hành. Nhưng người này cực kỳ tàn bạo khát máu, trong quá trình thâu tóm các căn cứ lớn nhỏ còn không ngừng tàn sát bừa bãi những người sống sót khác."

An Lâm ngơ ngác nhìn An Nhu, ngây ra như người mất hồn.

"Mà tiểu đội của chúng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất." An Nhu làm động tác ngắm bắn: "Đó chính là ám sát Kẻ Điều Hành."

- -------------------

Dạo này bận thi cử + chương này hại não quá (theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) nên ra chương hơi trễ, mong mọi người thông cảm ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.