"Cũng quá đáng quá rồi đấy?" Mạc Thịnh Khang chưa bao giờ gặp qua trường hợp như thế này: "Tốt xấu gì bà cũng là khách, sao bọn họ có thể đối xử với bà như thế chứ."
"Nhà họ Lận cũng không phải thứ tốt lành gì." Trương Vân hùng hùng hổ hổ: "Bọn họ còn kêu tôi trở về nhà hỏi con trai tốt của mình, rõ ràng con gái nhà bọn họ chẳng ra làm sao, còn dám quăng nồi lên đầu Thành Hoàn."
"Thành Hoàn nhà chúng ta có điều kiện ưu tú như thế, con gái nhà bọn họ có thể xem mắt với con trai của chúng ta đã may phước lắm rồi. Chê bai một hai câu thì có sao? Bọn họ dám khinh thường chúng ta, tôi nhổ vào mặt họ!"
Trương Vân đang nói luyên thuyên thì Mạc Thành Hoàn từ bên ngoài bước vào, đầu cúi xuống nhìn chằm chằm điện thoại, ngón tay cái lướt trên màn hình.
"Con trai." Trương Vân vừa nhìn thấy Mạc Thành Hoàn lập tức cười tươi rói.
"Đứa con gái nhà họ Lận chẳng ra làm sao cả, để mẹ tìm cho con một người khác."
Mạc Thành Hoàn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn vào mắt Trương Vân.
"À, đúng rồi." Trương Vân vỗ tay bừng tỉnh: "Thành Hoàn, nhà họ Bạch muốn tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị với nhà họ Mạc. Ông cụ Mạc đã ra lệnh cả nhà chúng ta phải có mặt đông đủ."
Ánh mắt Mạc Thành Hoàn lập tức dời khỏi màn hình điện thoại nhìn về phía Trương Vân.
"An Nhu có đi không?"
Vừa mở miệng ra là nhắc tới An Nhu!
Sắc mặt Trương Vân đầy sự ghét bỏ, thật không biết thứ khốn nạn đỗn lì kia đã cho Thành Hoàn uống bùa mê thuốc lú gì mà làm nó chết mê chết mệt.
"Bây giờ An Nhu đã là người nhà họ Bạch, chắc chắn sẽ tham gia thôi." Mạc Thịnh Khang tiếp lời: "Ba mẹ không nhận được tin tức cặn kẽ, nhưng tám chín phần mười chú hai của con cũng sẽ tham gia."
Mạc Thành Hoàn cất điện thoại, không biết chợt nghĩ tới điều gì mà cười nhếch mép.