An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, rồi cúi đầu nhìn tư thế của mình, lỗ tai dần đỏ bừng.
Mạc Thịnh Hoan nắm lấy eo An Nhu, khom người dựa sát cơ thể lên lưng cậu, cúi đầu xuống phả nhẹ hơi thở vào sau tai đối phương.
Lỗ tai cậu thiếu niên càng ngày càng đỏ au, vành tai nhuốm màu đỏ rực tựa màu hồng ngọc, người đàn ông chậm rãi rướn người về phía trước, siết chặt vòng eo của cậu thiếu niên, tinh tế cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ cơ thể non trẻ.
An Nhu bóp con chuột trong tay, vào lúc này cậu hoàn toàn không thể nhìn rõ chữ số trên màn hình được nữa. Sau khi trở về từ chuyến du lịch, hình như chú Mạc càng khao khát gần gũi với cậu nhiều hơn.
Có thể do thành quả dạy học đã phát huy tác dụng, chú Mạc bắt đầu khám phá ra niềm vui của việc tiếp xúc thân thể, không còn dễ dàng thoả mãn với mỗi hành động hôn môi nữa.
Cũng không biết là tốt hay xấu đây.
Sau lưng An Nhu liên tục bị hơi thở của Mạc Thịnh Hoan quấy rầy, không có cách nào tập trung tinh thần xem tiếp được nữa, cậu dứt khoát quay đầu lại, thổi nhẹ vào lỗ tai đối phương.
Cho chú Mạc trải nghiệm cảm giác sống lưng tê dại giống như bị điện giật.
Mạc Thịnh Hoan ngẩn người ra một lát, con người đen nhánh lấp lánh ánh nước, cúi đầu chạm môi với người trong lòng.
An Nhu xoay người tính tắt laptop nhưng lại bị chú Mạc kéo trở về ngay lập tức, cậu chỉ kịp đóng nắp laptop lại, nhoáng một cái cánh môi đã bị giày xéo.
Điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, An Nhu không rảnh bận tâm, tập trung tinh thần hôn môi với Mạc Thịnh Hoan, mưu toan nhuốm chút sắc xuân lên đôi môi nhợt nhạt của người đàn ông.
An Nhu bị hôn tới mức thân thể nóng bừng, điện thoại trong túi tạm dừng một lát, ngay sau đó lại bắt đầu đổ chuông ầm ĩ, rất có ý tứ không nghe sẽ gọi cháy máy luôn.
Hít một hơi thật sâu, An Nhu ngồi trên đùi Mạc Thịnh Hoan trong tư thế mặt đối mặt, ổn định hô hấp rồi lấy điện thoại ra.
Là Tề Trừng gọi.
"Có chuyện gì vậy?" An Nhu nghe điện thoại, mắt dán vào người chú Mạc.
Cho dù có ngắm nhìn bao nhiêu lần vẫn không thấy chán. Đôi mắt trong veo ngậm nước, hàng lông mi dài mảnh đen như lông quạ nhẹ nhàng rũ xuống.
Cậu vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lạnh lùng của đôi mắt này, con ngươi không gợn sóng tựa giếng cổ đã lắng đọng ngàn năm, chẳng có chút hơi ấm tình người, giống như bất kỳ kẻ nào cũng không thể tiến vào trong mắt, là sự tồn tại khiến người khác phải ngẩng đầu ngước nhìn.
"Có bảng điểm rồi!" Tề Trừng ở bên kia điện thoại kích động gáy như gà: "Cậu đã xem thành tích của mình chưa?"
"Xem rồi." An Nhu hít sâu một hơi: "Thành tích của cậu thế nào? Có bị rớt môn không?"
Có thể thi đậu đại học Tấn Thành, chứng tỏ đầu óc của Tề Trừng cũng không phải là quá tệ. Đời trước ham chơi không lo học, đời này làm lớp trưởng không dám trốn học một tiết nào. Mặc dù mỗi lần lên lớp vẫn mặc sức buông thả nhưng so với đời trước đã tốt hơn rất nhiều.
Nhớ tới dáng vẻ Tề Trừng nằm trên lớp ngủ li bì, cắm đầu cắm cổ chơi game cực kỳ nhập tâm, thoáng chốc An Nhu không xác định lắm.
Chắc không bị rớt môn đâu ha.
"Ha ha ha ha ha!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười đầy kiêu ngạo.
Vừa nghe được tiếng cười của Tề Trừng, An Nhu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Nhu à, tớ nói cho cậu biết, tớ chẳng những không bị rớt môn mà còn không đứng ngược từ dưới đếm lên nữa! Tớ đứng ở giữa! Hạng 28 đấy! Bà nội cha nó tuyệt hết sảy!" Tề Trừng kích động la hét ầm ĩ.
Khóe môi An Nhu khẽ cong lên, nghe đối phương cười tới mức khoa trương, yên lặng cầm điện thoại để cách xa lỗ tai một chút.
Loi nhoi không ai bằng.
"Ngay cả mẹ tớ cũng không dám tin, còn tưởng tớ mạo danh trường học gửi mail về, liên tục dò tới dò lui kết quả tận mấy lần!" Tề Trừng đắc ý khoe khoang: "Bây giờ mẹ tớ đang hầm xương sườn cho tớ ăn, ngoài ra tiền lì xì năm nay của tớ cũng không cần một đi không trở lại nữa!"
An Nhu không nhịn được bật cười ra tiếng.
"À đúng rồi, hồi nãy khi tớ gọi điện cho cậu, lúc đó cậu đang làm gì vậy?" Tề Trừng hỏi vặn lại.
An Nhu chột dạ liếc mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan: "Tớ... tớ đang sắp xếp đồ đạc."
Mạc Thịnh Hoan chớp mắt một cái, mặt đầy vẻ vô tội.
"Sắp xếp cái gì? Tính ra ngoài chơi nữa hả?"
"Không phải." Nhìn gương mặt đỏ bừng của chú Mạc, An Nhu có chút bất đắc dĩ: "Mới đi chơi về, còn có mang về đặc sản cho cậu nữa."
"Anh em tốt, đúng là tớ không nhìn lầm người." Tề Trừng lanh miệng vuốt mông ngựa: "Đi đến đâu cũng không quên người ba này."
Giọng nói phát ra từ điện thoại không hề nhỏ, nghe đối phương tự xưng là ba mình, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, tự dưng cảm thấy xấu hổ muốn đội quần.
"Đúng rồi, không phải cậu lo nhất môn Toán cao cấp hay sao? Kết quả thế nào?" Tề Trừng đột nhiên nhớ ra chuyện này.
"Qua môn rồi!" Nhắc tới chuyện này, An Nhu không nhịn được ưỡn ngực kiêu ngạo.
"He he, đáng lẽ điểm thi cuối kỳ của tớ chỉ có năm mươi mấy điểm thôi, nhưng sau đó giảng viên lại cho tớ 100 điểm chuyên cần! Cuối cùng tổng kết lại đa số đều vượt qua 70 điểm, cũng coi như qua môn." Giọng nói liến thoắng của Tề Trừng không ngừng vang lên.
"Cái gì?" An Nhu kinh ngạc trợn to mắt, cơ thể loạng choạng không ổn định, phải níu tay để giữ thăng bằng: "Điểm chuyên cần còn có thể cho tận 100 điểm luôn?"
Mạc Thịnh Hoan khẽ rên một tiếng, tay siết chặt vòng eo An Nhu.
An Nhu vô thức che miệng mình lại, cúi đầu nhìn hiện trường tai nạn xém gây chết người. Ban đầu lúc ngồi trên người chú Mạc, vì lo sợ chân chú bị đè nặng nên cậu chỉ dám ngồi nhổm người lên, đầu gối khụy xuống chống đỡ trọng lượng cơ thể. Mà vừa nãy do cậu quá mức ngạc nhiên nên nhất thời quên mất tiêu, không kịp suy nghĩ đã ngồi một cái thật mạnh lên chân chú Mạc, có khả năng... lúc đó đã đè trúng Tiểu Hoan Hoan rồi.
"100 điểm chuyên cần không phải là chuyện rất bình thường sao?" Tề Trừng không khỏi buồn bực: "Điểm chuyên cần mấy môn khác của tớ cũng được 100 điểm, tớ còn tưởng mọi người đều giống nhau."
"Không có môn nào tớ được 100 điểm chuyên cần hết." An Nhu cố gắng ổn định hơi thở, tâm trạng rối bời nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Chắc chú Mạc không sao đâu nhỉ?
"Ôi chao, cậu như vậy là không được rồi nha." Tề Trừng hả hê cười trên sự đau khổ của thằng bạn thân: "Có thể do bình thường tớ hay giúp giảng viên kiểm kê nhân số hoặc điểm danh gì đó nên bọn họ mới nhớ kỹ tớ đến thế."
"Ừ." An Nhu qua loa trả lời, lo lắng không yên cúi đầu nhìn xuống dưới.
Cần cổ Mạc Thịnh Hoan đỏ bừng, xung quanh xương quai xanh cũng là một mảng đỏ rực.
An Nhu vừa ngẩng đầu lên đã bị Mạc Thịnh Hoan lấp kín môi, sau một hồi dây dưa trằn trọc, Mạc Thịnh Hoan chuyển sang hôn lên cổ An Nhu, môi chậm rãi mút nhẹ từng cái một.
"Hình như tớ mới nghe bên chỗ cậu phát ra tiếng gì đó, ai đang ở bên cạnh cậu vậy?" Lỗ tai Tề Trừng chưa có điếc đâu.
"Tớ... tớ đang ở cùng..." An Nhu nói không nên lời, vô thức ngửa cổ lên.
"Đừng nói là đang ở cùng ba cậu đấy chứ?" Tề Trừng hơi chột dạ: "Mấy câu tớ vừa nói, ba cậu có nghe được không?"
Sắc mặt An Nhu ửng hồng, nắm chặt điện thoại trong tay: "Không có chuyện gì... tớ cúp máy đây."
"Khụ khụ, chừng nào tớ mới nhận được đặc sản đây?" Tề Trừng cười xấu xa: "Bánh trung thu lần trước cậu đưa cho tớ ăn cực kỳ ngon. Trong tay con trai cưng của ba có không ít đồ tốt, ba quyết định cướp của người giàu chia cho người nghèo."
Vành tai bất ngờ bị chú Mạc ngậm lấy, An Nhu hoảng hốt lấy tay che miệng, đồng tử co rụt lại.
"Được rồi, tớ miễn cưỡng nhận lấy chút lòng thành của cậu vậy." Tề Trừng thở dài: "Trong nhà tớ có một đống họ hàng thân thích, lại phải tốn một mớ tiền để mua quà mừng tết (*). Nếu đặc sản của cậu có thể gửi cho tớ sớm hơn một chút, nói không chừng ba mẹ tớ cũng không cần mua quà nữa, thậm chí tiền lì xì của tớ còn được tăng thêm chút đỉnh."
(*) QT: Xuyến môn tiêu phí quá nhiều
串门 (xuyến môn): đến nhà hàng xóm/ bạn bè/ họ hàng ngồi chơi, thăm hỏi nhau hoặc tám chuyện. Khái niệm "bạn đến chơi nhà" tương đối rộng, không chỉ là mang quà cáp tới cửa làm khách, mà còn là tới nhà người thân/ bạn bè trong dịp lễ tết để thăm hỏi, gửi gắm lời chúc mừng năm mới.
Dựa vào ngữ cảnh và câu kế tiếp trong đoạn này, mạn phép edit xuyến môn thành quà mừng tết.
An Nhu hít sâu vài hơi, cố gắng ổn định giọng nói: "Vậy cậu gửi địa chỉ nhà cậu qua đây."
"Được rồi! Nhu à, tớ biết cậu tốt với tớ nhất mà! Học kỳ sau tớ nhất định sẽ chiếm chỗ giúp cậu. Hai anh em chúng ta tình sâu nghĩa nặng, cậu giàu sang cũng không quên bạn hiền, người khác muốn hâm mộ cũng không có cửa..."
Ngón tay An Nhu run rẩy cúp điện thoại, trong nháy mắt đã bị Mạc Thịnh Hoan ôm eo nhấc bổng cả người lên cao, theo bản năng cậu giơ tay choàng qua cổ Mạc Thịnh Hoan, hai chân cũng quấn quanh hông đối phương, thân thể mềm nhũn như sắp biến thành một bãi nước.
Cơ thể bị đè trên bàn đọc sách bằng gỗ, lúc đầu An Nhu còn có hơi hoảng hốt, cho tới khi nụ hôn mạnh bạo mang đầy tính xâm lược ập đến cướp đoạt hết thảy hô hấp, lúc này cậu mới giật mình chú ý tới phản ứng của chú Mạc.
"Chú Mạc." An Nhu ngửa đầu lên, tranh thủ cho môi mình nghỉ ngơi một chút: "Hồi nãy em có làm chú đau hay không?"
"Không có." Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn cậu thiếu niên, môi chạm vào cổ cậu.
Không đau đâu...
An Nhu có cảm giác mình sắp sửa biến thành một con bồ câu nướng, hết bị gặm cắn lại liếm mút, vùng da non quanh cổ cũng gần như bị rướm máu.
Bé chim bồ câu nướng quyết định vùng lên phản kháng.
(*) Không có bồ câu nướng, chỉ có hai con mập djt dễ huông này thôi
An Nhu hờn dỗi liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan, eo bỗng dùng sức bất ngờ tập kích đối phương, cậu chồm người dậy hôn lên cần cổ đỏ bừng của chú Mạc, răng nanh nhỏ xinh cắn nhẹ vào yết hầu.
"A..." Lại là một tiếng rên.
Lần này An Nhu nghe thấy rõ ràng, trong tiếng kêu khàn khàn còn mang theo một chút giọng mũi như có như không, dư âm đọng lại bên tai dễ xao xuyến cõi lòng.
An Nhu lập tức chấn tinh thần, làm theo y hệt những gì Mạc Thịnh Hoan đã làm với mình. Đầu tiên hôn một đường dọc theo cổ, sau đó liếm láp vành tai, cẩn thận tìm kiếm điểm nhạy cảm của chú.
Mạc Thịnh Hoan nuốt nước bọt, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống, An Nhu say sưa hết liếm lại mút, đến lúc tách ra mới phát hiện trên cổ chú Mạc có một em dâu tây bé bé xinh xinh.
(*) Chỉ tùy tiện đăng một tấm hình minh họa thôi, không có ý gì khác:))
An Nhu trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng cậu đâu có dùng bao nhiêu sức đâu.
Hình như trên sách có nói... không được tùy tiện trồng dâu tây trên cổ.
Phải làm sao bây giờ?
Cảnh tượng hiện ra trước mắt cứ như một trái dâu tây đỏ thẫm được phủ thêm một lớp bơ trắng ngọt, An Nhu vươn đầu lưỡi ra liếm thử, nhưng bé dâu tây lại ứ chịu biến mất.
Trong lòng An Nhu không khỏi sinh ra cảm giác căng thẳng, cậu nghe nói nếu tự tiện trồng dâu tây trên cổ thì sẽ gây tắc động mạch gì đó. Nghĩ đến hậu quả xấu nhất, An Nhu lật đật nhảy xuống bàn đọc sách, nửa lôi nửa kéo dẫn chú Mạc đi xem mấy trái dâu tây trên cổ mình.
Mạc Thịnh Hoan nhìn mấy vết đỏ trên cổ từ trong gương, sau một hồi nhìn chằm chằm không nỡ dời mắt, vẻ mặt tỉnh bơ quay đầu lại phát biểu cảm nghĩ.
"Đẹp lắm."
"Em đâu có mượn chú khen nó đẹp hay không đâu!" An Nhu khóc không ra nước mắt: "Nguy hiểm chết người đó!"
Mạc Thịnh Hoan không nói lời nào lẳng lặng nhìn An Nhu, sau đó dẫn cậu tới trước gương. Nhìn bộ dạng của mình ở trong gương, An Nhu quay cuồng trong mơ hồ.
Trên cổ của cậu... cũng có thật nhiều dâu tây.
"Chỗ này..." Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng vuốt ve động mạch chủ hai bên cổ cậu thiếu niên: "Không có."
An Nhu cẩn thận quan sát từ trái sang phải, quả nhiên hai chỗ này không hề có dấu vết gì cả.
Không ngờ chú Mạc trồng dâu tây... chuyên nghiệp thật đấy.
Buổi chiều lúc ăn cơm, thím Dương vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ Mạc Thịnh Hoan, đương sự cũng không hề có ý định che che giấu giấu, thản nhiên khoe khoang cứ như đây là một huy chương danh giá.
Coi bộ cậu An cũng nhiệt tình ghê.
Thím Dương cười thầm trong bụng.
An Nhu đỏ mặt cúi gằm đầu, sợi tóc rũ trước trán ướt nhẹp chứng tỏ vừa mới tắm xong. Thím Dương nhìn dấu hôn dày đặc trên cổ cậu, không nhịn được quay sang nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Vừa nãy nhìn nhầm rồi!
Người sau còn nhiệt tình hơn người trước!
Không biết tại sao mà từ lúc không cẩn thận đè trúng Tiểu Hoan Hoan, An Nhu cứ có cảm giác số lần chú Mạc nhìn mình chằm chằm càng ngày càng cao.
Ăn cơm cũng nhìn, livestream cũng nhìn, chuẩn bị bài cho học kỳ sau cũng nhìn.
Từ trong ánh mắt của chú Mạc, An Nhu đánh hơi được mùi nguy hiểm.
Giống như thợ săn và con mồi, đầu tiên thợ săn sẽ theo dõi một con mồi vừa nhỏ bé lại vừa đáng yêu, tiếp theo đào hố dụ nó mắc bẫy, cuối cùng thong thả thưởng thức bữa tiệc mỹ vị.
Nghỉ đông là dịp thích hợp để bồi dưỡng sở thích. An Nhu đứng trước gương trong phòng cách âm, tập trung tinh thần kéo đàn violin, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang đứng sau lưng mình.
Cậu thiếu niên lộ vẻ lơ đãng mất tập trung, người đàn ông bèn tiến lên vài bước, tận tình cầm tay chỉ dạy.
Hơi thở của Mạc Thịnh Hoan phả vào cổ An Nhu, cậu vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy được dáng vẻ của mình và chú Mạc. Tấm gương thành thành thật thật phản chiếu cảnh tượng triền miên của hai người. Hơi thở An Nhu dần hỗn loạn, mỗi lần chú Mạc từ đằng sau hôn lên cổ cậu, An Nhu đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cái gương gì mà kỳ cục vậy.
An Nhu tận mắt xác nhận dấu hôn trên cổ chú Mạc đã không cánh mà bay chỉ sau bốn ngày, nhưng đến phiên cậu lại tốn hết bảy ngày mới hoàn toàn biến mất được.
Chênh lệnh giữa người với người đúng là tức chết đi mà.
Thành công tạo hai dấu hôn trên cổ An Nhu, Mạc Thịnh Hoan bắt đầu dạy cậu kéo đàn, dạy xong lại thu học phí bằng cách đè cậu ra đánh dấu chủ quyền ở những nơi người ngoài không nhìn thấy được. An Nhu bị hôn đến mức cuộn tròn ngón chân, xương cốt như muốn rệu rã.
Cậu từng cho rằng "khoảng cách sinh ra cái đẹp, gần nhau chỉ thêm chán ghét", nhưng không ngờ trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, giữa hai người không hề tồn tại bất kỳ mâu thuẫn nào.
Cho dù có nảy sinh một chút mâu thuẫn, chưa được mấy giây đã nhanh chóng quay sang làm lành. Hai người đều cảm giác ở bên cạnh đối phương cực kỳ thoải mái, không có nửa phần ngăn cách.
Có một ngày Mạc Thịnh Hoan đột nhiên mở bản đồ ra, đưa cho An Nhu xem một điểm được đánh dấu trên đó.
Vị trí được đánh dấu chính là biệt thự nhà họ Bạch. An Nhu vô cùng kinh ngạc không biết tại sao chú Mạc lại muốn đến chỗ đó, nhưng cậu vẫn mua chút quà rồi dẫn người đàn ông đến điểm hẹn.
Lúc hai người đến nơi cũng đã muộn, biệt thự nhà họ Bạch chìm trong bóng tối, cửa lớn lại mở toang. An Nhu lập tức đề cao cảnh giác, vừa cẩn thận bảo vệ chú Mạc sau lưng mình vừa đẩy cửa vào. Đèn đuốc trong biệt thự đột nhiên sáng trưng, một đám người thình lình xuất hiện, pháo giấy nổ tung trời.
"Surprise!" Dì Triệu cười tủm tỉm: "An Nhu, sinh nhật vui vẻ."
An Nhu ngơ ngác bị kéo vào trong, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, có người nhà họ Bạch cùng người nhà họ Mạc, còn có An Lâm, bác sĩ Moise, càng nhiều hơn là đám người nam nữ lạ mặt, tất cả mọi người đều nhìn mình mỉm cười rạng rỡ.
Đây là bù đắp sinh nhật cho cậu sao?
An Nhu quay qua nhìn Mạc Thịnh Hoan, đột nhiên thấu hiểu tâm tình của chú vào lúc đó.
"An Nhu, những thứ này đều là quà sinh nhật dành tặng cho con mà mọi người đã tích góp suốt mười mấy năm qua." Dì Triệu chỉ cho An Nhu xem đống quà chất cao như núi: "Mẹ đã chuẩn bị quần áo cho con với Thịnh Hoan rồi, mau đi thay đồ đi."