Nhà cũ nhà họ Mạc.
Ông cụ Mạc ngồi trên giường chụp đồ dưỡng khí, mắt nhìn laptop được đặt phía đối diện, khuôn mặt đượm vẻ mệt mỏi.
"Ông chủ." Trong màn hình laptop không ai khác ngoài thư ký Lý mới đi ra từ văn phòng của tổng tài.
"Hội nghị tiến hành thế nào?" Ông cụ Mạc lo lắng không yên: "Thịnh Hoan có khỏe không?"
"Hội nghị diễn ra vô cùng suôn sẻ." Thư ký Lý mỉm cười, có sao nói vậy thuật lại: "Cậu Thịnh Hoan vừa bước vào phòng họp cứ như biến thành một con người khác. Khí thế mạnh mẽ có sức uy hiếp, thành thạo khống chế toàn cục, ít nói nhưng toàn đánh vào chỗ trọng điểm, mỗi khi gặp phải vấn đề gây tranh luận, nhóm cao tầng cũng không còn nháo nhào đứng lên cãi nhau um xùm nữa."
"Ồ?" Ông cụ Mạc không khỏi giật mình: "Xem ra Thịnh Hoan đã trưởng thành hơn không ít so với trước kia."
"Không chỉ dày dặn kinh nghiệm hơn." Thư ký Lý cười khổ: "Trên người cậu Thịnh Hoan toát lên một cảm giác khiến cho người khác phải kiêng dè khiếp sợ. Thú thật mỗi lần đứng bên cạnh cậu Thịnh Hoan, lông tơ của tôi không tự chủ được dựng hết cả lên, cảm tưởng như đang đối mặt với một con cự thú cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ sẩy chút thôi là đầu rơi máu chảy ngay tại chỗ."
"Ha ha ha!" Ông cụ Mạc lập tức bật cười thành tiếng: "Ngay cả Tiểu Lý cũng biết kể chuyện cười chọc ông già này rồi, con trai tôi tròn méo ra sao chẳng lẽ tôi không biết?"
"Tuy ngày thường Thịnh Hoan trông có vẻ hơi lạnh lùng xa cách, nhưng thái độ cư xử với các nhân viên trong công ty vẫn tương đối hiền lành, tâm tư cũng tinh tế trầm ổn, nào có đáng sợ như cậu nói."
Thư ký Lý ngậm miệng lắc đầu.
"Tiểu Lý, muốn tăng lương cứ việc nói thẳng, có phải tôi không đồng ý đâu." Ông cụ Mạc cười nói: "Đúng rồi, Thịnh Hoan đang làm gì vậy?"
"Cậu Thịnh Hoan đang ăn trưa cùng cậu An trong văn phòng của ngài." Thư ký Lý quan tâm hỏi: "Không biết bệnh tình của ngài đã đỡ hơn phần nào chưa?"
"Hôm nay mới truyền dịch hết mấy lần, cơ thể cũng cảm thấy khoẻ hơn rồi." Ông cụ Mạc ho khan hai tiếng: "Cậu không cần lo lắng cho tôi, cứ đi theo Thịnh Hoan lo liệu cho tốt là được."
"Tôi đã hiểu, thưa ông chủ." Thư ký Lý gật đầu.
"Tôi phải quan sát thử xem hai đứa tụi nó đang làm cái gì trong phòng mới được." Ông cụ Mạc đặt tay lên máy tính: "Tiểu Lý này, thiết bị theo dõi âm thanh trong văn phòng của tôi sử dụng như thế nào vậy?"
Thư ký Lý không nhanh không chậm giải thích cặn kẽ cách thức sử dụng, ông cụ Mạc mày mò nửa ngày cũng không làm đúng thao tác.
"Ông chủ, hiện giờ bên cạnh ngài có người nào có thể tin tưởng được hay không?" Thư ký Lý nhìn thấu sự vụng về của ông cụ Mạc.
Ông cụ Mạc cân nhắc trong chốc lát: "Hình như hôm nay thằng bé nhà họ Bạch kia đến thăm thầy mình rồi."
Thư ký Lý lập tức gọi điện cho Bạch Tiêu.
Ở một bên khác Bạch Tiêu đang trò chuyện với bác sĩ Moise thì bất ngờ nhận được lời nhờ vả từ thư ký Lý, không nói nhiều vội vàng chạy tới nhà họ Mạc, đi thẳng vào phòng ngủ giúp ông cụ Mạc bật camera theo dõi.
Cảnh tượng trong văn phòng hiện ra ngay trước mặt, chỉ thấy đôi chồng chồng mới vừa ăn cơm xong, trong lúc thu dọn chén đũa, An Nhu nghiêng người tới hôn lên sườn mặt Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan lập tức buông văn kiện đang cầm trên tay xuống, ôm An Nhu ngồi trên đùi mình, cúi đầu hôn một cái rồi lại một cái, cứ lặp đi lặp lại như là không biết chán.
Nhìn cảnh tượng đập vào mắt, ông cụ Mạc với Bạch Tiêu không hẹn mà cùng giữ im lặng.
Ông cụ Mạc biết tình cảm của hai người rất khắng khít, nhưng nào ngờ lại dính xà nẹo với nhau đến mức này. Trên màn hình Mạc Thịnh Hoan ôm chặt cậu thiếu niên vào lồng ngực tựa như ôm một món bảo bối trân quý nhất đời mình, ánh mắt không cách nào che giấu được tình yêu say đắm, đôi tay mạnh mẽ khoá chặt cậu thiếu niên trong lòng, cơ thể kề cận không kẽ hở, cúi đầu thân mật trao nhau từng cái hôn.
Tâm trạng Bạch Tiêu vô cùng phức tạp, dù sao đối tượng bị ăn đậu hủ cũng chính là em trai ruột của mình.
Mắt thấy đôi chồng chồng này đã tới giai đoạn ngã người xuống ghế sofa, ông cụ Mạc ho khan hai cái, hai người đang ôm nhau thắm thiết đồng loạt dừng động tác.
"Chú Mạc, có phải em gặp ảo giác đúng không?" An Nhu nghi thần nghi quỷ: "Hình như em nghe được tiếng ho khan của ba."
Mạc Thịnh Hoan dùng một tay đỡ cả người cậu ngồi dậy, hai mắt nhìn chòng chọc vào camera theo dõi trong văn phòng.
An Nhu nhìn theo tầm mắt của Mạc Thịnh Hoan, làm bộ như không có việc gì to tát chậm rãi rút cánh tay đang luồn vào trong vạt áo sơ mi của chú Mạc.
Trách cậu được sao.
Làm gì có ai không thích sờ cơ bụng đâu.
"Là ba sao?" An Nhu nhìn camera, không chắc lắm hỏi một câu.
"À ừ, ba đây." Ông cụ Mạc có chút không được tự nhiên nhìn thoáng qua Bạch Tiêu bên cạnh, cố gắng tránh nặng tìm nhẹ hỏi: "Hai con đã ăn gì chưa?"
"Ăn rồi ạ." An Nhu đứng dậy khỏi người Mạc Thịnh Hoan, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
"Ăn rồi thì tốt. Thịnh Hoan à..." Ông cụ Mạc lại ho khan hai tiếng: "Hôm nay là lần đầu tiên sau mười mấy năm con tham dự hội nghị công ty, cảm giác thế nào?"
Mạc Thịnh Hoan không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn An Nhu.
Có lẽ do hoàn cảnh quá mức yên tĩnh, An Nhu cố gượng cười với camera, chủ động lên tiếng: "Hội nghị diễn ra khoảng hơn 40 phút, rất nhanh đã kết thúc."
"Thế à." Trong giọng nói của ông cụ Mạc còn xen lẫn nỗi buồn man mác, xem ra Thịnh Hoan vẫn không thèm để ý đến ông.
"Ba cứ yên tâm dưỡng bệnh đi." An Nhu có thể nhận ra sự thất vọng hiện rõ trên nét mặt của ông cụ Mạc: "Đợi thân thể ba khỏe rồi thì có thể tận mắt nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc làm việc của chú ấy."
"Con nói cũng đúng." Tưởng tượng đến khung cảnh đó, tâm trạng ông cụ Mạc cũng đỡ buồn hơn, càng nhìn cậu càng thấy đáng yêu: "Gần đây Tiểu An có khoẻ không?"
"Con khoẻ lắm." An Nhu vỗ ngực: "Ăn ngon ngủ sớm."
Bạch Tiêu nhìn dáng vẻ vô tư vô lo của em trai, không nhịn được mỉm cười vui vẻ.
Ông cụ Mạc thấy vậy bèn hỏi tượng trưng một câu: "Tiểu An, anh trai con đang ngồi cạnh ba, con có muốn nói gì với anh mình không?"
An Nhu kinh ngạc sửng sờ, hiển nhiên không ngờ Bạch Tiêu lại ở bên cạnh ông cụ Mạc.
Từ sau khi kết thúc tiệc mừng sinh nhật bù đắp kia, vợ chồng nhà họ Bạch vẫn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm An Nhu, mỗi tuần đều gọi video trò chuyện, thỉnh thoảng còn hẹn nhau ra ngoài cùng ăn một bữa cơm.
Nhưng trái lại thường xuyên không thấy bóng dáng của Bạch Tiêu đâu, An Nhu có hỏi tới thì Bạch Sùng Đức cũng chỉ trả lời ngắn gọn là Bạch Tiêu đang bận việc.
"Anh... Bạch Tiêu." An Nhu mím môi. Bạch Tiêu lớn tuổi hơn cậu, gọi một tiếng "anh" cũng rất là bình thường.
"Ừm." Bạch Tiêu lên tiếng ngay lập tức, ánh mắt cũng mềm mại hẳn ra.
"Gần đây anh đang bận việc gì vậy?" An Nhu định trò chuyện với anh ít câu.
Bạch Tiêu tự hỏi chốc lát, cuối cùng tỉnh bơ thú nhận: "Anh bận chia tay."
Phải nói lượng tin tức trong câu trả lời của Bạch Tiêu quá chấn động, An Nhu khựng người lại, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói cái gì cho hợp tình hợp lý.
Bảo người ta phải trả lời thế quái nào đây!
Hỏi tại sao anh lại chia tay? Vậy có thể hiện bản thân mình quá mức nhiều chuyện hay không?
An Nhu bắt gặp chú Mạc nhướng mày nhìn về phía camera.
Không cần An Nhu hỏi, Bạch Tiêu cũng tự động tiết lộ luôn: "Mấy hôm trước anh mới biết được thì ra người anh thích bấy lâu nay chính là con nuôi của gia tộc Wilson. Chắc em không biết gia tộc Wilson đã từng sử dụng thủ đoạn cực kỳ đê tiện để hãm hại Tập đoàn y tế Bách Thụy của nhà họ Bạch chúng ta. Từ đó đến giờ Hạc Minh Sơn vẫn luôn âm thầm che giấu thân phận thật sự của mình, nếu hắn đã lựa chọn lừa gạt anh thì đừng trách sao anh quyết định chia tay."
An Nhu mím môi, gật đầu như có điều suy nghĩ.
Trước đây An Nhu từng nhìn thấy Bạch Tiêu với Hạc Minh Sơn ở bên nhau, thoạt nhìn tình cảm giữa hai người rất tốt. Lúc đó An Nhu còn có chút khó hiểu, phải biết rằng hai người này cũng không còn nhỏ tuổi gì nữa, tình cảm cũng không tệ lắm, vậy mà dựa theo tiến độ ở đời trước, thẳng đến 4-5 năm sau Bạch Tiêu vẫn còn lẻ bóng một mình.
Hoá ra ở giữa có một tầng ngăn cách này.
Nhưng dựa theo tình huống ở đời trước, cho dù có trôi qua 4-5 năm đi nữa thì Bạch Tiêu vẫn như cũ thích Hạc Minh Sơn. Bây giờ hai người này cần gì phải làm ầm ĩ tới mức chia tay chứ?
"Có lẽ do anh ấy quá yêu anh nên mới không dám nói ra sự thật." An Nhu nung nấu ý định giúp Bạch Tiêu sớm ngày thoát kiếp độc thân.
"Anh hiểu mà, nhưng lừa gạt chính là lừa gạt." Biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Tiêu tràn ngập đau khổ: "Nếu ngay từ lúc bắt đầu đoạn tình cảm này đã được thành lập dựa trên cơ sở có một bên dối gạt người mình yêu, một khi em biết được chân tướng, trong lòng em sẽ không ngừng sinh ra sự hoài nghi đối với mỗi một chuyện đã xảy ra trước kia. Điều này chẳng khác nào một loại tra tấn, cho nên..."
Lỗ tai đột nhiên bị bịt kín, An Nhu giật mình quay đầu lại, ánh mắt Mạc Thịnh Hoan có phần nặng nề, giơ tay tới che lỗ tai cậu, không biết chú Mạc làm vậy là có ý gì đây?
Không lẽ mấy lời này có chứa nội dung không phù hợp với trẻ em hả?
Ông cụ Mạc với Bạch Tiêu cũng thấy được hành động của Mạc Thịnh Hoan, ông cụ không nhịn được bật cười.
"Thịnh Hoan con yên tâm, nhà họ Mạc của chúng ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với nhà họ Bạch."
Bạch Tiêu nghẹn họng, dõi mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan gắt gao ôm chặt An Nhu vào trong ngực.
Tình huống quỷ gì đây?
Đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt không chịu nổi câu chuyện tình yêu bi kịch hay gì?
Bạch Tiêu buồn bực.
Ông cụ Mạc nhanh chóng chào tạm biệt hai người rồi lập tức tắt camera đi, sợ Bạch Tiêu nghĩ nhiều còn chủ động giải thích với cậu.
"Cậu cũng biết rồi đấy, đứa con trai này của tôi gần 40 tuổi đầu mới cưới được một người vợ về nhà, thành ra tâm tư của nó tương đối nhạy cảm..."
"Cháu biết rồi." Bạch Tiêu yên lặng thở dài, thôi đành tự mình gặm nhấm nỗi khổ thất tình vậy.
...
Nửa tháng tiếp theo, chỉ cần thư ký Lý vừa hú một cái là An Nhu phải tức tốc chạy về biệt thư đưa Mạc Thịnh Hoan đến công ty.
An Nhu có cảm giác như mọc ra ba đầu sáu tay vậy, vừa đi học vừa đưa chú Mạc đi làm, còn phải livestream kiếm tiền nữa.
Lượng công việc càng ngày càng gia tăng, bắt buộc số lần Mạc Thịnh Hoan đến công ty càng lúc càng nhiều. Có lẽ do không muốn gây sức ép khiến An Nhu phải mệt mỏi nên Mạc Thịnh Hoan bắt đầu tự đi làm một mình, dần dần cũng trước lạ sau quen.
Trong công ty bề bộn trăm việc yêu cầu tổng tài đích thân ra mặt xử lý, có những lúc An Nhu từ trường quay về biệt thự mà Mạc Thịnh Hoan vẫn chưa về. Cậu chỉ có thể gọi video rồi ngồi vào bàn ăn cơm cùng với thím Dương để chú Mạc ở công ty cũng chịu bỏ chút gì đó vào bụng.
Công việc thật sự là khắc tinh của đại đa số con người. Sau một tháng miệt mài làm việc không nghỉ ngơi, Mạc Thịnh Hoan thành công sụt mất mấy cân khiến An Nhu đau lòng không thôi.
Thời gian hai người ở chung cũng giảm đi đáng kể. Buổi chiều An Nhu tan học về nhà làm bài tập rồi livestream như thường lệ, Mạc Thịnh Hoan ngồi một bên không xem văn kiện thì cũng tham dự cuộc họp thông qua video. Đến giờ đi ngủ, hai người nắm chặt tay nhau ôm chầm đối phương rồi cùng đi vào giấc ngủ. Đáng thương y như một đôi uyên ương số khổ vậy!
Từng ngày trôi qua bệnh tình của ông cụ Mạc vẫn chậm chạp không khỏi, hai người gần như chỉ có thời gian rảnh mỗi cuối tuần để quấn lấy nhau, nhưng ngặt nỗi thỉnh thoảng vào cuối tuần trường học hoặc công ty sẽ xảy ra chút việc đột xuất khiến kế hoạch hẹn hò của hai người bị ngâm nước nóng.
Thú vui duy nhất mà hai người có thể hưởng thụ chính là trò chơi hai người được duy trì với tần suất ba ngày một lần, bình thường nguyên tuần kiềm chế cuối tuần mặc sức bùng nổ, ngẫu nhiên còn thay đổi địa điểm sân chơi.
Mạc Thịnh Hoan thích nhất là phòng cách âm, bởi lẽ vách tường trong đây tương đối mềm nhẹ, chưa kể còn có một tấm gương "siêu toa khổng lồ" có thể nhìn không sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt An Nhu cùng với cảnh tượng hai người chơi trò chơi.
Nhưng chờ đến khi kết thúc trò chơi, đợi hai người nghỉ ngơi đủ rồi vẫn phải bé ngoan nhấc mông lên đi dọn dẹp bãi chiến trường, dù sao đồ vật bắn trên vách tường cần phải hủy thi diệt tích kịp thời. Da mặt An Nhu mỏng, thể lực cũng không đuổi kịp Mạc Thịnh Hoan, công việc sau khi kết thúc đều do một tay đối phương xử lý, còn cậu chỉ phụ trách coi chừng.
Phỏng chừng do mùa xuân sắp về nên trong khoảng thời gian này An Nhu buồn ngủ đến đòi mạng, đi ăn cơm với Tề Trừng thì lượng cơm cũng không bằng trước kia. Nhìn món thịt bình thường mình thích ăn nhất, An Nhu thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.
"Người anh em, cậu bị sao vậy?" Tề Trừng có hơi lo lắng, nhân tiện giúp bạn hiền giải quyết sạch toàn bộ số thịt.
"Chắc tại dạo gần đây đã lâu không ăn cơm trưa với chàng tiên." An Nhu thở dài: "Cảm giác ăn cũng không ngon miệng."
"Hứ!" Tề Trừng lặng lẽ bốc mùi chua nồng nặc.
"Đột nhiên tớ sinh ra cảm giác hụt hẫng giống các bậc phụ huynh khi chứng kiến cảnh con mình bước vào đại học vậy." An Nhu cảm thán: "Mặc dù mỗi tối có thể thấy mặt nhau nhưng thời gian bầu bạn bên nhau ít hẳn đi, trong lòng cứ khó chịu thế nào ấy."
"Vậy trước khi kết hôn cậu sống như thế nào?" Tề Trừng tùy tiện hỏi: "Còn không phải một mình vẫn rất tốt hay sao?"
An Nhu không nhịn được suy nghĩ, lúc cậu còn sống một mình đã là chuyện của đời trước, Mạc Thành Hoàn bận rộn công việc nên không trở về biệt thự, một mình cậu ở nhà vẫn ung dung tự tại không sao hết.
Nhưng bây giờ không giống như trước.
Sẽ không dằn lòng được nhớ chú Mạc da diết.
"Đợi đến khi ông cụ Mạc khoẻ lên thì chú Mạc có thể thoát khỏi bể khổ rồi." An Nhu chỉ có thể ôm hy vọng như vậy, dù sao An Lâm cũng từng nói kết cục nhân vật chính thừa kế công ty sẽ không bao giờ thay đổi, cậu tin rằng nhất định chú Mạc sẽ quay về bên cậu rồi hai người sẽ lần nữa trở lại những ngày tháng hạnh phúc.
"Thật không?" Tề Trừng nghi ngờ nhìn An Nhu: "Ngay cả một người ngoài như tớ còn có thể nhìn ra được ông cụ Mạc có ý muốn giao quách công ty cho chàng tiên nhà cậu, vậy mà cậu còn trông mong sớm ngày được giải thoát hả?"
Những lời của Tề Trừng khiến cả người An Nhu cứ nôn nao, gắp một đũa cơm chan nước thịt bỏ vào miệng, vừa nuốt xuống cổ họng đã cảm thấy một trận không khoẻ.
"Cậu không sao chứ?" Tề Trừng không khỏi căng thẳng.
"Cậu nói vậy làm tớ hú hồn chim én." An Nhu xua tay ý nói mình không sao, uống vài hớp nước: "Chỉ là tác dụng tâm lý thôi."